Biến đi! oan gia!

Chương 17 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna   Vali màu hồng và mùi nước hoa nồng nặc mà Hạ May quá quen thuộc. Đây là thứ đầu tiên cô nhìn và ngửi thấy khi mở cửa nhà. Không có gì nhắc nhở cô về cái chết của mẹ.    Mùi thức ăn khó chịu từ những chiếc đĩa chưa được rửa sạch đang chất đống trên bàn như thường lệ, xộc vào mũi cô.  Mọi thứ vẫn như mọi khi, ngoại trừ mùi hương... ừm .....đã không gặp trong một thời gian dài, cũng như những chiếc vali.     "Ahhhh!"  Giọng cao vút của chị ấy! Hạ May quay người sang bên trái và nhìn thấy chị ta đứng ở đó.   Chiếc váy ngắn màu tím tôn lên đôi chân thon thả. Một nụ cười phóng đại nhưng nhăn nhó hiện lên giữa khuôn mặt, trông như một con nhện độc sẵn sàng tóm gọn con mồi.     “May bé nhỏ tội nghiệp!” Chị ta ré lên. Không biết có phải do cú sốc không, nhưng cô không nói gì cả. Cô chỉ đứng chôn chân trước mặt chị ta và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như búp bê ấy. Những lọn tóc nâu ôm lấy khuôn mặt như một tấm vải lụa mềm mại.  “Chị muốn gì?” Hạ May vô cảm nói và lặng lẽ dời tầm mắt của mình ra chỗ khác. Chị ta vẫn vậy, chẳng thay đổi gì. Chính vì vậy, cô lại càng khó có thể đối mặt hơn. Chỉ có chất độc mới mô tả được ánh mắt của chị ta lúc này. Chất độc nguyên chất!    "Mẹ của chúng ta đã mất rồi."   Điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng chị ta cứ phải nhắc với cô về điều đó ư? Cứ như thông báo nhàm chán về thời tiết! Hạ May đưa tay lên trán, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.    “Vậy chị muốn gì?!” Hạ May rít qua kẽ răng rồi đẩy chị ta sang một bên để không phải hít thở chung với mùi đặc trưng của chị ta, nó quá quen thuộc.    "Bởi vì em chỉ còn lại một mình nên bây giờ em đã có chị."   Hạ May cười lớn, cười ra nước mắt: "Và... chị đã ở đâu khi bà ấy nằm bất tỉnh chờ đợi cái chết?"    Chị ta đứng bất động, không phản bác được gì, đôi môi hồng hé ra một vết nứt giống như một con cá mắc cạn. Hạ May không thể chịu đựng được khi nhìn thấy ánh mắt ấy. Chị ta vừa mới nói, chị ta ở đây vì cô! Haha, buồn cười thật!    "Chị đã ở đâu khi bà ấy say xỉn dưới cống rãnh bùn lầy, dùng hết tiền tiết kiệm vào mua rượu như ném ra ngoài cửa sổ và chúng ta suýt chút nữa đã mất đi căn nhà này?" Hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Chị ta sẽ không thể nhìn thấy chúng vì Hạ May đã quay lưng về phía chị ta. Chị ta cũng không xứng đáng được đối xử tốt hơn thế.     “Chị đã ở đâu vậy, chị gái?” Hạ May thì thầm trong im lặng. Giọng nói của cô như đâm thủng màng nhĩ của chính mình. Cô đã thừa biết câu trả lời. Tiệc tùng triền miên! Và đó là sự thật.     