- Đúng là chẳng ra gì.
- Cậu nói ai cơ?
Hải Tiêu Tiêu chạy đến chỗ cô bạn, vức hết túi nhỏ túi lớn sang một bên thở phào nhẹ nhõm. Đúng là mệt chết đi được.
- Thì còn ai nữa, đúng là xui xẻo.
Cô nàng Lạc Hoan Hoan bĩu môi.
Hải Tiêu Tiêu nhìn ra hướng cửa, cô gái đanh đá vừa rồi chẳng thấy đâu nữa. Còn chàng trai yêu nghiệt chẳng biết đã đi đâu rồi.
- Ui xời, chắc tại mỹ nữ nhà ta đẹp quá, đi ra đường cũng sợ người ta tưởng lầm là quyến rũ người khác.
Người ta là đang ghen tỵ với nhan sắc của cậu thôi.
- Chắc thế thật rồi, ai biểu tớ đẹp quá làm chi...
Cô nàng tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
- Thế mỹ nhân đại nhân hôm nay mời đúng không?
Hải Tiêu Tiêu chân chó nịnh nọt.
- OK, cưng cứ ăn thoải mái, chị đây sẽ tính tiền.
- Moa... Lạc mỹ nhân là nhất.
- Hahaha...
Ăn đến ly thứ ba, Hải Tiêu Tiêu cực kỳ thoải mãn xoa xoa bụng. Trời nóng như thế này mà được ăn nhiều loại kem ngon thật là một điều tuyệt vời nhất.
- Này cậu ăn vừa thôi, đau bụng thì đừng có đổ hết tội cho tớ.
- Ôi~ Làm sao mà đau được, bụng tớ rất tốt, ăn đến mười ly cũng chẳng sao nữa là.
Lạc Hoan Hoan chán nản nhìn cô bạn ăn kem ngon lành, cô đã nhắc trước, không nghe lời đau bụng thì ráng chịu.
Lạc Hoan Hoan vừa ăn hết ly kem thứ nhất, đang định kêu thêm ly nữa thì người phục vụ đã tự động đưa đến một ly dâu phủ sữa thơm phức.
Cả cô nàng và Hải Tiêu Tiêu ngẩn mặt ra, cùng nhìn chằm chằm cô phục vụ.
Họ đâu có gọi cái này, nhầm lẫn chăng?
Cô phục vụ đúng chất lịch sự mỉn cười nhìn về phía sau.
- Là do tiên sinh bên kia mời cô nàng xinh đẹp nhất ở đây.
Hải Tiêu Tiêu cũng đưa mắt nhìn, ơ, không phải tên Hoan Hoan đụng ở cửa ư?
Cô nàng xinh đẹp nhất! Cũng khéo mồm đấy, rõ là tên hoa hoa công tử muốn tán tỉnh người khác mà.
Trong hai ánh mắt chẳng mấy thân thiệt, Mẫu Tích Phong bình tĩnh đi tới chỗ hai cô gái, anh tao nhã ngồi xuống bên cạnh Lạc Hoan Hoan, cánh tay quàng ra sau lưng cô nàng và đặt trên chỗ tựa.
Người ngoài không biết còn tưởng hai người này rất thân mật nữa đấy.
- Xin chào, tôi tên là Mẫu Tích Phong, hân hạnh được làm quen.
Lạc Hoan Hoan nhất thời phản ứng, nhảy qua chỗ Hải Tiêu Tiêu, vì đây là ghế hình vòng cung nên khá dễ dàng.
Cô nàng ánh mắt khó hiểu nhìn Mẫu Tích Phong, sau đó lại quay sang Hải Tiêu Tiêu ngu ngơ hỏi.
- Cậu có quen anh ta không?
Hải Tiêu Tiêu cực kì phối hợp lắc đầu.
- Không quen.
Lạc Hoan Hoan nghe vậy thì gật đầu tán thành.
- Chúng tôi có quen anh sao?
Cô nàng rất không có thành ý hỏi.
- Trước đó thì không nhưng hiện tại cũng coi như là có rồi.
