Biên Thành Phiến Mã
Chương 16
Ngày thứ tư, thấy đã cử động nổi tay chân, Thủ Căn dùng cửa sau ra ngoài để tránh chạm mặt người nhà. Lần này y mang theo cây gậy đàn hương kim tinh. Ban đầu tuy luôn cảm thấy sức khỏe không tốt cho lắm, nhưng y vẫn nuôi chút hy vọng, giờ cả lang trung cũng chẩn đoán như thế, y chẳng cần do dự gì nữa.
Thân thể của y, y hiểu rõ nhất. Thủ Căn biết người lang trung kia không hề gạt mình.
Thủ Căn không để ý, chính vào lúc y chống gậy ra ngoài, phía sau lập tức có người theo đuôi. Tên ăn mày ngủ sau nhà y không xa cũng lật đật bò dậy.
“Chào ông chủ, chúc ông tài lộc đầy nhà. Phiền ông giúp tôi xem thử cây gậy này đáng giá bao tiền?” Thủ Căn không vào tiệm cầm đồ mà lựa chọn cửa hàng bán đủ loại thành phẩm. Cửa hàng y đến rất bé, y không muốn khiến Thư gia chú ý.
“Để ta xem.” Chưởng quỹ bỏ dỡ công việc đang làm, nhận lấy gậy để đánh giá kỹ lưỡng.
“Nó…?!” Mắt chưởng quỹ sáng trưng, gã đứng bật dậy.
“Nó là…” Bấy giờ chưởng quỹ mới ngước nhìn người mang gậy đến.
“Không sai.”
“Ngươi là… Ngươi chờ chút.” So với người bán Hà Thủ Căn, chưởng quỹ đương nhiên chú ý đến cây gậy trong tay y hơn.
“Ngươi, ngươi đi ra sau nhà mời lão chưởng quỹ đến mau, bảo có gỗ tốt muốn ông ấy xem thử.”
“Dạ.” Công nhân nghe xong liền tò mò chạy đi mời lão chưởng quỹ.
Lão chưỡng quỹ nhanh chóng bước ra. “Loại gỗ quý nào khiến con kinh ngạc quá thể? Ôi chao, chẳng phải Căn Tử đây sao? Đến chỗ lão phu làm chi?”
“Chào Ngô lão.” Thủ Căn cung kính chào hỏi ông lão.
“Chào cái mẹ gì! Tiểu tử con gây ra chuyện gì khiến cả thành đầy lời ô uê thế hử? Con đắc tội với ai?” Ông già gọi là Ngô lão không nhận lấy cây gậy con trai chuyền qua mà kéo Thủ Căn vào nhà ngồi trò chuyện.
Lòng Thủ Căn ấm áp đong đầy, y không dám ngồi, chỉ cúi đầu chắp tay vái ông: “Ngô lão biết đó, con…”
“Thôi thôi, tiểu tử nhà con là người ra sao chẳng lẽ lão phu còn không rõ. Đắc tội người ta phải không? Nỡ nói con như vậy! Năm ấy lão phu đích thân giới thiệu con vào làm trong công trường, chuyện thằng nhóc Tam Đao bám dính con lão phu cũng biết. Con và hắn, dường như lão phu đều trông nom từ bé đến lớn. Nhóc con kia thuở nhỏ vô cùng hư hỏng, nếu không phải có con canh chừng, bây giờ, hừ, chẳng biết sẽ thành thứ gì nữa!” Ngô lão lắc đầu, tỏ vẻ không tin lời đồn bên ngoài.
Vành mắt nóng lên, song Thủ Căn vẫn cố chịu đựng.
“Con sao vậy? Mặt mũi bầm dập cả? Cha đánh con à? Thật là, con trai đã lớn từng này cũng xuống tay cho được. Căn Tử, ngồi xuống đi, đứng làm gì? Chân cẳng con thế nào?” Ngô lão không để ý đến con mình.
“Cảm ơn Ngô lão quan tâm, chuyện nhỏ thôi ạ. Hôm nay con đến vì muốn nhờ Ngô lão xem giùm con cây gậy này, ước lượng nó đáng bao tiền rồi cho cái giá.”
“Ồ? Gậy nào? Để lão phu xem thử.”
“Cha, gậy đây.” Chưởng quỹ hai tay dâng gậy cho cha.
Ngô lão nhận lấy, nhìn sơ qua. Đột nhiên, sắc mặt của ông thay đổi hoàn toàn.
“A Chân, con canh chừng ở trước nhà. Căn Tử, con vô đây với lão phu. Còn nữa, A Chân, con giữ mồm giữ miệng cho cha!”
“Dạ, cha.” Chưởng quỹ biết rõ sự tình quan trọng.
Căn Tử theo vào hậu đường, lão chưởng quỹ lật qua lật lại cây gậy, biểu tình rất nghiêm túc.
“Con từng đến cánh rừng sau núi kia?”
“…Dạ.”
“Con làm sao vào được?”
“Tam Đao dẫn con đi.” Thủ Căn không muốn dối gạt vị trưởng bối y luôn tôn kính.
“Oắt con! Hồi xưa lão phu đã ngờ ngợ sao nó suốt ngày quanh quẩn trong rừng. Khó trách nó có được ngày hôm nay, xem ra nó phát hiện không ít thứ hay ho nơi đó.”
