"Ngũ tỷ, tỷ...hai người?" Hợp Hoan trở về chợ đêm, tuy nhiên lúc này chỉ nhìn thấy Hoài Băng cầm theo bầu rượu đắc ý tự uống, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt Hợp Hoan nhìn thấy Tiểu Phách Tử vẫn bị trói bên giường, ngay ngực khắc hình xăm hồng diễm vô cùng bắt mắt - đây là hình xăm mà mỗi người trên đảo Thiên Khu nhất định phải có! "Tiểu Phách Tử..." Bỗng dưng Hợp Hoan lo lắng đi đến, cuống quít cởi trói tay chân cho Tiểu Phách Tử, nhẹ nhàng xoa xoa hình xăm trên người nàng: "Hiện giờ còn đau không?" "Biết ta đau, ngươi còn đụng vào!" Tiểu Phách Tử nổi giận: "Còn không nhanh giải trừ huyệt đạo cho ta đi!" Hợp Hoan vội vàng gật gật đầu, nàng mới vừa đưa tay qua, lại không biết Hoài Băng đến sau lưng từ lúc nào kéo lại: "Không cần lo cho nàng, mặc kệ nàng đau đi, muội có lòng hỏi nàng, không ngờ nàng lại đối với muội như vậy, phi trộm, không được chọc ta nữa, cẩn thận ta khắc thêm cho ngươi vài hình xăm!" Run rẩy không dám mở miệng, Tiểu Phách Tử vô tội quay đầu đi. Hợp Hoan nặng nề thở dài nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, vì sao tỷ lại vội vàng bức ép nàng vào đảo Thiên Khu vậy?" Hoài Băng tự mình uống một hớp rượu nháy mắt nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta không hề ép nàng, phải không? Phi trộm công tử?" Tiểu Phách Tử im lặng trầm mặc, chỉ cần ngươi giải trừ huyệt đạo của ta, chắc chắn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt! Hoài Băng đột nhiên nghiêm nghị nhìn Hợp Hoa:, "Thất muội, nếu sau này tiểu nha đầu này dám khi dễ muội, muội chỉ cần nói với ta, ta đảm bảo sẽ làm cho nàng sống còn khó chịu hơn chết!" "Ngũ tỷ!" Giờ phút này Hợp Hoan không biết mình nên cười, hay là nên khóc đây? Nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn Tiểu Phách Tử sẽ hận nàng đến chết! "Đến đây, đêm nay hai tỷ muội chúng ta nên uống mấy chén cùng nhau!" Mới vừa dứt lời, Hoài Băng kéo tay Hợp Hoan đến bên cửa sổ, đột nhiên ghé sát vào tai Hợp Hoan nói nhỏ: "Nha đầu ngốc, nha đầu kia không khác bọn nam nhân nhiều lắm, muội càng muốn gần nàng, nàng càng phải trốn, nếu như muội không để ý đến nàng, nói không chừng nàng sẽ muốn nói chuyện với muội." "Ngũ tỷ..." Hợp Hoan gật gật đầu, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tiểu Phách Tử, xin lỗi nha, Tiểu Phách Tử, xem ra ta không cứu được ngươi rồi. Hoài Băng nháy mắt, thở dài nhẹ nhõm: "Nàng đã gia nhập đảo Thiên Khu của chúng ta, tất nhiên lệnh ám sát này cũng được hủy bỏ, vậy là hiện giờ chỉ còn chú ý đến Tô Hoán Thần thôi." Bỗng nhiên hơi ngừng lại, dường như Hoài Băng nhớ ra điều gì: "Hôm nay tam tỷ có thể gặp được hắn lần cuối không?" "Nói đến đây, ta càng tức! Chẳng những Tô Hoán Thần kia không hề xuất hiện còn không ở bên trong phủ nha, không biết chạy đến đâu rồi? Ta muốn tự mình bắt hắn đi gặp tam tỷ!" Hợp Hoan nghiêm nghị nhìn Hoài Băng. "Hả? " Đáy mắt Hoài Băng hiện lên chút nghi ngờ, nói về cước trình*, cho dù Tô Hoán Thần kia có đi chậm chăng nữa cũng nên đến Cô Trúc của tam tỷ rồi chứ, làm sao lại không hề ở phủ nha, cũng không có ở Cô Trúc vậy? (*) cước trình: đây là một từ cổ, đại loại nghĩa là tốc độ bước đi. Con mọt sách, lần này ngươi xong đời rồi, gặp phải yêu nữ này, không