"Đáng hận thật!" Tiểu Phách Tử không nhịn được đạp lên đóa sen, "Chịu đựng bao khó nhọc tìm được, hóa ra chỉ uổng công vô ích!" Cánh hoa vỡ vụn, bỗng nhiên Mộ Ly đẩy chân Tiểu Phách Tử, hoảng hốt kêu to: "Mau giơ chân lên!" Tiểu Phách Tử vội vàng giơ chân lên. Một viên thuốc nhỏ màu đen phát ra ánh sáng nhẹ chiếu rọi trong cánh hoa nát vụn, cẩn thận ngửi sẽ cảm nhận được mùi thơm tản ra nhàn nhạt. "Đây là gì?" Tiểu Phách Tử bối rối nhìn Mộ Ly. Mộ Ly cẩn thận nhặt lại viên thuốc màu đen này, sau đó phủi sạch bụi bẩn để gần chóp mũi ngửi thử, khi ngửi thấy mùi hương tản ra nhàn nhạt từ viên thuốc, nàng mừng rỡ nói: "Có lẽ...!có lẽ đây mới thật sự là tiên đan!" "Tiên đan sao?" Hoài Băng ngừng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn chăm chú viên thuốc trong tay Mộ Ly, "Muội nói thật sao?" "Bây giờ chúng ta không cần biết thật hay giả nữa, phải đánh cược một phen thôi!" Mộ Ly ngửi viên thuốc kia lần nữa, nàng không cảm thấy điều gì khác thường khi hương thơm xông vào mũi, hoặc chạm vào da thịt, có lẽ không phải thuốc độc gì. Hợp Hoan nhìn chung quanh, gật đầu đảm bảo, "Nơi này là Trường Sinh Lăng, nhưng thực tế chỉ là một gian nhà tranh, từ đó suy ra tên không giống với thực ...!thế thì tiên đan của Trường Sinh Lăng có lẽ chỉ là một viên thuốc màu đen bình thường thôi, ngược lại những thứ có vẻ là tiên đan kia lại chính là độc dược!" "Chúng ta thử lần này xem!" Mộ Ly vừa dứt lời, đưa viên thuốc cho Tiểu Phách Tử, "Ngươi cho Tô Hoán Thần ăn thứ này." Kế đến Mộ Ly lấy đóa sen vàng trong tay Nhược Yên, cẩn thận hái xuống cánh hoa, lấy ra một viên thuốc màu đen khác. Nhìn thấy Hoán Thần cùng Nhược Yên đồng thời ăn vào tiên đan, bốn người vô cùng lo lắng nhìn nhất cử nhất động của hai người, chỉ mong sao mọi người đoán đúng, lần này trời cao cho các nàng cơ hội bên nhau đến bạc đầu. Không biết qua bao lâu, vẫn chưa thấy Nhược Yên hay Hoán Thần tỉnh lại. Tiểu Phách Tử lo lắng lay động Hoán Thần trong lòng, "Con mọt sách, ngươi đừng dọa ta sợ được không, ngươi đã đồng ý gánh vác trách nhiệm với ta rồi mà, làm sao ngươi lại bỏ cuộc sớm thế?" Trong lòng dâng trào cảm giác đau xót, Tiểu Phách Tử cố nén nước mắt đang chầu chực tuôn rơi. Hợp Hoan nhìn Nhược Yên chăm chú, nước mắt không nhịn được trượt xuống bên má, giơ tay lên giúp Nhược Yên vén vài sợi tóc rối loạn trước mặt, "Tam tỷ, tỷ không thể đi như vậy được, chúng ta đã từng hứa sẽ cùng nhau làm tỷ muội cả đời mà, tỷ không được bỏ lại ta..." Hoài Băng cắn chặt răng, nàng nhìn nơi xuất hiện hai đóa sen vàng, trầm giọng nói: "Có lẽ, những viên thuốc kia cũng không phải là tiên đan, tiên đan thật sự vẫn còn dưới hồ này, không bằng để ta đi tìm xem!" "Ngũ tỷ, đừng lỗ mãng!" Mộ Ly vội vàng gọi Hoài Băng, "Tỷ chờ ta bắt mạch cho các nàng lần nữa rồi hãy quyết định đi!" "Hoài Băng, đừng nên mạo hiểm