Biên Nhược Thủy
Chương 79
Nhà thầy chủ nhiệm thay rất nhiều đồ dùng mới, rèm cửa khăn trải bàn cũng được tân trang, tôi nghi ngờ thầy lấy đâu ra tiền để sống thỏa cái bệnh sạch sẽ quá mức của mình. Trên đường, thầy vui vẻ nói chuyện ngày trước, không hết than thở chuyện bánh bao nhân rau cần, còn nói rau cần rất giàu chất dinh dưỡng, rất tốt cho đường ruột các thứ.
Thầy lấy trong tủ lạnh hai lon Coca hỏi tôi uống không, tôi lắc đầu, nói không muốn làm phiền thầy.
Thầy chủ nhiệm đang uống nước đá nghe xong bật cười khùng khục, tôi cũng không hiểu có gì mà thầy phải cười ghê thế.
“Nói thật, Tống Thiên Lộ, thầy đã sớm nhận ra em không phải loại người vô lo, quả nhiên thầy không đoán sai, ba em lại có chuyện phải làm rồi.”
Nghe thầy nói ngắn gọn vào chủ đề chính, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thầy nói tức là thầy sẽ cho tôi biết thái độ của mình, thầy ủng hộ hay phản đối cũng không quan trọng, tôi chỉ cần một kết quả để có thể nhẹ lòng là tốt rồi.
Tôi nghĩ rồi hỏi thầy: “Có phải rất bệnh hoạn không?”
Thầy chủ nhiệm thoáng sững sờ rồi mới trả lời: “Đúng là rất bệnh hoạn…”
Tôi không hy vọng gì nữa, nếu là chuyện của người khác hay là với tôi của ngày xưa, chắc tôi cũng nghĩ như thầy. Đồng tính luyến ai, nghe qua đã cảm thấy thật dị thường.
Im lặng một lúc lâu, tôi lại hỏi: “Thầy có nói với ba em không?”
Thầy chủ nhiệm cười lớn: “Không, chuyện này phải để chính em nói chứ thầy nói làm gì.”
Tôi lắc đầu, “Thầy nghĩ em nói được à? Em sợ chuyện này lộ ra, những ngày tươi đẹp của em và Biên Nhược Thủy sẽ chấm hết.”
“Ra cậu bé đó tên Biên Nhược Thủy?”
Tôi nhận ra mình sơ ý buột miệng nói tên Biên Nhược Thủy, nhưng cũng không sao, một khi thầy chủ nhiệm đã định nói với ba tôi thì người yêu tôi là ai cũng chẳng quan trọng nữa. Dù gì, cảm tình của ba với Biên Nhược Thủy cũng không thể bằng mẹ được, ba lại sĩ diện như vậy, chẳng cần biết tôi quan hệ với thằng nào ba cũng thấy chướng tai gai mắt.
“Em cũng có thể thử nói chuyện với ba…” Thầy chủ nhiệm lên tiếng, “Chờ đến lúc em thi vào đại học xong chẳng hạn, lúc giấy báo đỗ gửi đến nhà thì nói với ba, lúc ba em đang vui thì cùng lắm là đoạn tuyệt cha con hay gì đó thôi…”
Tôi nhìn bộ mặt tỉnh queo của thầy mà chỉ muốn xông tới lột da thầy cho xong. Lúc nào tôi cũng canh cánh lo sợ chuyện đó mà thầy còn ở đây đùa được.
“Sớm muộn gì cũng phải nói, nhưng phải chờ em với Biên Nhược Thủy ổn định đã, được rồi, em hỏi thầy trước, thầy sẽ giúp Biên Nhược Thủy nhập học chứ?”
Thầy chủ nhiệm ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, “Sao lại không giúp? Thầy đồng ý với em rồi còn gì.”
Thế là tôi cũng yên tâm, tôi khen thầy: “Thầy đúng là công tư phân minh! Đúng là người làm chuyện lớn có khác… Sau này phải nhờ thầy rồi.”
Thầy chủ nhiệm uống ừng ực mấy ngụm nước, nhìn tôi: “Em biết thầy gọi em đến để làm gì không?”
