Khi Tạ Mân và Tùy Ngưỡng xuống xe tìm cảnh sát Trương, họ cũng không ngờ rằng một tháng sau mình sẽ trở thành công dân danh dự của thành phố Dư Hải, còn lên bục nhận phần thưởng từ thị trưởng. Chiều hôm đó đẹp trời, gió hồ thổi tới từ phía xa. Tạ Mân và Tùy Ngưỡng lại gần cảnh sát Trương mới phát hiện anh ta bị thương nặng hơn lúc nhìn từ xa, có không ít vết thương còn rướm máu trên mặt. “Giám đốc Tạ,” cảnh sát Trương nhận tờ giấy đồng nghiệp đưa để lau mồ hôi: “Nãy giờ bận quá quên không gọi cho anh. Lần này phải cảm ơn anh đã giúp chúng tôi phá được một vụ lớn đấy!”. Anh ta dẫn Tạ Mân và Tùy Ngưỡng ra cạnh xe, kể lại vụ việc nguy hiểm hồi chiều cho Tạ Mân. Trước khi cảnh sát Trương tới đây đã có dự cảm lờ mờ, anh ta nghĩ chuyện này không đơn giản, bèn gọi về đội xin chi viện đợi lệnh ở cách đó không xa. Sau khi vào công trường cùng đồng nghiệp, Uông Khải An dẫn họ đi loanh quanh công trường giai đoạn một. Mảnh đất ven hồ thuộc giai đoạn hai và ba vẫn là đất trống. Cảnh sát Trương và đồng nghiệp vừa đi về phía khu tắm giặt ở giai đoạn ba mà Tạ Mân nhắc đến thì Uông Khải An vội vã tìm cớ, ra sức ngăn không cho họ lại gần khu công trường ven hồ kia. Sợ Uông Khải An sẽ nghi ngờ và đánh trả, cảnh sát Trương không cứng đầu lại gần. Khi đi qua một lán trại đơn sơ, anh ta giả vờ nhặt được đồng hồ của Tạ Mân, song vừa định về Cục báo cáo với cấp trên thì cảnh sát Trương bỗng nghe thấy tiếng thứ gì đó bị đạp đổ. Căn phòng nhỏ nơi phát ra âm thanh đang bị khóa, cảnh sát Trương nhớ tới vụ người giúp việc bị mất tích mà Tạ Mân nói, lập tức nghi ngờ. Anh ta nhìn sang Uông Khải An, sắc mặt Uông Khải An chợt thay đổi, giải thích rằng có công nhân và vợ đang ở trong đó, có lẽ họ lớn tiếng quá. Cảnh sát Trương và đồng nghiệp nhìn nhau, chưa kịp nói gì thì bên trong lại có tiếng kêu cứu khàn khàn. Anh ta thấy tình hình khấp cấp mới lập tức công khai thân phận, yêu cầu Uông Khải An mở cửa. Không ngờ Uông Khải An lại lùi bước, bảo hai tên công nhân vẫn luôn đi theo bao vây họ. Cảnh sát Trương gửi tin khẩn cho đội chi viện, sau đó đánh nhau với hai công nhân kia. Anh ta nhận ra cách đánh đấm của hai tay này rất có quy luật, rõ ràng là thân phận không đơn giản. May sao chuyến này anh ta và đồng nghiệp đều mang súng, gắng gượng không đến hai mươi phút thì chi viện tới, khống chế Uông Khải An và hai công nhân. Quả nhiên, người bị nhốt trong căn phòng khóa kia là người giúp việc Ngô Tuệ của Tạ Mân, mà công trường ven hồ thuộc giai đoạn ba này lại thông thẳng xuống đáy hồ, là địa điểm khai thác ngôi mộ thần bí đang được đưa tin liên tục mấy ngày qua. Đồng nghiệp của cảnh sát Trương đưa Uông Khải An về Cục, thẩm vấn đơn giản. Hắn ta thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, bảo là khi công trình mới bắt đầu, công nhân của hắn ta ra hồ bơi, nhặt được mảnh vỡ đồ cổ trong hồ. Vốn dĩ Uông Khải An không phải người trong sạch tử tế gì, thấy vậy hắn ta mới nổi lòng tham, tìm người bạn làm buôn lậu đồ cổ mang mảnh vỡ đi giám định, sau đó lén tìm người xuống dò, phát hiện một ngôi mộ cỡ nhỏ thời Đông Hán dưới đáy hồ. Đúng lúc hắn ta đang nghĩ cách giải quyết thì Tạ Mân bị tai nạn, hôn mê nằm viện, không có người sát sao tiến độ dự án. Sau đó Uông Khải An lại phát hiện giám đốc tài chính làm giả hợp đồng tham ô tiền công, hắn ta mới nghĩ thiên thời, địa lợi, nhân hòa đủ cả, bèn làm ngơ hành vi tham ô của giám đốc tài chính, mặc cho công trình trễ nải. Đồng thời, hắn ta dựng một nhà tắm nhà ven hồ, đào đường xuống ngôi mộ dưới đáy hồ. Không lâu sau đó, Đàm Tư Thần – em họ của hắn ta, cũng là trợ lý của Tạ Mân thường xuyên đến công trường cũng phát hiện bí mật của Uông Khải An. Uông Khải An dốc hết sở trường ép buộc, dụ dỗ của mình, lấy tương lai của Đàm Tư Thần ra dọa, bảo người lớn trong nhà không chịu được kích thích thế này để thuyết phục cậu ta che giấu cho mình. Tạ Mân tỉnh lại, Đàm Tư Thần phát hiện hắn rất quan tâm đến dự án này. Uông Khải An sợ bị phát hiện, vội vàng trao đổi với kẻ buôn lậu. Kẻ buôn lậu sai cấp dưới thay đổi thân phận giả làm người đưa cơm, đổi suất cơm của Tạ Mân, định cho Tạ Mân về bệnh viện ở mấy ngày, dành thời gian cho Uông Khải An đẩy giám đốc tài chính ra chết thay. Không ngờ tên đưa cơm kia lại để sót thông tin về thân phận quan trọng ở nhà Tạ Mân, Uông Khải An bèn ép Đàm Tư Thần đến lấy. Đàm Tư Thần vừa vào nhà thì bị Ngô Tuệ phát hiện. Ngô Tuệ lén chụp ảnh lại, sau đó rời khỏi nhà Tạ Mân. Bà ta gửi ảnh chụp cho Đàm Tư Thần, đe dọa tống tiền cậu ta. Đàm Tư Thần gửi tiền vài lần cũng cạn kiệt, đành phải đến tìm Uông Khải An, Uông Khải An mới tức giận cho người bắt Ngô Tuệ lại. Vốn dĩ đồ mang đi buôn lậu đã bị phát hiện và niêm phong, họ cũng trộm gần hết đồ cổ trong mộ rồi, định đêm nay sẽ hủy đường vào mộ, hủy bỏ chứng cứ. Nào ngờ vừa qua buổi trưa cảnh sát Trương đã đến. Tạ Mân nghe cảnh sát Trương kể đầu đuôi sự việc xong cũng trợn mắt á khẩu. Đúng lúc này, xe phỏng vấn của đài truyền hình tới. Nữ phóng viên cực kỳ quen thuộc của chương trình chiếu giờ vàng nhảy xuống xe, lao thẳng tới chỗ cảnh sát Trương. Thợ quay phim và chụp ảnh cũng giơ ống kính đi qua, Tạ Mân còn chưa kịp làm gì họ đã bắt đầu quay phim chụp ảnh. “Kính thưa quý vị và các bạn,” phóng viên mỉm cười với ống kính: “Chúng tôi đã đến hiện trường trộm mộ rồi đây. Bây giờ đang là chương trình trực tiếp, đây là cảnh sát Trương, người đầu tiên