Xin chào mọi người, cô là Hải Tiêu Tiêu, 23 tuổi, hiện tại đang thất nghiệp và ăn bám gia đình. Bởi vì không thể ăn bám mãi bắt buộc cô phải đồng ý mẹ đi học thay em gái của mình.
Cô và em gái Hải Hoa Tiếu của mình có khuôn mặt cực kì giống nhau, nhưng không phải sinh đôi, và em gái cô còn chưa đủ 18 tuổi đâu.
Lần này Hải Tiêu Tiêu đang vội vàng bắt xe đến cuộc hẹn ở Kim Đế. Nhìn cái nhà hàng cao cấp xịn sòi này Hải Tiêu Tiêu thầm nuốt nước miếng, ông trời ơi, giới thượng lưu đúng là có khác.
Gia đình Hải Tiêu Tiêu cũng không phải gia đình giàu có quý tộc gì cả. Bố là giáo sư đã về hưu, mẹ ở nhà nội chợ, kinh doanh cửa hàng nhỏ. Cuộc sống của cô và em gái từ nhỏ đến lớn không thiếu thốn thứ gì.
Cúi đầu vuốt vuốt nếp váy của mình, Hải Tiêu Tiêu quyết nhìn người mình một lượt xem mọi thứ đã tươm tất gọn gàng hay chưa. Hôm nay cô mặc bộ đồ đã đi mua cùng Ái Hoa Hoan trước đó. Chiếc váy màu đen kéo dài đến đầu gối, chiếc cổ áo hình chữ V, trên vai trắng mõn là những đường ren mỏng che phủ, không để lộ ra quá nhiều da thịt.
Mái tóc hôm nay được cô búi cao, lác đác vài sợi buông xõa xuống trán và hai bên má. Hôm nay bày đặt mang guốc cao, lại đi không quen nên có chút đau.
Cảm thấy mình đã ổn Hải Tiêu Tiêu cất bước đi vào cửa đại sảnh.
Còn chưa bước qua khỏi cửa đã bị một cách tay kéo lại.
Hải Tiêu Tiêu nhíu mày, con ngươi màu cà phê liền nhìn bàn tay đang đặt trên cách tay mình, hai tông màu da khác biệt nổi lên. Cô nhíu mày nhìn lên người đang nắm cách tay mình.
Người phía trước liền mỉn cười, cảm giác trong lòng Hải Tiêu Tiêu chính là nụ cười tươi như hoa.
- Chị dâu, thật trùng hợp.
Hải Tiêu Tiêu trừng lớn mắt nhìn cậu ta, đúng là ranh con.
- Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy.
Cô hất tay Bạch Mục Thần ra, không hiểu tại sao có một cơn nổi nóng chạy đến dường như đang muốn thoát ra ngoài. Vừa nhìn mặt cậu ta cô lại nghĩ đến người nào đó có qua hệ với cậu ta. Thật đáng ghét.
- Aida, là em đã làm sai gì sao?
Bạch Mục Thần có chút nhún nhường nói. Tại sao à, đừng có đùa, đây nếu không phải chị dâu thì cũng là mợ tương lai của cậu đấy. Nhớ đến hai con người phía sau chị gái này, cậu không thể đắc tội một ai.
Hải Tiêu Tiêu áp chế cơn giận cuối cùng cũng dịu giọng nói.
- Cậu đến đây làm gì? Còn nữa, lôi lôi kéo người khác ở cửa là muốn làm gì chứ?
Tuy là bị chất vấn nhưng Bạch Mục Thần vẫn tiêu sái nở một nụ cười lấy lòng.
- Tất nhiên là để hộ tống chị rồi!!!
Hải Tiêu Tiêu nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nghi ngờ hỏi.
- Tam Thanh?
- Không ngờ Tứ muội đã nhận ra ta.
Nghe cậu ta thừa nhận, cô càng nhíu chặt mày lại.
- Dù sao cũng lớn hơn cậu, gọi chị.
Nói rồi xoay người đi vào trong, trong lòng vẫn bán tín bán nghi, làm sao cậu ta biết được là cô chơi game đó, cảm giác không tin được.
Bạch Mục Thần mỉn cười, sải dài vài bước liền đuổi kịp cô, hai người song song đi đến phòng bao của Bang Hội đã đặt sẵn.
__________Hết Chương 46____________
Helu mọi người, còn ai nhớ ta không nè???
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
27 chương
88 chương
62 chương
5 chương
114 chương