Biến đi! oan gia!

Chương 23 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna   Hạ May được phép đi học trở lại. Ờ hờ! Còn gì tuyệt vời hơn là được học tiết tiếng Đức vào một buổi sáng thứ Hai đầu tuần của cô giáo già nua khó tính, cộng thêm bạn cùng bàn ‘siêu tốt bụng’ của cô là Tưởng Gia?!   Thật đáng để chờ mong!   Hôm nay cô giáo tiếng Đức sơn móng tay màu tím, trông như bị đứt ngón tay vậy, nhưng may mắn là Tưởng Gia không có ở chỗ ngồi. Chẳng lẽ anh trốn học à? Hạ May hi vọng là vậy.    Cô không gặp lại anh kể từ ngày anh đột nhiên dịu dàng với cô, cô tin chắc rằng hôm đó anh đã uống say hoặc là ăn chất kích thích gì đó!    Cánh cửa đập mạnh vào trong, cô nhìn ra cửa, là Tưởng Gia! Anh cứ bình thản bước vào rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cứ như thể anh không hề thấy có lỗi, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới giáo viên tiếng Đức đang hầm hè nhìn mình.    Hạ May há hốc mồm kinh ngạc khi cánh tay anh lướt qua cánh tay cô, giáo viên tiếng Đức phớt lờ hành động của Tưởng Gia và tiếp tục giảng những bài học nhàm chán của mình. Hạ May khoanh tay, tên Tưởng Gia chết tiệt, tại sao ngôi trường ngu ngốc này lại thuộc về ba của Tưởng Gia cơ chứ???   “...Hạ May?” Giáo viên tiếng Đức già nua khiến cô giật bắn mình. Sự khác biệt giữa cô ấy và một quả nho khô nhăn nheo là quả nho khô còn có vị ngọt.   "Ơ ... cô vừa nói gì ạ?" Hạ May thành thật thú nhận rằng cô đã không tập trung vào bài giảng. Cô ấy lắc đầu thất vọng, các nếp nhăn hằn sâu thêm như xoắn xít vào nhau.   “Sự khác biệt giữa ghét và yêu là gì? Tưởng Gia! ”Cô ấy lập tức nổi giận khi thấy anh đang nhắm chặt hai mắt. Anh vừa ngái ngủ vươn vai vừa nói: “Ghét và yêu gần nhau đến mức khó có thể nói ra sự khác biệt.”    “Ý cậu là gì?” Giáo viên bối rối hỏi lại, có vẻ như thật sự bị choáng váng, không biết do thấy anh chú ý tới bài giảng hay là vì anh đưa ra một câu trả lời ngớ ngẩn? Hừm, ai biết!   “À, bởi vì ghét chính là yêu.” Anh gãi đầu, ai cũng có thể nhận ra anh không thích nói tới chủ đề này, nhưng anh nhẹ nhàng ngồi xuống một cách ngượng ngùng.   “Có gì buồn cười à? Em muốn định nghĩa khái niệm này không? Hạ May?” Cái nhìn xuyên thấu của cô ấy khiến cô ngừng cười, còn Tưởng Gia lại mỉm cười! Đương nhiên giáo viên già không nhìn thấy điều đó.    Hạ May khẽ đảo tròng mắt và bắt đầu trả lời: “Nếu bạn ghét một người thì người đó phải khá quan trọng, có thể tác động tới cảm xúc của bạn, bạn có thể thể hiện điều đó bằng nhiều cách khác nhau!”    Hạ may ho khan, giọng cô càng lúc càng nhỏ dần về cuối, sau đó mất hút trong phòng học, những ngón tay run rẩy không biết phải đặt vào đâu mới tốt.   “Tốt lắm, May!” Giáo viên tiếng Đức khen Hạ May khiến cô phải cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.    “Ý cậu là vậy hả, Tưởng Gia?” Cô ấy quay sang nhìn anh, người đang ngồi cạnh Hạ May và cứng ngắc như một pho tượng đá.     “À, đúng.” Thanh âm của Tưởng Gia như dính lại với nhau.   “Ghét là cảm xúc mạnh nhất của ác cảm, yêu là cảm xúc mạnh mẽ nhất của thiện cảm.” Giáo viên kết thúc tiết học.    Hạ May là người đầu tiên lao nhanh ra khỏi phòng học, nhanh tới mức khiến cô nghẹt thở, khi cô bước ra ngoài hành lang thì cô mới có thể hít thở bình thường trở lại. Cô đưa bàn tay run rẩy lên vuốt tóc, cố gắng giữ khuôn mặt vô cảm vượt qua vài tiết học cuối cùng.     Giờ nghỉ trưa, các ngón tay của Hạ May co rúm lại khi cô gái tóc vàng không bám vào cánh tay Tưởng Gia như thường lệ, cũng như không tỏ ra ngưỡng mộ anh một cách lố bịch, mà cô ta đang cắm móng tay sắc nhọn của mình vào ngực anh, cô đoán có khi còn tạo ra những lỗ thủng nhỏ trên chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh cũng nên, nhưng chắc chắn điều đó nhỏ nhoi tới mức anh chẳng thèm quan tâm.   Mắt trái màu xanh dương, từ lông mi xuống chóp mũi… Hạ May giật mình hít một hơi và tiếp tục quét mắt qua người Tưởng Gia, cánh tay rám nắng, kiểu tóc bồng bềnh, không có vết thương nào khác.   