Biến đi! oan gia!
Chương 21 : Biến đi! oan gia!
Trans: Hanna
Trời tối đen như mực. Hạ May đã nằm ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi, lau đến mức cô không còn cảm nhận được sàn hành lang cứng nhắc bên dưới.
Nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt càng ngày càng gia tăng, len lỏi một cách chậm chạp, khủng khiếp xuyên qua chiếc áo phông mỏng dính, tất cả nói lên một sự thật, Hạ May vẫn còn sống. Cô không cử động, không nhắm mắt, chỉ nằm bất động trên sàn hành lang của trường học. Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cô chỉ ước rằng mình có thể ngất đi. Liệu điều đó có thể giúp cô thoát khỏi sự đau đớn tới tận xương tủy đang hành hạ cô không?
Thế là cô cứ nằm im bất động ở đó, không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm đen vô tận tĩnh lặng như con quái vật rình mồi. Cô chờ đợi điều gì? Chờ đèn hoạt động trở lại, hay là chờ thần chết đến đón cô?
Thật sao? Cô muốn chết thật ư? Cơn đau nhói lan truyền như những hồi chuông kêu lên lanh lảnh vang vọng trong đầu. Đó là điều cô mong muốn bây giờ ư?
Mẹ đã chết, bỏ lại cô một mình mãi mãi. Chị gái ruột ...cũng bỏ rơi cô rồi chạy trốn không hẹn ngày trở lại. Còn ba...thậm chí còn không quan tâm đến sự tồn tại của cô. Ai sẽ nhớ đến cô nếu cô không còn trên cõi đời này? Cô bạn thân Tâm Băng liệu có nhớ tới cô không?
Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu như một bầy muỗi đuổi không đi, đánh không chết, chúng đánh lạc hướng Hạ May khỏi bóng tối đen kịt sâu hoắm đang đe dọa nuốt chửng cả người cô, nhăm nhe muốn nhấn chìm cô xuống địa ngục tăm tối.
Vì vậy, Hạ May tưởng tượng mình được trở về với đất mẹ. Một mục sư sẽ nói lời từ biệt với "cơ thể" của cô như thế nào, vài câu rập khuôn như gió thoảng bên tai, như một hòn đá nặng rơi xuống ao sâu. Hạ May tưởng tượng cảnh Tâm Băng quỳ gối trước ngôi mộ của cô và là người duy nhất tới từ biệt cô. Cô tưởng tượng cách cô ấy đứng phía trước, nhìn xuống và lắc đầu buồn bã. Khi cô ấy nói lời tạm biệt, chạm tay vào bia mộ lần cuối, sau đó đứng dậy với đôi chân nấm lém bùn đất. Cô đau đớn biết khi cô ấy quay lưng bước đi, sau đó quên cô ngay lập tức, quên mãi mãi.
Nụ cười của Tưởng Gia lóe lên trong tâm trí cô, anh sẽ thích thú đến phát điên với việc cô không còn ở đâu đó trên đời này. Có lẽ, anh sẽ tổ chức tiệc tùng linh đình ngay lập tức. Có phải đó là lý do anh khiến cho hình ảnh của cô trở nên "xấu xí đê tiện" trước những kẻ đó? Liệu có phải anh muốn mọi chuyện kết thúc như thế này sao? Liệu cô chịu thua thì có tốt hơn không?
Dơ bẩn, bất lực nằm trên mặt đất trong bóng tối vô vọng! Vì anh mà cô bị mấy tên hư hỏng xấu xa đánh cho tơi tả bầm dập! Vì anh mà cô phải chịu đựng tất cả những chuyện này, chỉ vì anh! Và điều đó, cô nhất định sẽ trực tiếp nói với anh, bởi vì anh chắc chắn phải biết rằng, anh đã làm điều chết tiệt gì! Sau đó, cô chỉ có thể hy vọng rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận được quả báo, điều mà anh xứng đáng phải nhận.
"Cứu!" Hạ May hét lên trong hành lang tối tăm không một bóng người bằng thanh âm khàn khàn rên rỉ, cô cố gắng hết sức để chống chọi lại cơn đau, để vượt lên tất cả.
Hạ May hét đến khản cả cổ khi ép nửa trên cơ thể phải đứng thẳng dậy, cô liên tục ho ra máu đỏ tươi, ngón tay run rẩy dữ dội, toàn bộ cơ thể đang gầm lên trong đau đớn. Cô ấn mạnh ngón tay lên bụng, cảm giác buồn nôn vẫn không biến mất.
