Biên Nhược Thủy
Chương 36
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, tôi chỉ cười cười, rồi đưa thứ ấy vào trong miệng, cảm giác rất sạch sẽ, không quá khó để tiếp nhận, đương nhiên bản thân tôi cũng không có cảm giác được hưởng thụ cho lắm, dù sao đây cũng chẳng phải là kẹo mút mà liếm có vị ngọt được.
Hạ thân của tôi nổi lên phản ứng hoàn toàn là vì bị thanh âm của cậu kích thích, tôi dùng đầu lưỡi đá nhẹ lên phần đỉnh của thứ ấy, cậu liền rên lên ngay lập tức, biểu tình trên khuôn mặt vừa như bị dằn vặt, lại vừa như đang hưởng thụ. Tôi đảo lưỡi liếm qua mặt trong đùi, lướt qua lớp lông tơ mềm mại, bên tai vang lên tiếng rên rỉ, là tiếng kêu đặc trưng của con trai. Nhưng vì người đó là Biên Nhược Thủy mà vừa vào tai tôi liền biến ngay thành tiếng rên vô cùng ngọt ngào.
Nửa quỳ nửa ngồi mãi có hơi mỏi, tôi tính chuyển tư thế mới ngẩng đầu lên. Vừa nhìn lên đã thấy Biên Nhược Thủy thở hổn hển nhìn tôi, hỏi bằng giọng ngắt quãng: “Sao…sao không tiếp nữa đi?”
Tôi thật muốn ghi âm lại lời này, sau đó giữ lại thỉnh thoảng mang ra trêu cậu một trận, nhìn nụ cười gian xảo của tôi, Biên Nhược Thủy vẫn mờ mịt không hiểu ra sao, nhưng trên gương mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi, mất mát. Bỗng nhiên tôi hiểu ra cậu đang sợ cái gì, nhưng tôi không muốn vạch trần vì sợ sẽ phá đi bầu không khí này, bèn làm lơ, đặt tay lên phần thân dưới của cậu mà vuốt ve.
“Không phải cậu nói chúng ta là bạn bè sao? Tự nhiên tớ lại nhớ ra, bạn bè làm sao lại có thể như thế được? Tớ cũng không thể làm tiếp được, nhỡ đâu sau này cậu lại lấy chuyện này ra tự dằn vặt mình thì hỏng.”
Biên Nhược Thủy tròn mắt sửng sốt, nhãn thần ảm đảm tối sầm xuống, cậu muốn cúi người xuống kéo quần lên nhưng bị tôi giữ tay lại. Biên Nhược Thủy lén nhìn tôi mấy lần, rồi nói: “Là cậu không cần tớ mà…”
“Cậu còn dám đổ tội cho người khác nữa hả!” Tôi đánh nhẹ lên đùi cậu một cái, “Không phải cái đó tự cậu nói ra à? Cậu bảo cậu muốn làm bạn bè, nói chúng ta làm bạn bè thì không còn chuyện phiền phức nữa? Còn dám bảo không phải là cậu nói à?”
Nói xong, tôi đặt tay lên đùi cậu, chờ câu trả lời, nếu cậu dám phủ nhận, hậu quả chắc chắn là sẽ bị tôi nhéo cho mấy phát trả đũa. Không ngờ Biên Nhược Thủy lại trưng ra bộ dạng ủy khuất mà đáp lại tôi: “Cậu có bạn gái, tớ ngoài việc làm bạn cậu ra thì còn làm gì được nữa?”
“Nhưng tớ đã nói, tớ sẽ chia tay với cô ấy mà, là tại cậu không cho phép.”
“Lúc đầu là…Á!”
Tôi véo mạnh một cái để cảnh cáo, coi như phạt cái tội cứng đầu cứng cổ của cậu. Nhân lúc cậu còn bối rối, tôi luôi tuột tới giường, giải quyết nhanh lẹ, tới lúc quay đầu nhìn lại đồng hồ mới biết hóa ra hai đứa đã dây dưa với nhau lâu như vậy, chưa nói được mấy câu trời đã tối. Đã quá giờ tan học từ lâu, không biết thầy chủ nhiệm thấy tôi nghỉ học có gửi tin nhắn tìm không, quên mất phải báo cho thầy biết di động đã bị tịch thu, mẹ vẫn còn giữ, chuyện trên lớp chắc Phó Tử Vân đã giúp tôi xin phép rồi.
