CHƯƠNG 19 Bôn chạy thiên: Lữ quán Chỉ cần cùng ngươi một chỗ, ta sẽ vui vẻ. — Cố Tích Triều Người đời có câu: Người sợ nổi danh, heo sợ mập. Nổi danh mà nói, không phải với ai cũng là chuyện tốt. Nếu nói Phương Ứng Khán thích nổi danh, thì Vô Tình với Thích Thiếu Thương nổi danh cũng như một thói quen vậy, còn Truy Mệnh và Lý Hoại thì có cũng được, không có cũng không sao. Với người thích thanh tịnh như Cố công tử của Kim Phong Tế Vũ lâu mà nói, nổi thanh cũng đồng nghĩa với hai từ: phiền nhiễu. mn của ta từ khi nào trở nên thích thanh tịnh a? Khi Cố công tử còn ở tại Tích Tình tiểu cư, dù chỉ có một căn nhà trúc, một khoảng sân nhỏ trống trải, nhưng những kẻ có cừu oán hay ham chút danh tiếng muốn giết Ngọc Diện Tu La Cố Tích Triều ngày trước, cũng phải dè chừng Thần Khốc tiểu phủ, không dám lớn mật mà mạo hiểm động thủ hay lẻn vào tiểu cư, chỉ có thể ai oán đứng xa xa nhìn lại. Nhưng từ khi Cố công tử đáp ứng cùng Thích lâu chủ vào Kim Phong Tế Vũ lâu lại không muốn cho hạ nhân hầu hạ, thỉnh thoảng khi dùng bữa còn cùng hạ nhân trên dưới nói chuyện phiếm, cho nên với bọn họ mà nói, Cố công tử quả thực là người hòa nhã vô cùng! Cái danh xưng Cố Tích Triều thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác tột cùng tuy rằng rất dọa người, nhưng phàm là kẻ không tận mắt thấy đều sẽ không có tâm cảnh giác, hết thảy đều tin rằng với tài năng, phẩm hạnh của Cố công tử, tuyệt đối sẽ không chấp nhất những việc nhỏ nhặt với hạ nhân. Thế nên, đặc biệt từ sau khi Cố công tử trở thành “Biện Kinh đệ nhị mỹ nam tử”, lực lượng đông đảo những kẻ vây quanh y càng ngày càng nhiều, bám dính như keo, buông cũng không ra. Ra ngoài uống rượu, tìm Vô Tình chơi cờ, xem xét mặt tiền Kim Phong Tế Vũ lâu, tra sản nghiệp của Hữu Kiều tập đoàn, chỉ cần Cố Tích Triều bước chân ra khỏi cửa Kim Phong Tế Vũ lâu, “hàng xóm láng giềng” sẽ lập tức nhiệt tình bám lấy y mà nói ngắn nói dài. Kỳ thật, lấy bản tính thanh ngạo của Cố Tích Triều, tất không thể cùng những “hàng xóm” đầu đường cuối ngõ của Kim Phong Tế Vũ lâu có quan hệ tốt như vậy, nhưng kẻ được bầu làm “Biện Kinh đệ nhất mỹ nam tử” Truy Mệnh lại là bộ khoái a. Chức trách của bộ khoái đương nhiên là duy hộ trị an, bao gồm phá án, bắt giam và duy hộ – cũng chính là tuần phố. Truy tam gia người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ tất nhiên rất hòa đồng với dân chúng trong thành, mà vừa hay, diện mạo Truy tam gia lại rất giống Cố công tử. Cho nên, có một ngày, Thích Thiếu Thương sau khi làm xong việc trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, liền nhìn thấy Cố Tích Triều bị những “hàng xóm” nhiệt tình vây cứng, lôi kéo trước đại môn, không thể giãy giụa thoát thân, cũng chẳng thể dùng