Bích huyết hán khanh

Chương 34 : Thân tuyệt sắc

A Hán đại mộng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là ba cái đầu to đùng đang chen chúc trước mắt mà cười gian hắc hắc. “Tỉnh rồi à?” A Hán hơi ngỡ ngàng: “Sao các cậu còn chưa đi?” Các học sinh Tiểu Lâu tuy là không ngừng vào đời luân hồi nhưng không hề yêu cầu cùng tiến cùng lùi, thời gian thống nhất, giữa các lần vào đời, cách vài năm thậm chí vài chục năm cũng chẳng coi là chuyện gì ngạc nhiên. Cùng trong một thời đại, có người đã là ông già tám mươi, có người khả năng còn là hài đồng tám tuổi. A Hán lần đầu tiên lịch thế trở về, cảm thấy cực mỏi mệt, mặc dù giữa chừng từng bị Trương Mẫn Hân đánh thức một lần, vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt thời gian ngủ cho mình đặc biệt dài, vốn tưởng rằng chờ khi tỉnh lại những học trò khác đều đã vào đời, nào ngờ vẫn còn ba người thủ ở đây. “Bạn thân ái của chúng ta chưa tỉnh lại, chúng ta làm sao đi được?” Ý cười giữa mi mắt Phương Khinh Trần khiến A Hán bỗng phát run, nhớ tới vẻ mặt Trương Mẫn Hân khi kéo y xem đam mỹ lần trước. Tiểu Dung cười kéo y dậy: “Đến đây, bọn này đã nghĩ ra một biện pháp tốt cho cậu.” *** “Đẹp thật.” Nhìn người trong màn hình, A Hán rất tự nhiên nói ra hai chữ. Phương Khinh Trần khẽ hoan hô một tiếng, Tiểu Dung và Kính Tiết đập tay nhau một phát. “Cả người trì độn như cậu cũng nói đẹp, xem ra tâm huyết của bọn này không uổng phí.” “Đương nhiên, đây chính là chúng ta hao hết tâm tư, dung hợp tất cả các truyền thuyết cổ xưa, hướng tới cao nhất đối với sự mỹ lệ của nhân loại, tra hết kho gien của tất cả tuấn nam mỹ nữ hiện đại, để máy tính chủ trung ương giúp chúng ta thiết kế ra người mỹ lệ nhất trên thế giới.” “Nhìn khuôn mặt này, diện mạo này, dáng người này, cơ bắp này, đường cong này. Hải Luân của Đặc Lạc Y kia căn bản không đủ nhìn, Ðát Kỷ hồ ly tinh hóa thân trông thấy khẳng định đâm đầu chết. Vệ Giai khiến người nhìn mà chết được gì đó, Độc Cô Lang phong lưu gì đó, ngay cả một phần mười cũng chẳng bằng.” Cả Kính Tiết cũng không khỏi vẻ mặt hưng phấn lớn tiếng giải thích. Tiểu Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai A Hán: “Cậu đã không có ý kiến, vậy thì đời này thân thể của cậu sau khi lớn chính là thế này đây.” “Hả!” A Hán ngạc nhiên. Phương Khinh Trần cười hì hì bổ sung: “Đương nhiên, ngươi vừa sinh ra đã thập phần đáng yêu, theo dần dần lớn lên, tuổi nhỏ đã là mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ vô song.” “Nhưng mà…” A Hán lẩm bẩm “Tôi luôn dùng bộ dáng của chính mình.” “Cứ bằng bộ dáng này, sự lười biếng kia của ngươi, còn trông mong có người yêu ngươi, còn trông mong có thể hoàn thành luận văn?” Phương Khinh Trần cười khẩy. Tiểu Dung mỉm cười: “Được rồi, đổi một thân thể đẹp chút cũng không có gì là ghê gớm. Bởi vì luận đề của cậu, khiến cậu nhất định phải không ngừng sống cùng người tính cách lạnh lùng tàn khốc mà máy tính lựa chọn, cậu lại chẳng biết bảo vệ mình, hiện tại biến thành bộ dáng này, có được vẻ mỹ lệ như thế, người tàn nhẫn hơn