Hạ May cẩn thận ngả đầu ra sau và hít vào một hơi thật sâu. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má khi cô cố lê mình về phía trước, cảm giác tồi tệ như ai đó đang hành hạ từng bộ phận trên cơ thể cô một lần nữa.
Cuối cùng Hạ May vẫn tự đẩy người lên với được tủ đựng đồ của mình, cô kiệt sức dựa vào cánh tủ, cô hít vào thì ít thở ra thì nhiều một cách bất thường.
Cô chỉ nhận ra, cô đang khóc khi những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống hai bên má như nước từ vòi chảy ra vô tận không ngừng làm ướt dính bàn tay mình. Cô nức nở, thút thít, không thể ngăn nổi khiến nước mắt cứ thế tuôn ra, chúng lăn xuống đều đặn như một dòng sông không bao giờ khô cạn.
Hạ May cảm thấy đáng thương một cách khó chịu khi mê cô đã ra đi quá sớm, khóc vì chị gái ruột cũng lựa chọn bỏ rơi cô, rên rỉ đau đớn khi những kẻ lạ mặt đánh đập cô chỉ vì cô không "ngoan ngoãn", khóc vì Tâm Băng làm cô thất vọng không biết bao nhiêu lần và luôn luôn thô bạo ấn ngón tay cái vào miệng cô, khuyên cô phải nhẫn nhịn chỉ vì người gây ra lỗi lầm là Tưởng Gia.
Hạ May giật mình nhận ra, cô chỉ có một mình cô đơn trong thế giới rộng lớn nhộn nhịp này.
Cô cầm lấy di động mà tốn thời gian dài như nửa cuộc đời, bởi vì cô phải thử đi thử lại vài lần, điện thoại liên tục rơi khỏi tay cô, nhưng cho dù là vậy, cô biết mình phải lấy được di động lên bằng mọi giá.
Cô không biết mình sẽ làm thế nào, cũng không biết mọi chuyện sẽ tiếp tục ra sao, nhưng cô biết, cô phải sống tiếp bằng mọi giá. Dù có khó khăn như thế nào, nhưng cuộc sống mà, xấu hay tốt thì cũng tốt hơn so với cái chết thầm lặng đúng không?
_____________________
Năm ngày sau.
Mặt trời chói chang khiến Hạ May nheo mắt mù mịt khi bước ra khỏi bệnh viện, tất cả tiền tiết kiệm đã không cánh mà bay. Tại sao tiền viện phí lại đắt như vậy chứ? Tất nhiên, cơ thể cô vẫn còn đau nhức vì xương sườn bị rạn nứt, đầu có một vết rách phải khâu lại, ngoài ra còn rất nhiều vết bầm tím khắp cả người.
Hạ May vò đầu giật tóc. Cô nên đi đâu? Thứ duy nhất còn lại là bộ quần áo mà cô đang mặc trên người và điện thoại di động. Từ bây giờ, cô phải sống lang thang trên đường phố ư? Và rồi, một ý tưởng khả thi nhất trong tất cả các ý tưởng đã loé lên trong đầu khiến cô nở nụ cười thật tươi, trái tim cũng nhảy lên liên hồi vì phấn khích.
_________________________
Bộ râu của ông ta vung về phía Hạ May khi cô bước vào phòng, cô đã bôi thật nhiều mascara, nhìn lên ông ấy từ bên dưới, cô bấu chặt hai tay run rẩy vào bắp tay, thậm chí cố gắng khóc nức nở.
Hiệu trưởng Tưởng Bân, cũng là ông chủ cũ nói một cách nghi ngờ: “May?”
Vở kịch có thể bắt đầu.
“Em đã ở đâu?” Ông tiếp tục hỏi.
“Em ... Emm rất xin lỗi!” Hạ May miễn cưỡng xoay sở rồi thất thần nhìn xuống sàn nhà, hi vọng ông ấy sẽ chú ý tới cô. Sau đó cô bắt đầu kể lại mọi chuyện một cách đáng thương.
Hạ May nói với ông ấy sự thật, hiện tại cô không có nơi nào để ở. Mẹ đã qua đời và còn ba thì không biết đang ở đâu. Cô cũng buồn bã thú nhận rằng, chị gái của cô đã bỏ trốn và sẽ không bao giờ quay lại.