“Ngô lão, Tam Đao chưa từng mang đồ trong núi đem bán lấy tiền. Hắn có được ngày hôm nay đều do tự hắn cực khổ bươn chải bên ngoài.” Thủ Căn không muốn ông lão hiểu lầm Tam Đao.
Ngô lão ngẩng lên, kinh ngạc cười hỏi: “Con còn nói đỡ cho nó? Lão phu cứ tưởng…”
“Tam Đao đối xử với con rất tốt.” Thoáng thấy biểu cảm trong mắt ông lão, Thủ Căn trả lời không chút do dự.
Ngô lão nhìn y cả nửa buổi trời, cuối cùng khẽ gật đầu, không bàn sâu thêm.
“May mà con mang thứ này đến cho lão phu xem, nếu đổi lại nhà khác, lão phu sợ rằng con sẽ chuốc về không ít phiền phức. Sao, trong nhà thiếu tiền?”
“Phải.”
“Được, đúng lúc lão phu cũng muốn xuất một đợt hàng trước năm mới, món hàng của con cứ chuyển ra cùng với chúng vậy. Lão phu trả cho con mười hai lượng bạc, nếu đồng ý thì để gậy lại. Lão phu chẳng giấu con, món đồ của con nếu có thể tuồn ra ngoài thành, hơn một trăm lượng bạc ròng cũng không thiếu người mua. Song vì nó, mạo hiểm đợt này lão phu phải gánh rất lớn, giả sử Thư gia không phát hiện thì thôi, nhỡ họ phát hiện… Con suy xét đi.”
Ngô lão suy cho cùng vẫn là thương nhân, dù trong lòng muốn giúp Thủ Căn, nhưng khoản lời cần kiếm lão quyết không ăn thiếu đồng nào.
“Đa tạ Ngô lão.”
Rời cửa hàng chẳng bao lâu, Thủ Căn nghe thấy ai đó kêu tên mình.
“Hà Thủ Căn?”
Nghe tiếng người lạ, y ngoảnh đầu nhìn thử. Chính vào lúc y quay lại, sau ót đột nhiên đau buốt, trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo ngã xuống.
Tên thanh niên vừa khéo vươn tay tiếp được Thủ Căn, tư thế như đang dìu đỡ người đi đứng bất tiện.
Một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh gã.
“Đao ca, Đao ca!” Gã lang thang chờ tại cửa thành vô cùng sốt ruột, nhác thấy bóng dáng Tam Đao liền chạy theo gọi í ới.
“Chuyện gì?” Tam Đao ghì cương ngựa. Trông dáng vẻ của tên lang thang, dường như gã đã đợi hắn rất lâu.
“Đao ca, tiểu nhân cuối cùng cũng tìm được ngài!”
“Chuyện gì gấp gáp đến thế? Lão già Thư gia chết rồi?” Tam Đao ngờ vực cười nhạt.
“Không, là Hà Thủ Căn…”
“Hà Thủ Căn làm sao?” Thái độ Tam Đao lập tức thay đổi.
“Hắn, hắn ta đã xảy ra chuyện!”
Khi Thủ Căn tỉnh lại, nhận thức rõ ràng mình đang ở đâu, tình trạng của bản thân thế nào, y thà rằng mình vẫn trong cơn mê man.
“Nay có Hà Thủ Căn, người nơi Phiến Mã, bằng lòng hầu hạ bốn vị lão gia lắm tiền ngoại thành, hiến dâng tấm thân, nguyện người chà đạp, chẳng hiềm thương tàn, chỉ cầu giữ mạng, vung mười lượng bạc là có thể tận hưởng cả đêm…”
Nghe thấy tên mình, Thủ Căn ngọ nguậy bò dậy. Người vây quanh thấy y tỉnh lại bèn nhích dần ra xa.
Y đang ở trước cửa nhà mình, toàn thân bẩn thỉu, áo quần rách bươm, khố vẫn quấn trên người nhưng dây lưng đã bị cởi ra, chiếc áo da dê dơ dáy vắt ngang qua ngực.
Một mảnh giấy bay đến bên chân, do người đi đường đọc xong rồi ném trả về.
Y khẽ cựa quậy, “Cộp!”, vật gì đó rơi xuống chỗ bùn đã đóng thành băng.
Tiếng xôn xao chung quanh càng lúc càng lớn.
Rơi xuống chính là một bọc đồ nhỏ, nút thắt hơi bung, để lộ ánh bạc trắng lóa bên trong.
“Hình như đâu chỉ mười lượng.” Vài con buôn sắc bén đánh giả.
“Hừ, tám phần mười là tiền thưởng thêm. Ngươi không thấy bộ dạng hắn à, bị chơi thành như vậy, thưởng nhiều chút đỉnh cũng nên thôi.”
“Vô sỉ…”
“Cớ chi bị người ta vứt trước cửa thế nhỉ?”
“Quỷ mới biết.”
“Có khi nào là kẻ thù của Đao ca không?”
“Ừm, biết đâu chừng. Đao ca không cần hắn ta nữa ư? Bằng không sao hắn ta lại đi tìm người khác?”