Mẫu Tích Phong vẫn giữ phong độ bình tĩnh trả lời, mặc cho hai cô nàng đang diễn trò với y.
- Tiên sinh à, chúng tôi là hoa đã có chủ cả rồi, mong anh thu bớt cành đào của mình lại đi. Đừng vươn sang tường nhà người khác.
Nghe câu nói của Hoan Hoan, Tiêu Tiêu quả nhiên thấy tâm phục khẩu phục cô nàng.
Chưa chiến là đã bại trận rồi, không cho người ta một cơ hội nào cả.
- Mỹ nhân, không ngờ cô thật sự là tinh ý, tôi chưa làm gì mà cô đã nhận ra rồi. Vậy chúng ta cũng nói đơn giản thôi, chỉ cần biết tên tôi sẽ không làm phiền hai người.
- Bọn đàn ông các người tôi nhìn một cái là biết không phải loại tốt gì. Muốn biết tên chứ gì? Tôi tên là Hoan Ái, Hoan trong hoan ái, Ái trong hoan ái.
Lạc Hoan Hoan trợn mắt nói, sau đó liếc nhìn Hải Tiêu Tiêu ra hiệu chuẩn bị rời khỏi.
- Hoan...Ái...
Nghe anh ta lẩm nhẩm cái tên này, Lạc Hoan Hoan nổi hết cả da gà, các tên này cũng đủ cho anh ta nhớ mãi không quên rồi chứ?
Thấy hai người đứng lên định rời khỏi, Mẫu Tích Phong cũng đứng dậy, nhưng hành động này làm Lạc Hoan Hoan tưởng anh ta còn muốn ngăn cản cô.
- Còn muốn biết tên của bạn tôi nữa à? Cô ấy tên là Tiêu Mộng Xuân.
Hoan Hoan ghét bỏ giục Tiêu Tiêu mau rời khỏi, cô nàng không muốn phải dây dưa với tên này.
- À, nghĩa của nó trên mặt chữ.
Hải Tiêu Tiêu còn không quên thêm một câu.
Cô cùng Hoan Hoan nhanh chóng tới quầy tính tiền, nhưng phát hiện đã có người thanh toán.
Còn ai vào đây nữa, cái tên Mẫu Tích Phong vừa gặp đó chắc đã tính giùm luôn rồi, dù gì cũng hời cho hai cô nên cũng không quan tâm.
Hai người đi thẳng một mạch rời khỏi quán.
- Hoan Ái, Tiêu Mộng Xuân...
Lẩm nhẩm vài lần, Mẫu Tích Phong nở một nụ cười yêu nghiệt, Y biết đây chỉ là tên giả mà thôi, cũng rất có ý nghĩa đấy chứ, toàn liên quan đến việc thân mật... Thật thú vị.
Đưa tay lên xem đồng hồ, Mẫu Tích Phong đi đến xe của mình.
Rất nhanh có một người đến báo cáo tin tức cho y.
Lạc Hoan Hoan, tiểu thư của tập đoàn tài chính Lạc Thiên lớn nhất cả nước. Là con một trong gia đình, 23 tuổi, đang học ngành tài chính để sau này tiếp quản sự nghiệp của cha. Mẹ mất sớm, cha luôn quan tâm sự nghiệp nên từ nhỏ đã độc lập. Từng có bạn trai nhưng đã chia tay ba năm trước vì bạn trai ngoại tình, hiện tại vẫn chưa có đối tượng mới.
Bạn thân nhất là Hải Tiêu Tiêu, người này gia cảnh cũng khá bình thường. Bố làm quan chức nhỏ trong địa phương, mẹ là cô giáo dạy cấp ba, có một cô em gái khá giống mình. Và điều đặt biệt là người này thay em gái của mình để đi học, đây cũng chính là đối tượng của Trương Diệp Thành.
Hóa ra con thỏ nhỏ của cậu ta là đây. Cũng khá bất ngờ đó chứ.
Nhưng có điều, Y vẫn là chú ý của nàng Lạc Hoan Hoan kia hơn. Đúng là một Tiểu Hoan Ái ranh mãnh, nhưng rất đáng yêu.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
46 chương
173 chương
235 chương