Bích Nhãn Thần Quân
Chương 12 : Tuy Viễn, ngoại Mông tầm bí động - Tái phùng Tiêu Xích đắc chân kinh
Tiếng mõ báo canh ba vọng đến, Hạ bang chủ và La trưởng lão ra về.
Mọi người cũng chia tay vào nghỉ ngơi. Rạng sáng, Nam Cung Sương cho gọi Vân Long đến phòng dặn dò cặn kẽ.
Tố Tâm muốn đi theo nhưng Nam Cung Sương không cho, bà bảo :
- Đường ra quan ngoại gập ghềnh, thảo nguyên đầy gió bụi, nắng cháy da người. Ta không muốn con phải chịu cực khổ. Hơn nữa, vợ chồng ta cũng muốn con cận kề để có người an ủi lúc vắng Long nhi.
Tố Tâm đành gạt lệ tiễn Vân Long lên đường. Chàng chỉ đem theo Độc Cô Thiên và anh em họ Tả.
Vân Long không muốn lộ diện nên bắt Tả Phi, Tả Kiếm chui vào xe song mã có mui kín, Độc Cô Thiên ngồi vào chỗ xa phu còn ngựa của hắn thì cột sau xe. Ra khỏi ngoại thành Bắc Kinh khá xa, hai gã mới ló ra thay nhau cầm cương, còn Vân Long và Thiên Lý Độc Hành cưỡi ngựa đi trước.
Hết địa phận Hà Bắc, đi vào Tuy Viễn hơn trăm dặm đã thấy cảnh vật khác hẳn. Đất đai khô cằn, cây cối thưa thớt, những cơn gió cát thảo nguyên thổi rát mặt người.
Trên đường, những đoàn ngựa và lạc đà của thương lái các bộ tộc Mông Mãn qua lại làm tung lên những đám bụi mịt mù.
Vùng đất nằm hai bên đường biên giới giữa các tỉnh Thanh Hải, Cam Túc, Minh Hạ, Tuy Viễn của Trung Nguyên và Tân Cương ngoại Mông được gọi chung là vùng quan ngoại, hay biên tái. Ờ đây thảo nguyên bát ngát, ngánh kinh doanh chính là chăn nuôi lừa, ngựa, lạc đà và buôn hàng xuyên qua sa mạc.
Độc Cô Thiên chẳng hổ danh Thiên Lý Độc Hành, gã đã từng lang bạt đến tận phạm môn quan nên không lạ gì đường đi nước bước vùng biên tái. Thậm chí gã còn nói được một ít tiếng Mông, tiếng Tạng.
Vân Long lần đầu đến thảo nguyên, chàng say mê cái vẻ khoáng đạt và hoang dã của vùng này. Nắng gió đã làm da chàng đen sạm lại. Bọn Tả Phi, Tả Kiếm lại càng giống hai pho tượng đồng đen.
Sau hơn tháng trời bạt thiệp trường đồ, bọn Vân Long đã vượt trường thành đi vào lãnh thổ ngoại Mông.
Độc Cô Thiên dẫn họ ghé vào một trấn nhỏ. Tuy gọi là tiểu trấn nhưng vì nằm trên đường xuất quan nên vô cùng sầm uất, phồn thịnh.
Bốn người ghé vào một tửu quán, ở đây không những có rượu, thức ăn nóng mà còn có bán cả lương khô, nước ngọt và lều trại.
Trong trấn nhà cửa san sát che cho lẫn nhau nên cũng đỡ cát bụi. Vân Long theo thói quen chọn một bàn sát bên cửa sổ. Độc Cô Thiên bảo chủ quán làm vài món ăn của người Hán và hũ rượu mười cân.
Đầu bếp có vẻ là một tay thiện nghệ, nhanh nhẹn, nên chỉ một lát sau tiểu nhị đã bưng lên đủ. Tả Phi rót rượu, Vân Long nâng chén đưa mắt nhìn vào thảo nguyên mênh mông khẽ ngâm:
Khuyến quản cảnh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất đương quan vô cố nhân.
Độc Cô Thiên thấm ý gật gù rồi uống cạn ly. Vân Long biết các em không dám ăn khi chàng chưa cầm đũa nên bảo họ :
- Các ngươi ăn trước đi.
Tả Kiếm, Tả Phi mời lơi một tiếng rồi bắt đầu múa đũa.
Độc Cô Thiên gắp cho đại ca và ình vài miếng đồ nhắm rồi nâng chén mời :
- Đại ca, đệ xin kính đại ca ly này.
Hai người ăn ít uống nhiều nên chẳng mấy chốc đã ngà ngà. Phần rượu còn lại chưa đủ cho anh em họ Tả tráng miệng.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, tiểu trấn vẫn sinh hoạt bình thường dưới ánh đèn dầu lạc và nến sáng. Vân Long chợt nhìn thấy vầng trăng non treo lơ lửng cuối trời.
Chàng chỉ cho Độc Cô Thiên xem rồi bảo :
- Ta muốn đêm nay được ngủ dưới ánh trăng trong thảo nguyên, nhị đệ nghĩ sao?
Độc Cô Thiên mỉm cười gật đầu :
- Đại ca đã có nhã hứng thì chúng ta cùng đi.
Gã bảo chủ quán xếp lều trại, lương thực, củi, nước uống và rượu ngon vào xe song mã rồi cả bọn khởi hành.
Con đường dẫn vào thảo nguyên rộng rãi và bằng phẳng, dưới ánh trăng mờ, trông như một dải lụa ố vàng, trải dài đến tận chân trời.
Bốn người lặng lẽ đi thêm vài mươi dặm, lúc này trăng đã lên gần đến đỉnh đầu, tỏa sáng vùng đồng cỏ. Vân Long mắt sáng như sao, thấy bên tay hữu, cách đường vài mươi trượng, có một mảnh đất bằng phẳng, chàng ra hiệu rồi rẽ ngang, tiến đến nơi đã chọn.
Độc Cô Thiên nhanh nhẹn lấy củi trên xe xuống đốt lên, lát sau đống lửa đã cháy đều, tỏa ra ánh sáng vàng vọt chập chờn.