võ công đả thương người vô tội. Đi đến cạnh đám người này, Thích Thiếu Thương thỉnh các vị “hàng xóm” tránh đường để tiến tới bên Cố Tích Triều, cao giọng nói: Thực xin lỗi a, ta có chút lâu vụ muốn cùng Cố công tử thương lượng, phiền các vị nhường đường cho đi, đa tạ. Thích lâu chủ đã mở miệng, lại còn khách khí như vậy, mọi người lập tức nhận ra người trước mặt là ai, mấy người ngẫu nhiên không nhìn ra cũng được người quen lôi đi, đám người rất nhanh tản mất. Trở lại phòng lâu chủ, Cố Tích Triều ngồi trên giường nhẹ nhàng thở ra. Thích Thiếu Thương đột nhiên mở miệng: Gần đây đều như vậy sao? Cố Tích Triều gật gật đầu: Ân, từ sau khi cái “Biện Kinh thập đại mỹ nam tử” gì đó được công bố, ta mỗi khi xuất môn đều phải đi trước một canh giờ. Thích Thiếu Thương: Vậy sao ngươi không nói cho ta biết? Cố Tích Triều cưỡi khẽ hỏi lại: Nói cho ngươi thì giải quyết được gì? Thích Thiếu Thương: Ngươi xuất môn ta đưa ngươi đi, ngươi trở về ta lại đón ngươi về. Cố Tích Triều cười lắc đầu: Một ngày hai ngày có thể bọn họ sẽ không quấy rầy đấy, nhưng thêm mấy ngày nữa chỉ sợ người vây sẽ càng nhiều. Thích Thiếu Thương trầm ngâm: Ách …. Nhưng ngươi mỗi lần ra ngoài đều như vậy, phải nghĩ biện pháp giải quyết thôi. Cố Tích Triều thở dài: Thì đành chờ qua mấy ngày này cho mọi chuyện lắng dần, có lẽ bọn họ sẽ không như vậy nữa. Biết Cố Tích Triều ngoài miệng nói không có gì, kỳ thật trong lòng rất không thoải mái, Thích Thiếu Thương không trả lời, thầm nghĩ biện pháp. Trong đầu bỗng nhiên linh quang hiện ra. thông minh đột xuất…. Thích Thiếu Thương: Tích Triều, chúng ta đi thôi! Cố Tích Triều ngạc nhiên: Đi? Đi đâu? Thích Thiếu Thương: Đi đâu cũng được, chỉ cần ngươi cao hứng, thích đi nơi nào, danh sơn đại xuyên cũng tốt, cổ trấn vùng sông nước cũng được, ta sẽ cùng ngươi đi. Cố Tích Triều: Đợi cho nơi này bình ổn rồi trở về? Thích Thiếu Thương nhún nhún vai: Chỉ cần ngươi thích, khi nào trở về cũng được, không trở lại cũng không quan trọng. Cố Tích Triều: Kia Kim Phong Tế Vũ lâu làm sao bây giờ? Lâu chủ nhà ngươi tính bỏ lại sản nghiệp lớn như vậy mà chạy sao a? Thích Thiếu Thương: Không phải là còn có Dương tổng quản đấy thôi, có chuyện gì hắn có thể gửi thư cho chúng ta. Kim Phong Tế Vũ lâu vạn nhất có sự, Vô Tình cũng sẽ không ngồi yên không quản đến. Chúng ta hãy thu thập mọi thứ đi! Rồi lưu lại phong tín cho Dương tổng quản, cũng bớt được một việc, chứ đi nói với hắn, chỉ sợ cũng phải kéo đến nửa số người trong lâu đi theo mất. Cố Tích Triều giương khóe môi nở nụ cười: Thích lâu chủ, ngươi đây là muốn ta … bỏ trốn sao? Nói xong, Cố Tích Triều lập tức đỏ mặt. Thích Thiếu Thương hớn hở trả lời: Này làm sao coi như bỏ trốn được! Chúng ta đây là quang minh chính