“Mau về nhà đi, dì mà biết thì cậu đủ thảm.”
“Có thảm thì hai đứa cùng thảm, chỉ cần có cậu ở bên thì tớ chả việc gì phải sợ cả.”
Tôi tựa đầu giường hút thuốc, lại liếc mắt nhìn qua chỗ Biên Nhược Thủy, cậu ngây người ra nhìn tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, tự nhiên chẳng biết nên nói gì. Hai đứa cứ quấn quýt với nhau chẳng cần quan tâm thời gian trôi qua thế nào, không hỏi han, cũng chẳng biết đối phương đã trải qua những gì.
“Tớ…”
“Tớ…”
“Cậu nói trước đi…”
“Cậu nói trước đi…”
Tôi dụi tắt điếu thuốc, nói trước: “Tớ đã xin được việc làm thêm rồi, cuối tuần này đi làm thử coi sao, tuy lương không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng có thể mua đồ ăn tẩm bổ thêm cho cậu, để cậu béo thêm một tý.”
Biên Nhược Thủy nhìn như cảm động tới không biết nói sao cho phải, cứ ấp a ấp úng cả nửa ngày mà vẫn chưa nói thành câu, cuối cùng mới liếc nhìn tôi, nói: “Không cần phải khổ như thế đâu, thực ra tớ ăn uống cũng đầy đủ mà, chỉ là trời sinh ăn mấy cũng không béo được thôi.”
“Bẩm sinh cậu đã gầy trơ xương ra à?” Tôi mỉa mai, rồi hỏi lại: “Thế cậu muốn nói gì với tớ?”
“Việc tớ muốn nói cũng là chuyện này, tớ đã tìm được việc làm thêm rồi, làm từ buổi trưa tới tối. Tớ sợ sau này cậu mà biết sẽ giận nên muốn nói cho cậu biết sớm, thực ra việc không nặng nhọc gì, còn có thể đi qua trường cậu, đôi khi may mắn sẽ được nhìn thấy cậu nữa.”
“Giờ tớ vẫn còn tức đấy, nhưng nể tình cậu vẫn còn coi trọng tớ tới thế, nên giờ không tính toán làm gì nữa, cậu cũng đừng quản chuyện của tớ đi. Thế chừng nào cậu bắt đầu đi làm?”
Nhìn ánh mắt dò hỏi của tôi, Biên Nhược Thủy e dè, cẩn thận nói: “Đi làm được một tuần rồi, tớ gặp may nên mới tới đã tìm được việc. Thực ra có lần trên đường đi làm thấy cậu, nhưng không dám qua chào, lúc ấy cậu còn đang tập…”
Nghe trong giọng Biên Nhược Thủy có pha lẫn đau xót, tôi cười, kéo cậu tới gần mình hơn, cố ý hỏi: “Lúc cậu thấy tớ ở sân trường, tớ đang làm gì?”
Tất nhiên Biên Nhược Thủy rất không muốn trả lời câu hỏi của tôi, nhưng nếu tôi cứ nhìn cậu như thế này, chắc chắn cuối cùng cậu cũng sẽ phải nói mà thôi. Thế nên tôi cũng không ép, chỉ lẳng lặng nhìn.
Biên Nhược Thủy hạ mắt, lông mi đen dài phủ xuống đôi mắt, do dự một lát rồi mới chịu mở miệng đáp.
“Cậu cùng cô ấy đi bộ trong sân trường, còn…một lần còn thấy hai người các cậu ôm nhau ngồi trên ghế.”
“Cậu thấy sao?” Tôi hỏi.
“Rất đẹp…thấy hai người đi cùng nhau rất đẹp đôi…” Biên Nhược Thủy miễn cưỡng nở nụ cười, đáp.
“Hút đi!” Tôi nói rồi nhét vào tay Biên Nhược Thủy một điếu thuốc.
