Bích Linh Ma Ảnh
Chương 42 : Tự mình chôn xác
Lý Minh Châu đáp :
- Có lẽ chúng thấy, ta nên ẩn núp vào núi.
Trịnh Kiếm Hồng khẽ nhíu mày nói :
- Không đúng. Vì lẽ bọn chúng ở trong sáng ta ở trong tối. Vả lại đôi bên cách quá xa thì đâu có lý bọn chúng thấy được chúng ta.
- Quái lạ thật!
Đột nhiên nàng nói :
- Đúng rồi anh ơi!
Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :
- Em nói sao?
- Vì chúng mình di chuyển lôi cuốn “Lân Tinh Ma Hỏa” nên chúng mới trông thấy chúng ta.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn lại :
- Em nói có lý!
- Thế, chúng mình phải hành động thế nào hả anh?
- Đành chờ đèn ma xuất hiện mới dò la được chúng nó.
Lý Minh Châu ngẫm nghĩ nói :
- Theo em lão Cô Lâu tinh khôn lắm. Hắn biết mình phát giác đã chạy đi nơi khác rồi. Một lẽ nữa là hắn có thể cho một tên bộ hạ nào đó dùng đèn ma đánh lừa, làm ta tin tưởng đuổi theo, đuổi mãi hụt hơi mà chẳng gặp thì sao?
- Em nói cũng có lý. Nhưng biết đâu hắn không thay đổi chỗ mà y ở đó.
- Tại sao anh có ý nghĩ ấy?
- Em vừa bảo hắn tinh khôn phải không?
- Vâng!
- Như thế hắn cũng có thể đoán được ý nghĩ của mình như em vừa nói.
Bỗng ánh đèn ma lại xuất hiện y chỗ cũ. Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Thấy không, anh đoán đâu có sai.
Chàng ngừng một chút rồi tiếp :
- Hình như hắn chuẩn bị ám khí tấn công ta nữa đó.
Lý Minh Châu “à” lên một tiếng rồi liền nghĩ ra một kế, nói :
- Hồng huynh! Chúng ta muốn thoát khỏi vùng này thì phải giết chết tên đầu sỏ trước.
- Bằng cách nào?
- Chúng ta phân tán ra mỗi đứa một nơi, mới mong hạ thủ hắn được.
- Nhưng làm sao hạ thủ?
- Hắn thế nào cũng sử dụng “Bạch Cốt âm kiếm” để tấn công chúng ta.
- Đó là cái chắc rồi!
- Khinh công của hắn khá cao siêu vậy anh và em giả chết dụ hắn lại rồi thình lình bất thần đánh hắn. Chớ đương đầu đánh rượt không kịp hắn đâu.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- Ý, đâu được!
Lý Minh Châu vội hỏi :
- Sao không được?
Trịnh Kiếm Hồng cười đáp :
- Việc này khó lắm vì hiện thời em bị độc “Vô Tâm thảo” mà giả chết rủi nó chết thật thì khổ cho anh lắm.
Lý Minh Châu mỉm cười đáp :
- Anh yên tâm, em hiểu trong người em còn khỏe lắm, chưa có triệu chứng gì đáng ngại đâu.
- Nhưng anh vẫn sợ...
Hai người bàn tới tính lui, cuối cùng đi tới quyết định là thi hành theo kế hoạch Lý Minh Châu. Ngay lúc ấy từ phía chân núi trước mặt lại hiện ra năm sáu ngọn đèn nữa.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn kỹ địa thế rồi nắm lấy tay Lý Minh Châu hét lớn :
- Chạy đi đây!
Hai cái bóng như hai mũi tên xẹt hướng thẳng vào vùng ánh sáng đèn ma.
Quả nhiên, khi hai người đến nơi gặp ngay bộ mặt khủng bố của Cô Lâu giáo.
Sau lưng hắn là cái động to lớn, sâu hun hút.
Trịnh Kiếm Hồng vừa thấy đối phương khí tức xung thiên hét lên một tiếng :
- Đồ ác ôn, nạp mạng cho ta.
Miệng nói, tay nhắm ngay Cô Lâu giáo chủ đánh ra một chưởng “Diêm Vương Cầu Hồn”.
Cô Lâu giáo chủ cất tiếng cười nham hiểm và lạnh tựa dao cạo đồng thời phất tay một cái, mười mấy bộ xương khô xuất hiện.
