Biên Nhược Thủy
Chương 87 : Phiên ngoại 2 : thượng
Từ khi bị ba đuổi ra ngoài, tôi chưa về nhà, mẹ đi ba ngã năm đến thăm tôi, lần nào đến khuôn mặt mẹ cũng tiều tụy, tôi xót xa tận đáy lòng, dần dà, chuyện mẹ tới thăm trở thành ác mộng với tôi. Thỉnh thoảng mẹ cho tôi tiền, nhưng tôi không nhận, dù mẹ lén nhét tiền ở chỗ nào đó, lần sau mẹ đến tôi lại trả nguyên vẹn cho mẹ.
Thực ra mặt tôi bị đánh sưng thành ra đầy đặn, mập mạp, tầm nửa tháng trời không đụng đến một giọt chất béo, tôi hiểu rõ bản thân gầy đi. Trước đây vì quá mức hưởng thụ nên giảm mấy cân thịt, thân hình đang chuẩn giờ cũng tàn tạ, tối nào Biên Nhược Thủy cũng sờ hai thắt lưng tôi, nếu là đùa nghịch thì còn tốt, đằng này mỗi lần sờ xong đều buông một câu: “Sao mà lại gầy mất rồi!”
“Cậu nuôi tớ còn gì, cậu bồi thường đi, bao nhiêu là thịt thà tinh hoa của người ta đó.” Tôi bổ đến ôm chầm lấy Biên Nhược Thủy.
Lần nào ôm, cậu cũng không ngoan ngoãn ở trong lòng tôi đến một lần. Ngoài đường sợ người ta soi mói đã đành, trong phòng tối thui như mực cậu cũng nhất quyết không chịu cho tôi ôm.
Biên Nhược Thủy ngẩng đầu ngó tôi, mặt mày nghiêm túc nói: “Tớ phải đi làm thêm, cậu không gặp gì khó khăn thì tớ không thể ở nhà đợi cùng cậu được. Tay cậu cũng không sao nữa, tớ phải đi tìm ít việc làm, không thì hè này cậu gầy thành cái gì.”
“Không cho đi, nuôi ý định cũng không được, tay tớ không khỏe, cậu cũng đừng ra ngoài tìm việc một mình.” Tôi nói một hơi phản đối thẳng thừng.
Biên Nhược Thủy rất phiền não vấn đề này, ầm lên với tôi: “Tự tớ đi ra ngoài bao nhiêu lần rồi, làm gì có chuyện gì đâu? Cậu ngồi yên ở nhà đợi đi, tớ không tìm nhiều việc đâu, đến giờ tớ sẽ về.”
“Không nói nữa, không được là không được!” Tôi lạnh te đáp lời Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy coi sắc mặt tôi không tốt lắm, nói chuyện cũng không lo lắng gì, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà than thở: “Cậu thế này không phải là coi thường tớ sao…”
“Tớ đúng thật là coi thường cậu đó, cậu mà nói chuyện này lần nữa là tớ giận đấy!” Tôi trỏ đầu cậu cảnh cáo.
Không phải tôi nghi ngờ năng lực làm việc của cậu, chuyện tôi lo là cậu làm việc chung với người khác. Trừ phi có tôi, không thì thể nào cậu đi đâu cũng chịu thiệt, có ai không bắt nạt loại người hiền quá hóa đần này cơ chứ!
Biên Nhược Thủy nghe xong lời tôi, tự ái nổi lên, xê người trên giường cách tôi một đoạn xa, quay lưng về phía tôi không ho he một tiếng. Tôi lấy tay kéo cậu lại, cậu còn giãy ra lẩn mất.
“Nhóc con này, cậu muốn làm tớ nổi đóa đúng không?” Tôi nói giỡn.
“Ngày mai tớ phải đi làm thêm, mặc kệ cậu nói gì thì nói, tớ không thể lại để cậu nắm đầu được.”
Tôi nghe mà tức giận ngút trời, tiến đến đè lên người Biên Nhược Thủy, cậu đỏ bừng mặt đẩy tôi ra. Tôi tự tiện thò tay vào quần cậu sờ soạng, lúc giữ chặt được thứ mình muốn rồi, tôi nghe tiếng Biên Nhược Thủy hít mạnh một hơi.
“Đừng lấy việc công trả thù tư, tớ vốn đâu cần lúc nào cũng phải nghe lời cậu chứ, tránh ra đi…” Nét mặt Biên Nhược Thủy vẫn rất hậm hực, có điều thêm một tầng đỏ ửng. (việc công ở đây là việc gì vậy 8->)
“Đừng đẩy tớ!” Tôi túm lấy cánh tay đang quơ quào loạn xạ của Biên Nhược Thủy, cố tình lớn tiếng van vỉ, “Đằng ấy đụng phải tay tớ rồi, đau quá… Ui da —— ”
Biên Nhược Thủy thấy tôi nhe răng nhếch miệng, lập tức hoảng hốt xem tay tôi, nét mặt vẻ hối hận không kịp.
Tôi thừa dịp Biên Nhược Thủy không chú ý, lột thẳng quần cậu ra, lúc Biên Nhược Thủy vội vàng kéo lại, tôi đã nhanh tay quẳng xuống từ lâu .
“Đừng mà, đêm qua…” Biên Nhược Thủy bị động tác của tôi làm thở không thông.
Tôi phởn phơ, “Ngày hôm qua là chuyện của ngày hôm qua.”
“Nhưng vẫn còn đau …”
Tôi vơ lấy lọ dầu bôi trơn bên cạnh, luồn nhanh một ngón tay vào trong.
