Không muốn tự mình đa tình, cũng không muốn đoán tới đoán lui. Vì chứng thực suy đoán này của cô, Ngọc Điệm Thu nói làm là làm. “Lục Trì Chi.” Cô bấm tay gõ vang vách tường. “Anh đây.” Anh trả lời sau một giây. “Em không thoải mái.” Ngọc Điệm Thu giả vờ đáng thương hề hề: “Cảm giác sắp chết rồi.” Cửa bên cạnh “rầm” một tiếng vang lên, không đến mười giây, Lục Trì Chi phá cửa mà vào. Biểu tình của anh hoảng loạn, cũng không kiêng kị gì, lập tức xông đến bế ngang cô lên. “Gọi xe cứu thương quá chậm, anh đưa em đến bệnh viện.” Anh giơ một bàn tay ra, lòng bàn tay dán lên trán của cô: “Chỗ nào không thoải mái? Đầu hay là bụng?” “Chi Chi.” Ngọc Điệm Thu câu lấy cổ anh mà cười. Chú ý tới sự giảo hoạt trong mắt cô bé trong lồng ngực, Lục Trì Chi ngẩn người, dừng chân lại: “Anh bị lừa, em giả vờ?” Ngữ khí khẳng định. “Hi.” Cô cười. Lục Trì Chi nhẹ nhàng thở dài: “Kẻ lừa đảo.” Dép lê anh cũng chưa kịp đi vào. “Thật xin lỗi.” Cô nhanh chóng xin lỗi: “Nhưng mà, làm sao anh lại khẩn trương như thế.” Ngọc Điệm Thu cười xinh đẹp: “Anh có phải là thích em hay không?” Động tác của Lục Trì Chi dừng lại. “Hỏi anh đấy.” Lục Trì Chi không trả lời trực tiếp, mà là đang ước lượng với cô, lại nhìn ổ chăn của cô, như là chuẩn bị ném cô trở về: “Biết gạt người như vậy, hiện tại ném xuống còn kịp không?” Anh không phủ nhân, chính là thừa nhận. “Không kịp.” Trong lòng của Ngọc Điệm Thu đã có đáp án, cánh tay vòng trên cổ anh: “Anh đã bị em quấn lên.” Lục Trì Chi: “Ôm như vậy được lâu không, gạt anh ôm em?” Anh nói chính là chuyện cô cọ vận khí của anh. Nhưng càng có sự dò thám. “Nếu mục đích của em không thuần, anh sẽ ném em xuống ư?” Cô không trả lời lại. “Sẽ.” Lục Trì Chi không có buông tay. Vẻ mặt của anh kiêu ngạo lại thấp thỏm, như là rất chờ mong đáp án của cô, rồi lại sợ nghe được đáp án của cô. Ngọc Điệm Thu đã từng gặp Lục Trì Chi mặt không thay đổi sắc khôn khéo cùng cô diễn kịch, từng gặp Lục Trì Chi bá đạo trước mặt người khác, cũng gặp Lục Trì Chi kiêu ngạo chạy ra trong ngày mưa để đưa ô cho cô. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Lục Trì Chi thật cẩn thận không giống với Lục Trì Chi. Những cảm xúc còn tồn đọng ở đây phóng thích ra một khắc, trong đầu phảng phất giống như ngàn vạn con nai con kêu to, rồi sau đó chạy về phía trái tim, điên cuồng đâm loạn dẫm loạn, làm tim cô trở nên luân hãm. Cô trầm mặc trong thời gian dài, khiến cho tinh thần anh căng chặt, cánh tay của Lục Trì Chi không tự giác buộc chặt. Ngọc Điệm Thu sắp bị anh thắt chết, vỗ vỗ tay anh: “Anh thả em xuống đi, ôm như vậy cũng rất nặng.” Lục Trì Chi cố chấp nói: “Không buông.” Đợi không được