Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!!
Chương 27
Chương 26: Dối phó những kẻ mặt dày
Sưu tầm
Hôm nay, một buổi sáng đẹp trời và vô cùng mát mẻ. Ngự tại một căn nhà sang trọng có một người đang bừng lên ngọn lửa thù hận. Vâng, chính là tôi-Nữ thần báo thù đây!!!
- ÔI!!! Vợ à...Mới sáng sớm tinh mơ mà em làm cái gì vậy???-Anh dụi dụi mắt, mơ màng hỏi. Cái tên chồng lười nhác này...
Binh!!!!
Một cái gối ôm to oành đập thẳng vào đầu anh, tôi mắng:
- Anh đó!!! Nhìn cho kỹ vào, 8h mấy rồi cơ, ở đó mà tinh với chả mơ. Hứ!!!
- ORZ...Kệ nó đi!!! Ngủ thôi.-Anh toan cuộn chăn ngủ tiếp thì...
ẦM!!!!
Tôi không chút lưu tìn đạp phắt anh xuống giường. Đáng đời tên này!
- Anh đó!!! Ngay cả lí do tại sao em lại té cầu thang cũng không thèm hỏi. Anh! Anh rốt cuộc có còn coi em là vợ không hả??? Anh có tin em lập tức ly hôn đi cưới người khác luôn không???-Tôi phồng má, trừng mắt, gườm anh liên tục.
- Anh không cho phép em làm vậy nha!!!-Anh cuối cùng cũng tỉnh táo, đứng bật dậy hét gào. Khà khà...Còn không phải Nhất Hiểu Nguyệt này lợi hại ư???
- Hứ!
- Ok! Là chuyện gì mà khiến em té cầu thang vậy???
- Là do có người đẩy...
ẦM!!!!!!!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên. Mẹ ơi!!! Anh hai mắt đỏ ngầu, tiếng gần lại tôi như dã thú đói mồi, gằn lên:
- Là-ai??? Tên khốn nào???
Gì chứ? Hung dữ như vậy...Cũng không phải tại tôi chứ bộ. Hứ!!!
- Là...Hồ Lam Như...
- Con nhỏ điên ấy...Chẳng phải em nói nó không gây trở ngại cho em sao???
Tôi chán nản thở hắt một cái, sau đó:
- Anh rốt cuộc có não hay không? Lúc em nói câu đó là một ngày trước, một ngày sau thì nó mới đẩy em mà!!!
- Thế em không sao chứ? Có bị trầy xước ở đâu không? Có bị thương hay không??? Hả???-Anh lo lắng. Sự lo lắng này làm tôi cảm động vô cùng.
Tôi biết. Anh không hỏi tức là muốn tôi không phải nhìn lại những chuyện buồn. Không muốn tôi vì sẩy thai mà chán nản, buông tay cuộc hôn nhân chứ không phải là không quan tâm tôi.
Còn nữa, hiện tại anh quan tâm là tôi. Lo tôi bị thương chứ không phải lo lắng quá nhiều về đứa con. Thật tốt! Một người chồng tuyệt vời như vậy, thật là...
- Em...Sao...Sao tự nhiên em cười thế???-Anh hơi run. Ặc. Hình như tôi biểu cảm hơi quá thì phải?!!
- Anh này. Em không sao hết í!!! Nhưng mà...đứa con...
- Anh nói em không nên lo lắng quá nhiều mà. Ok! Nếu em thích thì sau này mỗi đêm chúng ta đều hợp tác để tìm một đứa con khác...
Anh chỉ mới nói tới đó, tôi đã có cảm giác mặt mình nóng đến tận mang tai. Biến thái lại hoàn biến thái!!!
- Yá!!!!! Anh chết quách đi!!!!!!!
Tôi đập thẳng cái gối vào mặt anh. Hứ!!!
Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy bóng dáng lả lơi của Hồ Lam Như. Hahaha...Giây phút bình yên cuối cùng, gắng mà tận hưởng đi đồ ngu!!!
- Ủa??? Chà, hóa ra là vợ giám đốc ư? Nhìn không ra, sao cô hốc hác quá vậy?! Không phải bị giám đốc ngược đãi đấy chứ?!! Ha! Đích thân đến đây đứa đơn ly hôn và đơn xin nghỉ việc à?! Xem ra cô còn chút sáng suốt ha?! Hihi...-Nó xỏ xiên. Tôi mà không nhịn chắc nãy giờ nó phải đi chỉnh hình cái mặt lại vì ăn tát của tôi đấy!!!