Biên Nhược Thủy nhíu mày, rồi lí nhí nói: “Tớ không hút thuốc.”
“Không hút thì tập hút đi, ai cũng phải tập hút!”
Nói rồi nhét điếu thuốc vào miệng cậu, bật lửa giúp cậu châm thuốc, thu bật lửa lại, hạ lệnh: “Hít mạnh vào! Đừng có nói linh tinh.”
Những ngón tay dài mảnh của Biên Nhược Thủy cầm chặt lấy điếu thuốc, có cảm giác kỳ lạ nói không nên lời, con gái hút thuốc cũng chẳng phải chuyện mới mẻ, nhưng không hiểu sao nhìn Biên Nhược Thủy hút lại thấy kỳ lạ tới vậy.
“Khụ khụ…khụ khụ…” Chưa được một hơi, Biên Nhược Thủy đã bị sặc khói, ôm ngực ho khan một tràng dài, vừa ho, vừa xua tay nói: “Thực tớ không hút được, bỏ cái này được không?”
Tôi cầm lấy điếu thuốc trong tay cậu, đưa ngay lên miệng rít một hơi, rồi lại một hơi dài nữa. Biên Nhược Thủy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi, hạ giọng nói: “Đừng hút nữa được không? Cậu đã hút bao nhiêu rồi! Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu…”
“Tậm trạng không tốt nên phải hút, không thì không biết làm gì cho hết ngày được, mấy ngày liền cậu không tới gặp, ngày nào tớ cũng thức cả đêm hút hai bao. Hóa ra cậu mấy lần thấy tớ mà không chịu gọi, chỉ đứng ở xa ngắm cảnh đẹp, đúng là có lòng thật!”
“Giờ cậu hút thuốc cũng là vì không vui sao? Là tớ làm cậu giận?” Biên Nhược Thủy vội vã hỏi dồn.
Tôi hừ một tiếng, nhìn cậu, nói: “Sao tớ phải tức giận, cậu cứ ra ngoài đường vớ đại một người qua đây, hỏi họ coi rốt cuộc là ai nên tức giận, là ai nên hút thuốc! Cậu cứ hiền lành không bao giờ chịu nổi giận lấy một lần, hai chúng ta quen nhau có gì thú vị đây hả? Không ghen tuông, không cãi vã, chuyện gì cũng không nói cho tớ hay, thấy tớ ôm người khác còn nói đẹp đôi, chẳng khác nào coi thường tình cảm của tớ, giờ tớ còn đang cầu mong cho cậu nổi giận đây này.”
Nói xong câu cuối, tôi lại bực mình, ném cái gạt tàn thuốc xuống dưới đất, tiếng động lớn khiến Biên Nhược Thủy giật mình hoảng sợ. Tôi không muốn phát hỏa, nhưng không thể kiểm soát được bản thân, tôi đã nén chuyện này trong lòng lâu lắm rồi, tôi không thể đem những thứ ấy nói hết ra, mà cũng chẳng thể nuốt trôi được. Tôi không hiểu sao quan hệ giữa hai đứa lại kỳ quặc tới vậy, cậu không tìm người khác, chỉ đối xử tốt với một mình tôi, tôi không ghen, nhưng lại vì cậu chẳng biết gì mà nổi giận.
Ngoại trừ đồ khốn, tôi thật không biết phải nói về bản thân mình ra sao nữa.
Bầu không khí mới mềm xuống đôi chút đã cứng lại chỉ vì một câu nói của cậu, dạo này cứ khi nào ở chung với cậu là tôi sẽ trở nên nóng tính như thế. Cứ như hoàn toàn đánh mất bản thân, người khác có cười nhạo bao nhiêu đều có thể mỉm cười, tới trước mặt cậu lại thành đứa nhỏ nhen xấu tính.
Biên Nhược Thủy im lặng, ngồi yên cạnh tôi không nhúc nhích, ngây người ra nhìn chằm chằm vào gạt tàn trên mặt đất.
