Bích Huyết Tẩy Thương Ngân
Chương 13 : Cô gái bán hoa
Đêm lạnh, trời không mây, lại có sao. Dưới ánh sao mờ nhạt, dáng vóc của cô gái bán hoa thần bí này dường như rất quen thuộc, giống một người quen mà Mã Như Long đã gặp qua. Cô gái không thi triển khinh công, cũng không bỏ chạy, thế mà Mã Như Long vẫn không đuổi kịp.
Chờ đến khi Mã Như Long thi triển khinh công của Thiên Mã đường, thì cô gái đã cách xa ngoài năm trượng. Y gắn sức đuổi theo, thì cô gái lại càng đi xa hơn. Y chậm lại, thì cô cũng chậm lại. Y dừng lại, thì cô cũng dừng. Xem ra tuy rằng cô gái không muốn y đuổi kịp cô, nhưng cũng không muốn để y lọt lại phía sau quá xa.
Mã Như Long vụt hỏi :
- Phải chăng cô nương không muốn cho tại hạ nhìn thấy mặt, không muốn cho tại hạ biết cô nương là ai?
Không có tiếng trả lời, cũng không lời phủ nhận.
Mã Như Long cười lên :
- Rất tiếc ta đã biết cô là ai rồi.
Cô gái bán hoa bỗng nhiên cũng bật cười. Tiếng cười của cô vang lên giữa đêm lạnh tịch mịch, cũng tựa như một chén rượu ấm làm ấm áp toàn thân người nghe.
Cô cười khúc khích :
- Ngươi vốn phải biết chứ, vì ngươi đâu đến nỗi đần độn lắm.
Cô gái dĩ nhiên là Đại Uyển, vốn bị cô gái bán hoa làm hoảng sợ bỏ đi, nhưng bây giờ lại mặc y phục của cô gái bán hoa, ngay cả giỏ hoa trong tay cũng là của cô gái bán hoa kia. Vậy cô gái kia đã đi đâu?
Mã Như Long còn nhiều câu hỏi khác nữa : thân thế, võ công, lai lịch của Đại Uyển quá thần bí, hôm đó tại sao cô ta lại bị chôn vùi trong băng tuyết? Tuyệt đại sư, Ngọc đạo nhân, và các tuyệt đỉnh võ lâm cao thủ tại sao lại khiếp sợ cô ta như thế? Chuyện gì có liên quan đến Mã Như Long đều khó giải thích, mà ngay cả chính y đã biết Đại Uyển qua một thời gian, lại càng không thấu hiểu cô.
Mã Như Long đương nhiên không bỏ đi, bởi mỗi lần Đại Uyển xuất hiện, đều nhất định có một vài chuyện kỳ lạ xảy ra. Lần này cô lại làm chuyện gì nữa? Còn trò gì nữa? Mã Như Long rất muốn biết.
Đại Uyển quả nhiên có trò mới, ánh mắt cô hiện lên vẻ quỷ quyệt :
- Ta biết ngươi đảm lượng không nhỏ, cho nên lần này ta dắt ngươi đi đến một nơi kỳ quái.
- Đi làm gì?
Đại Uyển tỏ vẻ bí mật :
- Đi gặp một người, một nữ nhân rất ư kỳ quái.
- Ta đã gặp người đó chưa?
- Có gặp một lần.
- Có phải cô muốn nói đến cô gái bán hoa?
Đại Uyển nhìn Mã Như Long :
- Ngươi quả nhiên là không dốt, nhưng không biết ngươi có dám đi gặp cô ta chăng?
Mã Như Long đương nhiên dám đi chứ, dù cô gái bán hoa đó có là một nữ yêu quái ăn thịt người thì y cũng chịu đi.
Đại Uyển chớp mắt, lại hỏi :
- Ngươi không hối hận chứ? Gặp cô ta rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không hối hận chứ?
Mã Như Long trả lời rất chắc chắn :
- Ta đã làm nhiều chuyện đáng phải hối hận, có thêm một chuyện nữa thì có ăn nhằm gì?
Đại Uyển lại cười, tiếng cười trong như tiếng chuông :
- Không ăn nhằm một chút nào cả.
Thế là cả hai tiếp tục đi. Trên đường đi, Mã Như Long cứ suy đoán không biết Đại Uyển dắt y đến nơi nào? Y nghĩ đến rất nhiều chỗ kỳ quái, nhưng vẫn không ngờ cô lại dắt y vào chỗ nha môn trong thành.
