Bích huyết hán khanh
Chương 127 : Bàn tính như ý
Khi Dung Khiêm trở lại phòng ngủ, thức ăn trên bàn đã sớm bị ăn sạch sẽ, hiếm thấy chính là, Phó Hán Khanh ăn uống no nê rồi mà vẫn chưa ngủ, chỉ dựa đầu giường, híp mắt dở mộng dở tỉnh chờ y.
“Ngươi vẫn chờ ta trở lại như vậy sao?” Dung Khiêm quả thực hơi được sủng mà kinh.
Phó Hán Khanh cười nói: “Trước khi đến ta đã ngủ cả ngày rồi.”
“Hóa ra là đã có chuẩn bị mà đến.” Dung Khiêm ra vẻ giật mình gật đầu, lúc này mới cười ngồi xuống “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Ánh sáng nguy hiểm cực độ chớp động trong mắt “Nhất thiết đừng nói với ta, ngươi không có việc gì cũng chạy tới tìm ta, bản thân ngươi phải chịu thì đã đành, ta mắt thấy có thể qua bằng thành tích ưu dị, nếu như bị ngươi liên lụy thì quá không đáng.”
“Ta tới tìm ngươi, đương nhiên là việc nghiêm chỉnh có liên quan đến thân phận đời này của ta.” Phó Hán Khanh nghiêm mặt nói “Ngươi biết thân phận của ta hiện tại chứ?”
“Lần trước có nghe nữ nhân nhiều chuyện Trương Mẫn Hân kia nhắc tới, tiểu tử ngươi lại làm đến giáo chủ Ma giáo.” Dung Khiêm thở dài lắc đầu “Ta thật lo lắng cho tiền đồ của Tu La giáo ghê.”
Phó Hán Khanh không hề hổ thẹn xíu xiu, trực tiếp vào đề: “Ngươi biết, Tu La giáo ở Yên quốc hầu như không có thế lực gì, lực đả kích của quan phủ quá lớn, đệ tử Yên quốc tình cảnh rất gian nan. Ngươi có thể cho quan phủ thả lỏng hạn chế với Tu La giáo, tiến tới giúp đỡ các đệ tử ở Yên quốc thành lập cơ nghiệp không?”
Dung Khiêm bật cười: “Với giao tình bạn học của chúng ta, giúp ngươi một chút đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng máy tính quy định, không được nói giao tình rồi làm bậy, không được lén gặp mặt, ngầm kết minh ước. Trong giới hạn thân phận kiếp này, vì công vụ mà gặp mặt là có thể lý giải, nhưng đã như vậy thì chỉ có thể giải quyết việc công, bất cứ một chính phủ lớn mạnh nào, một người chấp chính có tầm nhìn xa nào, đều không thể cho phép dân gian có quá nhiều lực lượng vũ trang tư nhân quá mạnh mẽ. Ta có lý do gì để phải đáp ứng yêu cầu của ngươi?”
Phó Hán Khanh gãi đầu, khổ não nói: “Nếu ta có thể cam đoan, họ sẽ không làm chuyện trái pháp luật, không đối nghịch với quan phủ, chỉ lấy phương thức hợp lý hợp pháp phát triển thế lực? Ngươi có thể châm chước một chút không?”
“Nếu nói như vậy, với ta thì không có trở ngại gì lớn, nhưng ngươi biết trước kia người của Tu La giáo làm điều ngang ngược, đã làm bao nhiêu chuyện khiến người ta đau đầu không? Chỉ bằng tội lỗi trước kia, cũng chẳng có lý do gì xóa bỏ áp chế với Tu La giáo đồ trong nước.”
“Ta bảo họ chẳng những thủ pháp nghe lời, còn phải tận lực hiệp trợ quan phủ, tỷ như địa phương có cường đạo phi tặc nào thân thủ tốt làm xằng làm bậy, chỉ cần quan phủ hiệu triệu một tiếng, các đệ tử Tu La giáo đều có nghĩa vụ phái ra cao thủ, giúp quan phủ một tay.” Phó Hán Khanh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình thân là giáo chủ, vẫn nên giúp các đệ tử tranh thủ một chút quyền lợi, bèn bồi thêm một câu: “Ngươi biết, phần lớn đệ tử Tu La giáo võ công đều rất không tồi, cũng rất có lực hành động, đừng nói quan phủ, cho dù ngươi muốn làm chuyện gì, không tiện tự mình ra mặt, cũng có thể để họ đi làm, đương nhiên họ ra nhiều sức như vậy, quan phủ cũng thế, ngươi cũng thế, chắc chắn sẽ không bạc đãi họ, có phải không?”