Chiếc lều da làm theo kiểu của người Mông cũng đã được dựng lên. Cả bọn quây quần, vừa uống rượu vừa ngắm trăng.
Thời tiết ở đây khác hẳn Trung Nguyên, ngày nóng, đêm lạnh. Cơn gió đêm thỉnh thoảng thổi bùng ngọn lửa. Vân Long nghe lòng sảng khoái vô cùng, chàng lấy đũa gõ vào miệng chén, cất giọng ngâm nga bài Tỳ Bà Hành:
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà nã thưọng thôi
Túy ngọa sa trường quan mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến ký nhân hồi
Dù không vận công nhưng đêm thảo nguyên vô cùng tĩnh lặng, nên giọng chàng lồng lộng vang xa. Độc Cô Thiên nghe lời thơ bi tráng không khỏi sôi sục hào khí, hắn ngửa đầu cười lớn. Tiếng cười dài thê thiết như muốn gởi đến tận vầng trăng tâm sự của mình.
(mất trang)
.... giúp đệ rèn luyện kiếm pháp để sau này tự tay phục hận.
Độc Cô Thiên bật dậy, quỳ xuống trước mặt Vân Long lạy ba lạy :
- Nếu đại ca ra sức tài bồi, Thiên này tự tin sẽ báo được thù.
Gã biết Vân Long là đại hành gia về kiếm thuật. Được chàng chỉ giáo một ngày bằng ba năm tự rèn luyện. Lòng vui mừng khôn xiết, nhưng bản tính lạnh lùng, ít khi để lộ xúc cảm nên chỉ nói một câu đơn giản.
Vân Long thấy gã không nói lời cảm tạ, chàng hài lòng bảo :
- Ngươi hãy biểu diễn lại toàn bộ pho kiếm pháp mà ngươi đã học được cho ta xem.
Độc Cô Thiên vâng lời, rút kiếm thi triển pho Ma Vân Khoái Kiếm gồm sáu mươi tư chiêu. Dù gã múa hơi chậm nhưng kiếm quang cũng loang loáng dưới ánh trăng trông vô cùng đẹp mắt và lợi hại.
Tả Kiếm, Tả Phi vỗ tay khen :
- Hảo kiếm pháp!
Vân Long xem xong, nhíu mày hỏi :
- Pho kiếm này vô cùng tinh diệu, nhưng sao lại quá nhiều sơ hở như vậy? Phải chăng ngươi đã tự rèn luyện lấy mà không có minh sư chỉ bảo?
Độc Cô Thiên buồn bã gật đầu :
- Nhãn quang đại ca quả là sắc bén. Tiên sư là Ma Vân cư sĩ, thu nhận đệ được một năm thì mắc bạo bệnh qua đời. Đệ tự mày mò học kiếm năm năm mà chưa nắm hết tinh túy của kiếm pháp.
Vân Long cười, an ủi hắn :
- Nhị đệ đừng lo, ngày mai ngươi đưa cho ta xem kiếm phổ. Điểm nào ngươi chưa lĩnh hội được ta sẽ bổ khuyết cho. Chỉ trong vòng mười ngày ta tin rằng bản lĩnh ngươi sẽ tiến bộ vượt bậc.
Họ cùng vào lều nghỉ ngơi, Tả Kiếm ngủ ngoài xe để giữ ngựa và hành trang.
Mờ sáng hôm sau, Độc Cô Thiên cung kính trao cho chàng cuốn Ma Vân kiếm phổ. Cả bọn lại lên đường tìm đến vùng núi A Lạp Nhĩ Khắc.
Trên đường đi, Vân Long giải thích những điểm tinh yếu trong kiếm pháp Ma Vân, bổ xung những sơ hở, khiếm khuyết của Độc Cô Thiên.
Tối đến, bên đống lửa bập bùng, Độc Cô Thiên say mê luyện tập những điều đã học được lúc bôn hành.
Qua mười ngày gã đã hoàn toàn lĩnh hội được tinh túy của kiếm phổ.
Đường kiếm giờ đây liền lạc như da trời, nhanh như chớp giật. Gã tự lượng thấy mình đã đủ sức đấu với Ngọc Diệp Thần Đao.
Nhưng Vân Long vẫn chưa yên tâm, chàng muốn tặng cho nhị đệ một món quà riêng của chàng.
Trong suốt ba ngày, Vân Long suy nghĩ, lựa chọn và phối hợp mọi chiêu thức trong đầu, và cuối cùng, trong đêm hạ trại dưới chân rặng A Nhĩ Lạp Khắc, chàng bảo Độc Cô Thiên :
- Nhị đệ, ta cũng biết hiện nay ngươi đã đủ sức tranh hùng với Thần Đao. Nhưng ta muốn chỉ thêm cho ngươi một chiêu kiếm khác. Chiêu này chuyên dùng để khắc chế đao pháp.
Nói xong, chàng móc nhuyễn kiếm thi triển thật chậm để Độc Cô Thiên dễ lĩnh hội.
Chàng mua đủ ba lần rồi hỏi gã :
- Ngươi thấy chiêu này thế nào?
Độc Cô Thiên chợt hiểu rằng đây chính là chiêu sát thủ để lấy mạng kẻ thù nhân. Kiếm chiêu cực kỳ lanh lẹ, ảo diệu vô song, gã sụp xuống vái tạ :
- Đại ca, với chiêu này thì dù có đến hai tên Thần Đao, đệ cũng không hề sợ hãi.
Độc Cô Thiên bắt đầu luyện tập, Vân Long đứng bên nhắc nhở, chỉ bảo những biến hóa kiếm chiêu.
Cái lạnh của vùng núi cao làm bọn Vân Long thức sớm. Họ lại lên đường, càng vào sâu đường sá càng thêm gập ghềnh, khúc khuỷu.
Độc Cô Thiên nhìn thấy lều trại của một bộ tộc người Mông bèn ghé vào hỏi thăm và mua thêm lương khô, nước uống.