nữa, ta không muốn có thêm ai rời khỏi ta." Tiểu Phách Tử ngẩng đầu, đôi mắt nàng đẫm lệ, buồn bã lắc đầu, "Được không?" "Ta..." Hoài Băng chần chừ nhìn Tiểu Phách Tử, "Nhưng còn tam tỷ..." Mộ Ly nghiêm túc chạm lên mạch đập của Nhược Yên, đôi lúc lắc đầu, đôi lúc lại giãn chân mày, "Kỳ lạ...!thật sự rất lạ..." "Rốt cuộc tam tỷ làm sao vậy?" Hợp Hoan không nhịn được vội vàng hỏi. Mộ Ly nghiêm túc nhìn mọi người, "Mạch tượng của tam tỷ rất lạ, đôi lúc có, đôi lúc lại không, ta không biết thật sự là chuyện tốt, hay là chuyện xấu nữa đây?" "Vậy con mọt sách thì sao?" Tiểu Phách Tử lo lắng nhìn Hoán Thần, "Ta cảm thấy thân thể nàng càng lúc càng lạnh, có phải nàng đã chết không?" Mộ Ly không nhịn được trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Ngươi nói bậy bạ gì thế, cái gì mà chết hay là không chết, nàng có thể chịu đựng đến giờ là điều phi thường rồi, nghị lực của nàng làm cho ta và ngươi đều thấy xấu hổ, nếu như viên thuốc kia thật sự là tiên đan, ta tin rằng dù nàng đã bị máu độc công tâm, nàng cũng có thể tiếp tục chịu đựng." Vừa nói xong, Mộ Ly chạm lên mạch đập của Hoán Thần, chân mày từ từ giãn ra, "Tiểu Phách Tử, ngươi nghĩ xem ta sắp nói với ngươi chuyện tốt gì đây? Hiện giờ mạch đập của Tô Hoán Thần rất ổn, không ai nghĩ nàng đang trúng độc, chúng ta đã cược thắng rồi, Tô Hoán Thần không sao rồi." "Vậy vì sao mạch tượng của tam tỷ lại như thế?" Hoài Băng lo lắng hỏi. Mộ Ly chạm tay lên mạch đập của Nhược Yên lần nữa, cẩn thận bắt mạch, chân mày chợt giãn ra, "Ta nghĩ ta hiểu được, Hợp Hoan, đỡ tam tỷ dậy." Hợp Hoan nghe theo Mộ Ly, liền đỡ Nhược Yên, "Được." Mộ Ly cầm kim châm vào đại huyện trên ngực, lưng của Nhược Yên, sau đó nàng nhìn Hoài Băng nói: "Sở dĩ mạch tượng của tam tỷ như thế, vì nàng dùng không ít độc dược để kéo dài tính mạng nhiều năm nay, độc dược đã sớm thấm nhập vào lục phủ ngũ tạng, tứ chi của nàng rồi, cho dù là tiên đan cũng khó giải hết được độc dược sớm thế, vì vậy trong cơ thể mới xuất hiện trạng thái này, mạch sống cùng mạch chết của nàng đang giao nhau. Vì vậy, ngũ tỷ, nếu như có người dùng nội lực thúc đẩy kinh mạch nàng lưu thông nhanh hơn thì..." "Ta hiểu rồi." Hoài Băng hít sâu, liền vận nội lực, "Nếu như ta có thể giúp tam tỷ bức hết độc tố còn lại, có phải tam tỷ sẽ không sao?" "Hoài Băng, đợi đã!" Tiểu Phách Tử cẩn thận đặt Hoán Thần nằm xuống, hốt hoảng gọi Hoài Băng, "Hiện giờ nàng đã bị nội thương, nếu như dùng nội lực nữa, ta lo nàng sẽ..." "Chỉ cần tam tỷ có thể sống, ta chấp nhận bị phế đi võ công!" Hoài Băng cười nhạt. "Không phải, ý của ta là, nàng hãy để ta giúp!" Tiểu Phách Tử vỗ ngực, hai tay dán lên lưng Nhược Yên, vận công lực len lỏi vào kinh mạch Nhược Yên, cố hết sức ép nọc độc ra khỏi cơ thể Nhược Yên. Hoài Băng lo lắng nhìn Tiểu Phách Tử, "Từ trước đến giờ nàng sợ luyện võ, chắc chắn nội lực không bằng ta, nếu như tiếp tục gắng sức sẽ hại tam tỷ làm tam tỷ bị độc công tâm, mau thu nội lực về, để ta làm thì hay hơn!" "Ta có thể!" Tiểu Phách Tử hung hăng cắn răng, chỉ cảm thấy nội lực càng lúc càng khó điều khiển trong cơ thể Nhược Yên, "Ta có thể!" Tiểu Phách Tử dốc hết toàn lực, vận hết công lực cả đời ép độc, nhưng không hiểu sao lực bất tòng tâm. "Không được lấy mạng tam tỷ ra đùa!" Hợp Hoan quát to, nàng đồng thời dán lòng bàn tay lên lưng Nhược Yên, dùng nội lực của mình truyền vào thân thể Nhược Yên, giúp Tiểu Phách Tử ép độc. Hoài Băng đầy lo lắng, nàng đứng cạnh nói: "Nếu hai người làm không được, ta nghĩ chúng ta nên tập trung công lực của ba người lại, chắc chắn tam tỷ sẽ không sao!" "Ngũ tỷ yên tâm, ta làm được mà." Đôi chân mày nhíu chặt của Hợp Hoan chợt giãn ra, dường như sắp đến thời khắc then chốt rồi, "Chỉ còn chút nữa thôi tam tỷ có thể phun độc ra rồi!" Chân mày Hợp Hoan giãn ra trong thoáng chốc rồi lại gắt gao nhíu lại với nhau, sắc mặt nàng thay đổi khác thường, hình như có chuyện không ổn. Hoài Băng nhìn thấy sắc mặt của Hợp Hoan cùng Tiểu Phách Tử trở nên khác lạ, liền đến sau lưng Nhược Yên, đột ngột dùng tay dán vào lưng Nhược Yên, hung hăng ép nọc độc ra ngoài, chỉ thấy Nhược Yên há miệng phun ra ngụm máu đen. Mộ Ly cẩn thận bắt mạch giúp Nhược Yên, cuối cùng cũng yên tâm rồi, "Mau lấy chút nước lại đây rửa sạch độc dược còn sót lại, nếu như độc lại trôi xuống miệng nữa, chỉ sợ tam tỷ sẽ lành ít dữ nhiều!" Hợp Hoan cùng Tiểu Phách Tử đang mệt mỏi nhưng vẫn cười nói: "Được, ta đi!" Hoài Băng ngăn cản hai người, sau đó nói: "Hai người nghỉ ngơi chút đi, ta làm việc này cho!" Hoài Băng xoay người bước nhanh đến hồ, nàng hốt lên ngụm nước, vội vàng trở lại, cẩn thận giúp Nhược Yên rửa chất độc còn lại. Lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư...!cho đến lúc mọi người nhìn thấy nước chảy ra từ miệng Nhược Yên không còn tạp chất nữa thì mới yên tâm, ai nấy đều không nhịn được cười to. "Nhược...!Yên..." Giọng nói khàn khàn bật ra từ miệng Hoán Thần, là lời kêu gọi hay vốn dĩ hai từ này đã khắc sâu trong tâm của nàng rồi. Tiểu Phách Tử cười to lay Hoán Thần tỉnh dậy, "Con mọt sách, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, nếu ngươi không tỉnh lại ta ném ngươi xuống hồ à!" Mơ hồ mông lung, vì sao nhìn không rõ mọi thứ trước mắt như thế? Hoán Thần nhíu chặt chân mày, nàng nhắm đôi mắt, rồi mở mắt ra thêm lần nữa, gương mặt Tiểu Phách Tử trước mắt hơi rõ ràng đôi chút, "Tiểu...!Tiểu Phách Tử..." "Tỉnh rồi! Tỉnh là tốt rồi!" Tiểu Phách Tử không nhịn được mừng rỡ nói: "Ha ha, con mọt sách, ta không cần phải gánh vác một mình rồi, ha ha." Hoán Thần khẽ mỉm cười, dường như nàng nhớ ra điều gì, đột nhiên nghĩ đến Nhược Yên đang phải chật vật chống lại độc dược, vì vậy nàng liền ngồi dậy kêu to: "Nhược Yên! Nhược Yên có sao không?" "Tam tỷ không sao rồi." Hợp Hoan mỉm cười nhìn Hoán Thần, không nhịn được gạt đi nước mắt, "Hai người, hai người hù chết bọn ta rồi!" "Không sao rồi?" Hoán Thần vừa mừng vừa lo, im lặng nhìn dung nhan Nhược Yên, giờ phút này vô cùng rõ ràng, "Không sao là có ý gì?" Mộ Ly không tự chủ được trừng mắt liếc Hoán Thần, "Ngươi thật đúng là con mọt sách, không sao ý là không ai đoạt được tiên đan, hai người cùng được ăn tiên đan, vì vậy không sao." "Vậy bệnh của Nhược Yên thì sao?" Hoán Thần vẫn không yên lòng tiếp tục hỏi. Hoài Băng lắc đầu, "Tô Hoán Thần, có phải tam tỷ nhìn nhầm tên ngốc như ngươi không? Không sao ý là bệnh của tam tỷ ổn rồi." "Ổn rồi...!ổn rồi...!" Hoán Thần vui mừng cực độ nhìn mọi người, "Ta không chết, Nhược Yên cũng không chết, chúng ta đều ổn cả, đều ổn cả rồi!" Hoài Băng không nhịn được mỉm cười, nàng liếc mắt nhìn hang động bên dưới nhà tranh kia, chợt có chút lo âu, "Hai người ổn rồi, nhưng đường kia là đường sống, hay vẫn gặp hiểm cảnh, không thể biết được gì." "Ý ngũ tỷ là?" Hợp Hoan nhìn nhà tranh, buồn bã nói, "Tỷ lo phía trước còn phải đối mặt với nguy hiểm sao?" Hoài Băng lạnh lùng gật đầu, "Ta không sợ quái vật hay cơ quan gì, ngược lại thứ ta sợ là lòng người !" Mộ Ly hiểu rõ ý Hoài Băng liền gật đầu, "Đúng vậy, nếu như nhị tỷ muốn chúng ta phải vùi thân nơi này, chắc chắn đường này không phải là đường sống rồi, hay chúng ta nghỉ ngơi đã, chờ khi tam tỷ tỉnh lại rồi lên đường sau." Tiểu Phách Tử cười to cực kỳ vui vẻ, nàng ôm chặt cổ Hoán Thần, "Hiện giờ con mọt sách đã khỏe rồi, tam cô nương cũng khỏe rồi, cho dù phía trước còn gặp hiểm trở gì, ta cũng không sợ, ta tin chỉ cần chúng ta ở cùng nhau thì đảm bảo Diêm Vương đại nhân cũng không dám thu chúng ta!" "Không sai!" Hoán Thần gật đầu chắc chắn nhìn mọi người, đưa tay ra tiếp tục nói: "Chỉ cần sáu người chúng ta đồng tâm hợp lực, nhất định sẽ sống sót thoát khỏi nơi này." "Ta tin ngươi!" Tiểu Phách Tử đặt tay lên lòng bàn tay Hoán Thần, sau đó nhìn mọi người chung quanh, "Mọi người thì sao?" "Có thể gặp được Tô Hoán Thần, nàng khiến ta vô cùng tin tưởng nữ tử cũng kiên nghị không kém nam nhi, ta tin Tô Hoán Thần!" Mộ Ly gật đầu giơ tay đặt lên bàn tay Tiểu Phách Tử, "Hợp Hoan, còn nàng thì sao?" Hợp Hoan mỉm cười gật đầu, nàng chớp mắt nhìn mọi người, đặt tay trên tay Mộ Ly, "Làm sao thiếu ta được, đúng không?" "Hoài Băng, nàng thì sao?" Tiểu Phách Tử mỉm cười nhìn Hoài Băng. Hoài Băng gật đầu, nàng vừa cầm tay Nhược Yên, vừa đặt tay lên bàn tay Hợp Hoan, nói: "Sau này sáu người chúng ta, tiến cùng tiến, lùi cùng lùi, tất cả sẽ đánh cược với ông trời lần này!" "Được!" Bàn tay sáu người đặt lên nhau, cùng chung chí hướng, mọi người đều cảm thấy ấm áp, không biết Nhược Yên bên cạnh đang lặng lẽ cau mày, lẩm bẩm gọi: "Hoán Thần...".