Lúc này Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu mới thấy rõ đối phương. Sự thật không phải là những bộ xương khô mà là người bằng da bằng thịt thật sự. Thì ra những bộ xương chàng đã thấy đều là hình vẽ trên áo quần của đối phương.
Vừa lúc đó chưởng lực Trịnh Kiếm Hồng cũng bay xẹt tới.
Cô Lâu giáo chủ khẽ lách mình tránh. Ngọn chưởng “Diêm Vương Cầu Hồn” đập vào bể thủng một góc núi.
- Khà khà... Chưởng lực của ngươi khá lắm!
- Câm mồm.
Trịnh Kiếm Hồng nạt một tiếng, song chưởng lại phóng ra.
Lý Minh Châu cũng xuất chiêu đánh vào môn hạ Cô Lâu giáo.
Bình! Bình!
- Ái da!
- Á!...
Tiếng kêu thê thảm vang lên, hai bóng người đổ xuống.
Tay Lý Minh Châu không ngừng phát chưởng. Những tiếng “lẻng kẻng” của “Bạch Cốt âm kiếm” bị chưởng phong của nàng xô vẹt rơi bắn vào vách đá khua vang.
Môn hạ Cô Lâu giáo thi nhau đổ ngã, và thi nhau chạy tán loạn bởi những mũi “Bạch Cốt âm kiếm” quật ngược vào họ.
Cô Lâu giáo chủ đang lo chống đỡ với Trịnh Kiếm Hồng, liếc thấy môn hạ kẻ bị thương, người chết ngổn ngang mặt mày không còn chút máu.
Lão hét lớn một tiếng nhảy lui vào hang động, tay tung ra ba trái “Lân Tinh Ma Hỏa”.
Trịnh Kiếm Hồng sử dụng cả mười hai thành công lực ép tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba trái “Lân Tinh Ma Hỏa” bị sức ép của “Diêm Vương Cầu Hồn” bể nát lửa khói bốc lên như núi lửa.
Đột nhiên một luồng khí lạnh như băng tuyết ào ào phát xuất, dập tắt ngay ngọn lửa.
Cảnh vật lại tối đen như mực, không nhìn thấy một người.
Bầu không khí đang sôi động, bỗng dưng yên lặng, nặng nề kỳ dị.
Trịnh Kiếm Hồng không dám sấn người tới vì biết đương đầu với các loại ám khí của bọn Cô Lâu giáo.
Thình lình chàng kêu lớn :
- Em Châu! Coi chừng... ái da...
Người chàng đột nhiên ngã phịch xuống, nằm bất động.
Tiếng cười đắc thắng của Cô Lâu giáo chủ vang lên rổn rảng :
- Há há!
Lão tưởng Trịnh Kiếm Hồng trúng phải “Bạch Cốt âm kiếm” liền nhảy vọt đến bên Trịnh Kiếm Hồng.
- Thằng nhỏ, mày chạy đâu cho khỏi số chết. Há há...
Dứt tiếng, lão bật đèn rọi vào người Trịnh Kiếm Hồng. Quả nhiên bảy, tám mũi “Bạch Cốt âm kiếm” cắm phập vào ngực chàng.
Độc Tình Tiên Tử Lý Minh Châu đứng núp sát bên tảng đá liếc thấy vô cùng hồi hộp. Nàng không hiểu Trịnh Kiếm Hồng chết thiệt hay giả mà nằm xuội lơ như người bất tỉnh khiến nàng thêm chết điếng trong lòng.
Cô Lâu giáo chủ trái lại thấy ám khí mình phóng ra trúng đích, khoái trá cười hì hì.
Lão từ từ giơ hữu chưởng lên định đánh xuống kết liễu đời Trịnh Kiếm Hồng.
Lão hét :
- Mày chết cho ta!
Tay lão bổ ập xuống...
Vút! Vút!...
- Á!...
Thật là chuyện xảy ra ngoài ý lão. Bảy, tám mũi “Bạch Cốt âm kiếm” từ trên ngực Trịnh Kiếm Hồng vụt bắn trả ngược vào mình chủ nhân nó. Cô Lâu giáo chủ cả kinh la lên một tiếng nhảy lui về ba bốn bước để tránh thì Trịnh Kiếm Hồng đã phóng mình theo, tay đưa ra chụp vào cổ lão.
Mười ngón tay Trịnh Kiếm Hồng tiết ra một sức nóng như lửa đốt làm lão tái mặt.
Trong lúc nguy hiểm này, Cô Lâu giáo chủ vội hả miệng thổi ra một luồng kình khí hôi thúi khó ngửi vô cùng.