Biết không còn dùng ngựa được nữa, Vân Long trao cho tộc trưởng một trăm lượng bạc, nhờ lão coi sóc giùm ngựa và hành lý.
Trưa hôm đó, bốn huynh đệ chia tay bộ tộc, chỉ mang theo áo ấm, chăn len và lương thực. Một bậc cao niên người Mông cho họ biết ngọn núi phía Tây có rất nhiều hang động. Bọn Vân Long tìm kiếm đến chiều tối mà vẫn chưa ra.
Họ nghĩ qua đêm trên núi, ngày hôm sau tiếp tục lùng sục nhưng không kết quả gì. Lương thực còn nhưng nước uống đã hết.
Đến trưa, mặt trời hung nóng những tảng đá trên núi, tỏa hơi nóng kinh người. Vân Long biết thiếu nước không cầm cự nổi nên đưa mọi người xuống núi. Khi đến gần lều tộc trưởng chợt phát giác ra bảy, tám con ngựa đang gặm cỏ trước lều.
Vân Long điềm tĩnh cất những bước chậm rãi. Có lẽ, khách lạ trong lều đã nghe tiếng chân chàng nên chạy ra cửa và cất giọng cười phấn khích.
Đó là một hán tử tuổi trạc bốn mươi, mắt hổ, mày kiếm, mặt chữ điền vuông vức.
Hắn lao người đến ôm chặt Vân Long, rồi cao giọng hỏi :
- Long đệ, ta không ngờ gặp lại ngươi ở chốn hoang mạc này.
Thì ra đó là Xích Đởm Thần Long Tiêu Thiên Xích.
Căn lều của lão tộc trưởng cũng khá rộng rãi nên có thể chứa được bọn Thiên Xích và Vân Long.
Trong lều còn có hai người quen biết cũ, đó là Ngọc Diện Thần Bút Bách Lý Hồng và Bách Lý Thiên Hương.
Vân Long cùng các em vòng tay thi lễ rồi ngồi xuống quanh một lò than hồng. Trên có một con dê núi da vàng ươm tỏa mùi thơm nhức mũi.
Ngoài cha con Bách Lý Hồng còn có bốn người Mông Cổ. Họ đưa mắt chăm chú quan sát Vân Long. Nhưng không có đôi mắt nào đẹp và chan chứa yêu thương như mắt của Thiên Hương.
Bách Lý Hồng cười hoan hỉ :
- Long đệ, chẳng lẽ ngươi đã chán cảnh đẹp Trung Nguyên nên mới tìm đến tận nơi hoang dã này?
- Tiểu đệ nhớ lời mời của Tiêu huynh nên xuất quan quấy nhiễu. Mong hào kiệt biên tái không tiếc vài vò rượu quý.
Thiên Xích cười khanh khách bảo :
- Hầm rượu của ta chứa đến vài ngàn cân rượu, Long đệ không uống hết đừng hòng trở lại Trung Nguyên.
Bách Lý Hồng đưa tay giới thiệu danh tính bốn bằng hữu người Mông :
- Ta xin giới thiệu cùng Long đệ, đây là bốn vị thủ lãnh của bộ tộc hùng mạnh nhất thảo nguyên.
Lão dừng lại một lát rồi chỉ vào một hán tử tuổi trạc tứ tuần, mắt nhỏ, mày xếch, miệng rộng, trông có phần phúc hậu :
- Đây là Gia Luật Sở Hoa Vương Tử, hùng cứ ở vùng Tây ngoại Mông và em là Gia Luật Sát, Gia Luật Khắc và Gia Luật Đồ.
Vân Long chắp tay thi lễ rồi giới thiệu mình và ba em.
Bọn Mông Cổ tất nhiên không coi bọn Vân Long ra gì nên chỉ gật đầu.
Thiên Xích thấy không khí có vẻ nặng nề nên góp lời :
- Long đệ biết không, ta và Bạch Lý huynh đưa bốn vị vương tử này đi săn sơn dương. Ghé lại đây định xin ít nước. Nào ngờ thấy tuấn mã của Long đệ, ta bảo lão tộc trưởng tả lại hình dáng thì quả đúng là Long đệ và hai chàng hộ pháp họ Tả nên nán lại chờ. Sao Long đệ xuất quan mà không đến tìm ta ngay?
Vân Long đáp :
- Tiêu huynh tha lỗi, đệ đến đây thấy cảnh núi non hùng vĩ nên muốn thưởng ngoạn đôi ngày rồi mới tìm đến Tiêu huynh.
Thiên Xích lấy dao nhỏ xẻo thịt dê nướng bỏ vào chén mỗi người. Bốn vương tử Mông Cổ thản nhiên bốc ăn, chẳng cần đến đũa.
Chủ nhân căn lều đã dành vị trí tôn quý nhất cho các vương tử, đó là ngồi quay mặt ra cửa lều. Nhưng thực ra, vị trí ấy hoàn toàn bất lợi nếu từ ngoài một hai cung thủ có nhã ý muốn tặng cho họ vài mũi tên.
Không may là, đột nhiên có người hiểu điều đó. Nhưng mũi tên được bắn theo phép liên châu gồm chín mũi hướng về phía Gia Luật Sở Hoa.
Vừa nghe tiếng dây cung bật, thanh kiếm của Độc Cô Thiên đang nằm trên đùi bỗng chui ra khỏi vỏ và dệt một màn lưới kiếm ảnh, chặn dừng sáu mũi trường tiễn. Còn lại ba mũi vẫn bay thẳng đến lồng ngực Vương tử. Nhưng khi chúng bay đến trước mặt Vân Long thì đột nhiên rơi xuống, chia thành mười hai khúc. Ánh kiếm chỉ lóe lên rồi tắt lịm. Thiên Xích và Bách Lý Hồng ngồi gần cửa lều nhất nên tung mình ra truy tìm hung thủ nhưng hắn đã mất dạng.
Vương tử chắp tay cảm tạ :
- Nếu không có nhị vị tráng sĩ thì bản vương đã bỏ mạng rồi.
