Bích Linh Ma Ảnh
Chương 33 : Gieo gió gặt bão
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh xuyên qua đường đá hẹp rồi chui qua một cửa hông của vách đá rộng chừng một thước.
Tuyệt nhiên không thấy ai chận hỏi, hai người yên trí mà đi.
Qua một hồi lâu hai người mới đặt chân tới bìa rừng.
Đỗ Thu Linh mừng rỡ, phóng tầm mắt nhìn phong cảnh. Một bầu trời khoáng đạt, tự do rộng mở. Nàng nắm chặt tay người yêu cười nói ríu rít như con chim vừa sổ lồng.
- Hồng huynh! Giờ chúng ta đi đâu trước?
- Đi Đạt Ma nham tham ngộ Linh Quang trước đã.
Hai người yên lặng, thi triển khinh công đi được chừng ba mươi dặm. Thình lình có tiếng hô như sấm nổ :
- Đứng lại!
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh giật nẩy mình dừng bước, quắc mắt về phía có tiếng quát thì thấy có mười tên hảo hán mặc đồ đen tay cầm khí giới phóng mình về phía chàng và Đỗ Thu Linh. Mặt mũi người nào, người nấy tựa như quỷ sống.
Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày một cái, cất tiếng cười lạnh như đồng :
- Tưởng ai, té ra là bọn côn đồ Độc Thủ Phùng Tử An.
Hai kẻ tử thù gặp nhau, mắt nghinh mắt như hai con thú dữ.
Độc Thủ Phùng Tử An tay xòe ra mười cây Quái tiền, hét lớn :
- Thằng chó kia, mau nạp Đại Thần bảo kinh cho ông, bằng ngang ngạnh, ông cho nát thây.
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt, chiếu hai luồng nhỡn tuyến vào mặt đối phương gằn giọng :
- Không, rồi sao?
- Ông sẽ bầm thịt mày như tương.
Trịnh Kiếm Hồng muốn thăm dò lực lương đối phương, coi còn ai nữa không, liền nói :
- Hứ! Bọn già chúng bây đều là một lũ hèn, cũng bày đạt vênh mặt với ta sao?
- Ngươi nói gì?
- Kỳ trước bọn chúng bây muốn cướp giựt kiếm báu, giờ lại đòi bảo kinh, không phải lộng quá rồi sao?
- Đừng lôi thôi, có đưa Bảo kinh cho ông không thì nói.
Trịnh Kiếm Hồng cười khảy :
- Ồ! Bọn chúng bây không ngán lão Bích Linh Ma Ảnh đập giập mật sao?
Đối phương cười lên khằng khặc :
- Lão ấy sai ta đi lấy thủ cấp của mày. Ngoài việc đó ra, ta tự quyền lấy gì thì lấy.
- Thế à! Theo chúng bây, lão Ma Ảnh chỉ muốn chặt thủ cấp của ta thôi à?
- Ừ!...
- Nhưng nếu ta đưa Bảo kinh ra cho chúng bây, chúng bây dám để cho ta sống không?
Phùng Tử An trầm giọng :
- Việc này... ta... ta sao không dám!
- Phùng Tử An! Miệng ngươi nói sao không được tự nhiên vậy?
Bị Trịnh Kiếm Hồng hỏi vặn. Phùng Tử An tái cả mặt, thân mình lão lắc lắc vài cái rồi đứng yên một chỗ.
Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng tiếp :
- Ta biết ngươi không dám, đừng hòng qua mặt ta. Bộ tưởng ta là thằng điên sao?
Phùng Tử An lấy lại được bình tĩnh hét :
- Đừng láo mồm, láo mép. Mày và con bé kia không sống nổi với ông đâu.
Trịnh Kiếm Hồng cười nhạt :
- Này, ngươi không thấy bọn Ngũ Đại Ma Tinh chết thảm trong U Ma cốc, ở đó lớn lối.
- Việc ấy không liên can tới vụ này, đừng đem cái chết Ngũ Đại Ma Tinh dọa nạt ta.
- Tốt lắm, coi chưởng của ta đây.
Tiếp theo tiếng hô, Trịnh Kiếm Hồng phóng ra song chưởng Diêm Vương Câu Hồn và Huyền Âm Đoạt Mệnh ép thẳng vào đối phương.
