Sau khi Trương Diệp Thành quay về trường học, Hải Tiêu Tiêu lại bắt đầu cuộc sống học kèm mỗi ngày cũng với thầy giáo Trương khó tính ấy.
Lúc học thật sự rất nghiêm túc, nhưng sự không nghiêm túc đều được anh dồn nén hết cho buổi giải lao, hoặc khi buổi học kết thúc.
Ví dụ như bây giờ, đã kết thúc buổi dạy kèm hơn 30 phút mà cô vẫn chưa được quay về nhà.
Cho dù cô có phản kháng thế nào cũng vô ích, vì cô đang ở trước miệng sói rồi, không thể làm gì được.
Trương Diệp Thành đưa chiếc lưỡi của mình lượn quanh trong miệng cô, chốc chốc lại viền theo hình dáng để phát họa lại môi cô. Tay anh không ngừng vuốt ve chiếc eo thon cách một lớp áo.
- Ư...
Mặt cô đã đỏ ửng không biết bao lâu, thân thể nặng nề của anh đang ở phía trên người cô, mùi đàn ông mạnh mẽ cứ thoang thoảng quanh chóp mũi.
Nụ hôn sâu kéo dài thật lâu cho đến khi Hải Tiêu Tiêu sắp chết vì ngạt thở thì mới kết thúc.
- Thật ngon.
Anh liếm liếm khóe môi còn vươn lại hương vị ngọt ngào của cô, hơi thở cũng dần nặng nề hơn. Nhìn đôi gò bồng không ngừng nhấp nhô lên xuống vì thở, cổ họng anh lại khô rát.
Anh chịu không được đưa tay cởi từng cúc áo của cô xuống.
Cảm thấy lành lạnh trước ngực, cô vội vàng nắm chặt tay anh cùng chiếc cúc áo cuối cùng hét lớn.
- Anh làm gì?
Nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cô anh cảm thấy thật thú vị, ánh mắt lại dời xuống ngực cô. Từng mảng da thịt lộ ra trắng mịn, cặp ngực căng tròn được bao bọc bởi chiếc áo bra màu hồng sữa ngọt ngào càng khiến người khác thèm thuồng.
- Anh muốn nếm hương vị của hai chiếc bánh bao thơm ngon này a...
Chiếc cúc áo cuối cùng được tháo ra, anh cẩn thận thoát khỏi bàn tay cô, hai tay nắm chặt hai chiếc bánh bao lớn mà xoa nắn.
- Anh... Anh...
Cô xấu hổ vì những lời nói không biết thẹn đấy của anh, mặt không chỉ đỏ đến da cũng đỏ rần cả lên.
Đúng là lưu manh.
- Em nhìn xem, "nó" căng thế này mà bị em trói chặt trong áo ngực rất khó chịu, để anh giúp "nó" thoải mái.
- Đừng...a...ư...
Chưa kịp nói hết thì anh đã kéo áo ngực của cô lên, vì thế mà hai khỏa căng tròn được giải phong, hai hạt anh đào ửng hồng cũng được phơi bày trước mặt anh.
Tuy không phải lần đầu tiên bị anh nhìn thấy nhưng bị anh nhìn chăm chăm rồi nói ra những lời đáng xấu hổ này cô lại càng thẹn thùng hơn.
Anh hết xoa nắn lại nhào nặn đủ kiểu làm ngực cô biến dạng. Những tiếng rên rỉ không thể kịp nén bật ra khỏi miệng cô.
- Nhìn xem, chỗ này của em đang rất hưng phấn.
Anh dùng một ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh hạt anh đào đang cương cứng của cô, không biết xấu hổ nói.
- Đừng...nói nữa.
- Làm sao chứ, trông rất giống hạt đào, không biết mùi vị thế nào.
Anh đưa lưỡi liếm lên, sau đó ngậm chặt một bên ngực cô, không ngừng đưa lưỡi đảo đều quanh hạt đào nho nhỏ, chốc chốc lại cắn hoặc miết một cái, làm toàn thân cô không chịu được mà run rẩy.
Đến khi đã chơi đùa chán, môi anh lại bắt đầu dời xuống dưới, đi đến đâu lại để lại những dấu hiệu nho nhỏ như ở trên ngực.
