Bích hàn kim

Chương 3

Động Đình tám trăm dặm, đường mây trải dài vô biên, tự cổ trong hồ có núi, tên là Quân Sơn, lúc mưa dầm mây mù vây lượn, khi ngày nắng hào quang vạn trượng. Cư dân bản địa, ai ai cũng tin rằng trên núi Quân Sơn có thần linh cư ngụ. Lúc Mộ thị được phong làm Trường Sa hậu, đã cho tu sửa linh điện Quân Sơn, thờ cúng đại đế, lại xây dựng thêm một tòa thành trì, đối diện Quân Sơn cách xa một chút về phía tây Động Đình , tên Nhạc thành, định vương đô. Hai trăm năm trôi đi, trải qua nhiều đời Trường Sa vương khuếch đại, Nhạc thành hôm nay, mỗi bức tường thành đông tây nam bắc dài đến ngàn dặm, nhân khẩu trong thành hơn trăm ngàn người, tuy còn kém xa Trung Nguyên phồn thịnh, càng không thể sánh ngang với đế đô của thiên tử, nhưng tường thành kiên cố, chông không thẻ bẻ, đặc biệt, so với những bách tính ngoài kia, nhiều năm vì chịu loạn phiên vương không dứt mà bị tàn hại, con dân Trường Sa quốc ở phương nam xa xôi, có thể xưng là an cư lạc nghiệp, thanh bình vô lo. Vào một buổi sáng sớm nọ, với dân chúng Trường Sa quốc sống trong thành mà nói, chỉ là một ngày bình thường. Cuối thu đã tới, ngoài thành lá phong rực đỏ như lửa, sau khi cửa thành mở, theo ánh mặt trời lên cao, trong thành cũng dần trở nên đông nghịt, ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập. Khi người đi đường tới gần Mộ thị vương phủ thường được xưng là “Vương cung” nằm ở phía bắc, không khỏi thả chậm bước chân, thần sắc thành kính. Bọn họ không hề hay biết, hai ngày nay, trong vương phủ bề ngoài vẫn trang nghiêm tĩnh lặng này, thật ra đã sớm nhốn nháo hỗn loạn. Vài vị quan viên trọng yếu của Trường Sa quốc, lúc này toàn bộ đều tập hợp trong vương phủ, người nào cũng lo lắng vạn phần. Hôm trước, Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh đưa một toán thị vệ ra ngoài săn bắn. Vị vua trẻ tuổi, rong ruổi rời núi, trong một chốc cao hứng đã phóng ngựa độc hành bỏ rơi đám tùy tùng. Đến khi trời tối, ngựa của ngài theo đường cũ tìm về, nhưng không hề thấy bóng dáng của Mộ Tuyên Khanh. Tin tức truyền đến vương phủ, vương hậu Lục thị vô cùng lo lắng, lập tức cho vời nghĩa tử Viên Hán Đỉnh của tướng quốc quá cố tới, báo tin vương mất tích khi đi săn cho hắn biết, lệnh hắn dẫn người lên đường tìm kiếm. Công cuộc tìm kiếm chưa từng gián đoạn. Bắt đầu từ đêm hôm trước, cho đến rạng sáng hôm nay, kéo dài một ngày hai đêm. Nhưng vẫn không hề thấy tăm tích Mộ Tuyên Khanh. Khu vực ngài tới săn thú, núi cao rừng rậm, địa thế phức tạp. Mọi người suy đoán, rất có khả năng trên đường đi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hiện giờ không rõ người đang ở phương nào. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Thần sắc đám người không khỏi trở nên ảm đạm, giống như tang cha tang mẹ. Tin tức này, với họ mà nói, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, càng là tin dữ không gì sánh được. Trường Sa vương còn rất trẻ, vẫn chưa kịp lưu lại vị thế tử nào có khả năng kế thừa vương vị. Một khi thật sự có chuyện xảy ra, Trường Sa quốc rất có thể phải đối mặt với nguy cơ diệt quốc. Nếu triều đình kéo dài ân trạch, từ nay về sau, gia tộc Mộ thị ngoại trừ đánh mất vương hàm, chắc hẳn vẫn có thể tiếp tục cư ngụ nơi đây, giữ lại phong thưởng. Nhưng đám quan viên Trường Sa quốc bọn họ, con đường sau này, chỉ e vô cùng mịt mờ. Đột nhiên ngoài nhà chính truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập. Mọi người vội vã ngoảnh đầu. Một tên thị vệ hối hả vọt vào. “Sao rồi? Viên tướng quân đã có tin tức của vương chưa?” Thừa tướng Lục Lâm là thúc phụ* nhà vương hậu Lục thị, vừa hay tin đã lập tức phái người tạm thời phong tỏa, tránh lan truyền ra ngoài khiến lòng dân bất an, bản thân cũng canh giữ ở đây trọn hai ngày, sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Chưa đợi thị vệ tiến vào, đã chạy vội đến trước cửa đại sảnh, lo lắng chất vấn. *Thúc phụ: Chú ruột Thị vệ lắc đầu, quỳ xuống, hai tay nâng cao, dâng lên một hòm thư, nói lớn: “Có tín sứ đưa tới! Báo là do quận chúa phái đi, có thư quan trọng cần giao cho vương hậu!” Lục Lâm nghe thấy là thư tín của vị quận chúa đã gả đến Quỳ Châu vào đầu năm nay gửi tới mà thôi, vô cùng thất vọng, sai người mang thư vào trong, lại cắt cử người tới chỗ Viên Hán Đỉnh dò la tin tức. Lục thị và Mộ Tuyên Thanh là thanh mai trúc mã, phu phụ tương thân, sinh được một người con gái, đột nhiên hay tin trượng phu gặp nạn, ngày đêm lo lắng, tối qua trời lại bắt đầu mưa, biết được chỗ Viên Hán Đỉnh tìm kiếm không có kết quả, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nhất thời không chống đỡ được, cả người hôn mê bất tỉnh. Lúc này hai mắt sưng đỏ gắng gượng trở mình, chợt thấy thị nữ hấp tấp chạy vào, trình lên một phong thư, nói là quận chúa phái người đưa tới. Lục thị và tiểu cô* quan hệ luôn rất thân tình, không biết nàng đột nhiên gửi thư tới muốn nói chuyện gì, cố gắng đè xuống bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng, xé thư đọc lướt qua. * Tiểu cô: em chồng. Trong thư tiểu cô viết rất ngắn gọn, chỉ lác đác mấy chữ mà thôi. Tầm mắt Lục thị vừa rơi xuống lá thư, ánh mắt đã dán chặt vào đó. Thình lình, hai mắt nàng sáng lên, dồn sức vùng dậy, dưới vẻ mặt ngơ ngác sững sờ của đám thị nữ, gấp rút sải bước ra ngoài, chạy một mạch tới tiền đường, la lên với Lục Lâm đang nôn nóng đi qua đi lại: “Thúc phụ! Mau phái người báo với Viên tướng quân! Lập tức tới hạ nguồn suối Ưng Chủy ở phía tây tìm kiếm! Nói không chừng Tuyên Khanh đang ở nơi đó!” Lục Lâm cùng vài vị quan viên khác sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại kịp. “Hạ nguồn suối Ưng Chủy! Còn không mau đi!” Việc liên quan đến sống chết của trượng phu, Lục thị trước nay luôn dịu dàng giờ cũng như biến thành một người khác, quay về phía Lục Lâm nghiến giọng quát. Lục Lâm chợt bừng tỉnh, xoay người