Phùng Tử An dù đã đề phòng sẵn, cũng không sao tránh kịp.
Thân ảnh y bị hai luồng chưởng lực đẩy văng ra ba thước. Toàn thân rúng động, mặt mày tái mét, run bắn người.
Ngay khi đó, Đỗ Thu Linh rút kiếm lia tới Phùng Tử An.
Trịnh Kiếm Hồng hét :
- Thu Linh! Để đó cho anh, mau chận đường chín tên kia lại.
Đỗ Thu Linh lập tức hồi bộ, phóng mình chận ngang chín tên hảo hán.
Đỗ Thu Linh vui vẻ đáp :
- Vâng! Tiểu nữ chính là con của người. Xin cám ơn tiền bối đã có lòng ưu ái.
Vẻ mặt buồn buồn, Thái Thông lão trượng nói tiếp :
- Hôm Lôi anh hùng tử nạn, đệ tử Thiếu Lâm không giúp ích được gì thật là có lỗi với gia đình họ Đỗ, xin cô nương bỏ qua cho.
Đỗ Thu Linh đáp :
- Xin tiền bối đừng nói thế, khiến tiểu nữ thêm đắc tội.
Ngừng một chút, Đỗ Thu Linh hỏi :
- Thưa tiền bối, tiền bối và chư vị Chưởng môn tìm chúng tôi chắc có gì dạy bảo?
Thái Tông Lão Trượng đáp :
- Riêng phần cô nương thì không có gì rồi. Còn đối với Trịnh Kiếm Hồng chúng tôi có chút việc cần giải quyết. Vậy mời cô nương đứng qua một bên.
- Việc này...
Trịnh Kiếm Hồng chận lời :
- Em Linh! Việc này là của riêng anh với chư vị anh hùng đây thôi. Em đừng xen vào.
Đỗ Thu Linh vùng vằng :
- Không, phải để em can thiệp...
- Em đã quên là em lúc nào cũng tuân lời anh sao?
Đỗ Thu Linh biết mình nói thêm cũng vô ích, xụ mặt lui ra.
Trịnh Kiếm Hồng hướng mắt nhìn tám người Chưởng môn, lạnh lùng nói :
- Có phải quí vị đến phế chức Tôn chủ Võ Lâm của ta không?
Thái Tông Lão Trượng nói :
- Đúng thế! Nếu ngài bằng lòng thì việc đả thương đệ tử bản phái, ta sẽ bỏ qua cho.
- Như vậy... là các người muốn phế luôn lời di chúc của Tôn chủ đời trước?
- Không! Không! Ta không có ý ấy.
Trịnh Kiếm Hồng bĩu môi :
- Thú thật, ta cũng không ham gì chức vụ ấy. Chỉ vì vâng lệnh đại sư huynh Thần Long Kỳ Hiệp, buộc lòng ta phải đứng ra đảm nhiệm chức vị ấy thôi.
Thái Tông Lão Trượng nhăn mặt nói :
- Nhưng...
- Nhưng thế nào?
- Vì ngài bất tài lãnh đạo võ lâm, nên tám phái ta luận bàn và quyết định phế bỏ chức Tôn chủ của ngài, bây giờ ngài có chịu bỏ hay không?
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt sáng như sao, nhìn qua một lượt ba mươi ba cao thủ, lạnh lùng nói :
- Nếu không thì thế nào?
- Thì đừng trách chúng tôi vô lễ.
- Quí vị quá tự tin rồi.
- Đừng nhiều lời! Quyết định đưa ra, chúng tôi phải thi hành.
Tình hình trở nên căng thẳng nghẹt thở. Chỉ một cái vẫy ta là trận chiến bùng nổ.
Trịnh Kiếm Hồng vẫn thản nhiên, hỏi :
- Ngoài việc này, còn việc nào khác không?
Thiết Lâm Lão Trượng vội đáp :
- Còn!
- Việc gì?
- Lần này tám phái chúng tôi xuống núi có ý định quét sạch bọn tà phái/ Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày.
- Phong Lưu giáo chủ cũng ở trong nhóm đó chứ?
Thá Thông Lão Trượng đáp :
- Cố nhiên là có.