Vân Long và Độc Cô Thiên chỉ cúi đầu đáp lễ mà không nói gì. Lúc ngẩng lên, Vân Long thoáng thấy trong đôi mắt Gia Luật Sát lấp loáng những tia kỳ lạ. Chàng nhớ lại lúc nãy, dù ngồi cạnh bên Sở Hoa, hắn vô cùng điềm tĩnh, như biết trước những mũi tên kia không phải dành cho hắn.
Đêm ấy, bọn họ không ai ngủ được. Độc Cô Thiên, Tả Kiếm, Tả Phi cảnh giới bên ngoài. Vì có bọn người Mông nên Thiên Xích và Bách Lý Hồng không hỏi gì Vân Long về cục diện Trung Nguyên.
Rạng sáng, Thiên Xích dẫn mọi người về trang trại chỉ cách đó chừng năm mươi dặm. Thiên Xích vốn là người Hán nên vẫn giữ nếp ăn ở cũ.
Nhà cửa xây dựng y như ở Trung Nguyên, chung quanh trồng nhiều cây cối và có cả vườn hoa, non bộ.
Về đến nơi, Sở Hoa lập tức cùng với đám vệ sĩ trở lại bản doanh, lúc chia tay hắn nói với Vân Long :
- Ta dù chỉ là một tiểu vương nơi hoang mạc nhưng cũng biết anh em công tử là bậc cao nhân võ công xuất chúng. Ta kính mời các vị ghé thăm bản doanh để ta có dịp đền ơn cứu mạng.
Vân Long nghiêm sắc mặt bảo :
- Vương tử có tin chắc rằng mình sẽ về đến nhà an toàn chăng? Tại hạ chỉ sợ không quá nửa đường, các hạ đã vong mạng rồi.
Sở Hoa kinh hoàng nhìn Thiên Xích hỏi ý. Thiên Xích biết chàng trí tuệ phi phàm, liệu việc như thần nên gật đầu bảo :
- Long đệ chưa bao giờ nói sai điều gì.
Gia Luật Sát cười ngạo nghễ chỉ đội vệ sĩ nói :
- Vương huynh khéo lo, với đoàn vệ sĩ này còn ai dám đụng đến chúng ta nữa.
Vân Long quay sang Thiên Xích dùng Vô Tướng Truyền Âm hỏi nhỏ :
- Giao tình giữa Tiêu huynh và Gia Luật Sở Hoa thế nào?
Thiên Xích nói :
- Sở Hoa là người yếu đuối nhưng rất tốt. Ông chủ trương hòa bình giữa các bộ tộc và cả với Trung Nguyên. Ta quen ông ta đã mười năm, giao tình rất thâm hậu. Vương tử còn là bạn hàng lớn nhất của ta.
Vân Long suy nghĩ rồi hỏi tiếp :
- Từ đây đến bản doanh của Vương tử bao xa, có địa hình nào có thể đặt phục binh được không?
- Lộ trình chỉ hơn trăm dặm, gần nửa đường phải đi qua một quả đồi cây cối rậm rạp.
Vân Long gật đầu bảo :
- Tiêu huynh tìm cách cầm chân Vương tử chừng một tuần trà rồi điều ngay một trăm cung thủ bí mật tiếp cận phía sau quả đồi. Đệ sẽ cho Độc Cô Thiên và hai gã họ Tả theo hỗ trợ.
Tiêu Thiên Xích thấy sự tình nghiêm trọng không dám khinh thường nên y theo kế của Vân Long mà hành sự. Lão bước đến bên Sở Hoa cười lớn :
- Phải! Phải! Đệ quên mất Vương tử còn có đội thiết kỵ thần dũng bảo vệ. Nhưng dù sao, trước khi chia tay cũng phải uống với nhau vài chung tiễn biệt chứ? Đệ sẽ vào lấy hũ Bách Hoa tửu chôn đã hai mươi năm để các vương tử thưởng thức.
Vừa dứt lời, lão quay mình bước nhanh vào nhà điều động lực lượng rồi bưng hũ rượu bước ra. Một tên thủ hạ đã....
(mất trang)
.... ngờ trong bộ tộc.
Thiên Xích và Bách Lý Hồng nghe chàng phân tích không khỏi lo lắng cho hậu vận tiểu vương. Thiên Hương từ tối qua tới giờ chưa kịp nói với Vân Long một câu gì, chỉ giương đôi mắt to tròn u uẩn nhìn chàng, Vân Long biết nên quay lại hỏi :
- Thiên Hương, nàng có muốn cùng chúng ta đi xem cuộc tập kích này hay không?
Hương nhi cả mừng gật đầu rồi hớn hở về phòng lấy kiếm.
Chàng nói với Thiên Xích và Bách Lý Hồng :
- Nhị vị đại ca, chúng ta dùng khinh công âm thầm áp sát đấu trường, chờ xem cục diện thế nào rồi hãy tính.
Bốn người vận khinh công phóng về phía ngọn đồi. Thiên Hương công lực còn kém nên chỉ được hơn mười dặm đã tụt lại phía sau. Vân Long chậm lại chờ nàng lên, rồi bảo Thiên Hương đưa một đầu bao kiếm để chàng kéo đi. Còn cách gần một dặm đã nghe tiếng rít của cung tên và tiếng vũ khí chạm nhau vang dội.
Bọn kỵ sĩ người Mông bao thành một vòng tròn, bảo vệ các vương tử và chiến đấu với hơn một trăm tên mặt đồ trắng bịt mặt. Bọn này sử dụng một loại đao cong, giống như Nguyệt Loan đao. Nhưng trong đó có năm tên sử dụng trường đao, đao pháp rõ ràng xuất xứ từ Trung Nguyên.
Anh em họ Tả đang giáp công một gã có lẽ là thủ lãnh. Đường đao của hắn vô cùng tinh diệu và lợi hại nhưng cũng không chống nổi hai thanh đồng côn nặng nề. Độc Cô Thiên di chuyển khắp nơi để hỗ trợ cho đám thủ hạ của Thiên Xích.