“Không phải thầy muốn dạy bảo em sao?” Lúc này tôi mới nhớ ra, “Sao thầy không dạy đi! Em đang đợi đây!”
Thầy đột ngột tảng vào đầu tôi một phát, “Công tư phân minh cái gì? Ngược lại thì có, giúp em để cậu kia vào trường mà gọi là “công” à? Tính vào “tư” thì có!”
Tôi thật lòng khâm phục tốc độ phản ứng của thầy chủ nhiệm, lúc này còn chuyển thái độ nhanh thế được.
Thầy yên lặng nhìn tôi, không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “Nói thật với em, thầy tìm em không phải để răn dạy gì, thầy chỉ muốn nói với em, thực ra ngay từ đầu thầy đã biết đối tượng em thích là con trai.”
Tôi rùng mình, đến lúc thầy nói xong vẫn không thể tin được. Ở trường tôi đâu biểu hiện ra ngoài, tôi không kể với ai ngoài Phó Tử Vân, hơn nữa tôi vẫn có bạn gái cơ mà. Nhãn thần của thầy chủ nhiệm bằng cách nào mà nhìn thấu được, từ những sinh hoạt thường ngày cũng có thể nhận ra tôi đồng tình luyến ai sao?
Thầy chủ nhiệm thấy mặt tôi cắt không còn giọt máu thì không trêu nữa, nghiêm túc nói tiếp: “Việc này gọi là người cùng giới ngầm hiểu nhau, lần đầu gặp em, thầy đã biết em là bóng kín nhưng không xác định được, càng không biết em đã từng quen với ai hay chưa.”
“Người cùng giới ngầm hiểu nhau?” Tôi lẫn lộn hỏi, mơ hồ cảm giác được gì đó, thầy vẫn chưa kết hôn, đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vừa có xe có nhà, đã nhiều tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ…
Thầy chủ nhiệm cười, “Em đoán được rồi đấy, thầy là Gay, hơn bốn mươi năm qua!”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi chính miệng thầy thừa nhận, tôi lại càng hoảng sợ. Quãng dài im lặng trôi qua, tôi chẳng biết nên nói gì cho phải, không yên tâm hơn cũng không hào hứng. Có một người bạn trong giới này đâu phải chuyện để vui mừng.
Chợt, thầy chủ nhiệm quay sang nhìn tôi, thầy cười nhạt, “Ngay từ hôm ba em đưa em đến lớp cũng đã cảnh cáo thầy mấy lần, nhưng cũng can hệ gì đến thầy. Thầy vẫn có thiện cảm với em, ngày hôm nay chính em đã thú nhận, thầy cũng không khách sáo nữa, Tống Thiên Lộ, khó khăn của em bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Thầy lại khờ khạo nhìn tôi, cười ha ha: “Sợ rồi à? Thầy đùa thôi ấy mà, với lại ba em không phải người dễ chọc, thầy cũng không dám dây vào ông ta.”
Thật ra, những lời thầy chủ nhiệm vừa nói không hề lọt vào tai tôi, đầu tôi chỉ đau đáu một điều: Ba tôi luôn biết thầy chủ nhiệm là gay, trước đây ba từng cảnh cáo tôi, những lời ba nhiếc mắng thầy tôi cũng đã hiểu. Hóa ra, vấn đề này với ba không phải điều gì mới mẻ, ba luôn tỏ rõ thái độ hận thù với thầy chủ nhiệm. Tự nhiên một dự cảm chẳng lành vụt qua não tôi.
“Thầy…” Tôi im lặng rồi cất giọng hỏi, “Thầy không cùng ba em…”
Thầy chủ nhiệm chưa nghe tôi nói hết câu đã thay đổi sắc mặt, phát mạnh một cú vào đầu tôi: “Em nghĩ cái gì đấy hả! Ba em đã sinh ra em, em còn nghi ông ta là gay chắc? Hơn nữa, quan hệ vợ chồng ba mẹ em tốt như vậy, em nghĩ ba em còn có đối tượng khác được hay sao?”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
65 chương
121 chương
24 chương
47 chương