đại mà đi, bất quá không muốn mang theo nhiều người nhiều đồ đạc này nọ mà thôi. Cố Tích Triều: Kia Thích lâu chủ tính khi nào thì đi? Thích Thiếu Thương: Để ta an bài, khi nào ổn sẽ nói cho ngươi. Cố Tích Triều: Hảo. Ngày thứ hai, khi Thích Thiếu Thương cùng Lý Hoại uống rượu, thấy Lý Hoại dáng vẻ rầu rĩ không vui vùi đầu vào uống, liền mở miệng hỏi. Thích Thiếu Thương: Hôm nay tiền không phải ngươi trả, chẳng lẽ ngươi định uống cho ta tán gia bại sản sao? Lý Hoại: Không cần ngươi trả tiền, hôm nay ta trả. Ngươi để lần sau. Thích Thiếu Thương: Làm sao vậy? Cãi nhau với Truy Mệnh? Ta sáng sớm có thấy Truy Mệnh đến tìm Tích Triều, hắn không có vẻ không vui a. Lý Hoại: Bọn ta không cãi nhau, Truy Mệnh cũng không có không vui. Thích Thiếu Thương: Vậy ngươi buồn bực nỗi gì? Lý Hoại rút một phong thư từ trong áo ra, đặt lên bàn. Một mùi hương hoa lan ngập tràn phiêu tán, mở phong thư ra, nét chữ nho nhỏ đoan trang diễm lệ đầy một trang giấy, cẩn thận đọc, Thích Thiếu Thương không khỏi cười nhạo: Này, đây là viết cho Truy Mệnh? Lý Hoại gật gật đầu. Thư của một vị tiểu thư. Trong thư tràn ngập ái mộ chi tình với Truy Mệnh, thậm chí còn ám chỉ nguyện ý gả cho Truy Mệnh nữa. Thích Thiếu Thương cố gắng nhịn không bật cười ha hả đến nội thương: Hắc hắc, khuê nữ tiểu thư nhà ai can đảm vậy a, việc Truy Mệnh với ngươi ở một chỗ không nghe thấy thì cũng thôi, cư nhiên lại còn viết thư tình cho hắn, thật có dũng khí nha! Đúng rồi, thư viết cho Truy Mệnh sao lại ở trong tay ngươi? Chẳng lẽ ngươi lấy trộm rồi giấu Truy Mệnh? Lý Hoại trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương: Ta là hạng người như vậy sao? Là Truy Mệnh cho ta xem. Thích Thiếu Thương: Vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Lý Hoại: Như thế nào không lo lắng cho được? Hiện tại viết thư tình, trời mới biết về sau liệu có người trực tiếp ngồi kiệu hoa đến cửa Lục Phiến Môn hay không. Thích Thiếu Thương: Ngươi suy nghĩ nhiều quá, nếu Truy Mệnh đã tự mình đưa thư cho ngươi xem, chứng tỏ hắn không có ý gì. Nếu hắn thật sự động tâm, chắc chắn sẽ không đưa thư cho ngươi. Lý Hoại: Đối với việc lần này không động tâm, ai dám chắc những lần kế tiếp sẽ không động tâm! Từ ngày hắn trở thành “Biện Kinh đệ nhất mỹ nam tử”, đám nữ nhân cứ như ruồi thấy mật, bám lấy hắn thân thiết vô cùng. Thích Thiếu Thương: Ách … Truy Mệnh với mọi người quan hệ vốn rất tốt, trước kia cũng vẫn vậy a. Lý Hoại: Trước kia lúc các tiểu thư nhìn Truy Mệnh trong mắt cũng không nóng bỏng như vậy. Thích Thiếu Thương: Nóng trong chốc lát thôi, mọi chuyện qua rồi sẽ ổn. Lý Hoại: Hừ, trời biết. Ban đêm. Kim Phong Tế Vũ lâu. Phòng lâu chủ. Thích Thiếu Thương: Tâm tình Truy Mệnh hôm nay thế nào? Cố Tích Triều kỳ quái: Hoàn hảo a. Sao đột nhiên lại hỏi đến hắn? Thích Thiếu Thương: Hôm nay ta với Lý Hoại uống rượu. Hắn không vui. Cố Tích Triều suy tư một lát: Không nghe Truy Mệnh nói gì cả, cũng không thấy Truy Mệnh có gì đó không thích hợp. Hai người bọn họ làm sao vậy? Thích Thiếu Thương: Khụ, không quan hệ gì đến Truy Mệnh. Gần đây có một vị tiểu thư lớn mật viết thư tình cho Truy Mệnh, Lý Hoại cứ luẩn quẩn suy nghĩ trong lòng. Thích Thiếu Thương đem chuyện xảy ra buổi chiều nói cho Cố Tích Triều. Cố Tích Triều: –– Này cũng khó trách hắn thấy không vui. Thích Thiếu Thương: Tích Triều…… Cố Tích Triều: Ân? Thích Thiếu Thương: Nếu không chúng ta nói cho bọn họ biết biện pháp của chúng ta? Để bọn họ cùng đi một lượt. Cố Tích Triều: Cùng nhau đi cũng tốt. Trên đường có thêm Truy Mệnh, hẳn là sẽ rất vui vẻ. Thích Thiếu Thương: Hảo, ngươi nói với Truy Mệnh hay là ta nói cho Lý Hoại? Cố Tích Triều: Để ta nói với Truy Mệnh trước. Lý Hoại mà nói hẳn sẽ ngượng ngùng với cái lý do kia, Truy Mệnh nhất định cũng sẽ không bỏ lại công vụ của Lục Phiến Môn đâu. Vẫn là ta mở miệng sẽ tốt hơn. Thích Thiếu Thương: Ân, ngươi cứ xem xét rồi đi. Cố Tích Triều: Ngươi đợi ngày lành sao? Thích Thiếu Thương: Ta đã thu dọn ổn thỏa cả rồi, cả thư gửi cho Dương tổng quản cũng đã viết xong. Cố Tích Triều: Giỏi lắm, chân tay nhanh nhẹn a. Thích Thiếu Thương: Hắc hắc, ta mà lại. Ngày kế. Khi Cố Tích Triều “phá vòng vây” tới được lão lâu của Lục Phiến Môn thì cũng đã đến ngọ (khoảng 12h trưa thì phải), ngẩng đầu lên nhìn trời, hít sâu một hơi, mở cửa lão lâu, phát hiện Truy Mệnh đang ở bên trong ngẩn người chán nản. Cố Tích Triều: Làm sao vậy? Nhàm chán như vậy, không đi tuần phố sao? Truy Mệnh: May mắn ngươi đến rồi, nếu không ta buồn chết mất! Đại sư huynh bảo ta chỉ việc xem xét hồ sơ vụ án, gần đây không cần ra ngoài tuần phố nữa a. Cố Tích Triều: Vì cái gì đột nhiên không cần ngươi đi tuần phố? Truy Mệnh: Còn không phải chuyện mấy hôm trước có vị đại tiểu thư viết thư tình cho ta? Ta không biết phải làm sao, liền đi tìm đại sư huynh hỏi xem nên làm gì bây giờ …. Cố Tích Triều: Sau đó Vô Tình nói ngươi phải đem phong thư kia đưa cho Lý Hoại, rồi yêu cầu ngươi không cần ra ngoài tuần phố nữa? Truy Mệnh gật gật đầu: Đúng vậy, thật sự là tai bay vạ gió. Ai … sớm biết thế ta đã đi hỏi ngươi! Cố Tích Triều mỉm cười: Chuyện này Vô Tình cũng không sai. Nếu ngươi đi tìm ta, ta cũng sẽ bảo ngươi làm như vậy. Chủ động nói cho Lý Hoại biết vẫn tốt hơn để hắn tự phát hiện hay chờ đến ngày có ai đó nói cho hắn biết. Không đi tuần phố là để ngươi tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió a. Ngươi bất quá cũng chỉ có chút nhàm chán, so với Lý Hoại vẫn tốt hơn nhiều. Truy Mệnh: Lý