Tưởng Gia nắm lấy tay của cô ta khi cô ta cố gắng bám chặt vào anh lần nữa. Anh nhăn mặt.     Chờ đã, tại sao anh lại nhăn mặt?  Trên mu bàn tay anh có vết máu khô! Trông thật khủng khiếp. Không hiểu sao Hạ May lại bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, cô lắc đầu nguầy nguậy khi nhận ra điều mình vừa nghĩ.   Cô phải thật vui khi anh gặp xui xẻo mới đúng! Không biết ai đã khiến anh bị thương thành như vậy, mặc dù anh xứng đáng phải nhận hậu quả đó!   Hạ May không cảm thấy đau lòng vì Tưởng Gia! Không, không và không! Hạ May thầm rống lên trong lòng. Cô còn nghĩ mình rất muốn gặp người đã làm ra điều đó, cô phải trực tiếp khen ngợi một chữ ‘tốt’!   Nhưng chuyện đó đã xảy ra khi nào? Chắc chắn là không phải trước khi giờ học bắt đầu, trong tiết tiếng Đức, anh vẫn nhảy nhót như một đứa trẻ hư hỏng cơ mà!   Cô gái tóc vàng xụ mặt buồn bực, cô ta rút tay ra khỏi tay anh và hét lên: “Chúng ta chia tay, đồ khốn kiếp!”    Hạ May cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết, như thể đang bơi trong bể sô-cô-la ấm áp vậy. Có lẽ cô gái tóc vàng kia không tệ như cô vẫn nghĩ!   Tưởng Gia vẫn ngồi im bất động trên ghế, đột ngột bật dậy và nhìn xuống cô ta, cô ta sợ hãi co rụt vai lại, hai mắt lập lòe nhìn xuống đôi giày đen của anh. Cô ta chẳng chịu nổi một ánh mắt lạnh lùng của anh, tệ quá!   Hạ May lắc đầu ngán ngẩm mà quay mặt lại, tiếp tục ăn trưa. Cho đến khi một tiếng hét the thé vang lên, cô quay lại nhìn sinh vật tóc vàng và cười khúc khích khi thấy Tưởng Gia đang nằm trên sàn nhà. Dù anh ta vừa nói gì thì cũng cảm ơn vì điều đó!     Cô ta đẩy anh khiến anh ngã xuống sàn nhà. Hạ May muốn bật cười như điên như dại, cô phải cố hết sức dùng tay ấn lên môi để không ai nhận ra cô vừa cười trên đau khổ của anh.   Cô gái tóc vàng nhìn anh thêm một cái đầy hằn học, quay lưng lại và bước đi đầy tự hào như một người mẫu trên sàn catwalk. Hạ May thầm vỗ tay khen ngợi dưới gầm bàn.     Tại sao cô ta đã đi rồi? Đột nhiên cô gái tóc vàng kia quay mặt về phía cô, chỉ vào cô bằng bộ móng tay dài 3 cm của mình và gầm gừ: “Đừng nghĩ rằng mày có thể thoát khỏi liên quan!”    Hạ May vừa định giơ ngón tay cái lên khen ngợi thì nhận ra cô ta vừa nói cái gì. Chờ đã? Cái gì cơ?? Hạ May, điều đó khiến cô ngạc nhiên đến nỗi não hoàn toàn trống rỗng, nhưng cô ta chỉ nói một câu cuối cùng đó mà thôi.   Mọi người lại nhìn cô, mặc dù cô đã quen với điều đó, nhưng nó vẫn làm cô rất khó chịu, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống đất. Dù sao thì ánh mắt hôm nay cũng rất quái lạ, giống như nhìn một bã kẹo cao su dính trên sàn nhà vậy.   Tại sao cô phải hứng chịu ánh mắt đó chứ? Vì vậy, cô hét lên: “Mấy người đang nhìn chằm chằm cái gì thế? Đây không phải là một chương trình thực tế ăn khách đâu!” Có lẽ đó là một câu nói tồi tệ nhất mà cô nghĩ ra. Chà, khả năng suy nghĩ của cô đã bị suy giảm đáng kể! Bởi vì cô bị kích thích, bị căng thẳng, hơn nữa còn cảm thấy bối rối một cách khó hiểu.   “Cảm thấy bối rối là một công việc phải biết của trí não!” Hạ May nhớ lại lời nói của một nhà thông thái nào đó.    Khuôn mặt của cô gái tóc vàng kia in sâu vào tâm trí cô, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhợt nhạt, lớp trang điểm lem nhem. Cô ta đã khóc và đó là lỗi của cô ư? Cô đã làm gì cơ chứ? Tưởng Gia lại làm gì thế? Anh bình thản phủi quần và ngồi xuống một lần nữa, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy, anh bật cười vì điều gì đó.    Hạ May cảm thấy nụ cười kia rất đáng ghét, cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng vạm vỡ của anh, đồng thời tàn nhẫn cắt miếng bít tết của mình ra thành từng mảnh nhỏ.   Ai đó chạm nhẹ vào người cô một cách ngập ngừng. Hạ May quay người lại và trở nên sững sờ.   ____________________________________   Lời của tác giả: + Bạn nghĩ cô gái tóc vàng và Tưởng Gia đã tranh luận về điều gì?  + Hạ May thì có liên quan gì tới điều đó?  + Ai chạm vào người Hạ May vậy nhỉ?   ~Ary~