Tôi biết cậu sẽ có biểu cảm này, cho nên cũng chẳng cầu mong xa vời cậu sẽ có phản ứng gì, cuối cùng vẫn là tôi thỏa hiệp, tôi nhẫn nhịn, cho nên nói những lời ấy có ích gì chứ?
“Tớ đã từng giận, nhưng toàn giận sau lưng, trước mặt cậu tớ không dám giận.” Biên Nhược Thủy nói.
Tôi không đáp lời cậu, tính thu dọn qua rồi đi.
“Tớ rất sợ đi gặp cậu, tớ sợ nhìn hai người các cậu ở bên nhau, nhưng tớ không thể nhịn được. Chiều hôm thấy cậu hôn cô ấy, cả đêm tớ không ngủ được, tớ giận tới mức nghĩ tới việc bỏ đi, nhưng tớ sợ đi rồi cậu sẽ quên tớ mất. Tớ sợ mình giận dai sẽ khiến cậu thấy phiền, nên cứ nén giữ ở trong lòng, tớ chỉ có thể ở bên cạnh, làm cho cậu chút gì đó, cố gắng không gây phiền phức cho cậu…”
Tôi dừng lại, quay đầu thì thấy cậu đang cúi người nhặt gạt tàn thuốc, miệng lẩm bẩm như tự nói với chính mình. Cậu nghĩ rằng tôi phải đi, cũng chẳng ngẩng đầu lên.
“Tớ phải về nhà rồi, Tiểu Thủy, có chuyện này tớ muốn nói với cậu.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi cậu như thế, lúc Biên Nhược Thủy đứng dậy, trên mặt còn vương vẻ không thể tin được.
“Tớ nhất định sẽ cho cậu một gia đình, tin tớ, chúng ta không thể nào cứ yêu đương vụng trộm như thế này mãi được.” Tôi nói cho cậu nghe, cũng là tự nói với bản thân.
Biên Nhược Thủy cầm gạt tàn thuốc, giống như bị choáng váng, thật lâu sau mới gật đầu, “Tớ tin…tớ…”
“Chúng ta phải cùng cố gắng.” Tôi vuốt ve gương mặt cậu, khẽ lau nước mắt còn đọng quanh viền mắt.
Biên Nhược Thủy gật đầu, nín khóc nở nụ cười ngây ngô như đứa ngốc. Tôi không do dự nữa, quay người đi.
Có lẽ cậu sẽ từ từ hiểu được, Biên Nhược Thủy vốn không có bạn bè, không biết quan hệ xã hội, không hiểu được phải nhìn sắc mặt người khác mà nói đón ý. Tôi không thể nào yêu cầu cao quá, chỉ cần một chút khoan dung đã làm tôi thấy dễ chịu lắm rồi.
Nhớ lại những lời Biên Nhược Thủy vừa nói, trong lòng tôi nhói đau. Không biết mẹ tôi nghe được sẽ nghĩ sao, tôi hay nghĩ người như cậu chẳng thể tìm đâu ra người thứ hai, thế nên dù biết phải nỗ lực rất lớn, tôi vẫn muốn có cậu cạnh bên.
Tôi bắt taxi về nhà, cặp sách cũng không đem theo, nhưng không mang về cũng chẳng sao, có lẽ mẹ tôi đã sớm biết chuyện tôi nghỉ học rồi. Cho nên cũng chẳng cần phải quay về trường làm màu, trước khi về nhà tôi đã chuẩn bị trước tinh thần, không cần biết là đánh hay mắng, tôi sẽ chịu đựng hết, sau này cũng như thế. Lúc tôi còn phải dựa vào sự chu cấp của bố mẹ, tôi không có khả năng và tư cách chống lại họ, tất cả những gì tôi có thể làm là chịu đựng qua khoảng thời gian khó khăn này.
Không ngờ lúc về nhà lại thấy cả ba tôi đang sầm mặt lại, ông chỉ ngồi im lặng hút thuốc, tôi tới gần cũng không ngẩng đầu lên, khiến cả căn nhà thêm áp lực.
“Ba…” Tôi theo thói quen gọi một tiếng rồi vào trong phòng.
“Mày qua đây, ba có chuyện hỏi.”