Dung Khiêm mắt lóe dị thái nhìn y: “Không tồi nha, A Hán, thật không ngờ mới một thời gian không gặp mà ngươi đã trở nên khôn khéo giỏi giang, xem ra bọn ta không cần lo lắng thay ngươi nữa.”
Phó Hán Khanh cũng không biết lời này rốt cuộc là khen ngợi hay châm chọc, chỉ cười cười: “Ta chỉ cảm thấy, đã làm giáo chủ thì nên tận trách nhiệm, làm chút việc giúp họ.”
Dung Khiêm gật đầu không ngừng, vui vẻ nói: “Hóa ra phương pháp để ngươi không lười đơn giản như vậy, chỉ cần tận lực đè trách nhiệm xuống là được, vậy ta cứ…”
Phó Hán Khanh hoảng sợ, hấp tấp nói: “Không phải, không phải, không phải, ta vẫn thích cuộc sống lười biếng, không cần lo gì hơn. Nhưng tình trạng Tu La giáo không tốt như vậy, cũng chẳng tới phiên ta làm biếng.” Khả năng trong ý thức của y, hết thảy những việc trước nay mình làm kể từ khi làm giáo chủ đều không tính là làm biếng, cho nên lời này nói ra không hề đỏ mặt “Cho nên, ta phải tận lực giúp Tu La giáo phát triển hướng đến chỗ tốt, chỉ có Tu La giáo thịnh vượng phát triển, không có nguy cơ lớn, mới không có chuyện động chút là đánh đánh giết giết, đè xuống đầu ta. Vậy là ta có thể yên tâm đi ăn ăn uống uống khỏi cần quản chuyện.”
Nghĩ đến những năm tháng tốt đẹp mai sau, mắt Phó Hán Khanh cũng phải toát ra ánh sao khát khao lấp lánh.Dung Khiêm nhìn mà buồn cười: “Ngươi nghĩ thật là hay, thứ nhất, cho dù Tu La giáo phát triển lớn mạnh, nhưng càng là cây to càng đón gió, sao có thể tránh được đánh đánh giết giết. Thứ hai, cho dù Tu La giáo tương lai mọi sự suôn sẻ, làm giáo chủ vẫn có cả đống chính vụ phải xử lý.”
Phó Hán Khanh thở dài thườn thượt, trên mặt lại lộ ra vẻ dứt khoát: “Điểm thứ nhất, ta sẽ tận lực thay đổi cách nghĩ thói quen gặp chuyện chỉ dùng đánh giết để giải quyết.”
Dung Khiêm lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Chuyện kiểu này căn bản không có bao nhiêu hy vọng thành công.”
“Ta biết chứ, nhưng nếu không làm gì, vậy thì cả một chút hy vọng cũng không có.” Phó Hán Khanh nói hết sức đương nhiên “Cho nên mới cần ngươi giúp đỡ, bọn họ đều cho là võ công của ta rất cao, lại thêm ngươi giúp ta làm chuyện lớn như vậy cho Tu La giáo, uy vọng của ta sẽ rất cao, sẽ trở thành thần tượng của họ, lời ta nói sẽ có rất nhiều người nguyện ý nghe.”
Dung Khiêm cảm thấy mình nên lớn tiếng cười nhạo ý nghĩ viển vông của Phó Hán Khanh, vì muốn làm biếng, lại phải đi làm chuyện vất vả nhất, song chẳng cười nổi.
Theo vài phương diện mà nói, cách nghĩ và cách làm của Phó Hán Khanh, lại thật sự không phải hoàn toàn không có tính khả thi. Suy luận của y cũng hợp lý. Có lẽ bất luận phương pháp của y chính xác cỡ nào, động cơ và mục tiêu của cả sự kiện vẫn ngu xuẩn đến cực điểm. Song, trên đời này, nếu thật có thể thêm mấy kẻ ngu xuẩn, biết đâu hết thảy sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Chẳng qua, bản thân y không có khả năng vĩ đại đến mức làm loại người ngu xuẩn này.
Y hơi thở dài lắc đầu: “Vậy thứ hai thì sao?”
“Thứ hai, chính là thành lập một chế độ hoàn mỹ, đồng thời chọn người có năng lực giúp đỡ.” Phó Hán Khanh tràn đầy lòng tin nói “Ta sau mấy đời thất bại, cũng đã nghiêm túc học một giờ lịch sử thường thức.”
Dung Khiêm gật đầu ra vẻ thán phục: “Thật hiếm thấy, rốt cuộc ngươi cũng biết chăm chỉ tự mình chủ động tìm tư liệu tiến hành sóng điện não quét ký ức.”