Vân Long không muốn phe mình thương vong nhiều nên ra lệnh ọi người nhập cuộc. Thiên Xích, Bách Lý Hồng và Thiên Hương chọn bốn tên cầm trường đao, còn Vân Long như bóng mặt tung người bay xuống, luồn qua luồng đao quang búng một đạo Niêm Hoa chỉ điểm vào Nhuyễn Ma huyệt của tên thủ lĩnh.
Tả Phi, Tả Kiếm thấy đối thủ đã bị đại ca điểm ngã, quay sang tấn công hướng khác.
Bọn áo trắng bịt mặt thấy thủ lĩnh đã bị bắt liền tung mình đào tẩu, Vân Long ra hiệu bảo mọi người đừng đuổi theo, chàng để ý thấy vẻ mặt Gia Luật Sát nặng nề, đôi mắt liếc về phía tên thủ lĩnh đang nằm với vẻ lo âu. Bỗng trong đám vệ sĩ của Vương tử có một tên giương cung bắn vào gã tù binh. Vân Long đã để ý từ trước nên vung nhuyễn kiếm đánh bạt mũi tên đi, rồi chàng phi thân đến bên gã điểm huyệt xách lại quẳng trước mặt Sở Hoa, bảo :
- Vương tử, tên này định giết người diệt khẩu. Xin ngài hãy hỏi hắn xem ai là người chủ sự.
Gã Mông Cổ được giải huyệt, lồm cồm ngồi dậy quỳ trước mặt Vương tử nói xí xô xí xào gì đó, khuôn mặt hắn đầy nước mắt.
Vương tử nghe xong quay sang nói với chàng :
- Hắn nói không có ai chủ sự cả, chỉ vì hắn căm giận tên này đã giết chết em họ của hắn nên muốn trả thù mà thôi.
Vân Long chưa kịp nói gì thì nhị vương tử đã rút đao chém vào đầu tên vệ sĩ. Nhưng không may cho hắn, Vân Long nhãn quang sắc bén lại cực kỳ cơ tánh, nên đã kịp đưa kiếm đỡ và nắm cổ gã vệ sĩ quăng về phía sau cho bọn Độc Cô Thiên.
Chàng quắt mắt nhìn Gia Luật Sát :
- Tại sao nhị vương tử lại muốn giết hắn?
Gã cao giọng nói :
- Hắn vô kỷ luật làm mất uy danh của đội vệ sĩ nên không còn đáng sống nữa. Ta phải chém gã để làm gương.
Vân Long làm ra vẻ đang suy nghĩ nhưng thực ra chàng ngấm ngầm dùng Vô Tướng Truyền Âm ra chỉ thị cho Thiên Xích, Bách Lý Hồng :
- Nhị vị đại ca mau đến bên Sở Hoa tìm cách đưa ông ta rời xa toán vệ sĩ.
Hai người lập tức làm theo lời chàng. Họ tươi cười bước đến nắm tay Sở Hoa nói :
- Thôi, nguy hiểm đã qua, Vương tử hãy lại đây ngồi nghỉ, đệ có mang theo bầu rượu. Chúng ta cùng uống vài chung giải khát.
Sở Hoa nãy giờ sợ hãi đến khô cả cổ họng nên lập tức đi theo họ Tiêu.
Khi thấy Sở Hoa đã đến được chỗ an toàn, Vân Long bước đến bên hai gã tù binh, chỉ vào tên vệ sĩ, cao giọng nói với ông ta :
- Vương tử, gã này chính là tên hung thủ đêm qua đã ám sát ngài.
Cả Sở Hoa lẫn Gia Luật Sát đều giật mình.
Vân Long nói tiếp :
- Nếu không tin, ngài có thể hỏi đám vệ sĩ xem đêm qua hắn có ra ngoài hay không?
Sở Hoa quay sang hỏi tên đội trưởng, gã này gật đầu nói :
- Bẩm vương tử, đêm qua Lỗ Xích Đài quả có xin ra ngoài mua rượu khoảng một canh giờ sau mới trở về.
Vương tử đùng đùng nổi giận chỉ vào mặt Lỗ Xích Đài chửi bới một hồi.
Vân Long ngăn ông ta lại rồi nói :
- Xin Vương tử hãy hứa tha thứ cho hắn nếu chịu khai ra ai là kẻ chủ mưu.
Sở Hoa dùng tiếng Mông phủ dụ tên vệ sĩ. Lát sau hắn có vẻ xiêu lòng nên gật đầu.
Gia Luật Sát biết cơ mưu đã bại lộ, bật cười lớn nói :
- Vương huynh không cần hỏi nữa, chính ta là kẻ chủ mưu đây.
Sở Hoa thất sắc hỏi lại :
- Ta với ngươi là anh em ruột thịt, cái gì của ta cũng là của ngươi, sao lại nỡ ám hại ta?
Gia Luật Sát nói với giọng giận dữ :
- Ngươi chỉ là kẻ yếu đuối, nhu nhược, không dám đánh Đông, dẹp Bắc, mở rộng cương thổ của người Mông Cổ. Nếu là ta, Vạn Lý Trường Thành chỉ là một con đê nhỏ.
Sở Hoa buồn rầu lắc đầu nói :
- Ngươi là kẻ tàn ác, ích kỷ nên không nghĩ gì đến sự an lạc của chủng tộc. Chiến tranh chỉ đem lại tang tóc, thương đau chứ nào có ích lợi gì?
Ông dừng lại giây lát rồi nói với giọng cương quyết :
- Ta nghĩ đến hương hồn song thân tha cho ngươi lần này. Ngươi hãy dẫn thủ hạ đi đi và đừng bao giờ cho ta thấy mặt nữa.
Ông ta quay lại bảo đám vệ sĩ :
- Trong các ngươi, ai là thủ hạ của Nhị vương tử thì hãy theo hắn, ta hứa sẽ không làm khó dễ gia đình của những người ra đi.