Hoại làm sao? Cố Tích Triều: Lý Hoại là người rất cẩn thận. Người cẩn thận thì thường hay suy nghĩ nhiều, tuy rằng ngươi đã đem thư đưa cho hắn, hắn nhất định vẫn sẽ lo lắng, những ngày này sao có thể cảm thấy tốt được! Truy Mệnh nhăn mi: A … hắn không vui, đúng vậy, bộ dáng hắn hai ngày nay dường như có tâm sự, ta còn tưởng sinh ý không thuận lợi. Cố Tích Triều gật gật đầu: Nha, ngươi cũng thấy đấy. Truy Mệnh: Kia phải làm sao bây giờ a? Cố Tích Triều mỉm cười: Thiếu Thương với ta mấy ngày sau dự định ly kinh du ngoạn một thời gian, chúng ta cùng đi đi, trên đường cũng có người làm bạn! Truy Mệnh: A? Các ngươi lên kế hoạch bao lâu rồi? Hiện tại mới nói cho ta biết, sao kịp suy nghĩ! Cố Tích Triều: Hôm trước bắt đầu lên kế hoạch, nếu không phải biết ngươi vướng mắc mấy chuyện này, sợ là chúng ta ngày mai đi, rồi trở về ngươi mới biết ấy! Truy Mệnh: Các ngươi đây là bỏ trốn sao? Cố Tích Triều: Thiếu Thương nói chúng ta đây quang minh chính đại mà đi. Truy Mệnh: –– Vậy thì tính cả ta với Lý Hoại cũng tốt. Cố Tích Triều: Ân, đợi Thiếu Thương định thời gian cụ thể ta sẽ thông tri ngươi, mau trở về Lý viên thu dọn một chút, ta đi trước a, sáng mai gặp. Truy Mệnh: Ân, sáng mai gặp. Cố Tích Triều dời bước khỏi lão lâu. Truy Mệnh ở phía sau lưng y bỗng phát hiện ra mình quên không hỏi một vấn đề vô cùng trọng yếu. Cố Tích Triều với Thích Thiếu Thương có thể bỏ lại Kim Phong Tế Vũ lâu mà đi, Dương tổng quản cũng không thể làm gì được hai người họ. Lý Hoại tất nhiên cũng có thể buông sinh ý trong tay cùng mình rời đi. Nhưng chính mình lại là bộ đầu của Lục Phiến Môn, không thể không chào không hỏi mà đi mất dạng được. Sau khi Truy Mệnh cân nhắc nặng nhẹ, thấy vẫn là tới tiểu lâu nói với Vô Tình một tiếng thì tốt hơn, miễn cho đến lúc đó Vô Tình trở tay không kịp. Tiểu lâu. Truy Mệnh: Đại sư huynh, ta nói với ngươi chuyện này. Vô Tình buông hồ sơ vụ án trong tay, thở dài: Ta biết xem hồ sơ rất nhàm chán, nhưng ngươi hiện nay thực sự không thích hợp ra bên ngoài tuần tra. Truy Mệnh: Ta không phải nói chuyện đó, ân … ta là muốn nói, ta từ khi trở thành bộ đầu của Lục Phiến Môn, vẫn không có lấy một ngày nghỉ đi? Vô Tình khó hiểu: Ân, thì thế nào? Truy Mệnh: Ta muốn nghỉ phép dài hạn. Vô Tình: Như thế nào đột nhiên lại muốn vậy? Có chuyện gì với Lý Hoại sao? Bởi lá thư tình kia? Truy Mệnh lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: Ta với Lý Hoại không có việc gì, chỉ là ta không muốn hắn không vui vì phong thư kia, vừa lúc Triều Triều với Thích đại ca tính lặng lẽ ly kinh du ngoạn, ta muốn đi cùng bọn họ, ngày mai sẽ đi. Vô Tình gật gật đầu: Lấy tính tình Lý Hoại, quả nhiên hắn không vui. Các ngươi ra ngoài một thời gian cũng không tệ, bất quá … Truy