Luồng khí này lão tu luyện có trên bốn mươi năm mới thành, dù Trịnh Kiếm Hồng tài ba cách mấy cũng phải thu công lực về thủ thế thành thử hơi chậm một chút.
Cô Lâu giáo chủ liền hụp đầu tránh mười ngón tay Trịnh Kiếm Hồng, chỉ nghe “Rẹt” một tiếng, cổ áo của lão ma đầu bị mười ngón tay Trịnh Kiếm Hồng bấu đứt.
Lão ma hốt hoảng nhào mình bật ra sau, ném trả lại Trịnh Kiếm Hồng mười mấy mũi ám khí rồi phóng mình thoát chạy.
Trịnh Kiếm Hồng không dám đuổi theo, đứng dừng lại, quạt chưởng ra đỡ.
Mười mấy mũi ám khí bị ngọn chưởng “Diêm Vương Cầu Hồn” chận lại bắn trả vào hai bên vách đá.
Bọn bộ hạ Cô Lâu giáo đang ẩn mình theo vách đá chạy không kịp, chỉ còn biết rú lên thê thảm, ngã lăn chết trên vũng máu vì ám khí tay đầu sỏ của chúng.
Giữa lúc đó bầu không khí tối đen, Lý Minh Châu liền dùng đá ném vào vách núi lửa bắn túa ra. Cứ thế, nàng liên tiếp ném trên mười mấy cục...
Đột nhiên...
Ầm! một tiếng, lửa bốc cháy sáng rực cả một vùng.
Thì ra trong lúc ném đá soi đường, nàng ném trúng vào trái “Lân Tinh Ma Hỏa” của đối phương phát nổ.
Cô Lâu giáo chủ bị lộ nguyên hình, lão lập tức hướng qua nàng ném ám khí.
Vì thất thế, nàng phải lùi về hơn một trượng.
Lập tức lão ma đầu tung người đuổi theo.
- Cho mày nằm xuống!
Tiếng hét chưa dứt, tay lão giơ cao lên, song chưởng bay chụp và người Lý Minh Châu.
Nàng tối mặt, toàn thân lạnh buốt, đứng bất động.
Trịnh Kiếm Hồng kinh hãi hét lớn :
- Chết rồi...
Chưởng lực phóng ra.
Ầm!
Thân ảnh Cô Lâu giáo chủ văng bắn ra xa hơn mười trượng lún sâu xuống hố tro xương người mất dạng.
Trịnh Kiếm Hồng xẹt tới đỡ Lý Minh Châu thì người nàng lạnh cứng như nước đá, mặt mày hiện nét xanh trong như ngọc.
Trịnh Kiếm Hồng khổ sở than :
- Trời! Vô Tâm độc thảo hại nàng rồi!
Lập tức, chàng điểm vào mười tám sinh tử huyệt của nàng.
Môn hạ Cô Lâu giáo thấy tên đầu sỏ của mình lọt vào hố xương người, ai nấy đều hoảng hồn lo chạy trốn chớ không nhảy ra đương cự nữa.
Trịnh Kiếm Hồng đỡ Lý Minh Châu lên vai nhắm hướng Thiên Sơn thi triển khinh công chạy đi.
Trời đêm trở về yên lặng! Vài vì sao lốm đốm, cố vươn mình rọi sáng xuống trần gian.
Trịnh Kiếm Hồng đi không bao lâu đã về tới núi Thiên Sơn.
Chàng đứng trước cửa động ngập ngừng giây lát, mới thò tay mở cửa.
Đột nhiên...
Một cục đá vuông từ trên rơi xuống trước mặt chàng.
- Quái lạ! Tại sao ta chưa đụng mà nó lại rơi ngay trước mặt ta?
Trịnh Kiếm Hồng thốt xong, cúi lượm cục đá lên xem thì thấy cục đá bên trong trống rỗng, bên trên có một cái nắp đậy.
Chàng vội mở ra thì bên trong chẳng có gì cả.
Chàng lẩm bẩm nói :
- Té ra nó là một cái hộp vuông bằng đá mà ai đã để gì trong đó? Tại sao lại tự nhiên mà rơi xuống thế này?
Đầu óc Trịnh Kiếm Hồng nhảy múa từng câu hỏi, rốt cuộc cũng không hiểu gì hơn.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
57 chương
974 chương
34 chương
143 chương
1503 chương
986 chương
1111 chương
42 chương