Giọng ba tôi cứng lại, giọng điệu này tôi nghe đã quen, biết ngay đây chỉ là khúc dạo cho trận bùng nổ của ông. Không biết có phải mẹ đã nói chuyện tôi với Biên Nhược Thủy cho ông hay chưa, nếu thật sự là vậy, tôi nghĩ đêm nay mình không tránh khỏi kiếp đại nạn rồi. Tóc gáy tôi dựng đứng, nói không sợ thì đúng là không thể nào.
Tôi ngoan ngoãn đi qua, cúi đầu nhìn ba tôi đang ngồi trên sofa, tôi đang nghĩ tiếp theo là một đá hay một bạt tai đây? Nhưng một đá khả năng có vẻ lớn hơn, vì nếu ba muốn tát tôi thì phải đứng lên, mà giờ ba muốn chạm vào mặt tôi cũng là chuyện khá khó khăn.
Đương lúc tôi còn đang suy đoán thì bỗng nhiên ông giơ thứ gì đó ra trước mặt tôi, tôi sửng sốt một hồi mới nhận ra là di động của mình.
Tôi lén thở phào, hóa ra ông chỉ biết việc tôi trốn học, chắc chắn là đọc được tin nhắn thầy chủ nhiệm gửi cho tôi, thế nên ông mặt mày mới trầm trọng chờ tôi về như thế.
“Thầy chủ nhiệm gửi tin nhắn cho mày!” Ba tôi nói.
Tôi gật đầu, ra vẻ hối lỗi nói: “Vâng, con không nên trốn học, nhưng con thực sự có việc, không tin thì ba cứ gọi điện cho thầy chủ nhiệm lớp con hỏi xem.”
Ông nghe tôi nói xong thì mặt mày đen lại, nhưng cũng không quát mắng. Tôi biết tâm trạng ông đang bị đè nén, nhưng hình như trước đây khi nghe tin tôi trốn học cũng đâu tức giận tới mức ấy, có lẽ hồi đó đã quen rồi, giờ thấy tôi vừa vào quỹ đạo đã trốn học khiến ông không thể tiếp thu được.
“Mày còn trốn học nữa?”
Nghe câu này xong, tôi choáng, nhìn ông nuốt nước bọt mấy lần rồi mới dám hỏi: “Thế ba muốn nói chuyện gì?”
“Tự xem đi!” Ba ném di động cho tôi.
Thiếu chút nữa là không bắt kịp, tôi vội vàng mở máy ra, vào mục tin nhắn tới. Cũng đâu có gì, toàn là tin nhắn do thầy chủ nhiệm lớp gửi tới, thầy rất thông minh, không nhắc gì tới việc giục tôi về trường, mà dùng từ ngữ rất uyển chuyển, có điều đọc lên nghe ra hơi tình cảm đôi chút.
“Chữ nghĩa bay lượn trước mắt tôi, tôi hít căng lồng ngực, quay người lại đã chẳng còn thấy bóng dáng em, còn tôi, chỉ biết ngây ngốc đứng chỗ này đợi em.”
Tôi bật cười, đúng là không thể nhịn được, tôi biết ba tôi nhất định không hiểu hai thầy trò tôi nói gì với nhau, chỉ ngồi ở nhà bực tức, chờ tôi giải thích.
“Mày còn cười? Thầy giáo không đứng đắn, mày còn học theo cái thói đó à, nếu không phải tao đọc được tin nhắn hắn ta gửi cho mày, tao còn không biết mày có quan hệ đó với hắn đấy. Ba nói cho mày biết, nếu sau này hắn còn trêu đùa mày cái kiểu này, mày phải tránh xa ra một chút, không thì chuyển trường đi.”
Tôi sững người, nhìn bộ dạng kích động của ông, thận trọng lên tiếng: “Ba, không nghiêm trọng như thế chứ?”
Cuối cùng ba tôi cũng bùng nổ, đứng bật dậy hét lên với tôi: “Không nghiêm trọng như thế là sao hả! Mày có biết trước đây thầy chủ nhiệm lớp mày như thế nào không? Nếu không phải thấy hắn ta dạy tốt, tao đã không để mày tới học ở lớp đó, sẽ không tận dụng quan hệ gì hết, căn bản là sẽ không để mày tiếp xúc với hắn.”