phát hiện tội phạm”. Tạ Mân thấy cảnh sát Trương lúng túng đứng trước mặt phóng viên, vừa không nhịn được định cười thì hắn thấy cảnh sát Trương đột nhiên quay về phía mình, giới thiệu: “Đây là giám đốc Tạ của bất động sản Vạn Trang, anh ấy là người đã cung cấp manh mối số một cho cảnh sát, giúp đỡ rất nhiều trong việc phá án. Các cô phỏng vấn giám đốc Tạ đi”. Ống kính lập tức ngoảnh sang phía Tạ Mân. Tạ Mân trơ mắt nhìn Tùy Ngưỡng suýt lọt vào ống kính lùi ra sau một bước, đứng sau lưng người quay phim, cười hắn với vẻ mặt vừa thoát chết. Vụ nghi án quấy rầy Tạ Mân hơn một tháng được phá giải, song cùng với đó là hắn và bố hắn cãi nhau liên miên. Bố Tạ Mân rất tức giận vì hắn từ chức, bảo luật sư ngăn cản hết sức. Tâm trạng của Tạ Mân không đâu vào đâu, Tùy Ngưỡng dành thời gian ở bên hắn nhiều hơn trước, gần như tuần nào cũng đi về bốn lần. Có lúc Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng như muốn bù lại khoảng thời gian họ không ở bên nhau trước đây. Mỗi khi về nhà Tạ Mân đều nhận được những món quà có đắt đỏ, có kỳ lạ của Tùy Ngưỡng. Từ đồ trang trí nghệ thuật đến đồng phục cấp ba, Tùy Ngưỡng còn cho người chất đầy tủ lạnh bằng nước có ga và những món Tạ Mân thích ăn. Kể cũng lạ, khi không có Tùy Ngưỡng, Tạ Mân không nghĩ cuộc sống mình trống trải bao nhiêu. Hắn cố gắng học tập, làm việc, quần quật cả ngày với những công trình và kế hoạch không ngừng nghỉ, ngoài công việc cũng có những mối quan hệ bạn bè không nhiều lắm, nhưng có thể nói là thời khắc nào hắn cũng có việc cần hoàn thành. Về đến nhà không làm việc tiếp thì cũng ngủ. Ở cùng Tùy Ngưỡng rồi Tạ Mân mới nhận ra, hóa ra ở nhà cũng có việc để làm. Hắn và Tùy Ngưỡng ngồi trên sô pha đấu khẩu hoặc hôn nhau, nói những chuyện nhạt nhẽo, như thể họ chưa từng chia tay, vẫn ở bên nhau từ thời trung học đến giờ vậy. Mười năm bỏ lỡ không còn làm hắn tiếc nuối nhiều nữa. Một tối tháng sáu, Tạ Mân bận tối mặt, mười giờ về đến nhà, Tùy Ngưỡng bảo mình đã thuê người bao sở thú hoang dã lúc đóng cửa vào buổi tối, muốn dẫn Tạ Mân đi chơi. Tạ Mân thật sự rất mệt, ngủ suốt hai mươi phút đi đường. Mùi hương trong sở thú chẳng dễ chịu chút nào. Vì đang cuối xuân đầu hạ, ban ngày cỏ cây nơi này đều phải phơi cái nắng chói chang, mùi động vật và cỏ cây xen lẫn lại khiến Tạ Mân cảm thấy chân thực hơn nhiều, như bỗng được thoát khỏi cuộc sống bận rộn. Họ ngồi trên xe tham quan được giám đốc sở thú chuẩn bị cho, khi đi qua khu hồng hạc, Tạ Mân nhận được cuộc gọi từ cảnh sát Trương. Cảnh sát Trương hào hứng nói huân chương công dân danh dự họ xin cho Tạ Mân đã được duyệt rồi, thành phố sẽ tổ chức một buổi tuyên dương hắn, tới lúc đó sẽ có người gọi điện xác nhận