Bọn vệ sĩ đồng quỳ xuống, đội trưởng Oa Khoát Biệt dõng dạc tuyên thệ :
- Trong anh em bọn tiểu nhân cũng có vài kẻ nghe theo lời dụ dỗ của Nhị vương tử, nhưng hôm nay trước tấm lòng độ lượng và yêu thương giống nòi của Vương tử, chúng tôi xin thề với Đức Phật trên trời, nguyện một lòng tận trung tới chết.
Người Mông Cổ sùng bái đạo Phật nên lời thề kia rất linh thiêng.
Vân Long thầm xét đoán, biết Gia Luật Sát còn nhiều dã tâm nên muốn cảnh cáo hắn :
- Gia Luật Sát! Nếu ngươi muốn khơi dậy cuộc chiến tranh giữa hai chủng tộc Hán, Mông thì hãy nhớ rằng, trước khi tìm được người có võ công cao hơn ta, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện vượt Vạn Lý Trường Thành.
Dứt lời, chàng vận công lực đến độ chót, đôi mắt tỏa ánh sáng xanh biếc, thân kiếm hợp nhất hóa thành một luồng kiếm quang bay đến ngọn cây cách đó năm trượng. Kiếm ảnh bay lượn, bao trùm mục tiêu.
Khi chàng đáp trở lại chỗ cũ thì muôn ngàn chiếc lá rụng xuống, chỉ còn trơ lại những nhánh cây trơ trụi.
Mọi người kinh hoàng thán phục trước võ công tuyệt thế ấy nên vỗ tay hoan hô như sấm. Gia Luật Sát kinh tâm, khiếp đảm quay ngựa bỏ đi trong nỗi tuyệt vọng.
Sở Hoa chạy đến nắm tay Vân Long tán dương rối rít :
- Thiếu hiệp quả là thần nhân, nếu ngươi chịu về phò tá dưới trướng, ta sẽ gả công chúa cho ngươi, sau này thay ta làm Vương tử đất Mông.
Vân Long cười đáp :
- Tại hạ vốn không phân biệt Hán, Mông nhưng võ lâm Trung Nguyên còn đang loạn lạc. Tại hạ không thể đứng ngoài được. Hảo ý của vương tử chỉ xin tâm lĩnh. Mong sao Vương tử giữ vững lập trường hòa hiếu như cũ là coi như đã đền ơn cho tại hạ rồi.
Sở Hoa suy nghĩ rồi bảo :
- Thiếu hiệp yên tâm, nếu là còn sống, không bao giờ có chiến tranh với Trung Nguyên. Nhưng nếu thiếu hiệp không nhận ngôi phò mã thì xin hãy nhận của ta một vật.
Ông tháo thanh bảo kiếm đeo ngay thắt lưng trao cho Vân Long. Vỏ kiếm bằng da lạc đà trắng, hai bên nạm ngọc. Chuôi kiếm có lẽ đẽo từ sừng tê giác, đen bóng như mun.
Vân Long rút ra xem thân kiếm sáng bóng như gương. Chàng đưa tay búng thử, lưỡi kiếm rung động ngân lên những tiếng trong trẻo.
Vương tử cười bảo :
- Đây là một thần vật, chặt sắt như chặt bùn, uốn cong không gãy. Võ công như ta mà sử dụng thì thật uổng phí. Mong thiếu hiệp dùng kiếm này tạo phúc cho võ lâm.
Vân Long thấy kiếm này nặng gấp ba lần nhuyễn kiếm, rất vừa tay và có thể phát huy uy lực của kiếm chiêu, nên vui mừng cảm tạ Sở Hoa :
- Tại hạ đa tạ vương tử đã ban cho bảo kiếm!
Thiên Xích bước lại cúi xuống giật khăn bịt mặt của tên thủ lĩnh. Lộ ra một khuôn mặt anh tuấn nhưng đôi mắt không giấu được vẻ tà ác, tuổi hắn trạc ba mươi.
Độc Cô Thiên vừa thoáng thấy vội tung mình đến bên, chăm chú nhìn cho rõ. Khi đã nhận ra hắn là ai, gã ngửa đầu cười một tràng dài, giọng cười bi thiết đầy thù hận.
Gã chậm rãi đi đến trước mặt Vân Long sụp xuống lạy rồi nói :
- Đại ca, hoàng thiên hữu nhân! Hắn chính là Ngọc Diệp Thần Đao, xin đại ca cho phép đệ được báo hận cho hiền thê.
Vân Long gật đầu. Độc Cô Thiên quay lại giải huyệt cho kẻ thù, gằn giọng bảo với hắn :
- Tây Môn Xuân, ngươi hãy tìm lại đao của mình và hãy cố mà giữ mạng. Hôm nay, Độc Cô Thiên ta sẽ lấy đầu ngươi để tế mộ hiền thê.
Ngọc Diệp Thần Đao lạnh lùng nói :
- Ta có đánh thắng thì cũng bị đồng bọn ngươi giáp công. Trước sau cũng chết thì đánh làm gì?
Độc Cô Thiên lắc đầu :
- Không, ngươi là của riêng ta. Nếu thắng, ngươi có thể an toàn rời khỏi nơi này.
Tây Môn Xuân cười gian xảo gật đầu :
- Được, ta tin rằng ngươi không nuốt lời. Vậy nếu có chết cũng đừng trách ta.
Hắn bước sang hữu và nhặt lấy đao, trở lại đứng trước mắt Độc Cô Thiên.
Nhìn mặt kẻ thù nhớ đến cái chết của hiền thê, Độc Cô Thiên nghiến răng rung kiếm, sử dụng Ma Vân kiếm pháp xông vào địch thủ như cơn lốc. Tây Môn Xuân thấy đối phương vẫn sử dụng những chiêu thức cũ không khỏi cười thầm, bình tĩnh vung đao chống đỡ.