Hạ May cố gắng im lặng để ông ấy thương hại mình. Tất nhiên cô cũng đã giải thích về nguyên nhân phải nằm viện thời gian qua. Và đó là lý do tại sao cô vẫn đeo băng gạc cố định quanh sườn và cả trên đầu.
Hiệu trưởng Tưởng bình tĩnh lắng nghe mọi thứ. Khi cô vừa dưt lời thì sự im lặng kỳ lạ lập tức thay thế, ông ấy lúng túng xoa bộ râu của mình, như thể muốn thoát khỏi tình huống này bằng cách nào đó, hoặc là không biết phải nói gì để đáp lại.
“Làm ơn, em cầu xin thầy! Hãy để em được làm việc cho gia đình thầy!” Hạ May nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt tràn ngập hi vọng, van nài, toàn thân căng thẳng, hai tay run nhè nhẹ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hiệu trưởng không nói gì.
Cô tự cắn chặt môi đến phát đau khi ông nói: “Không.”
Kế hoạch của Hạ May tan tành thành hàng nghìn mảnh vỡ nhỏ, nụ cười hi vọng vừa nãy đã trật bánh khỏi đường ray, trở nên méo xệch gượng gạo.
Cô nên đi đâu bây giờ? Hạ May nắm chặt tay, nhắm chặt mắt. Đây chỉ có thể là một giấc mơ! Cô sẽ phải sống lang thang trên đường phố. Nhưng liệu cô sẽ cầm cự được bao lâu?
Ngay cả khi tấm gương bị vỡ thì các mảnh vỡ cũng vẫn sẽ phản chiếu lại được ánh sáng, đúng không?
“Tôi sẽ để em sống ở đây mà không cần phải làm việc.” Hiệu trưởng chợt mở miệng.
Hai mắt cô mở to hết cỡ, cô không thể không nở một nụ cười cực kì chân thành. Hiệu trưởng Tưởng nở một nụ cười khích lệ trên đôi môi căng phồng của mình. Nhưng bất kỳ người nào không bị mù thì đều sẽ nhận ra, ông ấy không hề muốn cô ở lại dù chỉ một chút xíu nào.
Vậy tại sao ông ấy lại làm hành động cực kỳ "hữu ích" này khi ông ấy không hề muốn? Hạ May hoàn toàn mờ mịt không hiểu.
"T-thật sao?" Hạ May lắp bắp vì điều đó vượt xa mong đợi của cô. Hiệu trưởng Tưởng cứng nhắc gật đầu, quay người đi như thể ông đã chán ngấy cô rồi, nhưng cô không kìm được mà khẽ hỏi: “Cảm ơn thầy. Xin thầy thứ lỗi cho sự phiền phức này, n-nhưng ... tại sao ạ? ”
“Tại sao?” Ông cười chua chát:“Con trai tôi sẽ từ mặt tôi mất.”
“Sao ạ?” Ông ấy đang nói cái gì vậy?
“Tôi cho rằng tôi phải có trách nhiệm giúp đỡ bạn gái của Tưởng Gia, bởi vì nếu không làm thì nó sẽ chẳng để yên mọi chuyện đâu.” Ông càu nhàu và quay sang xử lí hồ sơ, tài liệu đặt trên bàn.
“Bạn gái?”
“Vui lòng đóng cửa lại khi em ra ngoài. Sau này em sẽ ngủ trong phòng Tưởng Gia!” Ông ấy nói trong khi đang tập trung vào những trang giấy trên bàn, câu nói trước đó của Hạ May hoàn toàn bị lãng quên.
Hạ May chỉ gật đầu lia lịa rồi chạy chối chết ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng. Bạn gái ư? Cô là bạn gái của Tưởng Gia á? Anh đang nghĩ cái gì vậy? Hạ May, là bạn gái của Tưởng Gia?! Chậc chậc! Một khối u hình thành trong cổ họng của cô. Cô chắc chắn sẽ không ngủ cùng phòng với anh đâu!
Cô muốn đi về phòng cũ để tẩy trang nhưng cửa đã khóa, cô ấn vào tay cầm thêm ba lần nữa trong sự hoài nghi rồi gục đầu buồn bã, cô nhẹ nhàng đập cửa thêm vài lần, nhưng buộc phải dừng lại và tựa trán vào cánh cửa bằng gỗ màu nâu. Tại sao chứ?
