Mãi đến tối, vẫn không thấy mẹ đến, mẹ dặn tôi không được chểnh mảng việc học, còn muốn tôi nhờ bạn mang sách vở tới, nhàn rỗi không có việc gì thì phải ngồi đọc sách. Nếu ba có hỏi, thì nói tôi vẫn đi học đều, hết giờ học mới đến chăm sóc Biên Nhược Thủy. Đương nhiên, ba chẳng bao giờ tới kiểm tra đột xuất, ba làm gì có thời gian cơ chứ. Mà cả khi có thời gian, thì cũng không có trí nhớ tốt, ba mà đến thể nào cũng đánh điện hỏi tôi xem phòng bệnh ở đâu. Tôi gọi cho thầy chủ nhiệm, nhờ thầy tìm giúp bạn nào đó ở gần bệnh viện mang vài cuốn sách đến giúp tôi, dù tôi chẳng có thì giờ nào để đọc thì cũng muốn làm bộ làm tịch cho mẹ nhìn thấy. Nhưng đúng là tôi không ngờ thầy chủ nhiệm thiếu đạo đức tới mức này, người đến lại là Phó Tử Vân. Lúc tôi mở cửa phòng bệnh, nhận ra Phó Tử Vân đang bình thản đứng ngoài, trong tay còn cầm mấy túi gì đó. Thực bụng tôi không muốn để nàng vào, sợ kích động Biên Nhược Thủy, định có gì đứng ngoài cửa nói luôn để nàng về sớm. Ai dè Biên Nhược Thủy lại chủ động gọi Phó Tử Vân vào làm tôi chỉ biết im thin thít nhìn. “Cậu là Biên Nhược Thủy à?” Phó Tử Vân hỏi, không hề ngượng nghịu. Biên Nhược Thủy lại có vẻ thận trọng, đang nằm vội vàng ngồi dậy, mỉm cười gật đầu với Phó Tử Vân. “Tớ nhớ có lần mình gặp nhau rồi, suýt nữa không nhận ra. Tớ là Phó Tử Vân, là bạn học của Tống Thiên Lộ, nghe nói cậu bị bệnh, Tống Thiên Lộ ở đây trông cậu. Tớ mang sách đến cho cậu ấy, nhân tiện thăm cậu, cậu khỏe hơn chưa?” Biên Nhược Thủy cảm kích, trả lời Phó Tử Vân: “Tốt hơn nhiều rồi, không sao cả đâu, cám ơn cậu đã tới thăm tớ.” Phó Tử Vân nói đâu cần khách sáo, rồi lại nhìn sang tôi, đưa tôi túi lớn trên tay, bên trong toàn là sách cho tôi. “Trong này có các bài tập phỏng theo đề thi, mặt trước là đề, mặt sau là đáp án. Em chỉ đem cho anh một vài đề có lời giải chi tiết, những bài khác chắc anh tự giải được. Kỳ thi thử của trường bắt đầu điểm danh, thầy chủ nhiệm đăng ký giúp anh rồi, đây là phạm vi ban đầu của kỳ thi, cả phân loại trình độ nữa, anh rảnh đọc qua nhé… Ừm… Đại khái là thế.” Túi nặng ơi là nặng, dù có đi xe tới thì quãng đường cũng khá xa. Tôi thực sự cảm động, nhưng cũng không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ biết nói cám ơn. Đôi mắt Phó Tử Vân chợt ảm đạm, gượng gạo trách tôi: “Sao anh phải khách sáo với em?” Tôi sửng sốt, hiểu ra ý nàng, nàng là người tốt, lúc trước nàng bị bệnh, tôi không hỏi han một tiếng cũng chẳng đoái hoài đến thăm nàng, chắc ít nhiều nàng cũng chạnh lòng. “Bệnh của cậu đã khỏi chưa?” Cuối cùng, lại là Biên Nhược Thủy thay tôi nói ra những lời này. Tôi quay đầu lại nhìn Biên Nhược Thủy, cậu chân thành cười nói với Phó Tử Vân, cứ như hai người lạ đang làm quen nhau trong lần đầu gặp mặt. “A? Cậu cũng biết tớ bị bệnh sao! Chậc chậc… Tống Thiên Lộ, anh nhìn người ta xem, còn chu đáo hơn cả anh nữa, biết cách quan tâm đến người