Trước kia Độc Cô Thiên chỉ phát huy được có sáu phần uy lực của kiếm pháp. Nhưng giờ đây đã khác hẳn. Kiếm ảnh tạo thành đám mây mù đầy sát khí bao phủ lấy thần đao. Nhưng Tây Môn Xuân đứng trước ngưỡng cửa sinh tử không thể không tận lực. Đao pháp của hắn cương mãnh và hiểm hóc khôn lường. Tiếng sắt thép chạm nhau chan chát, hắn không ngờ bản lĩnh Độc Cô Thiên lại tăng tiếng vượt bậc như vậy. Gần đây, Tây Môn Xuân mới nạp thêm một tiểu thiếp xinh đẹp và vô cùng dâm đãng nên hắn hao tốn không ít nguyên dương. Ngược lại, Độc Cô Thiên ôm hận mà sống nên sớm hôm khổ luyện, sức chịu đựng đương nhiên bền bĩ, kéo dài hơn đối thủ.
Ngọc Diệp Thần Đao biết mình không thể cầm cự được lâu dài, nên quyết dùng tuyệt chiêu để thủ thắng. Phần Độc Cô Thiên cũng tự hiểu nếu chỉ dùng Ma Vân kiếm pháp thì khó mà sát hại được kẻ thù. Chàng quyết định dùng kỳ chiêu “Nương Tử Hoan Tâm”, tên này do Vân Long tự đặt để tưởng nhớ đến tức muội.
Tây Môn Xuân thét lên một tiếng, xuất chiêu “Phong Vũ Cuồng Loan”, xô đến như cơn bão. Đao quang lấp loáng, sát khí lạnh người. Ba lần trước, Tây Môn Xuân chưa dùng đến chiêu này cũng đã thắng được Độc Cô Thiên.
Hắn thấy đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, vung kiếm nhẹ nhàng như lưu thủy hành vân, lưỡi kiếm phong tỏa toàn bộ đường đao. Hắn định tăng thêm mấy phần công lực nữa thì chợt thấy kiếm quang lóe lên nhanh như ánh chớp, mũi kiếm chập chờn, uyển chuyển len qua màn đao quang đâm thẳng vào ngực trái. Tây Môn Xuân kinh hoàng trở bộ, nhưng không còn kịp nữa. Độc Cô Thiên nghiến răng đẩy lưỡi kiếm xuyên qua tâm thất kẻ thù.
Thần Đao hồn lìa khỏi xác, đôi mắt trợn ngược còn đầy nỗi bất ngờ.
Tả Kiếm, Tả Phi mừng rỡ vỗ tay, hét vang như sấm. Độc Cô Thiên lặng lẽ rút kiếm khỏi lồng ngực Thần Đao rồi lướt nhẹ lên trên, cắt đứt ngang cổ. Độc Cô Thiên mặc cho xác gã quỵ xuống, đưa tay tả chụp lấy búi tóc, xách thủ cấp đến trước mặt Vân Long lạy tạ :
- Đại ca, đệ và hương hồn hiền thê cảm tạ công ân dạy dỗ của đại ca.
Vân Long vội đỡ hắn lên :
- Chúng ta là huynh đệ sinh tử chi giao. Ngươi không cần phải đa tâm. Ta rất hoan hỉ vì đã giúp được ngươi trả hận cho tức muội.
Mọi người quây quần chúc mừng Độc Cô Thiên.
Mặt trời đã lên cao, mùi máu tanh bốc nồng nặc. Thiên Xích sai thuộc hạ đào hố chôn cất thi thể bọn bịt mặt và Ngọc Diệp Thần Đao.
Một mặt, lão sai Bách Lý Hồng thống lĩnh thủ hạ hộ tống Vương tử về bản doanh. Còn lão cùng bọn Vân Long trở lại gia trang.
Tiêu phu nhân đã cho bày sẵn yến tiệc. Thiên Hương không uống được rượu nên không tiện ngồi chung với đám nam nhân, nàng vào nhà sau ăn chung với phu nhân và các em.
Tắm rửa xong, Thiên Xích mời mọi người nhập tiệc. Lão là bá chủ vùng này nên không thiếu cao lương mỹ vị, rượu ngon.
Họ ăn vài chén cho vững bụng rồi bắt đầu uống rượu và đàm đạo. Câu chuyện xoay quanh trận chiến vừa rồi. Thiên Xích chợt cười lớn rồi nói đùa :
- Sở Hoa võ công không bằng một tên vệ sĩ, mà lại sở hữu thanh thần kiếm đã ba năm nay, may mà gã cũng thức thời tặng cho Long đệ, nếu không thật là uổng một đời danh kiếm.
Khách giang hồ quen vào sanh ra tử nên không lúc nào xa rời vũ khí tùy thân. Vì vậy, Vân Long nghe họ Tiêu nói xong bèn rút ngay thanh cổ kiếm ra ọi người thưởng lãm. Ai cũng trầm trồ khen ngợi. Vân Long chợt thấy đầu kiếm có ba chữ nhỏ như đầu kim : Vô Cực Kiếm.
Chàng mừng rỡ chỉ cho Thiên Xích xem rồi hỏi :
- Tiêu đại ca có biết Sở Hoa đã tìm được thanh Vô Cực kiếm này ở địa phương nào không?
Thiên Xích gật đầu :
- Có, Vương tử đem kiếm đến khoe với ta và kể rằng, một lão già người Mông đi bắt cá kim ngư trong suối nước trên ngọn phía đông của rặng A Lạp Nhĩ Khắc. Tình cờ lão thấy thanh kiếm nằm dưới đáy nước, tuốt trần không vỏ. Lão già vừa chạm nhẹ vào đã chảy máu tay nên biết rằng vật quý, liền đem dâng cho Sở Hoa lấy thưởng.
Sáng hôm sau, Vân Long hỏi rõ đường đi nước bước rồi cùng Độc Cô Thiên lên đường trở lại rặng A Lạp Nhĩ Khắc. Họ đến chân núi phía đông thì gặp lều trại của một nhóm dân Mông Cổ. Hai người gởi ngựa rồi lên núi. Khu vực ngọn suối này Thiên Xích thường săn bắn nên biết rõ. Nhờ vậy Vân Long dễ dàng tìm thấy. Đi theo dòng suối, ngược lên thượng nguồn. Cuối cùng chàng phát hiện dòng suối này chảy ra từ chân một vách đá. Hai người lục lọi, tìm kiếm rất lâu mà không phát giác được gì.