dẫn các quan viên chạy vội ra ngoài. Hai tay Lục thị run nhè nhẹ, siết chặt phong thư của tiểu cô, đọc lại một lần, tuy rằng khó mà tin nổi, nhưng dưới tận đáy lòng, từng đốm lửa hy vọng vốn đã dần lụi tàn, cuối cùng lại được nhen nhóm. “Mẹ, phụ vương vẫn chưa quay về sao?” Sau lưng vang lên một giọng nói bé gái mang theo tiếng khóc nức nở. Lục thị quay lại, thấy nữ nhi A Như bốn tuổi, đang khóc lóc chạy về phía mình. Sau lưng cô bé, mấy thị nữ không giữ được A Như cũng đang vội vàng đuổi tới, rối rít quỳ xuống: “Vương hậu tha tội!” Lục thị bồng nữ nhi lên, giúp nàng chùi sạch nước mắt, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Chớ khóc. Phụ vương con sẽ về mau thôi!” Sau khi dỗ được nữ nhi nín khóc, sai thị nữ đưa về phòng, nàng thì lại bình tĩnh phân phó hạ nhân chuẩn bị xe, chạy về vùng đất phía tây. Vài ngày sau đó Phù Lan cũng tới được Nhạc thành. Kiếp trước, huynh trưởng của nàng, Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh trẻ tuổi, cũng chính vào lúc này gặp phải bất trắc qua đời, tuổi còn chưa quá hăm hai. Lúc tìm được ngài, đã bị vùi dưới đám cỏ rậm rạp ở hạ nguồn được bảy tám ngày, đoán rằng khi đó trượt chân sa xuống, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Từ đó Trường Sa quốc mất đi một đời Trường Sa vương cuối cùng. A tẩu và chất nữ A Như mới bốn tuổi của nàng, cũng vĩnh viễn mất đi trượng phu cùng phụ thân của họ. Về sau gia tộc Mộ thị vẫn được triều đình ân trạch, có thể tiếp tục lưu lại Nhạc thành, cũng giữ được vương phủ cùng thuế khóa trong vùng, nhưng Trường Sa quốc từ đó không còn tồn tại nữa. A tẩu thương tâm quá độ, vài năm sau cũng đi theo a huynh. Phù Lan không biết kiếp này, mọi việc có còn giống với những gì nàng biết không, càng không rõ liệu tín sứ có kịp thời giao thư tới, cứu huynh trưởng thoát khỏi kiếp nạn này. Nàng không khỏi lo âu, giục ngựa đi cả ngày lẫn đêm không nghỉ, nay cuối cùng đã tới được Trường Sa quốc, cách Nhạc thành chỉ còn không quá trăm dặm đường nữa thôi. Những người đi dọc đường, nhìn cách ăn mặc chẳng khác mấy so với ngày thường, trên mặt cũng không thấy thần sắc bi thương, không hề có dấu hiệu cả nước đang khóc tang vương. Lúc này Phù Lan mới dần bình tâm lại, lệnh cho tùy tùng tiếp tục gấp rút lên đường, mau chóng nhập thành. Vào buổi trưa, khi chỉ còn cách thành trì mười mấy dặm đường, trên con đường đối diện phía trước, bỗng xuất hiện một đội nhân mã, chậm rãi tiến lại gần, cuối cùng họp lại với đoàn xe ngựa của Phù Lan. “Viên tướng quân!” Phù Lan ngồi trong xe ngựa, bỗng nghe thấy đằng trước có tiếng quản sự đi cùng đang cao giọng hô hoán, bèn vén rèm, ló đầu ra, thấy phía trước có một đoàn nhân mã đang phóng tới, dẫn đầu là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, vóc người cao lớn, da dẻ ngăm đen, tướng mạo đoan chính, hai mắt sáng ngời, chính là nghĩa tử của Viên thừa tướng quá cố, Viên Hán Đỉnh. Nàng vội kêu xa