- Sao vậy? Bị tôi nói trúng nên nghẹn ngào ư???
Oẹ!!! Còn bày đặt nghẹn với chả ngào. Hứ!!!
- Nè!!! Hồ Lam Như, cô nói xong chứ?! Xong rôi nên lột dép mà chạy lẹ đi. Ha?! Tí nữa là chạy không kịp đấy. Lúc đó đừng trách tôi. Nhỉ???
- Nè...
Nó đang định nói thì quản lí kêu nó lên phòng Lâm Thế Ưu. Há há...Kỳ này mày còn không chết ư???
- Sao? Chưa gì muốn tuyển vợ sớm vậy ư?-Nó hất mặt. Cứ như nó chắc chắn sẽ được lấy Lâm Thế Ưu vậy. Ngứa mắt quá!!!
- Tôi cũng muốn đi theo. Để xem anh ấy "tuyển-vợ" thế nào.-Tôi hào hứng. Nó nguýt dài. Tôi im lặng không nói gì.
Action!!!
Trong phòng anh, không khí không nặng nề như tôi tưởng tượng. Anh vẫn còn thoải mái ngồi nghe nhạc kia mà!!!
- Em đến đây làm gì???-Anh nhìn sang tôi với anh mắt ngạc nhiên.
Còn Hồ Lam Như thì đắc ý liếc tôi một cái ý nói: Thấy chưa! Đã nói không cần cô rồi mà!!!
Tôi trừng mắt lại với anh: Bộ em tới không được hả???
Anh chớp mắt, vô tội: Đâu có đâu!!! Nhưng em tới làm anh không nỡ trị con nhỏ ấy!!!
Tôi lườm lườm, mắt sắc như dao: Hử??? Đuổi hả??? Dám không???
Anh thu lại ánh mắt vô tội, nghiêm túc: Thật đó!!!
Tôi hứ nho nhỏ: Nhớ đi!!!
- Sếp! Sếp kêu em có việc gì ạ???
Hồ Lam Như thấy nó bị làm lơ lâu quá nên lên tiếng. Tôi cũng nói chen vào:
- Em đi trước đây!!!
Trước khi đi tôi còn bõ ghét liếc nó một cái, rủa: Đi tự tử đi con nhỏ lẳng lơ!!!
Nói vậy thôi chứ tôi đâu có đi đâu xa, đứng trước cửa nghe lén í mà!!!
Haizzz...Ôm cây đợi thỏ, không biết bao giờ thỏ mới ra đây nhỉ???
- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong phòng anh truyền ra tiếng hét vô cùng thê thảm của Hồ Lam Như. Ủa??? Gì vậy ta???
Tôi tò mò dựa càng lúc càng sát vào cửa nên cửa bị bật vào. Tôi chới với cố gắng giữ trọng tâm để bản thân không hôn đất mẹ bao la. Nhìn anh, cười ngượng ngùng.
Hoàn hồn, tôi mới bắt đầu nhận thức vấn đề, chỉ thấy một trận "bão người" lướt qua. Hồ Lam Như ôm mặt khóc oa oa chạy biến ra ngoài. Sao...sao...sao tôi không hiểu gì vầy nè???
- Anh! Anh làm gì...mà nó khóc như nhà có tang vậy???
- Có làm gì đâu! Chỉ là..."thảo luận" một số việc thôi!!!
Há! Chú ý nhé! Anh ấy nhấn mạnh từ "thảo luận" đấy!!!
- Thật???
- Thật mà!
- Anh có đuổi việc nó không???
- Không!!!
- Hả??? Sao lại thế chứ?! Anh phải đuổi chứ!!!
- Nhưng anh đã cho cô ấy trở thành lao công rồi mà!!!
- Hahahaha...Anh làm rất tốt!!!
Đây là lần đầu tiên tôi mừng khi người khác gặp họa như vậy. Hô hô...Tôi phải nhảy điệu Hawai để ăn mừng thôi!!!
- Quá khen!!!
Anh vẫn giữ cái vẻ khách sáo đó. Điện thoại tôi vang lên rần rần.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
9 chương
61 chương
12 chương
50 chương
66 chương