Vân Long mệt mỏi đến bên bờ suối rửa mặt. Bỗng một ý niệm lóe lên trong đầu, chàng quay lại hỏi Độc Cô Thiên :
- Nhị đệ, sợi dây ngươi đem theo dài bao nhiêu trượng?
- Thưa đại ca, Tiêu huynh bảo dây này khoảng hơn trăm trượng.
- Chắc là đủ, ta sẽ lặn theo đường nước chui vào phía trong vách đá. Nếu tìm thấy bí động, ta sẽ giật dây ba lần. Võ công Vô Cực Tẩu khoáng tuyệt cổ kim ắt không thể học xong trong đôi ba ngày. Vì vậy, khi nhận được tín hiệu, ngươi lập tức trở về trang dắt tam và tứ đệ, đem theo lương thực lên đây.
Độc Cô Thiên gật đầu lĩnh ý. Vân Long bỏ lại hành trang, chỉ đem theo hỏa tập và kiếm để đề phòng thủy quái. Chàng cột một đầu dây vào thắt lưng, hít một hơi chân khí rồi lặn xuống. Dòng nước chảy xuôi vô cùng mãnh liệt, nhưng Vân Long vận toàn thân công lực, tay chân như bốn mái chèo thép đẩy người chàng từ từ tiến lên. Thủy trình chắc cũng gần trăm trượng. Vân Long vẫn chưa tìm ra ngõ thông lên, chàng nghiến răng vận thần công rồi cố tiến lên vài trượng nữa, quả nhiên trước mắt chàng là một vùng nước sáng như được soi rọi bởi ánh dương quang. Vân Long cả mừng quạt tay bơi đến rồi nổi lên mặt nước. Chàng thấy cách không xa đã là bờ đá nên lộ vào, trèo lên nghỉ mệt. Hang động này có lẽ nằm trong một sườn núi dốc, vì hướng đi của ánh dương xuyên qua những lỗ cửa thiên nhiên đã nói lên điều đó.
Chàng nhìn vào vách động xung quanh và phát hiện ra một cánh cửa đá lớn bằng mảnh chiếu, trên có khắc những ký hiệu giống hệt như trong ba trang Vô Cực kiếm phổ nhưng lại thiếu mất bảy chữ.
Vân Long biết mình đã tìm được bí động nên giật mạnh dây báo cho Độc Cô Thiên rõ. Rồi chàng cởi dây khỏi lưng, cột vào một mỏm đá.
Dòng suối chảy ở giữa, chia hang động làm đôi và cửa bí thất lại nằm ở phần bên kia, nên Vân Long không vội vã, ngồi vận khí điều tức một hồi lâu. Khi công lực đã hồi phục trọn vẹn, chàng tung mình vượt qua suối, đến trước cửa bí thất. Chàng dồn chân lực vào ngón trỏ vẽ thêm trên mặt đá những nét còn thiếu. Niêm Hoa chỉ đã được bảy thành nên dưới tay chàng, đá biến thành bột mịn. Vẽ xong nét cuối cùng, Vân Long vung chưởng vỗ mạnh vào mặt đá, cánh cửa rung chuyển ầm ầm và từ từ chìm xuống bằng với mặt nền.
Chàng rút hỏa tập trong lưng ra, mở nắp bật thử, không ngờ lửa vẫn cháy đều. Lúc đưa cho chàng, Thiên Xích nói rằng lão đã mua vật này ở một cửa khẩu thuộc tỉnh Quảng Đông, chủ tiệm đòi giá lượng bạc, vì nó là hàng của bọn Tây Dương, xuống nước không ướt và cháy rất lâu.
Kèm theo còn có một bình nhiên liệu khoảng nửa cân.
Vân Long hài lòng, chậm rãi bước vào, Vô Cực kiếm nắm chặt trong tay. Đi được vài trượng, trước mắt chàng là một thạch thất rộng rãi, sáng sủa, bên trái là chiếc bàn đá, trên đặt một tọa đăng bằng pha lê vẫn còn đầy dầu. Ánh dương quang từ những khung cửa đá vuông vắn trên vách chiếu vào pháp thể của Vô Cực Tẩu đang ngồi trên thạch sàng bên vách hữu.
Chàng tắt hỏa tập, đặt kiếm lên bàn rồi bước đến trước thạch sàng, cung kính quỳ xuống rồi nói :
- Tiểu bối vì an nguy của võ lâm nên mạo muội tìm đến đây quấy nhiễu nơi tọa hóa của tiền bối. Chín lạy này để tạ ơn đã lưu lại tuyệt học, coi như nghĩa sư đồ.
Nói xong, chàng lạy đủ chín lạy với cả một tấm lòng thành. Rất tiếc là Vân Long không thấy được nụ cười thoáng hiện trên môi pháp thể của Vô Cực Tẩu. Trong thâm tâm, chàng vẫn đinh ninh rằng ông đã tạ thế.
Hoàng hôn đã tắt lịm, bí thất trở nên tăm tối, Vân Long bật hỏa tập đốt đèn rồi trở ra ngoài. Chàng phi thân qua suối, nắm dây giật mạnh ba cái, lát sau nghe sợi dây trong tay mình cũng chấn động ba lần. Vân Long thu dây lại. Cuối cùng một bọc to bằng da lạc đà nổi lên. Trong đó có chén dĩa, lương khô, rượu, bút mực, một lá thư và cả một con gà quay thơm phức. Chàng mỉm cười mở thư ra xem. Trong đó Độc Cô Thiên viết rằng :
Đại ca nhã giám! Bọn tiểu đệ đã đem đầy đủ lương thực và lều trại lên đây, có cả vài hũ rượu ngon nữa. Đại ca cần gì xin hãy viết giấy, bỏ vào bao thả ra, bọn đệ xin lập tức phụng mệnh thi hành.
Độc Cô Thiên bái bút.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
73 chương
4 chương
57 chương
239 chương
40 chương
3923 chương
13 chương
59 chương