- Ta nghĩ không lẽ ghép tội Phong Lưu giáo chủ vào bọn tà phái được.
Thái Thông ngạc nhiên :
- Tại sao?
Trịnh Kiếm Hồng cười khảy :
- Vì mồm ông bảo Phong Lưu giáo là tà phái sao ông còn đi giao thiệp với bọn họ?
Câu nói đột ngột của Trịnh Kiếm Hồng làm Thái Thông đỏ mặt.
- Lão nào dám đi giao thiệp chính thức với Phong Lưu giáo đâu. Chẳng qua là muốn lợi dụng họ thôi.
Trịnh Kiếm Hồng gằn giọng :
- Chẳng qua là lợi dụng à?
- Đúng vậy!
Lão cười rồi tiếp :
- Thôi, đừng hỏi dông dài. Ta hỏi ngài có chịu bỏ chức Tôn chủ không thì nói?
Trịnh Kiếm Hồng sợ có chuyện không hay đến Phong Lưu nên cố đè nén cơn tức giận, ôn tồn hỏi :
- Lão trượng muốn tôi bỏ tước hiệu Tôn chủ Võ Lâm thật tình sao?
- Thật.
- Được! Tôi muốn đưa điều kiện.
- Nói thử xem!
- Quí vị bảo tôi không đủ tài mang tước hiệu ấy. Vậy tôi muốn quí vị thử sức.
Nếu qua vài đường chiêu, tôi thoát ra khỏi ta quí vị thì chức Tôn chủ Võ Lâm tôi vẫn còn chứ?
- Ngươi tự tin đến thế sao?
- Cố nhiên!
Rồi chàng lấy giọng oai hùng nói :
- Tám vị Chưởng môn và tất cả đệ nhị cao thủ quí phái đều ra tay một lượt đi.
Nhớ đánh cho trúng tôi, bằng không thì ôm hận đó.
Thái Thông lão trượng cùng bảy Chưởng môn khác và chúng đồ đệ của họ đều tái mặt. Họ không ngờ Trịnh Kiếm Hồng khinh họ đến thế. Mà nếu tất cả ba mươi ba người không hạ được Trịnh Kiếm Hồng để cho Trịnh Kiếm Hồng thoát thì họ sẽ ăn nói làm sao với thiên hạ. Nhất là làm sao dám gặp mặt Liệt Đương đạo trưởng của phái Võ Đang.
Nhưng sự thể không thể dừng tay, thoái lui.
Trịnh Kiếm Hồng hét :
- Còn chờ gì nữa? Ba mươi ba cao thủ vây một thiếu niên mà không dám sao?
Thái Thông như điên tiết hét :
- Tiểu Tử! Ngươi coi thiên hạ không bằng nửa con mắt. Chúng tôi liên hiệp tấn công thì đừng bảo cậy nhiều hiếp yếu nhé.
- Không đâu! Nhưng trái lại để tôi thoát ra thì sao đây?
Thái thông bị chận nghẹn họng, không biết đường nào mà trả lời cho xuôi.
Lão hướng mắt nhìn bảy vị Chưởng môn như hội ý.
Lúc đầu ai cũng cho rằng chỉ xử vài chiêu là hạ được Trịnh Kiếm Hồng. Chớ có ai ngờ đến việc này đâu.
Giây lát, Thái Thông hướng mắt qua Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Được rồi! Nếu ngài thoát được vòng vây thì chúng tôi để ngài giữ ngôi vị Tôn chủ và không quấy rầy ngài nữa.
- Các vị Chưởng môn nghe rõ rồi chứ?
- Vâng! Lời nói của Thái Thông cũng là lời của bảy môn phái chúng tôi.
- Nhất ngôn đó nhé.
- Đại trượng phu không nói hai lời.
- Tốt lắm! Xin mời chư vị ra tay.
Thái Thông chấp tay hô tiếng nhà Phật :
- A Di Đà Phật!
Trong lúc ấy, các cao thủ chia nhau đứng thành vòng tròn, bao vây Trịnh Kiếm Hồng vào giữa.
Mỗi người đều giữa vững vị trí của mình. Thế thủ thật chặt chẽ, một con ruồi bay qua cũng không lọt.
