Lâm Băng hiện tại đang chuẩn bị quần áo để đi ăn tối với bánh bao nhỏ. Cô thật sự rất muôn gặp lại bé a, cô thật sự cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy rất có thiện cảm với bánh bao nhỏ. Không những thế cô cảm thấy mỗi lần ở bên bé đều cảm thấy rất thoải mái, cô hoàn toàn không có cảm giác phiền muộn, hay gặp lại những nỗi ám ảnh vè đứa con ngày xưa của mình. “Aizz… Thật là khó hiểu mà” Cùng lúc này ở Lăng gia… Lăng Lãnh Ngạo hiện tại vừa tắm xong, anh bước ra ngoài, đập vào mắt anh là ánh mắt mong chờ của tiểu bảo. Bản thân anh cũng thực sự không hiểu tiểu bảo nữa, thằng bé đã dành cả ngày hôm nay chỉ để chọn ra một bộ quần áo mà đi ăn tối. Bây giờ thằng bé còn đang hối thúc anh nhanh nữa chứ. Nhưng thật ra anh cũng rất mong chờ để được đi ăn tối với cô, chắc là do gen di truyền nên cả anh và tiểu bảo mới có thể lại cùng thích một người con gái như thế mặc dù một người là tình cảm nam nữ trong khi người còn lại là ỷ lại như một người con và mẹ. “Con mong gặp cô ấy sao?” Tiểu Bảo gật đầu ra vẻ muốn nói: “Vâng” “Đợi ba một chút” anh nói rồi bế tiểu bảo đặt lên giường còn mình thì đi thay quần áo. Anh chọn bộ tây phục mặc vào nhìn ảnh thật sự rất đẹp trai a, đáng tiếc là tại sao cái khuôn mặt lạnh băng đó lại không thể thay đổi được. “Đi”anh bế tiểu bảo lên và gọi Lăng Lục Thiên ra khỏi phòng “Anh hai, đợi em với!”Cách đây 10 phút hắn vẫn còn đang ngủ ngon a, mơ về mấy tiểu tiên nữ ai ngờ lại tự nhiên có cảm giác lạnh thấu xương nên mở mắt tỉnh dậy và nhìn thấy anh hai đứng ngay trước cửa phòng. Khỏi đợi phải nói, anh phóng thẳng vào phòng thay đò chuẩn bị nhan như chớp rồi phóng ngược ra ngoài. “Aizz...đi gặp chị dâu mà sao cứ như đi đánh giặc vây nhỉ?”Lăng Lục Thiên vừa nghĩ vừa thở dài trong lòng “đúng là có vợ một phát thì quên mất em trai luôn.”. ————————————————-Tại nhà hàng Amiconi————————————————- Hàn Lâm Băng đã đứng đây từ rất lâu về trước, cô vì muốn gặp bánh bao nhỏ quá nên đã đi đến đây nhanh nhất có thể. Cô cũng đã vào phòng riêng ngồi chờ nhưng mà vì sốt ruột nên cô đã quyết định ra ngoài cổng đứng đợi bánh bao nhỏ. Trong lúc cô vẫn đang bận hình dung hình ảnh bánh bao nhỏ mặc đồ ngủ thì chợt cô nghe thấy mọi người hét lên: “AHHHHHHH! Lăng tổng kìa, còn có cả Lăng nhị thiếu và Lăng tiểu thiếu gia nữa, thật là đẹp quá đi mất.” Cô vì sợ danh tiếng sau này của mình nên đã trốn lại vào phòng riêng rồi, cô thực không muốn sau này người ta nói cô là dùng quy tắc ngầm nữa thì mệt. Cửa phòng mở...đập vào mắt cô là bánh bao nhỏ đang được Lăng Lãnh Ngạo ôm trên tay, ôi đại boss cũng ở đây nữa, cô thực chưa nghĩ tới a. Tiểu Bảo từ lúc nhìn thấy cô đã trượt xuống khỏi vòng tay của ba và phóng lại chỗ cô ngay lập tức lại chỗ cô, bé rất nhớ cô. Bé giang hai cánh tay bé xíu ra muôn cô ôm ôm a. Hàn Lâm Băng ôm bánh bao nhỏ lên và nhìn về hướng hai người đối diện mình “Cảm ơn đã cho tôi gặp bánh bao nhỏ” “Không có gì đâu, tôi nghĩ là anh tôi đang cảm thấy rất vinh hạnh nha.” Lăng Lục Thiên vừa nói vừa nháy mắt với anh trai mình. “Chúng tôi nợ ơn cô phải trả là điều đương nhiên”Lăng Lãnh Ngạo lên tiếng nói lại. “Cũng đúng thôi, vì tôi cũng chả muốn ai nợ tôi cả” “À mà đúng rồi tôi nghe nói là cô đã đăng ký làm diễn viên vào công ty chúng tôi, không những thế còn là diễn viên dưới chướng anh Minh, và là bạn đồng hành của Giang ảnh đế. Cô có cảm thấy là mình nên cần mặc áo giáp ra ngoài đường từ bây giờ không vì có rất nhiều nữ diễn viên rất ghen tị với cô.” “Phụt”Cô đang uống ly nước thì nghe anh ta nhắc về chuyện này cô cũng phải thực cảm ơn anh ta a vì cô cũng suýt nữa quên mất việc này. “Cảm ơn nhị thiếu đã quan tâm, tôi cũng biết trước tình huống rồi.” Lăng Lãnh Ngạo em lúc này mới lên tiếng: “Em từng là con nuôi của Mạnh gia có phải không?” “Anh...đúng vậy. Nhưng tôi chưa bao giờ được xem là người của Lộ gia cả, tôi cũng chưa bao giờ được coi là một thành viên trong nhà ở đó. Có gia đình nào mà lại đi dành bạn trai với chị gái chứ! Có bố mẹ nào mà lại viết thư đoạn tuyệt quan hệ với con của mình và đuổi ra khỏi nhà thậm chí không giúp đỡ chỗ ở hay bất cứ thứ gì.” Cô trả lời với giọng điệu lạnh tanh và nụ cười khinh bỉ. Lăng Lãnh Ngạo biết chuyện này nhưng anh lại không tài nào điều tra được việc sau đó cô đã sống thế nào. “Vậy cô có biết người đã cướp bạn trai của cô bây giờ đã là một nữ diễn viên cũng rất có tiếng tăm rồi ko?”Lăng Lục Thiên hỏi cô “Tôi biết, đó là lí do tôi làm diễn viên.” “Để trả thù?” Lăng Lãnh Ngạo hỏi cô vơi âm điệu không thấp cũng không cao. “Một phần nhỏ mà thôi, phần còn lại là vì tôi muốn tiếp tục ước mơ cách đây 5 năm của mình.” Cô nói với tông điệu lạnh băng giống như anh nhưng tay cô lại đang bận đút cho tiểu bảo ăn. Bỗng… “ĐÙNG!ĐÙNG!ĐÙNG!”