“Ông tưởng người ta là tâm can bảo bối của Đao ca thật hả? Mấy hôm nay Đao ca không hề ra mặt, ông còn chưa hiểu sao?”
“Thế…”
“Đá quách rồi! Nếu không chắc cũng chẳng sống nổi trong thành, muốn tìm chút tiền dọn ra ngoài thành.”
“Chậc, nhìn mình mẩy hắn ta kìa, buồn nôn quá!”
Phụt, vài kẻ ác tâm nhổ nước bọt xuống cạnh Thủ Căn.
Thủ Căn chẳng hề hé răng, lặng lẽ gắng sức gượng dậy, bàn tay nhức buốt vì lạnh run rẩy buộc lại thắt lưng, chỉnh chu áo bông.
“Cốc cốc.” Thủ Căn gõ cửa, hiện tại y chỉ hy vọng nhanh chóng bước qua cánh cửa này, nhanh chóng tránh xa tầm mắt của đám người đời vô tâm.
Hỗn loạn bên ngoài sớm đã kinh động đến trên dưới Hà gia, song mấy hôm nay, người trong nhà đều ngại xuất đầu lộ diện, mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa mới chịu bước ra khỏi nhà.
Người mở cửa là Hà phụ.
Thủ Căn ngẩng đầu, gọi “Cha.” bằng giọng khản đặc.
Cha y nhìn rõ là Thủ Căn, đang chuẩn bị mở miệng quát hỏi, chợt bắt gặp cảnh nhiều người tụm năm tụm bảy quanh nhà bèn “Rầm!” một tiếng, đóng sầm cửa vào mặt con trưởng.
“Cha nó, ngoài kia phải Thủ Căn không? Cha nó?”
Thủ Căn nghe thấy tiếng mẹ mình, bất chấp mặt mũi mà gân cổ cố gọi vói vào trong: “Mẹ!”
Cửa chính lại mở ra.
“Mẹ…”
“Căn Tử!” Vừa thấy thảm trạng của con trai, Hà Diêu Thị lập tức gào lên, bổ nhào vào người Thủ Căn.
Hà Mộng Đào nhìn đám người trước cửa, lại nhìn con trai, cuối cùng đành bất đắc dĩ bước đến giúp vợ đỡ Thủ Căn vào nhà.
Lúc hai người dìu con trưởng sắp đặt chân qua ngưỡng cửa…
“E hèm!” Có người chống gậy bước ra từ đám đông.
Lũ vây xem cùng nhau ồ lên, “Lý trưởng (người đứng đầu khu phố) tới.”
Ông lão tuổi trên sáu mươi nọ rẽ đám đông đi ra, nhặt tờ giấy dưới đất lên xem.
“Mọi chuyện lão phu đã nghe nói hết. Hà Thủ Căn, ngươi thân là con trưởng Hà gia nhưng không biết hiếu thảo với cha mẹ, đối xử tốt với đệ muội, lại còn làm ra những việc đồi phong bại tục. Ngươi, ngươi đã tạo nghiệt nặng nề!” Ông lão tức giận đến liên tục dộng gậy xuống đất, ánh mắt quét qua mặt Thủ Căn tràn ngập khinh thị và xem thường.
“Tôi…!” Thủ Căn siết chặt nắm tay, lạnh lẽo, đau đớn, phẫn nộ, khiến toàn thân y run rẩy không ngừng, người qua đường nhìn thấy cũng chỉ cho rằng y có tật giật mình, lo lắng sợ hãi.
Về phần Hà phụ, sau sự xuất hiện của lý trưởng, ông đã buông hẳn con ra. Ông trộm nhìn lý trưởng, sắc mặt tái mét, trong lòng không ngừng than thở: Thanh danh của Hà gia ta, còn gì là thanh danh của Hà gia ta…
“Mộng Đào, thân là lý trưởng, lão phu không thể không nói một câu: Ngươi thật sự không biết dạy con! Ngươi dạy con như vậy, làm sao còn mặt mũi đứng trước liệt tổ liệt tông Hà gia? Ôi, có con cái thế này đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh.” Lý trưởng kín đáo chuyền tờ giấy cho Hà Mộng Đào, cẩn trọng dặn dò: “Chúng ta không phải họ hàng, lão phu chẳng có quyền thúc ép ngươi, nhưng lão phu thân là lý trưởng một phố, cần phải bảo vệ luân thường đạo lý cho khu. Ngươi… hãy liệu mà làm!”
“Thôi thôi, đừng nhiều chuyện, về nhà hết đi, chuyện của Hà gia, Hà gia tự biết xử lý.”
Tuy lý trưởng đích thân lên tiếng nhưng người rời khỏi cũng chẳng bao nhiêu. Người sống bên đường, kẻ tình cờ tạt qua, tất cả dần dần bu lại, tò mò xem Hà gia định trừng phạt đứa con bất hiếu nhà mình.
Hà Mộng Đào giở giấy ra đọc, thoáng cái đã lướt hết hai dòng chữ, nhưng đột nhiên ông như trở thành người không biết chữ, mắt đờ đẫn dán vào trang giấy, ngón tay run rẩy một cách đáng sợ.