Ba mươi ba cặp mắt đổ dồn vào Trịnh Kiếm Hồng.
Ba mươi ba khuôn mặt phủ đầy sát khí chết người.
Sáu mươi sáu cánh tay hờm sẵn một mục tiêu, chỉ chờ lịnh là chưởng lực tuôn ra.
Trịnh Kiếm Hồng mắt quắc lên, quét hai luồng nhỡn tuyến giáp vòng. Tay xòe ra, môi mím chặt, nhưng mặt không biểu lộ chút gì là sợ sệt cả.
Chàng lạnh lùng quét mắt và đối phương không nói một tiếng.
Đỗ Thu Linh đứng bên ngoài run sợ bắn người.
Ba mươi ba cao thủ thượng thặng của Bát đại môn phái, đã từng khét tiếng giang hồ, đem uy danh về cho bổn phái làm thiên hạ khiếp vía. Thế mà đứng trước Trịnh Kiếm Hồng, thấy vẻ mặt oai nghi, thần sắc lẫm liệt và lạnh lùng đến độ tàn nhẫn, khiến họ đâm ra e dè.
Đột nhiên, giữa bầu không khí nghẹt thở đó, một tiếng hét lớn vang dội trời đất, rúng động lòng người phát ra.
Chỉ thấy Thái Thông lão trượng bay vọt lên, chưởng lực ép bổ vào đầu Trịnh Kiếm Hồng.
Nhanh như chớp, chàng quật ngược chiêu Diêm Vương Câu Hồn lên.
Bùng!
Thái Thông lão trượng bị chấn động lui ra.
Trịnh Kiếm Hồng không hề nhúc nhích, trái lại còn trân mình tiến tới thật là ngoài sức tưởng tượng của cao thủ Bát đại môn phái.
Ba vị Trang Huy, Văn Hoa và Hoàng Anh vội phất tay hợp chưởng Quyền Môn Chính Khí. Cuồn cuộn phóng ra như phong ba, bão táp nhưng không ngăn chận nổi Trịnh Kiếm Hồng.
Chàng như điên cuồng khoa tay tựa vũ lộng.
Chỉ trong nháy mắt ba mươi ba cao thủ nhất loạt vung tay ép chưởng ì ầm như ba đào, sóng dậy.
Rồi thoắt cái, Trịnh Kiếm Hồng bức đi, biến chiêu Long Lân Quyển Ba thành trảo nhắm ngay Pháp Triều Lão Trượng chụp qua.
Pháp Triều cả kinh trước công lực phi thường của Trịnh Kiếm Hồng, lão vội hụp đầu né tránh.
Nhanh như chớp, Trịnh Kiếm Hồng sử dụng ngay chiêu tuyệt thế khinh công Long vân sơ hiện bay vút qua đầu Pháp Triều thoát khỏi vòng vây, lẹ tựa tên bắn và nhẹ tựa lá bay.
Tưởng đã thoát nạn, không ngờ, từ phía sau lưng chàng một bóng đen đuổi theo, bám sát như bóng với hình.
Bóng đen vụt hét lớn :
- Chết!
Năm đường chỉ phong chỉa thẳng vào các yếu huyệt sau lưng chàng.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, uốn lộn người lại, hữu chưởng chém bổ vào cánh tay đối phương.
Bóng đen đó, không ai khác hơn là Hắc Y Tiên Ông.
Lão buột mồm khen :
- Giỏi lắm!
- Vừa nói, lão vừa đưa chưởng ra đỡ.
- Bùng! Bùng!...
Sức va chạm của hai kình lực kinh hồn đẩy lui lão té bật ra đàng sau. Còn Trịnh Kiếm Hồng văng bắn lên không trung, cao hơn trượng.
Ngay khi đó, cao thủ các phía cũng vừa chạy tới.
Thái Thông lão trượng nói lớn :
- Các vị cứ việc ra tay đừng lưu tình.
Tiếng Thái Thông vừa dứt, tám vị Chưởng môn tung ngay chưởng lực, kình phong cuồn cuộn như mây che mất thân ảnh Trịnh Kiếm Hồng.
Truyện khác cùng thể loại
528 chương
49 chương
10 chương
118 chương
26 chương
22 chương