phu ngừng xe, lớn tiếng gọi: “A huynh!” Viên Hán Đỉnh ngày thường trầm mặc kiệm lời, thấy Phù Lan nhoài người khỏi thùng xe chào hỏi mình, trên mặt lộ ra nét cười mừng rỡ, nhanh chóng tung người xuống ngựa, đi nhanh đến bên cạnh xe nàng, dừng bước, sau đó cung kính gọi: “Quận chúa.” “Vương hậu bảo rằng muội sắp đến, mấy ngày nay ta nhàn rỗi, mới ra ngoài dạo quanh một lượt, không ngờ lại gặp được muội ở đây. Dọc đường đi ổn cả chứ?” Phù Lan gật đầu, kế đó nôn nóng hỏi: “Vương huynh của ta đâu, gần đây ngài thế nào?” Nàng thấp thỏm nhìn Viên Hán Đỉnh, đợi câu trả lời của hắn. Ngày đó Viên Hán Đỉnh dẫn người xuống hạ nguồn khe suối nọ, lúc tìm được Mộ Tuyên Khanh, ngài đã hôn mê được một thời gian dài, người cũng đang thoi thóp yếu ớt, chỉ còn một hơi thở cuối cùng, sợ nói ra hết sẽ hù dọa nàng, chần chờ một lúc, bèn cân nhắc đáp: “Mấy ngày trước vương huynh của muội đi săn, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Song đã kịp thời tìm thấy, không có gì đáng ngại, mấy ngày nay vẫn đang dưỡng thương.” Chuyện mà nàng sợ hãi nhất, cuối cùng cũng may mắn tránh khỏi. Mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Trái tim treo lơ lửng nhiều ngày của Phù Lan, thoáng cái được đặt xuống, cả người và tinh thần vừa được thả lỏng, bèn không nhịn được nữa, vành mắt đỏ lên, suýt nữa thì rơi lệ. Viên Hán Đỉnh cùng nàng lớn lên, tỉ mỉ quan sát tâm trạng của nàng, thấy nàng dường như sắp khóc, nhất thời cuống lên, nói vội: “Muội đừng sợ. Thương thế của vương huynh thật sự không đáng ngại, lúc trước cũng vì mất máu quá nhiều. Nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể khỏi hẳn rồi.” Phù Lan xoay mặt vào trong, đợi tâm trạng bình ổn một chút, mới quay lại, gật đầu cười nói với hắn: “Muội biết rồi, không nghiêm trọng là được. Cảm ơn a huynh tới đón ta, chúng ta vào thành thôi.” Dung nhan của nàng vốn đã tuyệt mỹ, lúc này ánh lệ nơi khóe mắt còn chưa tan hết, nét cười lại càng thêm rung động lòng người. Viên Hán Đỉnh không dám nhìn nhiều, gật đầu nói: “Được.” Vội vàng quay đi, lên ngựa dẫn dắt đoàn xe phía sau tiến vào trong thành trì. Một đoàn người ngựa, từ cổng thành tiến vào bên trong. Đại bộ phận người đi đường nhận ra Viên Hán Đỉnh, thấy hắn dẫn theo một đoàn xe ngựa đi về hướng vương phủ, ngồi bên trong xe hình như là nữ quyến, lòng hiếu kỳ nổi lên, nhao nhao dừng chân quan sát. Viên Hán Đỉnh sớm đã phái người báo tin cho Lục thị. Lục thị dẫn theo A Như đích thân ra cửa chính nghênh đón. Cô tẩu gặp lại, vui mừng không thôi, A Như còn nhảy cẫng lên, ngước khuôn mặt nhỏ, xông về phía Phù Lan không ngừng gọi cô cô. Chuyến trở về nhà này, với Phù Lan đã như cách mấy đời. Chưa nói đến việc gặp lại Viên Hán Đỉnh, a tẩu và tiểu chất nữ, ngay cả ban nãy, nhìn thấy hai con sư tử đá lặng lẽ mà uy nghiêm trước cổng vương phủ, nàng cũng không kiềm chế được tâm tình đang cuồn cuộn trong lòng. Nàng bình ổn lại tâm trạng, dắt