Hải Tiêu Tiêu nhìn hình ảnh mình ở trong gương mà mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Quần áo Trương Diệp Thành đưa căn bản chỉ có mỗi chiếc áo, nhìn kích cỡ và kiểu dáng chắc chắn là của đàn ông.
Không cần phải nói cũng biết là của ai!
Dù thế nào thân hình phụ nữ cũng nhỏ nhắn hơn đàn ông. Nên khi cô mặc vào trong rất kì quái.
Hải Tiêu Tiêu tức giận sôi máu đi ra khỏi phòng tắm hét lên.
- Anh đưa tôi đồ kiểu gì thế?
Lúc này Thương Diệp Thành đang nhàn nhã ngồi trên ghế Sopha, bên ngoài đã khoát một chiếc áo dạ từ khi nào.
Anh liếc mắt qua từ từ nhìn cô.
Cặp đùi thon gọn, trơn bóng xuất hiện nay trước mặt anh. Chiếc áo của anh vỏn vẹn có thể làm váy cho cô, bất quá ngắn đến nửa đùi.
Tuy chiếc áo phồng phềnh không lộ rõ đường co thân thể cô như anh vẫn có thể thấy được chiếc eo thon nhỏ dưới lớp áo.
Nhìn lên chút nữa, ánh mắt anh khóa chặt ở bầu ngực sữa căng tròn đang lộ cảnh xuân phơi phới.
Vì cổ áo khá lớn nên một mảng ngực cùng áo bra của cô đều lộ ra ngoài.
Bởi vì hai má đỏ ửng vì xấu hổ và tức giận, trong cô càng mê người.
Đúng là một cảnh xuân đầy mĩ vị!
Phát hiện ra ánh mắt anh cứ nhìn chằm ngực cô, cô bất giác đưa tay ôm ngực, khóa chặt cảnh xuân của mình.
Cô thật ngu ngốc, sao lại quên cái này được chứ. Lúc nảy nhìn cô trong gương là biết được ý đồ của con sói háo sắc này rồi.
Tất cả đều là lỗi của anh ta!
Cô lại không ngừng chửi rủa tên thủ phạm trong lòng mà không biết người nào đó rất ung dung đi về phía cô, còn công khai thưởng thức vẻ đẹp trước mặt.
- Nhìn em thế này... anh chịu không nổi.
Anh ôm eo cô, ghé bên tai cô thổi khí.
Làm cô giật mình đứng hình tại chỗ.
- Anh...
Sắc mặt cô lại lần nữa đỏ ửng, không thể nói gì, anh lại đang đùa giỡn cô.
- Ưm... Làm sao?
Nhận thấy hơi thở dần nặng nề và chất giọng hơi khàn đi của anh. Cô bắt đầu thấy lo sợ.
Chẳng lẽ lại bị ăn sạch chỗ này nữa, ư cô không muốn T...T
- Tôi... Tôi đói bụng.
Anh nghe thấy thế thì bất dĩ buông cô ra, sau đó lại liếc nhìn ngực cô thêm vài cái.
- Ừ, chúng ta đi siêu thị.
Vừa nói anh vừa cởi áo khoác dạ ra khoác cho cô.
Sau đó tỉ mỉ gài từng nút áo một, bao bọc sạch sẽ cô lại.
Chiếc áo mặc trên người anh cũng khá dài lần này mặc trên người cô thì vừa đủ che hết cặp đùi trắng như tuyết của cô tới tận đầu gối.
Sau khi đảm bảo đã an toàn tất cả mọi thứ. Anh vén tay áo khá dài kia, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, mới hài lòng dẫn cô đi ra ngoài.
* * *
Cô như một cái đuôi nhỏ đi bên cạnh anh, xem anh chọn nguyên liệu để nấu ăn.
- Trưa nay em muốn ăn gì?
Nghe anh hỏi, cô mới cẩn thận suy nghĩ. Nhưng cô không biết nấu ăn mà, không lẽ... Đem thắc mắc của mình, cô hỏi.
- Anh nấu sao?
- Ừ.
Anh bình tĩnh đáp. Chỉ một từ đơn giản mà cô bỗng thấy ấm áp. Đàn ông bây giờ rất ít người biết nấu ăn.
Bây giờ cô mới biết, ngoài bố cô ra còn có người đàn ông thứ hai biết nấu ăn. Tất nhiên là không nói đến những vị đầu bếp nam, mà chỉ nói đến những người đàn ông mà cô quen biết.
- Ăn gì cũng được cả!
Có người nấu cho, cô mừng còn kịp sao còn phải kén chọn. Cô lại lẽo đẽo theo anh đi khắp các gian hàng.
- Nhìn kìa, anh chàng đó thật đẹp trai.
- Đúng vậy, hàng hiếm thế này chúng ta không thể bỏ lỡ nha.
- Nhưng hình như cô bé bên cạnh là bạn gái thì phải?