khác hơn anh.” Chắc chắn ấn tượng của Phó Tử Vân với Biên Nhược Thủy không tệ, nàng luôn cười khi nói chuyện. Nhưng nàng không hiểu vì sao Biên Nhược Thủy biết nàng bị ốm nên tôi chỉ có thể đứng bên cạnh âm thầm cầu nguyện nàng đừng có nhắc đến chuyện đó nữa. May là Phó Tử Vân không quá hoài nghi, khi cả hai nói chuyện Biên Nhược Thủy thật sự rất vui vẻ, không hề giả vờ. Lúc hai người họ truyện trò, tôi y như cái bóng đèn, đứng cạnh đi tới đi lui không biết nên làm gì. Một lát sau đến giờ Phó Tử Vân phải đi học, nàng đành xin phép Biên Nhược Thủy, nói mình phải đi. Nhân tiện chào tạm biệt tôi rồi rời khỏi phòng bệnh, nhìn nàng như vậy có lẽ bệnh cảm của nàng đã khỏi hẳn rồi. Phó Tử Vân đi, phòng lại chìm trong yên lặng, Biên Nhược Thủy vẫn chưa hết xúc động nhìn tôi nói: “Tớ thấy tớ với bạn ấy hiểu nhau lắm, tớ rất thích tính cách của bạn ấy.” “Cậu thấy tính cô ấy thế nào?” Tôi chen ngang lời Biên Nhược Thủy. Biên Nhược Thủy nghĩ một lúc mới trả lời: “Rất dịu dàng, hiểu ý người khác, lại thông minh nữa, nói chuyện với bạn ấy có thể học hỏi được rất nhiều kiến thức.” Tôi cười, lấy một quả nho vừa ăn vừa nói: “Nếu tớ nói với cậu lúc tớ tán gẫu với cô ấy toàn nói những chuyện chẳng có tí kiến thức nào cậu tin không? Nếu tớ nói cho cậu biết cô ấy trong mắt mọi người khác hẳn với cậu nghĩ, cậu có tin không? Có người nói cô ấy hài hước, người khác lại cho là cô ấy vô tâm, người nói cô ấy đáng yêu, cũng có người bảo ngang ngược… Là vì cô ấy có năng khiếu điều chỉnh ngữ điệu và thái độ khi nói chuyện với người khác, dùng cách nói phù hợp với đối phương, nên ai cũng đồng tình với cô ấy, thích cô ấy, nói tóm lại thì là một người có trình độ giao tiếp siêu đẳng!” (đại khái hiểu là Phó Tử Vân rất giỏi “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” ;___;) Biên Nhược Thủy nghe tôi nói mà tròn mắt ngạc nhiên, nói với tôi vẻ khâm phục: “Bạn ấy giỏi thật!” Biên Nhược Thủy nghĩ theo hướng hoàn toàn khác tôi, ý tôi là muốn chứng minh Phó Tử Vân không phải người tốt như Biên Nhược Thủy nghĩ, nàng đúng là tốt thật, nhưng rất khó lường, chỉ có Biên Nhược Thủy mới mang lại cho tôi cảm giác thành thật. Nhưng cậu lại cho rằng đó là một loại tài năng, Phó Tử Vân nhã nhặn cao quý, người thường không thể với tới được. “Tớ thì không thể làm được như thế, mặc dù tớ biết tính cách của tớ rất tệ, rất cố chấp, đại đa số mọi người không thích tớ. Nhưng mà tớ không thay đổi được, thường xuyên đẩy mình vào ngõ cụt, tớ rất muốn thay đổi bản thân… ” “Không cần thay đổi, cậu thế nào tớ đều thích cả.” Tôi an ủi Biên Nhược Thủy. Biên Nhược Thủy không nói nữa, không khí trong phòng lại lập tức trở nên ngượng ngập, có lẽ lời tôi vừa nói làm Biên Nhược Thủy mất tự nhiên. Nhìn cậu im lặng, tôi bỗng nhận ra từ giờ phải sau phải nghĩ kỹ trước khi lên tiếng, trước giờ toàn là cậu bỏ qua cho tôi, tôi phải thật để tâm mới được. “Tắm