tay đứa cháu gái nhỏ, trong một thoáng tưởng như thấy lại được bóng dáng của nàng và cô cô năm nào. Bàn tay đang nắm A Như siết lại, theo a tẩu tiến vào bên trong. Mấy ngày trước a tẩu đã sai người thu dọn xong nơi ở cho nàng, vẫn là gian khuê phòng nàng sống trước khi xuất giá. Lục thị theo nàng vào trong. Phù Lan hỏi vương huynh, Lục thị nói ngài đã uống thuốc, lúc này vừa chợp mắt rồi, ngay sau đó nói tiếp: “Lan nhi, ngày đó may mà nhận được thư của muội, mới có thể kịp thời tìm thấy a huynh, bằng không…” Nàng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tuy rằng đã qua, nhưng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, sai thị nữ bồng nữ nhi ra ngoài trước, bản thân thì nắm chặt bàn tay tiểu cô. “A tẩu không biết cảm tạ muội thế nào mới phải. Lan nhi, ngày sau bất luận có chuyện gì, muội cứ việc mở miệng, chỉ cần có thể giúp được, a huynh và ta chắc chắn sẽ không khước từ.” Tâm trạng của nàng rất kích động, cảm kích không thôi. Vừa nói chuyện hai mắt cũng đang rơm rớm ánh lệ. Phù Lan cười nói: “Chỉ cần vương huynh bình an, chính là phúc phần lớn nhất của muội rồi. Đợi lát nữa muội sẽ qua thăm huynh ấy.” Nàng biết a tẩu khẳng định còn muốn hỏi tại sao nàng biết được chuyện này, không đợi nàng mở lời, đã chủ động nói: “Muội may mắn có thể giúp, cũng là nhờ trời cao che chở cho vương huynh. Ngày đó nằm mộng, mơ thấy Quân Sơn đại đế dặn dò muội rất nhiều chuyện, tỉnh lại vẫn còn nhớ như in trong đầu. Vì đề phòng chuyện xấu xảy ra, mới phái người truyền tin về. Nếu a tẩu muốn cảm tạ, thì phải cảm tạ Quân Sơn đại đế mới đúng.” Lục thị vô cùng kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Được! Được! Ngày mai ta sẽ sắp lễ đầy đủ, tới Quân Sơn cảm tạ thần linh.” Phù Lan nói: “Muội cũng đi.” Lục thị đồng ý, nói thêm vài câu với tiểu cô, lại hỏi đến việc bà mẫu ở Tạ gia tính tình thế nào, nàng sống ra sao. Phù Lan ậm ờ đáp lại vài câu. Lục thị thấy nàng dường như không muốn nhắc đến chuyện ở Tạ gia cho lắm, bèn khuyên nhủ: “Muội phu* đêm tân hôn bỏ lại muội đi bình loạn Giang Đô vương, quả thực đã khiến muội chịu uất ức. Có điều mấy năm nay, trong nước phiên vương đại loạn, chiến sự liên miên, biên cảnh cũng chẳng được yên bình, đây là do triều đình triệu gấp, dù hắn không muốn, cũng đâu thể làm gì khác được. Muội chớ nên trách hắn. Mấy ngày trước, ta nghe nói Giang Đô vương liên tiếp bại trận, chắc hẳn hắn sẽ mau dẹp yên cục diện, đến lúc đó hai người có thể đoàn viên rồi.” *Muội phu: em rể Lúc Lục thị đang tận tình khuyên giải, thị nữ tới báo, nói vương đã tỉnh lại rồi, biết được vương muội trở về, vô cùng mừng rỡ, muốn tới gặp nàng. Phù Lan vội vàng đứng dậy, cùng Lục thị đi thăm vương huynh. Dung mạo người nhà họ Mộ đều cực kỳ đẹp đẽ. Trên người Mộ Tuyên Khanh, còn có thêm khí chất cao quý đặc thù của con cháu vương tộc. Ngày đó vì đuổi theo con mồi, sơ sẩy trượt chân gặp nạn, sau khi được cứu, tĩnh