- Thì làm sao chứ? Nhìn khuôn mặt non nớt kia khẳng định không qua được chúng ta.
- Vậy, qua bắt chuyện với anh đẹp trai đi.
Hải Tiêu Tiêu nhíu mày khi nghe cuộc trò chuyện của hai cô gái phía xa.
Rất nhanh hai cô ả đã đến gần chỗ bọn cô.
Không cần phải hỏi lí do! Ong bướm này là do Trương Diệp Thành hấp dẫn đến. Thế mà anh ta còn bình thản như không thấy ai chuẩn bị chọn vài món hải sản.
Cô khinh hỉ nhìn hai cô gái trước mặt.
Ừ, dáng rất nóng bỏng, ngực to, eo thon, mông cực bự. Khuôn mặt trang điểm quá đậm, mùi son phấn làm cô muốn hắt xì. Thật ngứa mũi.
Một cô gái tóc nhuộm đỏ chói đến gần Trương Diệp Thành làm quen.
- Anh đẹp trai, chúng ta có thể làm quen không?
Lấy mặt nóng mà ôm mông lạnh.
Trương Diệp Thành chẳng có vẻ gì là để ý đến cô ta.
Cô ta có vẻ vẫn không bỏ cuộc ưỡn cặp ngực to ngạo nghễ về phía trước sau đó lấy cái giọng õng à õng ẽo nhìn anh.
- Anh có bạn gái chưa? Chúng ta có thể làm quen không?
Cả người Hải Tiêu Tiêu không khỏi run lẩy bẩy. Má ơi, giọng nói thật khủng khiếp.
Thế mà anh vẫn thản nhiên không hề có phản ứng lại. Đúng là quá cứng! Cô không khỏi muốn bật ngón cái tặng ngàn like cho anh!
Bây giờ cô sẽ chống con mắt lên xem anh xử lí như thế nào, haha.
Có trò vui không xem khác nào đi ra đường mà quên mang não ^o^
- Này, anh cũng đừng kh..lạnh nhạt thế chứ!
Hai chữ "khinh người" cô ta ỏng õe nuốt vào trong, khéo léo nói theo hướng khác bởi vì cô ta phát hiện Trương Diệp Thành lúc nảy đến giờ đang im lặng bỗng quay người nhìn về phía cô ta.
Thấy đối phương như cho mình cơ hội, cô bạn bên cạnh vội vàng lên giúp đỡ cô ta.
- Xin chào, anh tên là gì vậy?
Hai người này bỗng nồng nhiệt hơn hẳn, bởi vì họ chắc rằng không một người đàn ông nào không quỳ gối trước váy của họ.
Bất giác hai cô ả nở lên một nụ cười kiêu ngạo.
Trương Diệp Thành lạnh lùng chuẩn bị bỏ đi nhưng con thỏ nhỏ Hải Tiêu Tiêu nào có dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Cô biết được ý đồ của anh nên vội vàng chạy tới cầm tay anh, khuôn mặt rưng rưng nước mắt nũng nịu.
- Anh hai, em muốn ăn tôm nha, mua tôm cho em.
Cô bám vào tay anh lôi kéo không cho anh đi, sau đó mắt giả vờ lấp lánh nhìn mấy con tôm đang phơi bày thân thể đầy quyến rũ trong tủ đông gần đó.
- Trương Diệp Thành, mấy chị này muốn làm quen với anh, vậy em tự qua kia mua tôm a...
Cô chỉ thiếu nước vẩy đuổi vui mừng nữa thôi.
Câu đầu tiên chính là phân biệt quan hệ giữa cô và anh, quan hệ anh trai, em gái!
Câu thứ hai là giúp mấy cô nàng biết tên của anh mà tiếp tục bắt chuyện. Cứ nhìn cái bản mặt vô tâm kia của anh là biết chắc chắn sẽ không mở miệng nói tên của mình ra đâu.
Bây giờ cô đã có cớ để rời đi rồi, con thỏ nhỏ trong lòng cô không ngừng hò hét. Sói à, anh nên nhớ, thỏ nổi điên cũng sẽ cắn người.
Hải Tiêu Tiêu cực kì vui vẻ hướng mấy con tôm mà đi. Mấy em tôm yêu quý đang dâng hiến thân mình cho cô phải không, moa...moa... Tâm trang thật tốt!
Khi cô mới vừa đi được vài bước thì mắt kính của ai đó sáng lên. Cái ý đồ của cô sao anh không biết chứ, để xem anh dạy dỗ cô thế nào!
Rất nhanh một vòng ngực rộng lớn bao bọc lấy cô, sau đó một cái đầu đặt hẳn trên vai cô, giọng nói như làm nũng phát ra bên tai.
Và có lẽ đời này cô không bao giờ quên cái giọng điệu làm cô nổi hết da gà, đầu tê liệt, toàn thân run rẩy. Dây thần kinh căng cứng rồi "phực" đứt từng cái một.
- Vợ yêu! Anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
46 chương
173 chương
235 chương