“Nghiệt tử… Nghiệt tử!”
“Lão gia?”
Trung Nguyên, bà nhỏ Thị Trang, Thanh Vận nghe tiếng ồn ào cũng chạy ra xem. Nhìn tình trạng thê thảm của Thủ Căn, cả ba khó tránh cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.
“Cha nó?” Hà Diêu Thị không rõ nguyên nhân trượng phu cứ ngây người đứng đó, chẳng chịu dìu đỡ con trai.
Thị Trang và Trung Nguyên tiến lên phía trước.
“Đứng lại hết cho ta!” Hà Mộng Đào đột nhiên giận dữ gầm rít.
Người họ Hà toàn bộ sững ra.
“Ngươi, ngươi… Tên nghiệt tử ngươi…!” Hà Mộng Đào giáng thẳng một bạt tai.
Bấy giờ Thủ Căn sao có thể chịu nổi cú tát trời giáng kia, hơn nữa trời đang rét căm, da dẻ yếu ớt, bạt tai của cha đã khiến khóe môi y lập tức rách toạt, cả người ngã nhào xuống đất.
Hà Mộng Đào mạnh tay tách vợ ra khỏi con trưởng, nóng nảy xoay lưng bỏ vào nhà.
“Lão gia?”
“Cha nó!”
“Vào trong hết cho ta! Hà gia ta không có thứ người ấy!”
“Cha?” Thủ Căn chẳng màng thể diện, chùi đi dòng máu tươi bên miệng, tay vịn thành cửa, ánh mắt van lơn, thấp giọng nói: “Cha, mẹ, xin hai người cho con vào trong trước, được không? Có việc gì chúng ta từ từ nói sau.” Làm ơn đừng để con đứng bên ngoài với bộ dạng này…
Hà Mộng Đào quay đầu lại, chỉa thẳng ngón tay vào mặt Thủ Căn, run giọng nói với thê tử: “Bà xem đi, xem đi! Mở to hai mắt để xem cho rõ! Xem con trai do chính bà sinh gây ra những chuyện gì!”
Hà Diêu Thị nhìn con trai, luống cuống chẳng biết nên sao cho phải.
“Cha, mẹ, cầu xin hai người… cho con vào trong trước đã.” Thủ Căn bám víu thành cửa, cố đứng dậy nhưng chân lại đau đớn vô cùng.
“Thủ Căn xảy ra chuyện gì?” Tam Đao nhảy xuống từ lưng ngựa.
“Đao, Đao ca…” Thiếu niên to đầu đáng thương bị túm áo nhấc bổng lên, hơi thở nghẹn tại yết hầu, ra không được, vào cũng chẳng xong.
Tay Tam Đao khẽ buông lõng.
Thiếu niên to đầu ho sặc sụa cả nửa buổi mới dám trộm liếc ông chủ Đao đại gia của mình, thấy hắn chân mày sắp dựng đứng cả lên, gã vội vã tuôn một tràng: “Hôm kia hắn ra ngoài, hôm nay quay về. Lúc quay về, quần áo đều bị xé rách, trên mình còn có vết thương, khụ khụ!”
Nhìn Đao ca đang trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, thiếu niên to đầu khẽ nuốt nước miếng, tim đập thình thịch điên cuồng.
“Khi tiểu nhân phát hiện, hắn đã bị ném trước cửa Hà gia, trong ngực nhét thêm ba mươi lượng bạc, còn có bức thư tình nguyện gì đó, nghe người ta bảo trên thư viết hắn tự nguyện hầu hạ các vị đại gia, chỉ cần không chơi chết hắn, chỉ cần giao bạc cho hắn…”
“NGƯƠI NÓI SAO?!”
Thiếu niên to đầu sợ đến ngã phịch mông xuống đất.
“Đao ca, Đao ca, gia bớt giận! Gia đừng trút giận lên người tiểu nhân, tiểu nhân khó khăn lắm mới thu được tin nọ, khó khăn lắm mới tìm thấy gia đấy.” Thiếu niên xua tay liên tục, vừa xua vừa la, lo sợ Đao gia trong cơn giận dữ sẽ chém cho gã vài nhát.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Thiếu niên sơ sài quẹt nước mũi, tức tối đáp: “Đao ca, xin hãy phân xử giùm tiểu nhân. Ban đầu gia dặn tiểu nhân để ý người tên Hà Thủ Căn kia, tiểu nhân vẫn luôn không dám rời mắt. Hai ngày trước, họ Hà đánh nhau với vài tên lưu manh ngoài thành, cũng nhờ tiểu nhân chạy đi báo với Hổ ca để phái người đến giải vây cho hắn, thế nhưng…”
“Ngươi nói y đánh nhau với kẻ khác?” Giọng Tam Đao hơi đổi.
Song thiếu niên tội nghiệp không hề nghe ra, gã gật đầu, không phân nặng nhẹ mà tiếp: “Đúng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hắn về thành chưa được mấy hôm, trong thành đã truyền ra tin đồn, nào là hắn dâm đãng, nào là lên giường với đàn ông, còn bảo hắn đeo bám Đao ca. Gia, gia không biết đâu, thời gian này họ Hà ra ngoài không dám ngẩng đầu, cha hắn lại thi hành gia pháp, khiến họ phải mời cả lang trung đến xem.