cũng sẽ không nỡ thương tổn cậu.” “Đúng vậy.” Phương Khinh Trần và Kính Tiết đồng thời gật đầu “Cho dù là bọn này đối mặt với thân thể như vậy, cũng phải có cảm giác mê mẩn động tâm, người bình thường càng không cần nói.” Phương Khinh Trần cười meo meo nói: “Có thân thể tuyệt thế này bảo vệ, cam đoan ngươi đời này sẽ được người nâng niu trong tay, không phải chịu khổ nữa.” “Nhưng mà…” A Hán mới nói được hai chữ, ba người đã đồng thời đưa tay túm đến: “Đừng có nhưng mà, chúng ta cùng đi thôi.” *** Ngoài dự liệu của đám Phương Khinh Trần ba người, A Hán đời này ngắn ngủi khác thường, đồng thời lần thứ hai khiến máy tính trung ương của Tiểu Lâu gần như treo luôn, mà giáo sư Trang thoạt nhìn còn anh tuấn đẹp trai hơn các học sinh thì bi ai phát hiện, mình đã có một sợi tóc bạc. Chuyện rằng đời này, A Hán vừa sinh ra thì cha mẹ đều mất, trở thành cô nhi, được một giang hồ dị nhân ẩn cư sơn lâm nhặt đi, vì y từ khi sinh ra đã là anh nhi đáng yêu nhất, theo tuổi tác dần lớn, chính là hài tử đáng yêu nhất. Cho nên dị nhân kia tuy đệ tử đông đảo, lại bảo vệ y, yêu thương y nhất. Chỉ cần A Hán muốn, dù là sao trên trời cũng nguyện hái xuống cho y, huống chi A Hán nhu thuận nghe lời nhất, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quá đáng. Trong mắt người làm sư phụ, trên đời không còn đệ tử nào đáng yêu hơn A Hán, cùng là khi luyện võ đứng tấn buồn ngủ, trong mắt sư phụ, A Hán nghe lời nhất, lúc buồn ngủ còn nghĩ đến đứng tấn, mà đồ đệ khác, không cần hỏi, tự nhiên là lúc đứng tấn chỉ muốn ngủ. Nếu là đệ tử khác, được thiên vị như thế, sớm đã bị các sư huynh đệ ghen ghét chết, nhưng A Hán xinh xắn đáng yêu như thế, tất cả các sư huynh đệ đều chiều chuộng bảo vệ y, cưng y tới cực điểm. Cuộc sống của A Hán vốn phải cực sung sướng, nhưng mà cho dù lười nhác như y, lúc này tự tại như thần tiên, cũng vẫn phải hoang mang. Tỷ như, tại sao theo y ngày một lớn lên, ánh mắt sư phụ y càng ngày càng cổ quái. Tỷ như, tại sao tất cả sư huynh đệ ở trước mặt y đều cười hì hì thân thiết hòa khí, nhưng y vừa quay người là xông vào đánh nhau, có mấy lần y nửa đêm dậy đi tiểu, trong lúc vô ý phát hiện sư huynh đấu kiếm, đánh hệt như là sinh tử chi tranh gì đó vậy. Gì mà sư đệ là của ta, nghe mà chẳng hiểu gì sất. Y lắc đầu, về phòng ngủ tiếp. Tỷ như, bắt đầu từ khi nào, các sư huynh đệ thích nửa đêm chạy lên giường y, nói là muốn ngủ cùng. Ban đêm nghe thấy tiếng thở dốc cực kỳ kịch liệt, lười biếng chẳng buồn để ý, tiếp tục ngủ, trong mơ luôn cảm thấy có con rắn cứ quấn trên người. Hôm sau dậy, sư huynh này luôn sẽ bị sư huynh khác lấy danh nghĩa luận bàn võ công đánh gần chết. Tỷ như, bắt đầu từ khi nào, sư phụ mấy lần cứ vô cớ một mình triệu y vào phòng, im lặng nhìn y rất lâu, lại chẳng nói gì rồi bảo y ra ngoài. Cho đến một lần nọ, sư phụ khàn giọng nói: “Ta dạy con một loại võ công mới.” Ông ta bắt y cởi quần áo, tay kề lên tay, ôm thẳng thắn mà cực lực như vậy. Tri thức đời trước từng học giây lát nổi lên trong đầu, y an an tĩnh tĩnh hỏi: “Sư phụ, người