Chị ta giống người mẹ thứ hai của cô, chỉ có điều là chị ta còn tệ hơn bà ấy. Vì mẹ của cô say sỉn để giảm đau thương, nhưng chị ta say vì không muốn chịu trách nhiệm, không muốn có nghĩa vụ ràng buộc. Bởi vì điều đầu tiên và duy nhất quan trọng với chị ta là sự vui vẻ của bản thân mình. Về mặt sinh học, đó là chị gái của cô, nhưng bọn họ không có điểm chung nào mà chị em nên có.    Hạ May cảm thấy ghét chính mình vì cô không thể hận chị ta. Mặc dù chị ta đã bỏ rơi cô ở vực sâu tuyệt vọng tăm tối khi mọi chuyện tồi tệ nhất. Không một lời tạm biệt, không một cuộc gọi điện thoại. Chỉ có duy nhất những tấm thiệp từ các quốc gia khác nhau, trên đó ghi một câu duy nhất chúc mừng sinh nhật vào ngày sinh hàng năm của Hạ May.     "Chị biết, chị đã phạm sai lầm ... May, lúc trước chị còn trẻ và thơ dại…"     Hạ May quay đầu lại. Chị ta trông có vẻ lạc lõng, hai tay chắp sau đầu, có lẽ chị ta cũng phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều để giải thích cho Hạ May và trên hết là tự biện minh cho bản thân!   "Chị đã luôn như vậy trong suốt 5 năm." Hạ May nhìn đi chỗ khác.  Tại sao cô lại phải phí lời với chị ta? Tất cả đã quá tải để có thể chịu đựng, đầu tiên là sự ra đi của mẹ và bây giờ là chị ta.   "Hãy ở đây nếu chị muốn. Tôi không quan tâm. Chỉ cần nhớ tránh xa tôi ra." Sau đó Hạ May đi lên cầu thang ọp ẹp. Cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa và không muốn lãng phí thời gian sức lực để đối phó với Hạ Lăng nữa.    “Nhưng chị trở về là vì em!” Chị ta nói với theo Hạ May trong tuyệt vọng. Cô khựng lại trên cầu thang nhưng không dám nhìn lại.  Đúng vậy, chị ta là chị gái của cô nhưng lại chỉ như một người xa lạ với cô.    "Vậy thì chị có thể đi ngay đi." Hạ May bật đài trong phòng lên mức âm lượng to nhất. Với cô, Hạ Lăng cũng đã chết giống như mẹ của cô vậy.   Suy nghĩ đấy làm cô kinh hãi. Hạ May xoa bóp trán và cố gắng thả lỏng không nghĩ về bất cứ điều gì trong khi nghe nhạc.    Thứ sáu.   Những đôi mắt tò mò dò xét luôn hướng về phía Hạ May như thể cô là thức ăn hiếm hoi được tìm thấy trong nạn đói. Bọn họ cười khúc khích, thì thầm sau lưng, làm như cô không phát hiện ra bọn họ đang nói về mình. Nhưng họ không biết không hiểu gì hết. Video chế giễu đó nếu so sánh với việc cô vừa mất mẹ thì chẳng là cái thá gì!   Một số người có thể xin nghỉ học hai tuần hoặc hơn, nhưng làm sao Hạ May có thể chịu đựng được việc ở trong ngôi nhà mà mọi thứ đều khiến cô nhớ đến bà ấy? Vì vậy, cô thà đánh lừa bản thân bằng những tiết học nhàm chán.   Trong căng tin, Hạ May vẫn ngồi chỗ mà cô luôn luôn ngồi và để những bình luận ngu ngốc lướt qua cô như: "Bạn sẽ phục tùng tôi, đánh giày cho tôi chứ?" Thôi nào, chúng chẳng buồn cười chút nào, thật khó chịu! Video chó má...   Hạ May ăn súp lơ xanh với sự thích thú và phớt lờ tiếng cười của các học sinh khác. Từ khóe mắt, cô trông thấy Tưởng Gia bước vào, tay trong tay với một cô gái tóc vàng. Trên thực tế, rất có thể cô nàng này là bạn của Tâm Băng. Nhắc đến Tâm Băng, cô ấy đang cười vui vẻ với Hàn Lệ ở phía sau căng-tin. Hạ May cũng thấy rất hạnh phúc khi họ hạnh phúc. Cô cũng chỉ muốn trở thành một phần trong cuộc sống của họ mà sao khó đến thế.   "Mày, đồ quái đản, không cần phải tự đánh giá cao bản thân khi nghĩ rằng Tưởng Gia muốn quen với mày! Anh ấy thà chạm vào thùng rác còn hơn là sinh vật xấu xí như mày!" Đột nhiên cô gái tóc vàng rời xa anh yêu của cô ta và chỉ thẳng một ngón trỏ mang tính đe dọa ra trước mặt Hạ May. Một lần nữa mọi người lại nhìn vào họ để hóng chuyện! Cô tham gia đóng phim trực tiếp hay sao vậy?!    "Ôi, tôi muốn khóc quá." Hạ May khoa trương gạt đi những giọt nước mắt trong tưởng tượng và quay lại thưởng thức món ăn của mình một cách chán chường. Cô gái tóc vàng có lẽ không hiểu cử chỉ nhạo báng ấy, vì cô ta vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện ngu ngốc của mình.    "Mày là đồ xấu xí, vô năng, điên rồ và lập dị…dị…”. Cô ta cố gắng nói lắp để nghĩ ra một thứ gì đó khó chịu hơn nữa.   "…đồ ngu xi không biết nói chuyện." Sau đó cô ta hét lên sung sướng vì ý tưởng tài tình của mình, vang vọng cả căng-tin khiến những người khác cười oang oang. Thành thật mà nói, điều đó không hề thú vị, đó là một sự xúc phạm nặng nề!    “Vậy thì làm sao mà cô có thể hiểu được tôi?” Hạ May cười nói. Nếu cô ta nghĩ điều đó có thể làm cô tổn thương, thì cô ta còn ngu ngốc hơn cô nghĩ.    Một lần nữa Hạ May lại nghĩ đến mẹ của cô, bà ấy nằm bất động trên tấm ga trải giường trắng tinh, hai mắt nhắm chặt, nhìn vào khoảng không vô tận. Sắp tới sẽ tổ chức tang lễ. Nỗi buồn không cạn nảy mầm mọc rễ trong lòng Hạ May, cô ước gì cô gái tóc vàng này sẽ để cô được yên.   "Có phải mày học được từ người mẹ thất bại ngu ngốc của mày cách để trở thành một con người như bây giờ không?"    Hạ May bật dậy với lực mạnh mẽ, đẩy chiếc ghế về phía sau. Cô ta có thể nói bất kì điều gì cô ta muốn về cô, nhưng tuyệt đối không được đụng đến mẹ của cô. Bà ấy không đáng bị vấy bẩn bởi những lời nhục mạ xấu xa này.    "Tao phải nói rằng, mày giống với mẹ mày như đúc ra từ một khuôn. Không hề ngạc nhiên nếu bố mày có thể lừa gạt được mẹ mày." Không biết kẻ nào đã thêm dầu vào lửa, nói chen ngang vào.   Cơn giận dữ bùng lên và lan tỏa khắp cơ thể Hạ May nhanh như đám lửa cháy rừng mùa khô hạn: “Hãy để mẹ tôi được yên!”   "Hạ May cũng ngu ngốc như mẹ của nó vậy." Bọn họ hò hét lặp lại câu nói sau cùng đó. Và… một lần nữa Hạ May tự hỏi không biết các giáo viên ở đâu chứ? Tại sao không ai giúp đỡ cô? Sau đó, cô nhìn thấy Tâm Băng và Hàn Lệ, hai người họ không can ngăn mà chỉ ngồi im, mặc kệ những gì đang xảy ra. Bọn họ vừa ăn vừa cười nói. Bọn họ không quan tâm.   "Dừng lại đi!" Hạ May hét lên và bịt hai tai lại khiến bọn họ càng hưng phấn reo hò, gầm rú, tung ra những lời lăng mạ nhiều như cát vàng trên bờ biển. Cô không thể làm gì để phản kháng, không thể bảo vệ người mẹ đã khuất khỏi trò đùa tồi tệ, những tên dơ bẩn khốn nạn đã lôi tên của bà ấy ra làm trò cười.   "Câm hết đi! Cô ta càng cảm thấy đặc biệt hơn với sự chú ý rầm rộ này!” Tưởng Gia lạnh lùng hét lên trong sự náo động và đám đông lập tức quay lại xử lý đống đồ ăn của họ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.    Hạ May không hề nhận ra mình đang quỳ trên sàn nhà, nhưng thực tế đúng là như vậy. Cô từ từ đứng lên, đứng thẳng hiên ngang trước mặt Tưởng Gia.   “Anh đã đạt được những gì anh muốn chưa?” Cô hỏi lại bằng giọng nói cứng rắn như sắt đá.    Tưởng Gia nhìn thẳng vào mắt cô nhưng không nói gì. Mới sáng hôm qua thôi, anh còn nói rằng, video đó là một sai lầm, đúng không?    “Anh có hài lòng không?!” Hạ May hét vào mặt anh. Tưởng Gia thậm chí không hề nao núng dù chỉ là nhíu lông mày một chút xíu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ May.    Cô gái tóc vàng bám lấy anh một lần nữa và kéo góc áo để anh chú ý đến cô ta, nhưng anh lại không quan tâm.    Tưởng Gia tiếp tục nhìn Hạ May cho đến khi quá sức chịu đựng của cô, Hạ May né tránh đôi mắt xanh ấy, để lại cho anh một bờ vai quật cường lạnh lẽo, quay lưng bước ra ngoài.    Ôi trời ơi, cô đang làm gì ở đây vậy? Hạ May tự hỏi mình, cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô cảm thấy quá cô độc trên thế giới này.   Hạ May rất vui khi cuối cùng cũng về đến nhà. Hôm nay thật sự là một ngày quá tồi tệ, mà chỉ nghĩ lại thôi đã khiến cô rùng mình run rẩy. Cô lấy chìa khóa ra khỏi túi áo khoác và cắm vào ổ khóa. Nhưng tại sao lại không khớp? Cô thử lại lần nữa, nhưng chìa khóa vẫn không vừa. Thật là khốn nạn!  Hạ Lăng lại làm cái quái gì nữa vậy?    Hạ May bực bội, nhanh chóng lấy di động ra và nhìn thấy là một tin nhắn.    Người lạ: “Chị là Hạ Lăng đây. May, chúng ta vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Đồ đạc bị tịch thu để bù vào tiền thuê nhà. Chúng ta chỉ còn lại một thứ duy nhất là quần áo. Chị rất xin lỗi vì điều đó. :( Nhưng chị đã tìm được một công việc là làm giúp việc và chúng ta có thể sống ở đó. Mọi thứ sẽ ổn thôi, May. Chị hứa sẽ không để em lại một mình nữa, không bao giờ! Chị yêu em.”   Hạ May ho khan, khó khăn nuốt nước bọt.  Mày muốn nói gì với tao đây hả cuộc đời này? Cái chết của mẹ còn chưa đủ hay sao? Mày cứ phải lấy đi cả một chỗ trú thân của tao nữa hả?    Cô lắc đầu ngán ngẩm rồi đành tìm đường đến địa chỉ mà Hạ Lăng đã gửi cho cô, nó trông rất quen mắt. Mọi thứ sẽ ổn thôi ... Đáng lẽ cô phải biết, đó là nhà của Tưởng Gia! Hạ May tức tối đá vào tường một cái và kìm nén một tiếng hét điên cuồng. Cô cứ thế đứng trước cổng 10 phút và nhìn vào ngôi biệt thự nguy nga phía xa.    