Mệnh: Bất quá cái gì? Vô Tình: Ta cùng đi với các ngươi. Truy Mệnh: Cáp? Vô Tình: Ta mấy ngày gần đây luôn thấy đau đầu, vì thế hôm trước đã hướng thế thúc xin nghỉ vài ngày, tính ly kinh tìm một nơi thanh tịnh tĩnh tâm tĩnh dưỡng, dù sao mấy người các ngươi đúng là muốn bỏ trốn, ta sẽ giữ bí mật, mang ta cùng đi. Truy Mệnh: –– Thích đại ca nói đây là quang minh chính đại mà đi. Vô Tình: –– Bộ dạng lén lút thế này mà gọi là quang minh … Ngày xuất hành. Sáng sớm, tại nơi hẹn gặp mặt xuất hiện hơn mười cỗ xe ngựa, gần trăm hạ nhân theo sau. Cố Tích Triều nhíu nhíu mày, nghiêng mắt nhìn Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương vội vàng giải thích: Không phải ta, không phải ta, ta tuyệt đối không nói với Phương Ứng Khán, hai ngày nay ta cũng không gặp hắn lần nào. Cố Tích Triều lại nhìn Truy Mệnh. Truy Mệnh nghẹn không nói nên lời. Lý Hoại nói: Đừng nhìn, Truy Mệnh chỉ là đi xin phép Vô Tình, ai biết được Vô Tình cũng tính ly kinh tĩnh dưỡng, nói là cùng nhau đi. Mọi người nhất tề nhìn Vô Tình. Vô Tình ho nhẹ một tiếng, phất chiết phiến, không nhìn ai hết: Ta cái gì cũng chưa nói. Cố Tích Triều thở dài: Chuyện Vô Tình nếu Phương Ứng Khán không biết mới là kì quái. Thôi thì xem như ngươi để hắn đi theo, xa xa một chút là được. Vô Tình: Ta không mở miệng, hắn cũng chỉ xa xa đi theo thôi. Cố Tích Triều: Không phải chúng ta đi tuần, là đi du lịch a. Thật là tâm phục khẩu phục tốc độ của hạ nhân Thần Thông hầu phủ! Thích Thiếu Thương: Nếu để Dương tổng quản biết chúng ta đi, nói không chừng cũng sẽ có ngần ấy xe ngựa với hạ nhân đấy. Cố Tích Triều hít một ngụm lãnh khí: –– Đừng chậm trễ, đi nhanh đi. Năm người mang theo một đám người hầu, chậm rãi lên đường. Mặc kệ thế nào, dù ly khai cũng vẫn bị người khác vây quanh thế này đi chăng nữa, tâm tình Cố Tích Triều vẫn là không tệ. Dọc đường đi nhìn Truy Mệnh với Lý Hoại cãi nhau, Lý Hoại bày đủ trò làm Truy Mệnh vui vẻ. Cùng Vô Tình chơi cờ, phẩm trà. Đợi Thích Thiếu Thương chuẩn bị tốt nguyên liệu, còn mượn trù phòng của khách *** tự mình làm điểm tâm sáng. Mấy người ngồi một bàn, cùng uống rượu. Thực thích ý. Nếu như không có… Không có ở phía rất xa kia, đẳng cấp so với hoàng đế đi tuần cũng chỉ kém một chút, người bên đường không khỏi chú mục đội xe ngựa với năm người nhãn nhã tự đắc này. Còn có một vị kia tuyệt không giống kẻ phải xa nhà ăn ở tùy ý, vẫn như cũ một thân phi phàm quý khí, khi mấy người bọn họ ăn cơm thì tiêu sái tiến vào, khiến tất cả mọi người cùng nghĩ mấy người này lén đi tuần cùng Phương Ứng Khán Phương tiểu Hầu gia. Bữa cơm chiều, chưởng quầy khách *** hiếm thấy mặt mũi này vừa trông thấy Phương Ứng Khán chói lọi màu vàng, tưởng hoàng đế đi tuần, thất kinh quỳ xuống ho to “Vạn tuế”. Phương Ứng Khán đành phải đi giải thích thân phận với chưởng quầy. Vô Tình không có khẩu vị, trở về phòng. Cố Tích Triều thở dài, lắc đầu nói phải về phòng đọc sách. Thích Thiếu Thương vội vàng theo lên. Truy Mệnh nháy mắt với Lý Hoại. Lý Hoại hiểu ý, cùng Truy Mệnh vụng trộm bưng mấy đĩa đồ ăn trở về phòng. Trong phòng Thích Cố. Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều đang xem sách, nhỏ giọng kêu: Tích Triều. Cố Tích Triều không buồn ngẩng lên: Ân? Thích Thiếu Thương: Thực xin lỗi. Cố Tích Triều buông sách: Sao phải giải thích? Thích Thiếu Thương: Nếu không phải ta nói với Lý Hoại, sẽ không biến thành như bây giờ. Cố Tích Triều cười khẽ: Ngươi đã quên là ta đề nghị đi cùng Truy Mệnh a. Thích Thiếu Thương: Kia vẫn là tại ta a. Vốn thầm nghĩ chúng ta hai người sẽ đi dễ dàng, không nghĩ tới vẫn có một đống người đi theo, ngươi giận ta cũng là hoàn toàn bình thường mà. Cố Tích Triều: Ta không giận a. Thích Thiếu Thương: Ngươi cũng không ăn cơm, còn nói không giận? Cố Tích Triều lắc đầu cười cười: Ta không ở dưới đó ăn cơm, là vì bên dưới rất loạn, ai ở đó cũng ăn không vào. Thích Thiếu Thương: Là ta hại ngươi đó bụng. Cố Tích Triều mỉm cười: Ta hiện giờ đọc sách, không có nghĩa là không ăn cơm a. Ta ở phòng bếp chưng rất nhiều điểm tâm, tính mang theo, trên đường khi nào đói sẽ ăn. Đợi một lát chưng hảo, ngươi lặng lẽ xuống đó bưng lên, chúng ta cùng ăn bữa chiều. Đến ngày mai, sắp xếp lộ trình để nơi nghỉ trọ có suối, ta lại làm đỗ quyên túy ngư cho ngươi ăn. Thích Thiếu Thương: Ngươi không cần vất vả như vậy. Vốn nghĩ cùng ngươi đi thanh thanh tịnh tịnh… Ta biết những người đó cứ suốt ngày quấn lấy ngươi, ngươi không vui, nhưng lại không thể không nể mặt mà nói bọn họ … Cố Tích Triều: Ân, ta biết ngươi hiểu là được rồi. Thích Thiếu Thương: Cho nên ta mới muốn rời kinh thành … Cố Tích Triều gật gật đầu, ngồi xuống bên người Thích Thiếu Thương: Ta biết, hiện tại những người đó không phải không theo tới đây hay sao? Thích Thiếu Thương: Nhưng là có Phương Ứng Khán đi theo, nhất định không mong thanh tịnh. Nếu không thì chúng ta ngày mai lại vụng trộm rời khỏi? Cố Tích Triều nở nụ cười, cười đến vui vẻ: Ngươi a … mệt cho ngươi nghĩ ra, hai chúng ta hiện tại nếu vụng trộm chạy, vậy thì thật sự không coi trọng bằng hữu rồi. Hôm nay phát sinh việc Phương Ứng Khán với hạ nhân của hắn ồn ào như vậy khiến Vô Tình không vui, hắn ngày mai nhất định sẽ thu liễm hơn rất nhiều. Mọi chuyện sẽ tốt hơn. Thích Thiếu Thương: Người bên ngoài đều vui vẻ, còn vui vẻ của ngươi phải làm sao bây giờ … Cố Tích Triều: Ngốc tử, chỉ cần cùng một chỗ với ngươi, ta sẽ vui vẻ. Thích Thiếu Thương: Ta đi lấy điểm tâm. Cố Tích Triều: Ân. Đăng bởi: admin