Tiểu nhân vốn định báo cáo với gia, nhưng gia không có trong thành, vì vậy đành truyền tin lên trên. Bọn họ không kể với gia à?”
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, gã co quắp lại, cố nói nốt:
“Sau đó tiểu nhân đột nhiên nhận được mệnh lệnh, bảo để tên ngốc nào đó thay thế tiểu nhân, tiểu nhân không dám trái lời, chỉ đành… Nhưng hôm qua tiểu nhân phát hiện tên kia chẳng thèm báo cáo tình huống của Hà Thủ Căn với cấp trên, tiểu nhân cứ ngờ ngợ, hơn nữa gia từng dặn dò tiểu nhân, họ Hà gặp chuyện gì cũng phải nhanh chóng báo với gia. Không thấy bọn lão đại, lại chẳng tìm được gia, tiểu nhân nóng nảy muốn chết.
May sao gã bán cá bảo với tiểu nhân rằng hôm nay có thể gia sẽ trở về, tiểu nhân bèn chạy ra cửa thành đợi gia. À phải, gã bán cá còn nói một câu rất kỳ quái, cái gì mà lấy công chuộc tội. Gia, đầu đuôi là thế, gia thấy…”
Một trận gió lạnh ập tới, “Đao ca?” Thiếu niên xoay sang, người đàn ông cạnh gã ban nãy đã không còn bóng dáng.
“Đại… Hà Thủ Căn, trên mình ngươi đã có tiền, ngươi đi đi.” Hà Trung Nguyên vẫn duy trì im lặng, hiện tại chợt bước đến trước cửa, giành quyền mở miệng.
“Đệ nói… sao?” Thủ Căn hoài nghi lỗ tai chính mình.
“Ta nói trên mình ngươi đã có tiền, vậy hãy rời khỏi nơi đây đi thôi. Đi càng xa càng tốt.”
“Trung Nguyên?” Mắt Hà Diêu Thị tràn ngập vẻ khó tin, ngơ ngác nhìn người con thứ hai.
“Cha, mẹ!” Thủ Căn sầu thảm kêu lên, cớ gì không cho con vào trong? Cớ gì lại đối xử với con như thế?
“Xin các người đừng dùng ánh mắt đó nhìn con, được không? Cha, con là con trai của cha! Trung Nguyên, ca là đại ca của đệ…” Thủ Căn tuyệt vọng thốt lên. Nhẫn nại của y đã đến cực hạn. Bản thân Thủ Căn vốn nóng tính, nhưng vì thể diện của gia đình, y vẫn cố gắng nhịn nhục đến tận hôm nay. Song giờ đây, chẳng những người cha cố chấp, thích giữ mặt mũi không cho y vào nhà, mà ngay cả đệ đệ ruột cũng buộc y phải rời khỏi Hà gia, ha ha, tình huống hiện tại của y là tình huống gì thế này?
Các người sao nỡ nhẫn tâm quá đỗi?
Người khác đối xử với tôi thế nào, tôi không quan tâm. Bọn chúng chẳng chút quan hệ máu mủ với ta, muốn bỏ đá xuống giếng ra sao là tự do của chúng.
Nhưng còn các người… Các người là người thân của tôi!
“Con không hề bán thân! Con không làm ra loại chuyện ấy! Con bị oan! Cha! Mẹ! Xin hãy nhìn nhận đứa con trai của hai người…!”
“Cha, mẹ, các người hà cớ phải nhẫn tâm đến thế? Kẻ khác không tin con, nhưng các người tại sao cũng không tin con? Tại sao cùng người ngoài phỉ nhổ con?”
Thủ Căn không dám tin, cha mẹ ruột của y, đệ muội ruột của y lại nỡ lòng giữ y ngoài cửa, chẳng thèm ngó ngàng, đối đãi lạnh nhạt. Tim, trong giây phút này, chợt lạnh lẽo như băng.
“Lão gia! Để Căn Tử vào đi. Bên ngoài lạnh thế kia, con lại bị thương thành nông nỗi ấy. Ông không thể thấy chết không cứu! Nó là con ruột của ông mà!” Nhị nương Thị Trang kìm lòng không đặng, bổ nhào qua ôm lấy Thủ Căn, giàn giụa nước mắt cầu xin Hà Mộng Đào.
“Bà! Bà đi vào cho ta! Hà gia ta không có thứ con cái đó!” Thấy vợ bé dám trái lời mình, Hà Mộng Đào giận tím mặt.
“Nhìn đi, đó là kết cục của kẻ đắm chìm trong trụy lạc, giờ thì hay rồi, cả người nhà cũng không cần hắn.” Những kẻ đứng sau đổ dầu vào lửa.
“Hừ, nếu là con tôi, tôi đã sớm đánh chết nó cho xong, giữ lại chỉ tổ mất hết mặt mũi!”
Một hòn đá nhỏ lao thẳng vào lưng Thủ Căn. Là của bọn nhóc không hiểu chuyện ném, chúng hùa nhau cười nhạo y.
Chúng thấy người lớn trong nhà mắng y không biết liêm sỉ, bèn học theo cha mẹ mà khinh miệt y.