chừng ngươi lại còn thảm hơn ta trăm lần...!Lúc này ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi rồi. Không biết cảm giác hả hê từ đâu truyền đến, hơn nữa đáy lòng Tiểu Phách Tử có chút mừng thầm, trên đời này vẫn còn người thảm hơn so với ta...! Trăng sáng chiếu rọi từng chút, ánh lên màu xanh rực rỡ soi sáng đường lớn Lôi Châu. Bên cạnh quán rượu nhỏ ven đường, hai chén rượu sớm đã được rót đầy một lúc lâu, thế nhưng hai người im lặng nhìn nhau, không hề có người nào nâng chén trước. "Tô đại nhân mới đến Lôi Châu, nhất định là công vụ bề bộn, không ngờ đã trễ thế này còn gặp được đại nhân trên đường, làm sao bổn quan lại không mời đại nhân uống một chén được, phải không?" Áo bào cẩm y màu đỏ thẳm lộ ra vẻ vô cùng chói mắt bên cạnh ánh nến, người đang nói chyện ước chừng ba mươi, là một vị Cẩm Y Vệ oai hùng bất phàm - Thiên Hộ. "Thiên Hộ đại nhân, Hoán Thần không ngờ sau khi chúng ta từ biệt ở kinh thành vẫn còn được gặp lại đại nhân ở nơi đây, nên để Hoán Thần tự mình mời đại nhân rượu này mới đúng." Hoán Thần nâng lên chén trước, từng có duyên gặp vị Lôi Thiên Hộ này một lần, theo lý Cẩm Y Vệ hiếm khi đặt chân đến Lôi Châu xa xôi này, hôm nay Thiên Hộ đại nhân này lại xuất hiện ở đây, chắc là có chuyện gì rồi. "Ha ha, Tô đại nhân, bổn quan đến đây không phải tìm ngươi ôn chuyện, mà là..." Hơi ngừng lại, Lôi Thiên Hộ lấy ra một lệnh bài từ trong ngực đặt trên bàn rượu, trừng mắt liếc nhìn tiểu nhị, lão bản trong quán rượu: "Các ngươi lui xuống trước đi." "Vâng, Thiên Hộ đại nhân." Lão bản cùng tiểu nhị đáp lại bằng giọng Kinh Khang* khiến cho Hoán Thần lại càng kinh ngạc, thì ra hắn không phải đến đây một mình, không ngờ hắn đã sắp đặt thủ hạ của mình vào trong quán rượu này! (*) Kinh Khang: giọng Bắc Kinh thời xưa. "Đây là?" Hoán Thần che đậy vẻ kinh ngạc trong đáy mắt. "Mật lệnh của hoàng thượng, người muốn đại nhân truy đuổi bọn loạn đảng." Lôi Thiên Hộ nghiêm nghị mở miệng. "Lôi Châu có loạn đảng?" Hoán Thần lại càng kinh ngạc. Lôi Thiên Hộ bỗng nhiên nhếch miệng cười: "Chỉ cần ngươi đi điều tra sẽ biết được bọn loạn đảng đó là ai." Mới vừa dứt lời, Lôi Thiên Hộ vỗ vỗ tay. Tiếng vỗ tay vừa dứt, một vị nam tử trung niên rất có khí chất bước ra chậm rãi từ trong quán rượu - chỉ thấy hắn khẽ vuốt râu mang theo ba phần lãnh đạm, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hoán Thần: "Uyển nhi, chẳng lẽ con không nhận ra thúc thúc rồi sao?" "Thúc thúc!" Hoán Thần kinh hãi để chén rượu xuống, liền đứng dậy, không dám tin nhìn nam tử trung niên Tô Thành trước mắt mình, trên mặt vô cùng vui mừng: "Sao lại thế? Sao lại thế?" "San hô bị mất trong cung không phải lần đầu, nhưng mà vẫn luôn không điều tra được thủ phạm là ai, hoàng thượng lại bức ép rất gắt, vì vậy không thể làm gì hơn là oan uổng Tô đại nhân vào thiên lao ở mấy ngày, điều tra từ trong tối, tra rõ chân tướng một phen." Lôi Thiên Hộ chậm rãi nói tiếp, "Tô đại nhân đã bôi Thiên Nhật Hương lên bảo vật san hô bị mất, chúng ta xuôi Nam âm thầm tìm hiểu, không hiểu sao khi đến Nam Hải Lôi Châu thì mùi hương đã biến mất, vậy nên chúng ta đoán san hô đã được đưa đi bằng đường biển Lôi Châu." "Thiên Nhật Hương?" Hoán Thần lại càng kinh hãi hơn: "Thúc