muốn hành phòng với con à? Võ công của người có liên quan đến hành phòng à?” Sư phụ ngạc nhiên mở mắt, nhìn đồ đệ chỉ mười một tuổi, chưa từng rời khỏi núi này. Nhưng chỉ một khắc sau, đã như dã thú điên cuồng đè y ngã xuống đất. Tiếp đó, cửa gỗ bị chấn bay, đại sư huynh đứng trước cửa quát lớn: “Sư phụ, ông không thể làm chuyện không bằng cầm thú này.” Sau đó nữa, chỉ còn lại tiếng gào thét, những khuôn mặt dữ tợn, kiếm quang tung bay, máu tươi tung tóe. Những sư huynh đệ ánh mắt đỏ lừ bổ đến, hô to không thể đó. Sư phụ ngày xưa hiền lành, trần truồng nhảy lên kia. Sư phụ tay không đoạt kiếm, cổ tay vừa chuyển đã giết chết tam sư huynh nuôi dạy hơn mười năm. “Ông thật độc ác.” “Ông không bằng cầm thú?” “Từ nay về sau, ông không còn là sư phụ của bọn ta nữa.” Bốn phía ầm vang, tiếng cười the thé của sư phụ đâm nhói tai người: “Các ngươi cũng chẳng cần mỗi kẻ giả dạng quân tử, ta điều gì chẳng biết, các ngươi kẻ nào không phải ngày ngày muốn lột sạch rồi thượng nó.” Nơi kiếm quang nổi lên, thân xác máu thịt bị xé sống, tàn chi đứt đoạn, bịch bịch rơi xuống trước mặt, máu tươi bắn đầy mặt A Hán. A Hán chầm chậm đứng dậy, nhìn cuộc hỗn chiến lãnh khốc trước mắt. Y vĩnh viễn không thể lý giải, thế nhân sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy với người đã sống chung bao năm trời. Y cảm thấy cần phải ngăn cản, lại không biết mình có thể làm gì? Y vẫn lười nhác, chẳng muốn luyện công, lại vẫn được dung túng, trừ khinh công miễn cưỡng có thể gặp người thì căn bản không có lực lượng gì để tham gia phân tranh thế này. Sau khi đã trả cái giá vô cùng thê lương, mọi người rốt cuộc đã chế được sư phụ điên cuồng chém giết. Hai mươi mấy sư huynh đệ, chỉ còn năm người vẫn có thể đứng tại chỗ. Đại sư huynh mặt đầy máu cười gằn: “Lão bất tử, ta chính là biết tâm tư không nhìn ra người này của lão, mới dặn các sư huynh đệ ngày đêm giám thị lão. Lão dựa vào cái gì mà có thể độc chiếm…” Tiếng kêu thê thảm, khiến quở mắng đắc ý của gã đột nhiên gián đoạn, gã không dám tin mà cúi đầu nhìn mũi kiếm đâm xuyên qua ngực, bên tai nghe giọng nói âm lãnh của ngũ sư đệ: “Trong các sư huynh đệ, ngươi võ công cao nhất, chúng ta há có thể cho ngươi độc chiếm tiểu sư đệ.” A Hán bắt đầu chầm chậm lui lại, y vẫn không thể lý giải hành vi kỳ dị như vậy của thế nhân, nhưng tinh tường cảm giác được, hết thảy biến loạn đều đến từ mình, hiểu rõ như thế, khiến y có cảm giác chán ghét kỳ dị, thậm chí phẫn nộ. Mấy sư huynh đệ cuối cùng còn đứng vững kia vội vàng đuổi theo. Xa xa truyền đến tiếng họ hô hoán. “Tiểu sư đệ, ngươi đừng chạy.” “Tiểu sư đệ, không sao nữa rồi.” “Tiểu sư đệ, sư huynh sẽ thương ngươi.” “Tiểu sư đệ, chúng ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.” Khi chạy đến bên vách núi, A Hán sửng sốt một chút, tại sao trong mọi câu chuyện, người chạy trốn sẽ luôn gặp phải vách núi. Y vừa chần chừ, các sư huynh đã đuổi tới. Họ duỗi thẳng cánh tay đã nhuộm đầy máu huynh đệ và sư phụ, trong mắt toàn là vẻ điên cuồng không hiểu, luôn miệng hô: “Tiểu sư