“Đại Hỷ, nhìn thấy chưa? Đấy là hậu quả của việc đàn ông tốt không làm, đi làm tên dâm đãng! Tương lai nhìn thấy thứ ấy cứ đánh thật mạnh tay nhé!”
Đám oắt con được nước làm tới, vài người trong đám còn nhổ nước bọt vào y, những đứa còn lại thấy hay hay cũng a dua học theo.
Y làm gì còn sức tránh né, muốn đuổi chúng đi, nhưng với tình trạng Thủ Căn bây giờ, chỉ đứng vững thôi cũng đã khó khăn vô vàn.
Bà nhỏ Thị Trang quỳ xuống bên chân Hà Mộng Đào, kéo chặt áo ông, khóc lóc van lơn: “Lão gia, cầu xin ông, cầu xin ông cho Căn Tử vào nhà. Thiếp cầu xin ông…”
“Bà còn dám xin xỏ hộ nó thì cút xéo với nó luôn đi!” Hà Mộng Đào gắng sức giật áo ra.
“Lão gia!” Thị Trang nức nở, ngã sóng soài xuống đất.
Hà Diêu Thị cũng muốn nói đỡ nhưng không dám, chỉ đành ôm mặt thút thít.
“Nhị nương.” Mắt thấy nhị nương bị cha nhẫn tâm đẩy ngã, Thủ Căn trong lòng vừa xót vừa giận, giang tay muốn đỡ Thị Trang.
Người vây xem chẳng thèm kiêng dè, thẳng thừng chỉ trỏ cười cợt nhà họ, thi thoảng xuất hiện vài người qua đường còn đang ngơ ngác thì lập tức có người “hiểu chuyện” nhanh nhảu giải thích cặn kẽ, kể rằng Phiến Mã tự dưng lòi ra một tên dâm đãng, tuổi tác ngấp nghé ba mươi, thân già sắc tàn, bị đàn ông bỏ rơi, hôm nay bán mình cho lũ đại gia thích lên giường với nam nhân ngoài thành, hơn nữa cùng lúc tiếp đến mấy khách, xem đi, rốt cuộc trở thành bộ dạng thê thảm thế kia. Hiện tại cả người thân cũng không cho hắn bước qua cửa nhà.
“Các ngươi nói đủ chưa?” Bất thình lình, Thủ Căn quay ngoắt lại, phẫn nộ gào vào mặt lũ người nhàn rỗi.
Phải chăng, chính phẫn nộ đã tiếp thêm sức mạnh cho y? Thủ Căn đỡ nhị nương dậy, chống tay vào cửa để gượng đứng lên.
“Các ngươi không có việc khác cần làm ư? Cười nhạo ta, cười nhạo nhà ta có lợi gì cho các ngươi? Cẩu Tử, lần trước ngươi vay ta hai trăm đồng vẫn chưa trả đấy! Vu đại thẩm, Thuận Phúc nhà thẩm thành thân, tôi giúp nhà thẩm làm một bộ gia cụ, tôi có đòi tiền công của thẩm sao? Lưu bá, nhà của bá tôi thay bá tu sửa lần thứ mấy rồi? Tôi từng thu một đồng một cắc nào của bá chưa? Còn ngươi, ngươi, ngươi! Hà Thủ Căn ta đã làm gì không phải với bọn bây? Hôm nay các ngươi chạy đến bỏ đá xuống giếng, các ngươi còn chút lương tâm hay chăng!”
Thủ Căn bấu víu thành cửa, thân thể đen gầy đứng sững trong gió, cao giọng nói với lũ xem kịch tìm vui chung quanh.
“Tam Đao quen ta từ nhỏ, những kẻ đứng đây không ít người biết. Hà Thủ Căn ta thuở xưa đối đãi với Tam Đao thế nào, các người đều rõ hơn ai hết. Tuy Tam Đao hôm nay trở thành phường lưu manh côn đồ, nhưng so với bất cứ ai trong các người, hắn có tình có nghĩa hơn nhiều lắm! Ít nhất, hắn chưa từng nhân lúc Hà gia ta trong cơn nguy khốn, thừa dịp Hà Thủ Căn ta gặp phải tai ương mà chém thêm một đao!”
Tiếng xì xầm lắng xuống đáng kể, khi ánh mắt Thủ Căn lướt qua, rất nhiều kẻ không tự chủ được phải né tránh.
“Được thôi, dù Hà Thủ Căn ta và Tam Đao dính líu tới nhau thì liên quan cái thá gì đến các ngươi! Hắn lấy vợ chưa? Ta lấy vợ chưa? Bọn ta từng hại ai, gây phiền phức cho ai? Còn các ngươi, tất cả đều là hàng xóm láng giềng, chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm? Ngày hôm nay, các ngươi thấy ta bị kẻ khác hãm hại, không giúp ta tìm ra kẻ chủ mưu cũng chẳng sao, đằng này còn giúp đám ác nhân kia chà đạp ta. Được lắm, ân tình hôm nay của các ngươi, Hà Thủ Căn ta ghi tạc trong lòng!”
Bốn phía lại nổi lên trận xì xào ồn ào.