Toàn thân cô đã bị dốt lên ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu rụi khắp đầu óc của cô, làm cô mê mang trong nhu tình.
Sau khi hôn đủ, anh bế cô mềm hoặc như con chi chi đi về phía giường, họ đi đến đâu quần, quần áo lại ít đến đó.
Đến khi ở trên giường cô chỉ con mỗi chiếc quần lót hình cừu, còn anh thì hoàn toàn trống trơn.
Thấy anh nhìn chằm chằm, Hải Tiêu Tiêu không ngừng xấu hổ, tại sao hôm nay cô lại mặc hình cừu chứ, quá xấu hổ đi.
- Không ngờ em lại trẻ con như vậy.
Anh mỉn cười, thích thú vuốt ve cặp đùi trơn bóng của cô.
- Tôi... Tôi...
Cô muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại chẳng biết giải thích làm sao.
- Mở hai chân ra nào.
- Không...
- Anh sẽ nhẹ nhàng thôi.
Nhỏ giọng dụ dỗ.
- Không muốn.
- Nhanh thôi, được không? Anh kìm nén lâu như vậy chắc chắn sẽ bị nội thương.
Giọng nói đầy tủi thân.
Đủ rồi, biểu cảm này của anh, cô chưa kịp đấu đã K.O ngay tại chỗ.
- 10 phút thôi đấy.
- Ư... Nhanh lên...
10 phút sau...
- Sao còn chưa xong ư...ư... Anh bảo 10 phút thôi mà...a...
30 phút sau...
- Lừa gạt...huhu.Tất cả cả là lừa gạt... Ưm ư... Nhanh quá...
1 tiếng sau...
- Không chịu nổi nữa rồi... A...sâu quá, anh chậm chút... Đồ đểu, anh...ưm ư ưm...
2 tiếng sau...
-...
Không còn sức để kêu nữa.
-------------------Ta là đường phân màn đen tối -----------Đừng hỏi ta vì sao ta không tả màn H ở trên, thỉnh tự tưởng tượng, đôi khi chúng ta cần thu hẹp móng vuốt sắc quá sắc! Từ chỗ này đổi cách xưng hô của Tiêu Tiêu với thầy Trương thành "em" nha.
Sau khi cơn động dục của thầy giáo Trương kết thúc. Hải Tiêu Tiêu bị ép khô đến không còn giọt nước nằm khóc ròng.
Khắp người cô chi chít vết dâu tây đỏ ửng, chân tay bủn rủn đến di chuyển cũng không được. Đau nhất vẫn là ở thắt lưng và bả vai, mỏi không thể tả.
Cô còn tưởng xương khớp của mình được tháo ra rồi ráp lại vậy.
Thế nhưng ngược lại với Hải Tiêu Tiêu, Trương Diệp Thành cực kì phấn khởi, giống như được cho ăn sau bao lâu bỏ đói, anh rất có tinh thần đeo tạp dề xuống bếp nấu cơm tối.
- Sáng mai anh đưa em về.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô mặc đại chiếc áo to rộng của anh làm thành váy, vừa đặt mông ngồi xuống bàn cơm còn chưa nóng chỗ đã nghe anh nói.
- Hả?
Cô ngơ ngác. Sáng mai đưa cô về? Vậy tối nay cô ngủ...
Không được, thịt cũng đã bị ăn sạch rồi chẳng lẽ anh còn muốn gặm xương.
Mẹ kiếp! Đến xương cũng không buông tha cho cô.
- Không cần đâu, tí về em tự về được.
- Tối lắm rồi, không an toàn.
- Nhưng...
Lời muốn nói ra đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí của anh ngăn lại. Cô thật muốn khóc, tối thế nhưng anh vẫn có thể đưa cô về mà, đâu cần sáng mai.
- Vậy mai làm phiền anh.
Cô thức thời im lặng cặm cụi ăn. Nhưng tinh thần của cô đã bay đến đâu đâu rồi.
Tối nay cô lại ngủ ở hang sói!!!
____________Hết Chương 31_________
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
27 chương
88 chương
62 chương
5 chương
114 chương