dưỡng vài ngày, tình trạng vết thương đã khá lên rất nhiều, chỉ là đi đứng vẫn có chút bất tiện. Lúc này huynh muội đoàn tụ, vui mừng khôn xiết. Bị a muội thô lỗ trách cứ, nghĩ lại cũng có phần hối hận, trong lòng thầm ăn năn. Đợi đến khi nàng nói, chuyến trở về này, dự tính cứ ở lại trước đã, không hề nghĩ ngợi đã lập tức gật đầu. “A muội muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu! Trường Sa quốc của ta, vĩnh viễn luôn là nhà của muội!” ………… Mùa đông năm nay, dường như tới sớm hơn mọi năm. Nửa tháng sau khi Mộ thị nữ rời đi, mới cuối tháng mười, tiết trời đã dần dần trở lạnh, mưa phùn âm u không dứt, khí lạnh vun vút thổi qua, không ngừng tìm cách len lỏi vào trong cổ áo người. Sau giờ ngọ, Tạ mẫu mới dùng cơm xong, uể oải lim dim, được thị nữ hầu hạ đỡ vào phòng trong đi ngủ. Thu Cúc trốn ở ngoài phòng, đang cắn hạt dưa, một nha đầu làm việc nặng trong nhà tên A Miêu quýnh quáng chạy tới, bước chân bình bịch. Trong phòng tựa như vọng ra tiếng Tạ mẫu bị kinh động cựa mình. Thu Cúc ném phăng hạt dưa, vội vàng đứng dậy, sải bước vọt qua bậc cửa, giơ tay nhéo lỗ tai của A Miêu, ra sức vặn xoắn, đè thấp thanh âm rủa xả: “Ngươi có tai không? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đi đứng nhẹ thôi! Lão phu nhân còn đang ngủ!” “Không phải không phải!” A Miêu chạy đến nỗi thở không ra hơi, vừa che lại lỗ tai vừa giải thích: “Là lão gia nhà chúng ta trở về rồi! Người đã tới ngay trước cổng!” Thu Cúc sửng sốt, buông lỏng tay, vội vã chạy ra ngoài, chạy được mấy bước, lại mau chóng quay lại, mở hộp gương ra, ngắm nghía mặt mũi, ngón út quệt vội chút sơn, thoa lên môi. Lại thấy tóc mai khô rối, bèn ra sức lấy dầu tùng hương bôi lên đầu. Đúng lúc đang nghẹo cổ bận rộn trước gương, đã nghe thấy ở bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân như đạp nước mà tới, mau chóng đậy hộp lại, khấp khởi chạy ra ngoài nghênh đón. Trong viện, một bóng áo tơi thong thả bộ hành. Một vị nam tử, đội nón trúc xanh, áo tơi cũ kỹ, giống như người hiện diện trong bức tranh mưa bụi, xuyên qua làn mưa phùn liên miên, hai chân đạp tung nước mưa lấp nhấp được tích tụ ở vùng trũng trong viện, sải bước tiến nhanh về phía bên này. Vóc người nam tử cao lớn, dưới nón trúc, nét mặt tuấn lãng, mày kiếm sáng ngời, giả như có thêm một thư đồng đi theo phía sau, thoạt nhìn lướt qua, còn tưởng là một vị thư sinh trẻ tuổi, rời nhà khoa khảo vừa mới trở về. Hắn bước lên bậc thềm, dừng lại dưới mái hiên cong. Nước mưa men theo nón trúc và mép áo tơi, tý tách lộp độp, không ngừng sa xuống, rơi bên chân hắn, rất nhanh đã khiến nền nhà xung quanh ướt nhẹp. Người này chính là Tạ Trường Canh, hai mươi hai tuổi, Tiết độ sứ trẻ tuổi nhất đương triều, trấn thủ Hà Tây. Hắn tháo nón lá xuống, thuận tay treo ở chiếc đinh cạnh tường, ánh mắt thản nhiên quét qua gương mặt ửng hồng của Thu Cúc vừa chạy từ trong phòng ra, hỏi: “Mẫu thân ta đâu?”