Từ sau Thủ Căn vang lên tiếng cha y mắng mỏ ầm ĩ: “Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện! Ngươi, ngươi, thứ súc sinh vô liêm sỉ!”
Lưng Thủ Căn hướng về phía người nhà, trên quần dính một vệt máu to tướng, nằm ngay giữa mông, đập thẳng vào mắt người khác, vô cùng khó coi!
Núp sau cánh cửa, Thanh Vận chợt lắc đầu nguầy nguậy, chân lùi lại mấy bước, đột nhiên xách váy chạy thẳng vào nhà.
Người Hà gia không ai để ý tới cô bé, Hà phụ muốn đóng cửa nhưng bị bà nhỏ Thị Trang sống chết giữ chặt.
“Lũ chúng bây còn định đứng đây xem kịch đến chừng nào?” Thủ Căn nén giận, gồng mình thẳng lưng mà lạnh lùng nói.
Đám người hơi co cụm lại. Tiếng đồn đãi bịa đặt nhỏ hơn khá nhiều, có vài kẻ thấy thẹn trong lòng bèn âm thầm rời khỏi, song vẫn còn không ít tên ở lỳ không đi, tiếp tục mặt dày đứng xem trò vui.
“Ta, không hề làm sai. Không hề có lỗi với bất luận kẻ nào trong các ngươi. Ta không thẹn với lương tâm… Còn các ngươi?”
Thủ Căn nhìn thẳng mặt từng người rồi không thèm để ý bất cứ ai trong số bọn họ nữa.
Tam Đao liều mạng dùng khinh công như chẳng màng mạng sống.
Từ trên không trung, hắn lao thẳng xuống, vượt qua tường thành để tiến vào Phiến Mã.
Thủ Căn xoay người, một lần nữa đối diện với cha mẹ, với người thân.
Bịch, y quỳ xuống.
“Nè, các bà nhìn lưng hắn ta kìa!” Có kẻ kinh ngạc kêu lên.
“Ọe! Buồn nôn quá!”
Tiếng khiển trách, tiếng giễu cợt, tiếng miệt thị.
Thủ Căn vờ như không nghe.
“Cha, mẹ, nhị nương, nếu con nhất định phải xin lỗi bất kỳ ai, thì đây, con bất hiếu, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi đệ muội, hại mọi người phải hổ thẹn rồi.” Binh, y dập đầu một cái thật mạnh.
“Cha, xin đừng trách phạt nhị nương vì con.” Không có nhị nương săn sóc, ngày tháng về sau của cha làm sao trải qua? Thủ Căn không dám nói ra miệng.
“Con sẽ rời khỏi cái nhà này, nhưng trước khi đi, con có lời muốn nói.” Thủ Căn biết nếu hiện tại không nói, tương lai chỉ sợ không còn cơ hội.
Cha, mẹ, rốt cuộc tại sao con lại nợ nhân tình của Tam Đao, thiếu tiền của Tam Đao, các người từng nghĩ thử chưa?
Năm xưa, nếu chẳng phải cha không hiểu thói đời lại thích làm chủ, không chịu nghe lời con khuyên, mảnh đất kia cớ chi lại bị lừa bán với giá thấp lè tè thành nông nỗi ấy! Bị lừa thì thôi, cha còn lúc nào cũng đòi mặt mũi, tiền chẳng bao nhiêu vẫn cứ giả kẻ giàu sang, vác về không biết bao nhiêu thứ vô dụng! Sách? Sách ăn no ư! Khách sạn? Khách sạn là nơi chúng ta đủ khả năng ở trọ ư!
Các người bảo lão tam tham tiền, lẽ nào các người không à? Các người biết một tên thợ mộc mỗi tháng kiếm được bao nhiêu hay không? Các người biết mỗi ngày con phải bán mạng làm công bao nhiêu canh giờ hay không? Các người biết trong thành có bao nhiêu thợ mộc hay không?
Cha, nhà người khác nghèo mạt vẫn có thể đi xin ăn. Nhưng còn chúng ta? Chỉ vì cha cần thứ gọi là mặt mũi, xem trọng thứ gọi là thanh cao của thư hương môn đệ, kết quả thì sao? Giả sử không có Tam Đao, nhà chúng ta hôm nay còn được mấy kẻ sống sót?
Con thay gia đình trả nợ, các người biết rõ tiền do Tam Đao cho con mượn, sao lúc ấy chẳng thấy các người từ chối? Khi chuộc lại nhà, con đã bảo do Tam Đao tặng, sao lúc ấy chẳng thấy các người cự tuyệt? Con góp vốn cho lão tam làm ăn, xoay sở kinh phí cho lão nhị lên kinh ứng thí, sao chẳng thấy ai trong các người không bằng lòng? Ngày nay, các người ăn no mặc ấm thì quên sạch ân tình của Tam Đao sao?
Cha, mẹ, các người quên được, con thì không.
Thủ Căn biết những lời này không thể nói ra, dù uất ức hơn nữa, khó chịu hơn nữa cũng không thể.