“Cậu đau cũng vì hai ngày trước không làm đó, khoảng cách giữa hai lần quá lâu nên năng lực tiếp nhận của chỗ này giảm đi rồi. Cho nên vì sự thoải mái của cậu, tớ quyết định từ nay về sau chấp nhận khổ cực, hy sinh bản thân, ngày nào cũng phục vụ cậu, tiện thể giúp cậu hết thấy không khỏe luôn…” 8-}~~~~~~
“A…” Biên Nhược Thủy tỏ rõ thái độ phản đối lý luận của tôi, cơ thể lại bị tôi đùa nghịch thỏa thích.
…
Thân thể kịch liệt va chạm một trận, cuối cùng tôi thở dốc bắn ra, làm đùi và phần thân dưới của Biên Nhược Thủy trở nên phóng túng không chịu nổi. Tôi nhìn mà lại thấy kích thích, nhưng nhìn Biên Nhược Thủy rã rời nằm đó, tôi lại nhịn xuống.
“Còn đau à?” Tôi vuốt ve khuôn mặt Biên Nhược Thủy, mặt cậu giờ ướt đẫm mồ hôi.
Biên Nhược Thủy lắc đầu, sắc mặt cậu hơi tái đi, vừa rồi tôi có phần nóng vội quá, động tác cũng rất hung bạo, không biết có phải đã làm cậu ấy bị thương không.
Tôi quay người Biên Nhược Thủy lại, cậu cũng không chống cự, tôi cẩn thận kiểm tra một lượt, chỉ hơi hồng hồng bên ngoài, không có dấu hiệu chảy máu.
Tôi tắt đèn, trong phòng tối đen chỉ còn nhè nhẹ tiếng hít thở của hai chúng tôi. Tôi không biết Biên Nhược Thủy đã ngủ hay chưa, theo trực giác của bản thân, tôi biết cậu chưa ngủ. Biên Nhược Thủy hình như cũng thật gầy, cậu là người ăn bao nhiêu cũng không mập, nhưng một khi ăn không ngon là lập tức gầy đi trông thấy. Vuốt chiếc cằm có hơi góc cạnh của cậu, tôi cảm thấy mình thật không phải.
“Tống Thiên Lộ, cậu… Sẽ không hối hận chứ? …”
Lời Biên Nhược Thủy đột nhiên nói ra làm tôi ngây người, vội vàng ngẩng dậy nhìn khuôn mặt căng thẳng của cậu, lòng tôi cũng trùng xuống.
“Không đời nào, nếu tớ muốn hối hận, cũng không đợi đến bây giờ mới hối hận đâu.”
Tôi mỉm cười luồn tay vào tóc Biên Nhược Thủy, cúi đầu hôn làn môi ấy, nhói lên giác cảm đau lòng, rồi lại hạnh phúc. Cậu vụng về đáp lại tôi, tôi đặt tay trên người cậu, càng không ngừng sờ soạng, ấp ủ suy tưởng ước gì hai chúng tôi có thể hòa mình vào nhau.
Không biết hôn nhau bao lâu, đến khi tôi cảm giác trong đầu mình chẳng còn thừa chỗ cho điều gì nữa, chỉ có căn phòng này, chiếc giường này và người bên cạnh tôi…
“Cậu phải nghe lời, đừng tự đi ra ngoài làm thêm, chờ tớ đi cắt chỉ , tớ đi cùng cậu. Bây giờ chưa cần lo, tớ có thể tìm thầy chủ nhiệm mượn một ít tiền…”
Biên Nhược Thủy không gật đầu, nét mặt muốn nói lại thôi, có vẻ chú ý đến chuyện này.
Tôi bị cậu làm cho có phần bất đắc dĩ, đành thay đổi thái độ, giảng giải cho cậu.
“Cậu nghĩ mà xem, chúng ta cũng đâu phải quỵt tiền thầy chủ nhiệm, về sau có thể trả lại thầy mà. Thầy sống một mình, tiền cũng rất dư dả, đúng không?”
Biên Nhược Thủy chăm chú lắng nghe, tôi thở phào, cậu bắt đầu dao động rồi. Tôi tùy cơ ứng biến, càng nắm chặt tay cậu, vỗ nhè nhẹ vào mặt cậu, vừa đánh vừa nói: “Cậu mà không nghe lời, tớ sẽ suy ngẫm lại câu không hối hận vừa nói ban nãy, thế nào?”
“Không được!” Biên Nhược Thủy không hề nghĩ ngợi rơi vào bẫy.
Tôi nhe răng cười, “Thế thì nghe tớ nói đây, đừng đi, trời không tuyệt đường người, huống chi chúng ta đâu có sai, đâu cần phải để mình vất vả như vậy.”
Biên Nhược Thủy gật gật đầu, lần này không có biểu lộ gì bất mãn, còn ngây ngô cười với tôi, nói: “Thầy chủ nhiệm các cậu đúng là một người tốt, sau này nhớ lại được thầy dạy dỗ cảm thấy thật may mắn!”
“E hèm…” Tôi hắng giọng, làm mặt cảnh cáo liếc Biên Nhược Thủy.
“Sao thế?” Biên Nhược Thủy không hiểu.
“Không sao, có điều nhắc cậu, cả người cậu còn đang chết trên tay tớ đấy!”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Biên Nhược Thủy, tôi lật người cậu lại, đè cứng ở phía dưới. Đời người ngắn ngủi, sao phải chậm trễ hưởng thụ chứ…
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
11 chương
99 chương
67 chương
6 chương
25 chương
81 chương