“Ba đã quen thầy chủ nhiệm lớp con trước đó rồi à?” Tôi càng nghe càng rối.
Ba tôi từ từ bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn nghe ra ông đang bực mình: “Không quen biết mà hắn ta lại chăm sóc mày như thế sao? Ba đã quen thầy chủ nhiệm lớp mày hơn hai mươi năm rồi, từ lúc mày chưa sinh ra đã quen nhau, hắn là người như thế nào tao còn không biết sao.”
“Sao hồi trước con khen thầy, ba còn giả vờ không quen biết?” Tôi lại hỏi.
Ba tôi biến sắc, không kiên nhẫn nói với tôi: “Tao không muốn nhắc tới hắn, mày phải nhớ kỹ, thầy giáo mày, mày có thể học hỏi kiến thức của hắn, nhưng tốt nhất là nên ít tiếp xúc với người ấy. Hắn ta không đơn giản như mày nghĩ đâu , sau này đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, không để tâm chuyện gì, xã hội này rất phức tạp!”
Đương khi tôi còn ngạc nhiên, ba tôi đã giáo huấn cho một tràng, sau đó bỏ vào trong phòng ngủ. Trước khi đi còn hùng hổ giật lại di động của tôi, có lẽ còn phải xem từng tin nhắn một. Sớm biết chuyện như thế, tôi đã không giữ lại tin nhắn, xóa hết tin của Phó Tử Vân, cố ý giữ lại tin nhắn của thầy chủ nhiệm, tính để bố mẹ thấy quan hệ thầy trò giữa chúng tôi tốt tới mức nào, sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?
Tôi tới trường từ rất sớm, thả cặp sách ra sân tập chạy bộ buổi sáng, chạy xong vẫn thấy trời còn quá sớm. Tôi vừa chạy vừa nghĩ nên nói chuyện ấy với Phó Tử Vân ra sao, dẫu sao nàng cũng đâu làm gì sai, tôi không thể cứ lẳng lặng mà chia tay được.
Bịa ra một lý do để gạt nàng? Thế thì tới tôi cũng chẳng nói ra miệng được, dù quãng thời gian hai năm ấy tôi không yêu Phó Tử Vân, nhưng ít nhất, chúng tôi cũng tôn trọng đối phương, nàng đã cùng tôi vượt qua những ngày khó khăn nhất. Phó Tử Vân đối xử với tôi rất tốt, cả đời này tôi đều thiếu nợ nàng, tôi không muốn tới giờ phút cuối cùng còn bịa ra một lý do để lừa dối nhau.
Nói thật với nàng? Nàng có thể hiểu được sao? Dù Phó Tử Vân có thông minh ra sao, hiểu ý người thế nào, cũng không thể đoán ra người tôi yêu là một đứa con trai! Huống hồ hai đứa đã quen nhau được những hai năm, tôi không thể chịu được cảnh nàng với tôi trở mặt thành người xa lạ. Tôi vẫn mong chúng tôi trở thành bạn, cùng đi hết quãng đường cấp ba này.
Chạy xong, tôi cầm cặp đi qua sân tập, một mình tới khu lớp học. Đi qua bảng thông tin, tôi theo thói quen nhìn liếc qua, Phó Tử Vân vẫn vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, dù tôi có hao phí sức lực cả đời cũng không ngăn nổi bước chân nàng.
Có lẽ ngay từ lúc đầu, Phó Tử Vân đã là niềm kiêu hãnh của tôi, tôi có thể khen nàng không ngớt lời trước mặt người khác, có thể hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ từ xung quanh, để nàng trở thành thứ tuyệt vời của mình. Nhưng tôi biết, người con gái ưu tú nhường này nhất định sẽ có những người xuất sắc hơn tôi chờ đợi, nghĩ như thế, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
Nếu không có Biên Nhược Thủy, chắc chắn tôi sẽ hết lòng hết dạ yêu Phó Tử Vân, dù biết hai đứa không cùng một con đường.