thúc, người thật sự đã nghiên cứu ra bí hương thất truyền này sao!" Lôi Thiên Hộ không khỏi tán thưởng: "Ngươi đừng nên xem thường thúc thúc của ngươi, ông ấy không những là một tiểu quan lễ bộ trông chừng cống phẩm, đồng thời cũng chính là quân sư Đông Xưởng của chúng ta. Lần thiết lập ván cuộc này chẳng những cho chúng ta biết được con đường vận chuyển san hô, mà lại còn cho chúng ta phát hiện được một âm mưu!" "Âm mưu?" Hoán Thần khẽ chấn động nhìn Tô Thành: "Thúc thúc, chẳng lẽ trong thành Lôi Châu đang giấu điều gì sao?" "Không sai." Tô Thành lạnh nhạt mở miệng nói: "Ta từng đọc qua bản cổ thư, phía trên có ghi chép về một tòa Trường Sinh Lăng ở Nam Hải, tương truyền bên trong có một vị thần tiên bất tử, bất kỳ ai đánh thức được hắn tỉnh dậy thì hắn sẽ giúp người đó hoàn thành tâm nguyện." "Trường Sinh Lăng?" Hoán Thần biết kiến thức thúc thúc trước giờ rất uyên bác, nhất định nói không sai: "Chuyện này có liên quan cùng với âm mưu kia sao?" "Không sai." Tô Thành tiếp tục nói: "Năm đó hoàng thượng thanh trừng thân tín, lửa lớn thiêu đốt Tử Cấm Thành, thái tử Kiến Văn mất tích, có người từng mật báo đã nhìn thấy hành tung của hắn trên vùng Nam Hải." "Thái tử Kiến Văn!" Hoán Thần không khỏi hít một hơi, nếu chuyện này thực sự có liên quan đến thái tử Kiến Văn, vậy không phải chỉ có một hai người dính vào chuyện này được. "Sách cổ ghi chép, nhất định phải có chín ngàn chín trăm chín mươi chín san hô đưa vào vị trí miệng nước ở Trường Sinh Lăng mới có thể mở được cửa lăng đi vào Trường Sinh Lăng." Tô Thành hơi có chút dừng lại: "Nếu truyền thuyết này là thật, như vậy thái tử Kiến Văn nhất định đang trốn ở một nơi trong Nam Hải!" "Ta chỉ biết vùng biển Nam Hải có mối họa là hải tặc." Hoán Thần kinh ngạc nói. "Chắc chắn thái tử Kiến Văn có dính líu cùng bọn hải tặc này." Lôi Thiên Hộ kết luận. "Thật ra chuyện này cũng không hẳn như vậy." Tô Thành vuốt râu, hơi trầm ngâm, đột nhiên nhìn Hoán Thần: "Thật ra ngay khi con nữ giả nam trang đi thi khoa cử, thì thúc thúc liền đến Lôi Châu trước con rồi." "Sớm biết thúc thúc không sao, ta cần gì phải đi thi lần này, hôm nay muốn đổi lại thân phận nữ, sợ rằng sẽ nhận tội khi quân!" Hoán Thần cười khổ lắc lắc đầu. "Đây cũng là thế cuộc mà thúc thúc bố trí lần này." Tô Thành cười cười, "Nếu đổi lại người khác làm tri phủ Lôi Châu, kế hoạch thúc thúc thiết lập nhất định không thể làm tốt như vậy được." "Thì ra vậy..." Hoán Thần chợt hiểu rõ mọi chuyện. Đột nhiên Lôi Thiên Hộ cười to, vỗ vỗ vai Hoán Thần: "Nếu không phải cố ý cho qua, vậy thì làm sao ngươi mang thân phận nữ nhi lọt vào trường thi? Chưa kể đến việc được tùy ý đi Lôi Châu nhận chức." "Thì ra mọi chuyện đều là kế hoạch của thúc thúc?" Hoán Thần lại càng kinh ngạc. "Là kế hoạch mà hoàng thượng cùng ta nghĩ ra." Tô Thành gật đầu: "Nếu để người khác biến thành tri phủ Lôi Châu lần này, thứ nhất, ta không tin được, thứ hai, có lẽ cũng không thể giúp ta đi được mỗi bước tốt như vậy rồi." Hoán Thần gật gật đầu: "Vậy thúc thúc, bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?" "Bắt người." Hai chữ từ trong miệng Tô Thành nói ra rõ ràng. "Bắt ai?" Tô Thành bình tĩnh nhìn Hoán Thần: "Từ ngày đầu tiên con vào Lôi Châu này, ta liền