đi, nước nóng rồi… ” Tôi nhắc. Trừ lúc đi vệ sinh, Biên Nhược Thủy gần như không xuống khỏi giường, đi vệ sinh cũng hiếm hoi, vì cậu ăn uống rất ít. Việc tắm rửa phải đứng rất lâu, tôi lo cơ thể cậu còn yếu, hơn nữa trong nhà tắm nhiệt độ cao, nhỡ đâu bị ngất hay là bị làm sao, nói với cậu: “Nếu không thoải mái thì nằm đi, tớ lau người cho cậu?” “Không cần!” Biên Nhược Thủy lập tức từ chối, không chút do dự. Tôi sớm biết cậu sẽ trả lời như vậy, mấy ngày ở Sơn Đông hai đứa hòa thuận, cậu ấy còn không cho tôi tắm giúp nữa là, nói gì đến bây giờ. “Đừng vì thấy tớ cái gì cũng nghe theo cậu mà lấy cái đó làm lý do áp chế tớ, lúc cần thiết, tớ cũng sẽ đưa ra một số quy định của tớ.” Biên Nhược Thủy nói nghiêm túc. Tôi cười, đúng thật là bao lâu nay đây là lần đầu tiên tôi muốn cười. Thực ra tôi biết tôi cười rồi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn, nhưng nhìn bộ dáng lúng túng của Biên Nhược Thủy lần đầu lên tiếng vì chủ quyền cá nhân, tôi lại kín miệng không hỏi nữa. Thật sự tôi chưa từng so đo cậu có ý gì khi nói những lời đó, chỉ là tôi muốn có cơ hội để bù đắp lại những sai lầm của mình. Cậu nhắc nhở ngược lại làm tôi thấy như bị đe dọa. Biên Nhược Thủy có phần không thoải mái, đứng dậy muốn tìm quần áo và khăn lâu mặt, tôi đã chuẩn bị từ trước, đi đến chiếc tủ bên cạnh lấy ra, đưa cho cậu. Cũng nói cho Biên Nhược Thủy biết trong tay có hai cái khăn mới vừa là qua, một cái để lau tóc, một cái để lau người, khăn tắm lẫn quần lót đều mới mua, cũng vừa giặt sạch, phơi khô rồi mới lấy ra dùng… ” Nói xong, tôi lại nghĩ, nhoài người xuống, lấy ra bộ áo ngủ mới đưa cho cậu. “Cậu nếu không thích quấn khăn tắm đi ra, thì mặc bộ áo ngủ này đi, tớ có cái quần trong mới mua ở cửa hàng, chắc là vừa đấy, cậu thử cố mặc xem.” Biên Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào tôi, cũng không nói gì, lúc tôi nhìn thì cậu lại cúi đầu, chẳng thấy rõ nét mặt của cậu đang biểu hiện điều gì. Tôi vỗ vai cậu dặn: “Đi tắm đi, nếu có chuyện gì, gọi cho tớ, tớ sẽ mở cửa cho cậu.. ” Nói xong tôi lấy di động ra, Biên Nhược Thủy giữ tay tôi lại phản đối: “Không cần, không có chuyện gì đâu.” “Thế thì tốt, cậu đi tắm đi!” Biên Nhược Thủy gật đầu, vào nhà vệ sinh, tôi tự nhiên nghĩ ra, vội nói trước khi cậu đóng cửa: “Nước nóng sẵn rồi, cậu thử để tay vào nước xem đã vừa chưa, nước hơi nóng, nhưng tốt nhất đừng pha thêm nước lạnh nữa. Tớ hỏi bác sĩ bảo dạ dày co giật tốt nhất không nên bị lạnh. Còn nữa… Nếu có chuyện gì thì đập cửa, tớ đứng ngoài này đợi cậu.” Nói xong, tôi nhìn cánh cửa trước mặt chậm rãi đóng lại, trước khi đóng cửa, Biên Nhược Thủy nhìn vào mắt tôi. Hai ngày nay đây là lần đầu tiên cậu ấy thật sự nhìn tôi, trong đôi mắt dường như mang theo ánh cảm động không thể che dấu, lại xen lẫn một chút muộn phiền, đơn độc, môi cậu khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời nào.