Biến đi! oan gia!

Chương 13 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna   Những sợi mì màu vàng trong cái đĩa tròn xấu xí trước mặt này hóa ra lại rất cứng, thành thật mà nói, chúng cứng như đá ... với nước sốt có vị như nước lã trộn với gia vị. Tóm lại là dở không thể nuốt trôi!   Hạ May không hiểu, làm thế nào mà họ có thể làm một món ăn đơn giản trở nên tệ hại đến vậy được, chẳng lẽ họ chưa từng nấu mì ống à?    Đầu tiên là Hàn Lệ và bây giờ là đĩa mì. Ngày hôm nay của cô đã bị hủy hoại triệt để. Cô thờ ơ bỏ đống mì sợi trở lại đĩa một cách vô cảm.     Cô thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, nơi có thể nhìn học sinh đi ngang qua bên ngoài, cười đùa với một người bạn, nỗi lo duy nhất của họ có lẽ là bài kiểm tra sắp tới. Cô cảm thấy ghen tị với bọn họ.   Sẽ không bao giờ có chuyện dễ chịu với cô như vậy và trước đây cũng chưa từng có.   Cô chưa bao giờ có một người bạn thân thực sự để tâm sự mọi điều trong cuộc sống. Không bao giờ có một người để cô yên tâm giao phần nguy hiểm sau lưng cho họ hoặc chỉ đơn giản là làm cho cô cười khi chán nản. Một người an ủi hoặc thậm chí chỉ mỉm cười với cô khi cô cần họ.    Sau đó, cô dậy thì thành công, có mông, có ngực, có đường cong và đã được chú ý. Các chàng trai bỗng nhiên không quan tâm đến hoàn cảnh của cô. Nhưng sau những buổi hẹn hò mà cô thực sự thích thú, họ đều tránh mặt cô. Họ coi cô như một thứ bệnh truyền nhiễm. Những người này đã từng chỉ thẳng vào mũi cô mà nói: “Cô sẽ không bao giờ đủ bản lĩnh để thay đổi điều gì.” Cô đã ngừng hy vọng rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ khác.   Có lẽ cô chợt nhận thấy bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng chết chóc. Một khoảng lặng không thể mang lại điều gì tốt đẹp.   "May! Đứng dậy!"    Tưởng Gia … Cô từ từ ngước mắt lên cho đến khi cô nhìn thấy anh. Anh đang nhướng mày kiêu ngạo, nhìn chằm chằm từ trên cao xuống dưới. À, tóc và màu da của anh đã bình thường trở lại.   Tệ thật! Anh đã làm thế bằng cách nào? Không còn một chút màu cam nào nữa ...   Cô muốn đứng dậy vì không thể để anh dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô một cách trịch thượng như vậy được. Hai tay của cô đặt lên lưng ghế, mắt nhìn thẳng vào mắt anh.   Đúng, cái nhìn của cô chứa đựng sự chế nhạo và khiêu kích, anh cũng vậy.    "Tưởng Gia!” Cô lạnh lùng nói: "Anh muốn gì?"    Những tảng băng xanh thẳm lạnh lẽo từ đôi mắt ấy va chạm vào cô. Có thể nói, anh là người đang đè ép cô, vượt trội hơn hẳn và tiếc là, cô cũng phải công nhận điều đó là đúng.    Không khí giữa hai người giống như tiết trời u ám chờ đợi cơn giông bão. Những đám mây xám xịt dường như vô tận đang dừng lại trên bầu trời, hứa hẹn có những cơn mưa nặng hạt dày nặng sẽ sớm rơi xuống mặt đất và ai cũng biết, đây sẽ là một đêm giông bão không yên bình.   Mọi người rối rít tìm kiếm chỗ trú mưa an toàn, bảo vệ tốt bản thân hết mức có thể, rồi từ tốn ngồi bên lò sưởi ấm áp, ngắm nhìn cơn giông qua cửa sổ, nắm lấy bàn tay mang lại cho mình cảm giác an toàn.   Nhưng đôi khi, chưa kịp về đến nhà thì cơn giông lớn đã ập xuống từ những đám mây đen kịt u tối như một cơn đại hồng thủy và không thể làm gì khác, ngoài việc chịu đựng và chờ đợi. Bởi vì giống như mọi việc trên đời, rồi sẽ phải có lúc kết thúc chuyện này.    “Quỳ xuống!” - Tưởng Gia phá vỡ sự im lặng chết chóc đang bao bọc hai người kín mít không kẽ hở như một tấm chăn khổng lồ bí bách.   Hạ May không làm, chỉ đứng đó và nghĩ về những gì cô vừa nghe được. Anh đang nghiêm túc đấy à? Chắc chắn không phải! Nhưng hình phạt sẽ là gì?     Trong tay cô hoàn toàn không có gì có thể chống lại anh. Nhưng… cô có nên làm như vậy không? Quỳ xuống? Vứt bỏ sự tự tôn xuống hố sâu tối tăm không đáy?    Tuyệt đối không được! Nhưng nếu cô không làm theo ý của anh.... cô sẽ bị đuổi khỏi trường.    Cô còn không có tiền để nhập học trường khác. Phải làm thế nào để thanh toán chi phí đi lại, mua sách mới? Làm thế nào để vừa không bỏ bê công việc đến nỗi phải bán nhà để đảm bảo cuộc sống vừa có thể nhanh chóng có mặt ngay lập tức khi mẹ cần?   "Quỳ xuống!" Giọng nói khắc nghiệt của anh lọt vào tai khiến cô rùng mình, nhăn mặt.   Cô cứng rắn bặm môi, mắt nhìn xuống, như một cành khô bị gió quật gãy khỏi cây, cô ngã người quỳ trên đất, dán chặt mắt vào sàn nhà kẻ caro, giống như một cây búa sắt đập vào tảng đá khiến nó vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn rồi bị gió mang đi xa ngàn dặm. Đây là cảm giác của cô khi đầu gối chạm đất, vì đó là lúc cô chấp nhận thất bại và bỏ cuộc.     Trong sự im lặng khó chịu, có một tiếng gầm rú to lớn vang lên trong đám đông, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Cả lũ la hét gào rú và huýt sáo dài điên cuồng, như thể anh đã làm được một điều vĩ mô tưởng chừng không thể.    Cô cảm nhận được cái nhìn tự mãn của anh xoáy vào người cô như một cú đấm mạnh vào bụng. Cơn đau lây lan nhanh như chất kịch độc ngấm vào động mạch. Dường như cô không chỉ quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, không đơn giản thở hổn hển, mà là đứng trên bờ vực sâu thẳm của cái chết nhục nhã.   Đây là một bài học đắt giá như thể toàn bộ thế giới đồng loạt lên án cô chỉ dựa vào việc này. Và cô đáng phải nhận lấy nó.    Trời không tuyệt đường sống của ai, sẽ luôn luôn có một con đường có thể đi! Nếu không thì cô sẽ tự mình xẻ núi tạo ra một con đường riêng.    Cô chỉ là Hạ May, có thể không giàu có, nhưng không giống như một số kẻ nịnh nọt ôm chân người giàu có, những kẻ sẵn sàng khen chân thối của người giàu là món hàng thơm tho ngàn tỉ. Cô, chắc chắn không bao giờ làm vậy!     Đôi mắt cô quật cường nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét của anh với đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng luôn mỉa mai cười nhạo kẻ yếu ớt.    Một tay của anh nắm chặt thành nắm đấm, tay kia buông thõng xuống dọc thân thể, trên cằm phủ đầy râu như ba ngày chưa cạo, đôi môi mím chặt thành một đường mỏng.    Anh hy vọng nhìn thấy sự phản kháng của cô? Kẻ giàu có hư hỏng có muốn cô tiếp tục mở miệng van xin không?    Trông anh ... chán nản một cách kỳ lạ. Chẳng lẽ anh thấy thất vọng với chiến thắng chóng vánh của mình?     Và anh đã đúng. Thật đáng thất vọng! Cô quỳ xuống trước mặt tên khốn này trên sàn nhà bẩn thỉu! Như anh muốn.    Bây giờ cô chỉ hận không thể hét lên: Điều gì đã biến cô trở thành kẻ thất bại hèn nhát như thế này?   Vì vậy, cô biến sự phản kháng, tức giận, tuyệt vọng thành tiếng gầm trong im lặng cứng đầu...   "Anh biết không? Tôi không quan tâm đến việc phải quỳ gối trước mặt anh vì... chết tiệt... tôi luôn luôn biết rằng, tôi sẽ không bao giờ ... không bao giờ trở thành nô lệ hay người hầu dưới chân anh, hay bất cứ điều gì tương tự, tùy anh muốn gọi là như thế nào... "   "Tôi sẽ không đời nào tha thứ cho anh. Thậm chí, không bao giờ thích anh!..."   "Làm sao ai đó có thể thích một kẻ ngốc tự cao tự đại, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân ... và luôn luôn cho rằng, anh ta là vua của thế giới! ..."   "Bởi vì anh thể hiện bản thân như một vị thần ma thuật... chết tiệt ....quyền năng nhất trên thế giới và dễ dàng nắm giữ người khác trong lòng bàn tay..."   "Anh chỉ coi trọng bản thân nhất, bởi vì anh luôn làm tổn thương người khác. Cho nên, nếu tôi quỳ gối trước mặt anh, không phải vì tôi chấp nhận phục tùng hay khuất phục, mà là,..."   "Bởi vì anh thậm chí không đáng được liếc nhìn, dù chỉ một lần! "   Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà gào lên liền một mạch, chửi thẳng vào mặt anh.   Lồng ngực phập phồng hít lấy hít để không khí mới và làm dịu đi hai bên má có lẽ đã đỏ lựng. Chóp mũi của cô gần như chạm vào chóp mũi anh. Làm thế nào mà cô lại đến gần anh đến thế?   Trong cái chạm mắt gay gắt đó, tồn tại tất cả mọi thứ ... thực sự là tất cả những gì cô cảm nhận về anh. Sự giận dữ bùng nổ, sự hận thù sâu sắc, sự thắc mắc khó hiểu, tất cả sự khinh miệt và đau khổ. Và cô rất thỏa mãn về điều đó!   Đó là sự tổn thương thuần túy trên khuôn mặt anh hay là đang giễu cợt cô? À mà, anh sẽ không bị tổn thương vì lời nói của cô!    Hạ May chỉ chú ý đến một mình Tưởng Gia.  Mọi thứ, mọi người khác đều mờ mịt thành một khối màu xám xịt không liên quan và … ánh mắt anh va chạm vào ánh mắt cô.     Chúng là những sợi dây xích mà anh giăng ra xung quanh, nhưng cô quá yếu để tháo gỡ chúng. Vì vậy, cô ở lại nơi đó, bị mắc kẹt trong xiềng xích tù túng.    Qua khóe mắt, cô thấy anh giơ tay lên như đang giận dữ hay… dọa dẫm.    Hơi thở gấp gáp, giọng nói trở nên khản đặc, một nỗi buồn không thể lý giải tràn ngập trên khuôn mặt anh. Liệu có sự hối hận trong đó không? Biểu cảm trên mặt của anh tan nát, không còn ý cười.     Thay vào đó, một nỗi buồn khó giải thích chỉ chực chờ nuốt chửng tâm hồn anh. Một nỗi đau khiến cô chuyển trọng lượng của mình sang chân bên kia. Nó đổ ập xuống cô như một làn thần sóng lạnh lẽo không thể trốn chạy. Thật đau lòng khi phải chứng kiến điều đó. Tại sao anh có thể diễn xuất như thật vậy?   Sau đó... anh quỵ ngã xuống đất. Cả căng tin trở thành hội trường u ám lặng thinh khi đầu gối của Tưởng Gia chạm xuống sàn: "Tôi xin lỗi!"    Cô nín thở, cố gắng rời tầm mắt khỏi mái tóc đen của anh. Nhưng không thành công!    Anh từ từ cúi đầu xuống, thậm trí vầng trán cao chạm sát xuống sàn nhà.     “Tôi xin lỗi.” Anh lẩm bẩm lặp lại.     Cô cứng đờ người. Anh... anh đang làm gì vậy? Anh cảm thấy hối hận vì điều gì? Rằng anh đã không xúc phạm cô thậm tệ hơn? Hay anh xin lỗi vì về vẻ bề ngoài của cô?     "Tôi không phải muốn thế ..." Anh hít sâu một hơi, như thể rất khó để thừa nhận. Tưởng Gia nhìn lên và ánh mắt của hai người khóa chặt vào nhau.     "Điều đó rất đau đớn ... khi em ...trông như thể sẽ nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy tôi, như thể tôi là người khủng khiếp nhất trên thế giới ..." Một tiếng thì thầm trầm khàn xuyên qua đám đông. Hạ May muốn nhìn thấy những biểu cảm khác của đám đông xung quanh. Tuy nhiên, cô không thể rời mắt khỏi anh.     "Tôi không phải là một tên khốn nhẫn tâm …" Cô khịt mũi.    "Không, em phải, em chắc chắn đã làm như vậy." Anh chỉ vào trái tim mình: "Nhưng chỗ này không phải."     Và sau đó … mọi người bắt đầu vỗ tay, càng ngày càng to, càng ngày càng nhanh hơn.  Điều đó có nghĩa là gì???    "May! Hãy để chúng ta được bắt đầu lại." Cách anh gọi tên cô thì chưa từng được ai sử dụng trước đây, như thể cô thật tuyệt vời, là một món quà quý giá trời ban, như thể anh không muốn mất cô ...    Cô bật cười trước suy nghĩ của mình và trước câu nói ngu ngốc của anh, điều mà khiến cô cảm động hơn mức cần thiết.    "Tại sao?” Cô cố gắng tỏ ra thích thú hỏi lại.   "Để hiểu nhau hơn!"   Cô đang ở đâu? Anh có bị sốt không? Anh có đang diễn quá đà không? Có phải anh đang muốn cá cược xem, Hạ May có thể ngây ngô đến mức nào à?     "Tôi đã hiểu anh rồi, Tưởng Gia!" Cô nhìn thẳng vào anh. Những gì cô hiểu về anh là quá đủ đối với cô.     Anh kiên trì lắc đầu: "Không, em không hiểu." Đôi mắt xanh biếc nhìn cô cầu xin.   Đúng, anh đang cầu xin theo đúng nghĩa đen.    Tưởng Gia có thể làm được.  Làm nhục và đánh lừa tất cả mọi người. Anh quả thật là một diễn viên giỏi, giới showbiz sẽ thiếu một ảnh đế nếu để vuột mất một tài năng như anh.     Chết tiệt, anh thực sự nghĩ tốt đẹp đấy! Cái chuyện tào lao này chắc chắn đã giúp anh có được uy tín trong các nhóm bạn của mình.     Anh sẽ vươn lên đứng đầu trong đám bạn playboy hư hỏng bằng cách đặt cược vào những hành động như vậy.    Cô, Hạ May, chắc chắn sẽ không trở thành là một điểm cộng cho anh.     "Hãy nằm mơ trong biệt thự của anh với rất nhiều xe hơi đắt tiền! Và khi anh nằm trên chiếc giường khổng lồ của mình vào buổi tối ... Hãy nhớ rằng, không ai muốn làm quen với con người thật của anh hết!" Cô vừa nói vừa dùng hai tay diễn tả dấu ngoặc kép trong không khí: "Ngoại trừ vật chất bên ngoài của anh. Còn tôi, cảm ơn, tôi từ chối cả hai."   Hai tay đang chống trên sàn nhà trôi tuột xuống vô lực. Đôi mắt xanh biếc không còn lấp lánh như mọi khi lúc hai người cãi cọ, mỉa mai nhau. Chỉ có ... không có gì. Giống như anh không ở đây.    Như thể anh đang nhìn xuyên qua cô và lạc vào một thời không xa xôi nào đó, suy nghĩ về khoảng thời gian đã qua.   Cô hiểu cái nhìn đó. Đó là cái nhìn khi trái tim của một người bị xé toạc.     Cô rất muốn vỗ tay cho tài diễn xuất của anh mà thực ra cô đã làm thế trong tâm trí của mình. Tưởng Gia hẳn là một diễn viên từng đoạt giải thưởng ảnh đế danh giá nhất Holllywood.    Sau những lời này, cô quay người lại và biến mất. Chạy đi!   Cô gạt đi những giọt nước mắt đang trào dâng và căm ghét bản thân vì đã nói ra điều này.  Đó là sự thật, nhưng nó thật tàn nhẫn.    Cô ... thật tàn nhẫn. Và cô ghét Tưởng Gia vì điều đó. Vì cô có thể làm tất cả! Chỉ là không tàn nhẫn!   Nhưng đôi khi bạn phải đối xử với ai đó chính xác như họ đối xử với bạn để họ nhận ra, hành vi của họ tồi tệ như thế nào.    Ít nhất đó là những gì cô đang tự biện hộ cho bản thân.    --------------------------   Lời nói của tác giả: Tôi hy vọng các bạn thích câu chuyện của tôi.  Tôi vẫn còn những kế hoạch lớn, vì vậy hãy theo dõi tôi nhé.    + Liệu có phải một trò chơi?   + Bạn nghĩ Tưởng Gia sẽ hành động như thế nào bây giờ?   + Ai đã từng ăn món mì ghê tởm như vậy?   + Tưởng Gia mong đợi điều gì từ hành vi này?    Nếu bạn thích câu chuyện hoặc bạn có ý tưởng siêu đáng yêu nào thì hãy bình luận nhé!  Yêu mọi người.   ~Ary~