âm thầm chú ý mọi chuyện xảy ra bên cạnh con. Chắc chắn chợ đen kia có liên quan cùng chuyện san hô bị mất trộm, cần phải bắt người tên Tây Môn Hợp Hoan kia là đầu tiên." "Bên dưới chợ đen vàng thau lẫn lộn, muốn bắt gọn bọn chúng thật quá khó khăn." Lôi Thiên Hộ lắc đầu. "Chuyện này ta đã có cách." Tô Thành bỗng nhiên giơ tay lên, nặng nề rơi trên vai Hoán Thần: "Uyển nhi, người thứ hai cần phải bắt là vị cô nương sống một mình ở Cô Trúc phía bắc ngoài thành - Nam Cung Nhược Yên." "Nàng?" Sắc mặt Hoán Thần thay đổi: "Nàng chỉ là một vị nữ tử mạng khổ, làm sao có thể liên quan cùng chuyện này được?" "Uổng cho con từ nhỏ thông minh lanh lợi, chẳng lẽ chưa nhìn ra thoái hôn trên đường trước mặt mọi người chỉ là một cái bẫy?" Tô Thành nói thẳng như vậy làm cho Hoán Thần lắc đầu liên tục. Không thể nào, thân thể Nam Cung cô nương mắc bệnh nan y, tính mạng nàng chỉ như mành treo chuông, sớm muộn cũng sẽ chết, làm sao biến thành loạn đảng được? "Thật ra ta cũng không nghĩ ra, tuy nhiên hôm đó mật thám của ta ở Cô Trúc, vô tình nghe được Nam Cung cô nương cùng Tây Môn Hợp Hoan đang nói chuyện cùng nhau." Trên mặt Lôi Thiên Hộ có vẻ kinh ngạc: "Hình như họ đều đến từ một nơi gọi là đảo Thiên Khu, hơn nữa các nàng đặc biệt đề cập đến việc bà bà các nàng đang truy tìm chín tiên quang, nhưng bà bà họ chỉ cần hoa văn được khắc phía trên, hơn nữa không biết vì sao lại hạ xuống lệnh ám sát, muốn lấy tánh mạng của ngươi!" "Muốn lấy mạng ta?" Hoán Thần bỗng nhiên rối loạn, Nam Cung cô nương làm sao lại liên quan cùng với người chợ đen kia được? Tô Thành bỗng nhiên cười lạnh: "Đảo Thiên Khu có lẽ chính là chỗ ẩn thân của thái tử Kiến Văn, hôm nay chỉ cần bắt được hai người này thôi, không, còn thêm một nữa, Mộ Dung Hoài Băng, chỉ cần bắt được các nàng khai ra vị trí đảo Thiên Khu, mới có thể tóm gọn bọn loạn đảng này, giúp cho hoàng thượng không còn phải bận tâm gì nữa." Không chờ đến lượt Hoán Thần mở miệng, Tô Thành nghiêm túc nhìn Hoán Thần: "Mà người có thể làm các nàng biết điều vào cuộc, chỉ có con - dùng con trở thành mồi nhử." "Thúc thúc, rốt cuộc người muốn ta làm gì?" "Lần đầu tiên Nam Cung Nhược Yên không ra tay với con ở phủ nha quả thật ngoài dự kiến của thúc thúc, tuy nhiên trong lúc nàng nói chuyện cùng Hợp Hoan thì thúc thúc biết nàng động tình với con rồi, cho nên dù biết bản thân mình mắc bệnh nan y nàng vẫn dùng thân ăn độc, thiết lập ra ván cuộc để con có thể giải được độc dược mà Tây Môn Hợp Hoan dùng độc trên thỏi vàng." Mỗi câu nói của Tô Thành rơi vào đáy lòng Hoán Thần, trừ kinh ngạc không thôi, lại làm cho lòng của Hoán Thần hung hăng nhói lên. Nam Cung cô nương, ngươi thật là ngốc, vì ta đáng giá không? "Nếu như ta không đoán sai, hoa văn khắc trên chín tiên quang kia chắc chắn là cổ đồ dẫn đến Trường Sinh Lăng." Tô Thành vỗ vỗ vai Hoán Thần: "Hoàng thượng hạ xuống chỉ dụ, hoặc là để cho truyền thuyết này vĩnh viễn biến mất, hoặc là liền mượn truyền thuyết này nguyện cho giang sơn Đại Minh vĩnh viễn kiên cố...!Ta làm không được phần sau, chỉ có thể làm xong phần trước. Hơn nữa, việc con cần làm lúc này là lợi dụng tình cảm của Nam Cung Nhược Yên đối với con, thiết lập thế cuộc làm cho các nàng lần lượt mắc bẫy.".