Hải Tiêu Tiêu bởi cưỡng hôn, đối với sự dạy dỗ này của anh hình như cô đã dần quen rồi, không còn thấy xa lạ gì nữa.
Đợi đến khi anh hôn xong thì cả người cô đã mềm nhũn trong lồng ngực anh rồi.
Người ta nói quả không sai, đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Cái thứ cứng rắn của anh đang đâm vào eo cô đau điếng. Cô thật sự không muốn tác chiến ở trên xe đâu, khẩu vị cô cũng không mặn như vậy.
Nhưng hình như, ai đó đã kìm nén đến mức không chịu nổi như vẫn cố gắng không táy máy tay chân với cô, anh có việc quan trọng cần phải làm.
Anh từ trong hộc xe lấy ra một chiếc hộp màu đen ánh. Cũng là màu đen như bình thường như Hải Tiêu Tiêu cảm thấy nó cao cấp hơn so với những cái khác.
Anh từ từ mở ra, bên trong lóe lên ánh sáng màu bạc, làm cô không khỏi nhíu mắt lại.
Là một vòng tay, cực kì sinh đẹp. Điểm nhấn là đóa hoa màu đỏ như máu được đính trên chiếc vòng màu bạc. Cực kì tinh xảo, cực kì mĩ lệ.
Khỏi cần phải nói cô cũng biết nó đẹp và quý giá như thế nào.
Trương Diệp Thành cầm tay cô lên, nhẹ nhàng xoa nắn, cẩn thận từng tí một đeo nó vào cho cô.
- Đừng tháo ra đấy.
Cảm giác lành lạnh và hơi nặng ở tay làm cô sực tỉnh, vô thức gật đầu đồng ý với anh.
- Em giờ đã được anh đánh giấu chủ quyền, không được gần gũi với người đàn ông khác.
Anh bá đạo nói, sau đó ôm chầm lấy cô.
Chiếc vòng tay này là do anh tìm thấy trong những món đồ được đấu giá. Bởi vì muốn tặng nó cho cô mà đã tranh đấu cùng với tiểu thư ở tập đoàn Hứa Thị, chuyện này có hơi ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa Trương Thị và Hứa Thị, dù sao thì trong hoàn cảnh tập đoàn Trương Thị còn đang từng bước ổn định vẫn cần sự giúp đỡ của Hứa Thị.
Nhưng lần này vì cô mà anh đã cướp mất thứ yêu thích của Hứa tiểu thư. Thấy cô vui vẻ nhìn ngắm chiếc vòng anh không hề hối hận.
Chỉ có điều, anh định sẽ tặng nó trong một trường hợp đặc biệt hơn. Chỉ tại thấy cô cùng cậu học sinh anh đã từng cấm cô qua lại thân mật với nhau làm anh tức điên cả người lên.
Vậy nên anh phải mau mau tặng cô, đánh giấu chủ quyền của mình.
Nhắc đến cái cậu nhóc quỷ quyệt kia, anh không khỏi giận. Anh không muốn cho thỏ nhỏ của anh bị dòm ngó.
- Em và cái cậu học sinh kia ở cạnh nhau hử?
- Ưm.
Hải Tiêu Tiêu thật thà trả lời, nhưng tâm trí của cô đã đổ dồn vào hết chiếc vòng trên tay rồi, không hề để ý đến sát khí của ai đó.
- Hay lắm.
Nghiến răng nghiến lợi, thùng giấm chua của Trương Diệp Thành đã tràn ra khắp nơi.
Anh khởi động xe, phóng thẳng về nhà. Đến mục đích đưa cô đến đây để làm gì cũng quên mất.
-------------Ta là giải phân cách --------------
- Trương Diệp Thành! Anh làm gì vậy?
Hải Tiêu Tiêu trừng lớn hai con mắt. Đã vội vàng chay xe về nhà anh, cô còn tưởng có chuyện gì gấp lắm. Không ngờ chuyện gấp là cái chuyện này đây.
- Anh...ưm...
Cô rùng mình, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng con sói đói nào đó đang rất chăm chú dùng miệng tháo từng cái cúp áo của cô. Tay thì đang vuốt ve nơi tư mật bên dưới.
- Còn có thể làm gì được. Chúng ta phải tạo em bé.
- Em còn phải đi học...ư...ưm.
Hải Tiêu Tiêu nghiến răng. Đang định vùng ra khỏi anh thì liền bị anh ghìm chặt.
Anh lấy từ đâu đó một chiếc còng khóa trái hai tay cô lên đầu giường. Làm cho cô muốn giãy giụa cũng giãy giụa không nổi.
Thật may là chiếc còng được chế tác từ vật liệu dẻo và mềm, không làm tay cô đau lắm.
Mà khoan, đây không phải là vấn đề.
- Cầm thú, anh...
Những lời phía sau của cô liền biến thành tiếng rên rỉ không dứt.
- Em của em chắc cũng gần có thể đi học rồi. Bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút thì cũng vừa kịp.
Sói Trương nhếch miệng cười. Tay không ngừng trêu chọc nụ hoa đã ẩm ướt bên dưới. Mân mê một hồi, liền dùng chiếc lưỡi mềm mại đi vào, chơi đùa với viên trân châu đang cương cứng.
Hải Tiêu Tiêu đến cả hơi sức để chửi cũng không có, cả người mềm nhũn như không xương.
Đối với tính toán của ai đó đều bị khoái cảm đánh ra sau đầu.
Trương Diệp Thành quyết định rồi. Lần này anh phải đi trước một bước mới có thể ràng buộc cô bên anh mãi mãi. Tốt hơn nữa là từ ngày mai cô phải chuyển đến ở với anh ở thì hơn.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, anh khoái trá cười. Cúi người vuốt ve người anh em của mình, không nhanh không chậm nâng lên, anh dùng sức đâm vào nụ hoa của cô.
Cảnh xuân diễn ra đầy quyết liệt trong phòng.
--------------
Cùng với thời điểm này ở nơi khác.
Lý Diệp Chi bị người ta bỏ thuốc đang nằm thở hổn hển trên giường.
Cách đó không xa, người đàn ông trang nhã đang ngồi vắt chéo chân trên ghế mỉn cười nhìn cô ta. Tay còn đang vươn mẫu thuốc đang hút dang dở.
Lý Diệp Chi, cuối cùng ngày hôm nay tôi cũng nằm được cô trong lòng bàn tay. Thời thế thay đổi, cô chỉ có thể nghe theo lời của tôi mà thôi. Phải biết rằng, Lưu Viên Ngọc tôi không phải là người ngu ngốc để cô nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
46 chương
173 chương
235 chương