đệ.” A Hán không biết, sự chán ghét quỷ dị này là từ đâu mà đến, lại xác thực biết, mình không hề muốn họ đụng tới mình, thế là chẳng do dự nữa, nhún người nhảy xuống vách núi. Điều cuối cùng y nghe thấy, là tiếng kêu thảm thiết thê lương dị thường của mấy sư huynh. A Hán đời thứ hai, mười một tuổi đã chết. Nguyên nhân tử vong, nhảy xuống núi tự sát. Chưa từng có học sinh nào, mới mười một tuổi đã mô phỏng thất bại mà về, máy tính trung ương cơ hồ tin chắc là mình đã bị loại virus thần kỳ nào đó sửa ghi chép, bằng không sao lại có nội dung vớ vẩn như thế. Giáo sư Trang giận gần hộc máu, trời ạ, đối tượng A Hán tiếp xúc ở đời thứ hai, cho tới bây giờ, chỉ có dục vọng vì mỹ lệ mà đến, còn cách yêu mười vạn tám ngàn dặm, theo tốc độ này, tên học sinh này, chẳng biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành luận văn. Lúc A Hán chết, Trương Mẫn Hân, Phương Khinh Trần, Tiểu Dung, Kính Tiết đều còn đang lịch thế ở nhân gian, chỉ từ trong liên hệ đơn hướng của giáo sư Trang mà biết được chuyện của A Hán, mỗi người đều kích động chực té xỉu. Trương Mẫn Hân giận dữ xin giáo sư Trang giúp đánh thức A Hán đang ngủ say, thông qua câu thông tư tưởng, quát ầm lên: “Cậu cậu cậu, cậu đời đầu tiên thành tích đã hỏng bét, đời thứ hai, cậu còn dám tự sát, cậu thật sự không sợ trừ điểm phải không?” “Tôi đâu có tự sát.” Cô thấy phẫn nộ, A Hán còn ủy khuất hơn. “Cậu nhảy xuống vách núi, còn không phải tự sát?” Trương Mẫn Hân tức ói máu. “Tôi nhảy xuống núi sao có thể tính là tự sát.” A Hán càng thêm buồn bực “Tôi trước khi nhảy xuống làm sao biết nhảy xuống núi sẽ chết người?” “Nhảy xuống núi sao có thể không chết người?” “Nhảy xuống núi sao có thể chết người.” A Hán càng thêm hùng hồn “Trong mấy bộ truyện tôi xem, chưa từng có người nào nhảy xuống núi mà chết cả.” Trương Mẫn Hân sửng sốt, cẩn thận nghĩ, đúng thật, chẳng những đam mỹ cô cho A Hán coi, dù là vô số câu chuyện lưu truyền trăm ngàn năm qua, cùng với trong game trong phim ảnh truyền hình hoàn toàn mới của thế giới hiện đại, người nhảy xuống núi cơ bản không chết, vai chính nhảy xuống núi không chết là bình thường, đến cả vai phụ cũng hở chút là được người khác cứu. Cho dù là nhân vật phản diện, cuối cùng nhảy xuống núi chết rồi, trong tập tiếp theo vẫn sẽ sống lại. Khó trách đồ đần có rất ít kinh nghiệm về nhân thế như A Hán thật sự cho là nhảy xuống núi căn bản sẽ không chết người. Hóa ra A Hán đời thứ hai kết thúc, nói là tự sát, không bằng nói là bởi vì một sự hiểu lầm quá hoang đường. Mà sau khi thông qua giáo sư Trang biết được những việc A Hán trải qua ở đời thứ hai, Tiểu Dung trầm mặc rất lâu, sau đó xin giáo sư Trang giúp y nối ý niệm với Phương Khinh Trần và Kính Tiết, rất đỗi mâu thuẫn hỏi: “Có phải chúng ta đã sai rồi không, có phải sự tùy hứng làm bậy của chúng ta, đã mang đến tai nạn cho thế nhân, có phải sự mỹ lệ không thuộc về nhân gian mà chúng ta đem đến đời này, mới khiến họ sư đồ tương tàn, huynh đệ trở mặt, đến nỗi chết nhiều người như vậy, chúng ta có phải đã làm sai?”