Chức tri huyện tuy chỉ là quan hàng thất phẩm nhưng cũng kể như thuộc loại “phụ mẫu chi dân”. Nha môn của huyện phủ thật ra rộng lớn bề thế hơn Mã Như Long vẫn hằng tưởng tượng rất nhiều. Cổng chính đã đóng, Đại Uyển và Mã Như Long vào bằng cửa bên hông.
Đây là lần đầu tiên Mã Như Long bước vào chỗ nha môn, y hiếu kỳ nhìn cái trống kêu oan đặt trên giá cao, những gậy, trượng, và đủ các loại hình cụ kể cả bản răn đe, dựng trong công đường. Điều y thấy kỳ lạ nhất không phải các dụng cụ hình phạt, mà là các quân hầu đội mũ đỏ. Quan huyện tuy đã nghỉ, nhưng từng chặng cửa vẫn có hai quân hầu đứng canh. Những người này như thể đều là kẻ mù, không nhìn thấy Đại Uyển và Mã Như Long.
Nhưng chắc chắn các quân hầu không phải mù mắt, Mã Như Long và Đại Uyển rõ ràng bước qua trước mặt họ, làm sao họ chẳng thấy? Không lý Đại Uyển lại sử dụng ma pháp thần bí nào đó, biến cả hai trở thành kẻ ẩn hình?
Phía sau công đường là một khoảng sân rộng âm u, cũng có hai quân hầu đội mũ đỏ đứng canh phía ngoài. Mã Như Long bỗng bước đến nói :
- Này, ngươi có nhìn thấy ta chăng?
Tên quân hầu không để ý đến Mã Như Long, đến nhìn cũng không nhìn, nhưng lại hỏi tên quân hầu kia :
- Có người vừa nói chuyện phải không?
- Không có.
- Ngươi có thấy ai chăng?
- Không thấy ai cả, một bóng quỷ cũng không thấy.
Mã Như Long thấy mình quả nhiên lại gặp chuyện lạ, nếu Đại Uyển không kéo y vào sân thì y quả thật muốn đánh hai tên quân hầu một cái để xem họ có biết đau chăng?
Đại Uyển đang cười :
- Dù ngươi có lộn nhào trước mặt họ, họ cũng không thấy đâu.
- Tại sao không?
Đại Uyển bỗng chuyển hướng :
- Ngươi có biết cái sân này là chỗ gì chăng?
Mã Như Long không biết, nhưng y có thể cảm thấy nơi này có một loại quỷ khí không diễn tả được.
Đại Uyển khẽ nói :
- Nơi này là chỗ khám xét tử thi, trong vùng nếu có ai bị giết chết, thi thể đều được đem đến đây để khám xét tìm nguyên nhân cái chết.
Mã Như Long chưa thấy cái xác nào trong sân, cũng chưa ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng đã bắt đầu cảm thấy rất khó chịu. Ai đến đây cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu, thế tại sao Đại Uyển lại dẫn y đến đây?
Hai dãy phòng ở hai bên sân đều không có cửa sổ, cũng chẳng lên đèn. Tuy nhiên căn phòng sau cùng phía bên phải có ánh đèn lọt ra qua khe cửa. Đại Uyển bước đến trước cửa phòng.
Mã Như Long hỏi :
- Người cô muốn dẫn ta đến gặp có phải ở trong phòng này chăng?
- Sao ngươi không vào xem thử đi.
Nói xong Đại Uyển đẩy cửa phòng mở ra.
Ánh đèn soi rõ trong phòng có để một cái giường lớn. Trên giường có phủ tấm khăn vải trắng tinh, dưới khăn có người. Tấm khăn trải giường này thật quá ngắn, tuy che được phần trên của thân người, nhưng không che được cặp chân.
Điểm đầu tiên đập vào mắt Mã Như Long là cặp chân ấy, một cặp chân trần xinh xắn thon thả. Bất cứ ai nhìn thấy cặp chân này đều nhận ra đây là một cặp chân của nữ nhân, và có thể tưởng tượng được nữ nhân này nhất định rất đẹp.
Lúc ở trong hẻm tối, Mã Như Long không nhìn rõ mặt cô gái bán hoa dạo, nhưng bây giờ cũng có thể tưởng tượng được cô hẳn không xấu. Y bất giác thở dài :
- Cô ta đã chết?