Ăn sáng, tôi theo lệ thường tới lớp Phó Tử Vân tìm nàng, lúc đứng ở cửa lớp, bạn của nàng tới bắt chuyện rất nhiều.
Phó Tử Vân vừa ngáp vừa đi ra, tay cầm theo cặp lồng.
“Sao lại cầm theo cặp lồng thế? Không đi ăn à?” Tôi hỏi.
Phó Tử Vân khẽ dụi mắt, cười với tôi, “Không, còn ba tháng nữa là tốt nghiệp rồi, không ăn cơm trong căng-tin, sau này lúc nhớ lại cũng chẳng nhớ ra vị gì nữa.”
Tôi gật đầu, không kìm được mà thở dài, “Sắp tốt nghiệp tới nơi rồi nhỉ, anh còn chẳng có cảm giác gì hết!”
Phó Tử Vân đi cạnh tôi cười nói:” Mấy hôm trước anh không ở đây, trong trường còn tổ chức buổi tuyên thệ một trăm ngày chạy nước rút trước kỳ thi đại học ấy!”
Phó Tử Vân nói xong thì khẽ chọc vào tôi, mặt ra chiều oan ức lắm, tôi cúi đầu nhìn tay nàng, nhất thời hiểu ngay ra ý. Nhìn bàn tay nhỏ bé mình đã nắm lấy suốt hai năm, bỗng nhiên thấy do dự, tôi nghĩ bản thân giờ đâu còn xứng được nắm lấy bàn tay ấy, để rồi lại khiến nó phải vấy bẩn.
“Hứ!” Phó Tử Vân nhướn mày lên, nắm lấy tay tôi ngay lập tức, kéo tôi đi về phía trước như chuyện hiển nhiên phải thế.
Tôi khẽ nắm lấy tay nàng, than thở: “Em tay yếu chân mềm, da thịt đầy đặn, cho dù hai đứa mình chẳng phải một cặp, được nắm lấy thế này đúng là tốt quá.”
Phó Tử Vân nói hùa theo mấy câu khiến tôi bật cười, rồi nói: “Trước đây anh đâu có nói thế, anh vẫn hay than em chẳng có da thịt gì, nắm không có cảm xúc, sao mới có hai ngày anh đã nói em đầy đặn hơn hả?”
Nhìn ánh mắt thắc mắc của Phó Tử Vân, tôi chậm rãi buông tay ra, chuẩn bị nói rõ mọi chuyện cho nàng nghe.
“Có phải dạo này anh nắm tay người khác rồi phải không? Nói!”
Phó Tử Vân trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi hiểu, nàng chẳng tức giận gì, chỉ đang làm nũng mà thôi. Mà giờ phút này tôi lại mong nàng thực sự nổi giận, thực sự phát hiện, nhìn nàng lúc này, tôi không mở miệng nổi.
“Phải…” Do dự một hồi lâu sau, tôi mới đáp lời.
Phó Tử Vân ban đầu chỉ muốn trêu tôi, nhưng rồi sắc mặt nàng từ từ thay đổi. Nàng đứng im nhìn tôi, vẻ mặt càng lúc càng căng cứng, tôi nhìn sự thay đổi của nàng, trong lòng dâng lên sự khó chịu không tên.
“Em biết dạo này anh đã không thể nhịn được nữa, đang đợi anh nói ấy, không sao, anh nói đi, chuyện gì em cũng có thể chịu được.”
Phó Tử Vân nở nụ cười với tôi, cho dù nàng có hiền lành hiểu ý tới cách mấy, lúc này cũng không thể nào giả bộ được dáng điệu không có chuyện gì nữa. Nhưng tôi biết, nàng đang cố nén lại tâm tình của bản thân, không muốn để tôi nhìn thấy.
“Chúng ta đổi chỗ khác đi!” Tôi đề nghị, “Chỗ này thực sự không thích hợp để nói mấy chuyện đó.”
Hai đứa tôi dừng lại trên đường tới căng-tin trường, xung quanh đều là người tới ăn.