Phó Hán Khanh đối với châm chọc kiểu này luôn luôn bình chân như vại: “Ta phát hiện, trong lịch sử, Hoàng đế không làm việc chỉ hưởng thụ có rất nhiều. Như Tề Hoàn công Tiểu Bạch thời Chiến quốc, trên cơ bản phần lớn quốc chính đều giao cho Quản Trọng thay y xử lý. Y chỉ cần chuyên tâm ăn đồ ăn của Dịch Nha, cùng mấy người Khai Phương Kiên Điêu vui chơi vận động là được. Cho nên có một người rất có khả năng giúp đỡ là rất quan trọng.” Y nhoẻn miệng cười thật tâm “Vừa may bên cạnh ta có một người, cực kỳ có khả năng, tất cả công tác của giáo chủ, y đều có thể đảm nhiệm.”
“Còn nữa, đời Minh cũng có bao nhiêu Hoàng đế rất nhiều năm không vào triều, hoàn toàn chẳng để ý quốc gia đại sự, mỗi ngày ở hậu cung cùng đám phi tử chơi trò vận động, cùng đám đạo sĩ giả thần tiên, thế nhưng quốc gia chưa từng ngừng vận chuyển. Bởi vì, khi đó tập đoàn quan văn đã có thể dưới tình huống không có Hoàng đế, tự mình vận hành cơ cấu quốc gia. Đương nhiên thời điểm đó chế độ vẫn chưa hoàn thiện, Hoàng đế dốt nát có thể hại rất nhiều bách tính. Nhưng dù sao so với quân vương cần chính, quản lý triều chính cần cù chăm chỉ, kết quả là đem Tể tướng Đại tướng người giết người đổi, khiến quốc gia diệt vong thì vẫn tốt hơn chứ. Hơn nữa tới thời đại của chúng ta, có chế độ hoàn thiện nhất, người lãnh đạo tối cao của quốc gia, trên cơ bản cũng không còn việc gì, sự vụ các cấp, chỉ cần xử lý theo trình tự là được. Cho nên, chỉ cần ta có thể tìm được một trợ thủ tốt, lại có thể kiến lập một chế độ khá hoàn thiện, phần lớn sự vụ trong giáo có thể không cần giáo chủ hỏi đến, đã trực tiếp xử lý xong, vậy là ta có thể vạn sự không lo, ăn no chờ chết.”
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Phó Hán Khanh ngay cả bịa đặt kia cũng thoáng có vẻ hưng phấn: “Vì tương lai tốt đẹp như vậy, ta đương nhiên phải cố gắng một chút. Mau chóng giúp Tu La giáo thoát khỏi khốn cảnh, giải quyết vấn đề lớn nhất của Tu La giáo, tự mình lập công, gia tăng uy vọng, tương lai khi ta cải cách chế độ, người ta sẽ nguyện ý nghe lời, còn phải để trợ thủ kia xử lý sự vụ của giáo chủ một cách nhanh chóng thích đáng, cũng để người khác thích ứng quyền uy của y…” Phó Hán Khanh bẻ tay suy tính, bản thân cũng cảm thấy vấn đề rất nhiều, không khỏi lại thở dài, rồi lại lập tức cổ động mình cố gắng hơn “Mặc dù công tác thoạt nhìn hơi phiền toái, bất quá cũng không việc gì hết, cầu vồng luôn phải sau giông tố mới có thể xuất hiện, bình minh luôn phải đợi khi bóng tối qua đi mới đến, hiện tại vất vả nhiều một chút, tương lai sẽ có thể nhàn hạ thêm một chút…”
Dung Khiêm tựa tiếu phi tiếu: “Ta nói tiểu tử ngươi sao bỗng nhiên biến thành suy nghĩ chu toàn như vậy, chịu khó nghiêm túc như vậy, hóa ra là có động lực tương lai nhàn hạ hưởng phúc sau lưng thôi thúc.” Y vỗ tay “Không tồi không tồi, kế hoạch của ngươi trên lý thuyết mà nhìn, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ đáng tiếc…”
Y kéo dài giọng, khiến Phó Hán Khanh ngỏng cổ dùng ánh mắt nóng hừng hực vừa chờ mong lại mang chút cầu xin nhìn y.
Dung Khiêm vô tình lắc đầu: “Đáng tiếc, bàn tính như ý của ngươi tuy tốt, ta lại không thể đáp ứng.”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
81 chương
313 chương
6 chương
58 chương
114 chương
830 chương