thời gian với thư ký của Tạ Mân. Tạ Mân cúp điện thoại, thấy Tùy Ngưỡng vừa lái xe vừa cười. “Có gì mà cười?” Tạ Mân hạch hòi. Tùy Ngưỡng bảo “Tôi đang nghĩ học sinh tiểu học lớn rồi, đã thành công dân danh dự của Dư Hải rồi thôi”. “Vốn ông đây đã công dân tốt có trách nhiệm rồi nhé,” Tạ Mân tự bênh mình: “Chịu bao nhiêu tổn thương cơ thể cho thành phố này như vậy, nhận thưởng là chuyện đương nhiên”. “Sau này đừng chịu tổn thương nữa,” Tùy Ngưỡng im lặng vài giây rồi nói: “Làm công dân bình thường là được”. Tạ Mân nhìn thấy cách chỗ họ không xa là bức tượng chim hồng y giáo chủ khổng lồ được chuyển vào công viên. Hắn nghĩ một lát, nói: “Nhưng nếu không có những chuyện này, có lẽ tôi sẽ không biến thành thỏ LEGO”. Không biến thành thỏ LEGO, không đến bên Tùy Ngưỡng, ngã rơi một chiếc chân thỏ trên sàn nhà Tùy Ngưỡng, có cuộc mạo hiểm nho nhỏ giống phim hoạt hình, thậm chí là trở thành công dân danh dự, được khen ngợi vì làm việc nghĩa. Lần này Tùy Ngưỡng không phản bác hắn, anh dừng xe cạnh bức tượng chim hồng y giáo chủ. Có lẽ vì đang ở gần quá, Tạ Mân cảm giác bức tượng này còn lớn hơn hồi nhỏ hắn từng thấy. “Dừng lại làm gì thế?” Tạ Mân cố ý hỏi Tùy Ngưỡng: “Muốn ôn lại chuyện xưa với thiếu gia đây à? Tôi đã ngồi đối diện bức tượng này chờ cả cả tiếng đồng hồ đấy”. Tùy Ngưỡng tắt máy, bầu không khí trong xe yên lặng đến nỗi Tạ Mân thấy hồi hộp. Tùy Ngưỡng “Ừ” một tiếng, gọi “Tạ Mân”, sau đó anh mở cốp ở tay vịn và lấy một chiếc hộp nhung ra. “Thật ra năm hai mươi ba tuổi tôi kiếm được ít tiền,” Tùy Ngưỡng nói: “Thấy cấp dưới mua nên tôi cũng mua một đôi”. Hắn mở hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn đặt song song. Tạ Mân ngạc nhiên thốt lên, tim cũng bắt đầu loạn nhịp. “Cậu nói tôi vô dụng không sai chút nào,” anh nhìn Tạ Mân, nghiêm túc nói: “Tôi thấy tình cảm của kẻ nói một đằng làm một nẻo rất rẻ tiền, trước đây tôi chưa bao giờ dám tìm đến cậu, mua nhẫn rồi cũng không dám tặng, là kẻ hèn nhát”. “Lúc đó tôi tức quá mới nói vậy thôi,” Tạ Mân khẽ nói: “Cậu đừng tưởng thật”. Tùy Ngưỡng không đáp lại, Tạ Mân cầm chiếc nhẫn mảnh hơn trong hộp lên, cúi đầu nhìn. Chiếc nhẫn được làm từ bạch kim, có nạm kim cương đơn giản bên trong, hắn nhận xét: “Sếp Tùy có gu thật đấy”. “Sao tự nhiên hôm nay lại tặng tôi?” Hắn tò mò hỏi Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng cười rất khẽ, bảo: “Có phải cậu chẳng quan tâm đến mình chút nào không thế?”. Anh ghé người lại, chạm tay phải lên mặt Tạ Mân, hôn hắn. Môi và tay Tùy Ngưỡng đều rất nóng, điều hòa mát lạnh trong xe cũng không còn tác dụng, anh nói: “Vì qua mười hai giờ rồi, chúc mừng sinh nhật”. Tạ Mân nghe thấy Tùy Ngưỡng nói: “Tôi yêu cậu”..