Phó Tử Vân gật đầu, hít một hơi thật sâu, nói với tôi: “Vậy tới căng-tin đi, sau này lúc nhớ lại, em còn nhớ được chúng ta quen nhau ở trường, mà chia tay nhau cũng là ở trường.”
Tôi tính phản đối, nói sao nàng lại nói ra mấy thứ ngốc nghếch như thế, nhưng lời tới đầu môi rồi không tài nào thoát ra được, chỉ có thể yên lặng đi cạnh nàng. Bỗng nhiên cảm thấy không nắm tay nàng có chút lạ lẫm, tay trống trống, tôi nhớ tới lần đầu tiên nắm tay, trong lòng mình cũng có cảm giác như thế, chỉ vì không phải người nào đó.
Chúng tôi mua hai bát mỳ, ngồi ăn đối diện với nhau, tôi có cảm giác không nuốt trôi được, không biết nàng có thế không. Nhìn Phó Tử Vân lấy đũa từ từ cuốn mỳ lại, nhưng không hề đưa vào miệng, tôi hiểu, hai chúng tôi đều có một tâm trạng.
“Anh nói đi, đừng biến em thành nữ diễn viên trong bi kịch, từ đầu em đã biết rồi, biết trong lòng anh còn có người khác.”
Đôi đũa trong tay tôi ngừng lại, ngượng ngùng cười với nàng, im lặng thay cho câu trả lời. Tôi nhìn ánh mắt buồn bã của Phó Tử Vân, trong lòng như bị một tảng đá nặng đè xuống, quả nhiên, mình không thể làm ra vẻ thờ ơ được.
“Thực ra em rất tốt, là anh không có phúc, nếu mắt anh không tệ tới vậy thì cuộc sống đã tốt hơn hiện giờ nhiều lắm rồi.”
“Thế anh hối hận à? Hối còn kịp ấy.”
“Không kịp nữa, chuyện đã định hết rồi.”
Tôi nói thẳng thừng, tôi biết, có kéo dài thêm nữa thì cũng chẳng có lợi cho ai, dù là tôi hay nàng, chi bằng nói tất cả những chuyện cất giấu trong lòng ra hết một lần, rồi ra sao thì ra.
Thật kỳ lạ, lần này không thấy Phó Tử Vân khóc, ngoài vẻ cô đơn, tôi chẳng thể nhìn ra bất cứ biểu tình khác lạ nào khác trên mặt nàng, trong lòng thoáng yên đi nhiều.
“Em muốn biết cô ta như thế nào, từ lần đầu tiên gặp anh, em đã tò mò về người trong lòng anh. Em nói rồi, ham muốn chinh phục của em rất mạnh, em muốn thay thế vị trí của cô ta trong tim anh. Nhưng cho tới tận lúc này, em phải thừa nhận em thua, em muốn biết bản thân mình đã thua người như thế nào.”
Tôi cười gượng, nói với Phó Tử Vân: “Trong lòng anh, không có cô gái nào có thể hơn được em.”
“Cho là thế, nhưng dù em trong lòng anh có thế nào thì liên quan gì tới chuyện thích hay không thích chứ!” Phó Tử Vân kiên nhẫn nói tiếp.
Tôi buông đũa, không động tới một sợi mỳ trong bát, nhìn nàng cứng nhắc cho mỳ vào miệng, nói với nàng bằng giọng đùa vui: “Với chuyện này em chẳng tinh ý được như thường nhỉ.”
“Phải, giờ đầu óc em không hoạt động nổi.” Phó Tử Vân cũng hạ đũa xuống, nhìn tôi.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với nàng: “Người anh thích, không đẹp như em, không thông minh như em…không hiểu anh như em, khi anh ở bên người ấy, tâm trạng thường không được tốt lắm…”
“Sao em nghe mấy câu đầu như đang châm biếm thế nhỉ?” Phó Tử Vân đứng dậy, ý bảo đi thôi.
“Nghe anh nói hết rồi hẵng đi!” Tôi ngồi im, lên tiếng cản nàng lại, nói rành mạch từng từ, từng từ: “Người anh yêu, là con trai.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
72 chương
8 chương
274 chương