- Xem ra hình như thế.
- Cô giết cô ta ư?
Đại Uyển lạnh nhạt đáp :
- Cô ả vẫn không xem ta ra gì, vẫn cho rằng mình có bản lĩnh giỏi hơn ta, lúc nào cũng có thể đánh bại ta, ta gặp cô ả liền bỏ trốn ngay, mục đích là để cho cô ả xem thường ta.
Đánh giá thấp đối thủ của mình là một sai lầm không thể chấp nhận được.
Đại Uyển nói tiếp :
- Quả nhiên cô ả đánh giá ta quá thấp, cho nên bây giờ ta còn đứng đây, mà cô ả đã ngã xuống, nhìn cũng giống như đã chết.
Mã Như Long hỏi lại :
- Chỉ nhìn giống như chết thôi à?
- Đúng.
- Nhưng kỳ thực cô ta chưa chết sao?
Đại Uyển cười bí ẩn :
- Tại sao ngươi không đến xem thử đi? Xem cho kỹ một chút.
Muốn xem kỹ thì phải giỡ tấm khăn ra. Mã Như Long giỡ mép khăn lên, vội lập tức thả xuống, mặt y bỗng ửng đỏ, tim bỗng đập nhanh hơn bình thường gấp bội. Tuy chưa nhìn thấy thật rõ nhưng y không dám nhìn lại lần nữa.
Nữ nhân nằm dưới tấm khăn hoàn toàn khỏa thân. Mã Như Long chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào đẹp như thế, một thân hình diễm lệ như thế, một khuôn mặt xinh đẹp như thế, cô gái này nếu đã chết thật thì rất đáng tiếc.
Đại Uyển hỏi :
- Ngươi nghĩ cô ả chết chưa?
Mã Như Long không biết.
- Mới nhìn thoáng qua đương nhiên không rõ được sống hay chết, nhưng ít ra ngươi cũng thấy là một cô gái đẹp như thế không có nhiều.
Mã Như Long thừa nhận điều này.
Đại Uyển nói :
- Nếu thế ngươi phải nhận ra là cô ả chưa chết.
- Tại sao ta phải nhận ra điều đó?
Đại Uyển khẽ thở dài :
- Bởi vì cô ả quá đẹp, đến độ cả ta cũng không nỡ để cho cô ả chết, dù trong lòng ta rất muốn giết cô ả, nhưng cũng không nỡ xuống tay.
Mã Như Long cũng thở dài :
- Bây giờ ta đã thấy cô ta, cũng tin là cô ta chưa chết, nhưng lại khiến ta càng mù mờ hơn.
- Ngươi không hiểu cái gì?
- Ta không quen cô ta, có đúng không?
- Đúng.
- Ta và cô ấy có liên hệ gì chăng?
- Tính đến nay thì chẳng có liên hệ gì cả.
- Vậy tại sao cô nhất định đòi dẫn ta đi gặp cô ấy?
- Bởi vì bây giờ tuy hai người không có quan hệ gì, nhưng về sau nhất định sẽ có.
- Quan hệ gì về sau?
Nụ cười của Đại Uyển càng bí mật hơn :
- Có những chuyện bây giờ ta chưa thể cho ngươi biết, nhưng ta có thể bảo đảm chuyện ta muốn ngươi làm chắc chắn không làm ngươi hối hận.
Mã Như Long hỏi :
- Cô chuẩn bị bảo ta làm chuyện gì?
- Ta chuẩn bị dẫn ngươi đi gặp một người nữa.
- Gặp ai?
- Một người rất thích ngươi, mà ngươi hình như cũng thích người đó.
- Làm sao cô biết ta thích người đó?
- Đã gặp qua người này thì rất khó mà không thích y.
Mã Như Long lập tức nghĩ đến một người :
- Giang Nam Du Ngũ?
Đại Uyển đáp :
- Ngoài ông ta ra còn ai nữa?
- Y đang ở đâu?
- Đang ở phía đối diện.
- Y đang làm gì?
Đại Uyển cười :
- Du Ngũ gia đang làm gì, ngươi không tài nào đoán được đâu.
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
70 chương
792 chương
37 chương
7 chương
78 chương
52 chương
33 chương
13 chương