“Cha, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, đây là điều cha từng dạy con. Con biết con không nên cùng Tam Đao đi trên con đường đó, nhưng… Tim con người bằng xương, bằng thịt. Cha, mẹ, trên đời này chưa từng có ai đối xử tốt với con như hắn, các người chưa từng, đệ muội cũng chưa từng, chỉ có hắn đặt tên thọt con đây trong tim, thương con, xót con như trân như bảo. Hắn thương con, xót con… Hắn…”
Thủ Căn nghẹn ngào, nhất thời nói không nên lời.
Thương thế trên người lại buốt lên từng cơn, cha lúc đánh y dùng xuống tay rất nặng, nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong lòng Thủ Căn.
Y không dám ngờ người nhà sẽ đối xử với mình như vậy.
Cha Thủ Căn tức sắp phát điên, nghe y cả gan tuyên bố mình có quan hệ mờ ám với Tam Đao trước mặt mọi người, ông lập tức giơ chổi đập thẳng vào mặt con mình.
Cha y thật sự muốn đánh chết y.
Thủ Căn gắng gượng chịu đựng.
Hai vị mẫu thân khóc lóc can ngăn, trước cửa náo loạn cả lên.
“Trung Nguyên, mang nước lại đây!” Hà Mộng Đào quay lại, rống gọi con thứ.
Dưới tiết trời nước đóng thành băng, một chậu nước lạnh hung hăng tạt thẳng vào Thủ Căn vốn đã liêu xiêu sắp ngã.
Bà nhỏ Thị Trang khóc thét.
Hà phụ xoay sang Trung Nguyên, lệnh gã đóng cửa.
“Cha.” Vạn vật tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gọi tuyệt vọng của người con trưởng Hà gia.
Đám người vây xem đều nhìn Thủ Căn. Nhìn y quần áo rách bươm, nhìn y rối bù bẩn thỉu, nhìn y rét đến tím cả người, nhìn y toàn thân đầy vết thương, nhìn y run rẩy dựa lưng vào cửa, cố gắng chống chọi trước nhà họ Hà.
“Ngươi cút đi cho ta! Đừng làm ô uế cửa Hà gia ta. Từ nay về sau, ngươi không còn là con trai của Hà Mộng Đào! Trung Nguyên, chúng ta vào trong!” Hà phụ phất áo, không muốn nhìn con trai thêm chút nào nữa.
Trung Nguyên nhìn anh trai với cặp mắt khác thường. Huynh ấy quả nhiên dây dưa mập mớ với tên du côn kia, huynh ấy quả nhiên gây ra những chuyện đồi phong bại tục, hại Hà gia mất hết thể diện. Đại ca, ca có từng nghĩ qua, ca làm như thế, tiền đồ của đệ sẽ đi về đâu?
“Trung Nguyên?” Những giọt nước lạnh như băng trên tóc nhỏ xuống, sắc mặt Thủ Căn tái mét, ánh mắt nhìn người nhà dần dần mất đi sự ấm áp.
Trung Nguyên né tránh ánh nhìn của y, nhưng Thủ Căn hoàn toàn thấy rõ, trong mắt của người đệ đệ ruột thịt kia chỉ có khinh miệt, và chán ghét.
Y thà bị cột đá vào chân rồi dìm xuống sông còn hơn bị người nhà đối xử như vậy.
Đạo lý luân thường thật sự quan trọng đến thế?
Thể diện của Hà gia thật sự quan trọng đến thế?
Bài vị tổ tông lạnh như băng thật sự còn quan trọng hơn sinh mạng của đứa con trai đang sống sờ sờ trước mặt?
Ha ha! Thủ Căn muốn cười, tiếc rằng cơ mặt đã đông cứng, biểu tình gì cũng khó lòng thể hiện.
“…Được, con đi. Cha, mẹ, con bất hiếu, thế nhưng trước giờ con chưa từng muốn hại đến mọi người. Con đi rồi, xin mọi người hãy… bảo trọng.”
Hà Mộng Đào phất tay áo, tỏ vẻ bất cần.
Thủ Căn lần thứ hai quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái. Trán y lập tức rách da, máu tươi bắt đầu rịn ra.
Cánh cửa vô tình đóng lại trước mặt y.
Hà Mộng Đào cùng Trung Nguyên dìu nhị nương Thị Trang đã ngất lên ngất xuống vào nhà. Hà Diêu Thị khóc đến hai mắt sưng vù nhưng không dám cãi lại trượng phu nửa lời.
Ngoài cửa, Thủ Căn vịn tường, từng bước, từng bước lê tấm thân tàn đi về phía trước. Chưa được hai bước, cách nhà họ Hà chẳng tới năm thước, thân thể y chao đảo, rầm một tiếng, ngã quỵ xuống đất.
Người vây xem tản dần, tuồng hay đã vãn, mắt thấy sắp xảy ra tai nạn chết người, nếu còn không đi chính là tự chuốc lấy phiền toái.
Trong cơn gió lạnh lẽo buốt giá, Thủ Căn đổ xuống bên đường, hoàn toàn bất động, chẳng rõ sống chết.
Có người bước tới, đá y vài phát, thấy không phản ứng bèn vội vã nhặt bạc bỏ chạy.
Những kẻ khác bắt gặp, hớn hở bổ qua giành phần. Bạc chỉ cần tới tay, tất cả lập tức giải tán.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
57 chương
4 chương
63 chương
27 chương