Cánh cửa phòng của Tưởng Gia đập vào tầm mắt của cô. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi hé ra một khe hở nhỏ, cô không đắn đo quá lâu, nhưng vẫn thử đứng trước cửa để lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó cô mới lẻn vào trong.
Giường không có dấu hiệu bị động chạm, có lẽ anh đang ở một bữa tiệc nào đó, chắc chắn sẽ không về nhà cho đến sáu giờ sáng ngày mai, thậm chí anh còn không trở về.
Oáp! Hạ May ngáp dài. Thôi kệ hết. Cô cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu và chỉ muốn nằm trên giường êm ái, chui vào trong chăn ấm áp. Cô kéo chiếc chăn mềm mại lên tận cổ và chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.
Cái gối rất ấm áp, nhưng bằng cách nào đó lại hơi cứng! Hạ May rúc mình lại gần nguồn nhiệt ấm áp khi cô cảm nhận được có thứ gì đó thô ráp lướt qua đầu mình. Ai đó đang vuốt tóc cô? Ngắn gọn như một cơn gió, như thể người nọ sợ rằng chỉ một cái chạm nhẹ nhất cũng có thể dọa cô bay đi mất. Bởi cô là một con bươm bướm yếu ớt nhút nhát.
Hạ May ngẩng đầu lên, tầm nhìn đâm thẳng vào một nửa thân trên ở trần, theo cảm nhận rất gần của cô thì trông rất quyến rũ. Không biết người nọ là người mẫu của tạp chí thời trang nào vậy?
Chiếc gối bên dưới đầu chắc chắn là của đàn ông. Hạ May thở hổn hển vì choáng váng. Cô đã thực sự ngủ trên một cái gì đó như vậy ư? Đến bây giờ cô mới phát hiện cô không chỉ ngủ qua đêm với cơ bụng sáu múi khiến người ta thèm thuồng, mà còn...
Một bàn tay to, ấm áp nhẹ nhàng giữ lấy hông của cô và chủ động ấn cố dính sát lên bức tường cơ bắp của người nọ để cô không thể trượt xuống dướ, như thể người nọ biết rõ xương sườn của cô bị bầm tím đau đớn nên động tác đặc biệt nhẹ nhàng dịu dàng.
Không thể nghi ngờ, cánh tay cô bị ép chặt co ro nằm dọc theo cơ thể, nửa trên cơ thể của cô liền kề vào người nọ, hai chân cô quấn quýt gác lên đôi chân cơ bắp khác, một đôi chân lạ hoắc đang kẹp chặt lấy cô, hai chân nhỏ nằm gọn bên trong hai chân lớn, da thịt trần trụi của cô dính sát làn da chắc khỏe ấy. Da thịt cô đang bốc cháy dữ dội, sục sôi như dung nham phun trào.
Mùi hương tự nhiên của núi rừng thoang thoảng xung quanh, Hạ May cảm thấy rất thích, rất thoải mái, cô hít sâu một hơi dài sảng khoái. Không biết bằng cách nào, mùi hương ấy khiến cô bình tĩnh lại, cho cô cảm giác bình yên an toàn.
Hạ May ngước đầu cao hơn nữa, chạm thẳng vào đôi mắt màu xanh biếc. Cô hoảng loạn hét lên, giật mình bật dậy khi cô nhận ra, đó là ai. Hạ May quằn quại như con cá đáng thương mắc cạn. Vì vậy không ngạc nhiên mà cô lại vô tình "hôn" mặt đất.
Cô ngã mạnh xuống sàn nhà, cố nén tiếng kêu đau đã lên tới cổ họng. Người nọ nhìn xuống Hạ May. Tại sao không hề có sự chế nhạo trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng ấy?
_________________________________-
Lời nói của tác giả: Khi bạn ngã xuống điểm cực tiểu thì chỉ có một cách duy nhất là đi lên, phải không?
+ Đôi mắt xanh thuộc về ai?
+ May thật sự trở thành bạn gái của Tưởng Gia ư?!?! ??
Có lẽ câu chuyện nghe qua hơi phi thực tế, vì hầu hết các nhân vật của tôi đều là ‘người xấu’ ... Chà, thế giới này rất không công bằng và hiện nay thì còn ai là thiên thần nữa đâu?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
31 chương
12 chương
313 chương
31 chương
10 chương