Cô không thể vượt qua chướng ngại vật của bản thân để bấm chuông cửa. Điều đó có nghĩa là gì? Tốt nhất là cô nên gào thét lên bằng miệng. Hay cách tốt hơn là cô thà ngủ ngoài trời còn hơn ở gần anh!    Tuyệt, ngay cả khi chỉ nghĩ về điều đó thôi mà Hạ May đã tức giận muốn phát điên lên! Cô gồng vai, hất cằm và bấm chuông. Chính Hạ Lăng là người mở cửa giúp Hạ May. Chị ta nở một nụ cười toe toét trên khuôn mặt mình và mặc một bộ đồng phục kỳ lạ với một chiếc mũ ca-nô, trông khá kỳ quặc.    “Thật nó không tuyệt à?” Hạ Lăng hỏi bằng giọng nói tràn ngập hứng thú, hạnh phúc khiến chị ta bật cười thích thú. Không, điều đó không chỉ kỳ quặc mà còn đáng sợ nữa!    "Chúng ta sẽ sống ở đây, hay là?" Hạ May hỏi lại.   "Ừ!" Hạ Lăng hét lên nho nhỏ, hai tay vung vẩy trong không khí như thể chị ta khó có thể tin vào phép màu này.    Mẹ nó, mẹ nó!  Cô sẽ sống trong nhà của Tưởng Gia. Cùng Tưởng Gia! Thật là một sự trớ trêu chó má!   Cô vẫn không thể hiểu được những việc đã xảy ra vào ngày hôm trước. Có lẽ anh đã say khướt...  Hoặc có thể anh chẳng thèm để ý đến chúng. Đúng, chính là thế.    "Chị đã dọn dẹp mọi thứ của chúng ta rồi."    Hạ May gật đầu và đi theo phía sau Hạ Lăng, người đang liến thoắng kể lại, biệt thự này đẹp tuyệt vời như thế nào. Nhưng Hạ May đã không nghe lọt tai chữ nào, cho đến khi chị ấy đột ngột dừng lại, làm động tác mời vào để Hạ May đi vào căn phòng hình vuông của cô. Nó được bài trí đơn giản, khá hiện đại và đầy đủ.   “Em có một phòng cho riêng mình?"    Hạ Lăng gật đầu lia lịa và vỗ tay vui vẻ: "Tuyệt đúng không?"    Một căn phòng chỉ dành riêng cho cô? Hạ May chưa bao giờ mong đợi về điều này.    “Chị ngủ ở đâu?” Hạ May hỏi.    “Cách đây năm phòng.” Hạ Lăng nói với vẻ mệt mỏi.  Lúc này cô mới nhận ra quầng thâm dưới mắt Hạ Lăng. Hạ Lăng gần như kiệt sức vì căng thẳng lo lắng. Chị ấy đã phải làm bao nhiêu việc để được sắp xếp làm điều này?   "... Cảm ơn, Hạ Lăng." Hạ May nhìn vào đôi mắt đong đầy yêu thương của chị ấy. Và cô biết,chị ấy sẽ buồn, nhưng cô vẫn chưa thể tha thứ cho chị ấy. Đơn giản vì vết thương đã quá dài, quá sâu.   Hạ Lăng nắm lấy tay Hạ May và siết chặt nó.  Sự im lặng bao trùm giữa hai người.   “Họ cũng lấy hết tiền… phải không?” Hạ May sợ hãi hỏi lại trong im lặng.    Lần này, Hạ Lăng buồn bã gật đầu và xấu hổ nhìn xuống sàn nhà.   Tiền tiết kiệm của cô. Hạ May luôn trích 50 nghìn trong số tiền kiếm được của mình để đút lợn. Và bây giờ, cô trắng tay, không có gì cả. Hạ May quay đầu không nhìn Hạ Lăng nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ cao hai mét. Tiếng bước chân vang lên rồi tiếng cánh cửa đóng lại. Chị ấy đã đi ra ngoài rồi.    Mẹ của cô. Hạ May đã rất giận bà ấy. Bởi vì bà ấy đã bỏ cô lại một mình, chỉ còn lại cô sống lẻ loi trên cõi đời này. Và bây giờ, bây giờ, cô đang sống ở nhà kẻ đốn mạt khốn nạn nhất từ ​​trước đến nay ... với chị gái của mình. Một cách tình nguyện.