đáp án, anh không buông tay. Ngọc Điệm Thu tuy chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, nhưng cô biết một nam sinh kiêu ngạo nguyện ý để cô tùy tiện ôm loạn, hiện tại lại lo lắng cho cô như vậy, đã nói lên trong lòng anh cũng mang tâm tư như vậy. Cho dù là thăm dò hay là hỏi trực tiếp, giống như đều có vẻ dư thừa. Cô trực tiếp nhảy từ bước mới bắt đầu tình yêu của hai người đến bước trung gian. “Anh đừng theo đuổi em.” Ngọc Điệm Thu nói. Trong lòng Lục Trì Chi chợt trầm xuống: “Có ý gì thế?” “Đến lượt em theo đuổi anh.” Nội tâm của Ngọc Điệm Thu như nai con chạy loạn, cô nhắm mắt lại: “Anh hôn em một cái đi.” Cô quang minh chính đại mà chiếm tiện nghi của anh: “Tính là giao tiếp nhiệm vụ.” Biểu tình của Lục Trì Chi kinh ngạc trong nháy mắt. Anh nhìn cô chằm chằm vài giây: “Em nghiêm túc chứ?” Ngọc Điệm Thu mở to mắt: “Hỏi nhiều như vậy, anh là không biết hôn môi hay sao? Hay là không muốn? Nếu không muốn… A…” Miệng cô bị lấp kín. Thân mình nằm ngửa xuống, đầu đặt trong lòng bàn tay anh. Nhưng lần này sau lưng không phải vách tường, mà là chăn bông mềm mại. Hơi thở quen thuộc che trời lấp đất. Lục Trì Chi cắn môi dưới của cô, hô hấp phun ở chóp mũi cô, anh lùi lại một chút, không nhịn được mà cúi đầu, mang theo chút dò thám, nhẹ nhàng chạm khoé miệng của cô, một giây sau lại lùi lại. Gương mặt anh tuấn của cô ửng đỏ, rất khắc chế mà dừng bước. Ngọc Điệm Thu mở to mắt, nhìn mặt mày anh tuấn của anh, môi mỏng xinh đẹp, ánh mắt di chuyển xuống dưới, là tuyến hàm dưới rõ ràng của người đàn ông và hầu kết sắc bén. Hầu kết của Lục Trì Chi di chuyển lên xuống, rút tay lót sau đầu của cô ra. Vậy là kết thúc rồi sao? Đây không phải hình ảnh giống với nụ hôn đầu tiên trong tưởng tượng của cô. Đây cũng không phải hình ảnh giống với hình ảnh trong tưởng tượng của anh. Lần đầu tiên hôn môi đã ở trên giường, không biết cô sẽ nghĩ anh như thế nào. “Chi Chi, em vừa nãy…” “Thật xin lỗi.” Lục Trì Chi đỡ cô lên, ngón cái lau nhẹ khoé miệng cô. Ngọc Điệm Thu ngẩn người: “Làm sao lại xin lỗi?” Lục Trì Chi nhìn cô chăm chú: “Anh đối với em như vậy, em không tức giận sao?” Cô chắc là phải tức giận ư? “Ồ. Em tức giận rồi.” An tĩnh hai giây. “Em hết tức giận rồi.” Ngọc Điệm Thu kéo kéo tay anh: “Vậy anh có thể hôn thêm một lần không?” Lục Trì Chi: “…” Anh đột nhiên không xác định cô có phải nói mát hay không: “Hôn thật?” “Vâng.” Vừa rồi anh chỉ lo khẩn trương, cũng chưa có cảm giác gì. Ngọc Điệm Thu nhắm một mắt lại: “Em đếm đến ba, anh hôn lại.” “…” Lục Trì Chi cúi đầu đến sát cô, dừng lại chỗ cách mặt cô nửa tấc. Nụ hôn chậm chạp đoán trước không đến. Không hôn sao? Ngọc Điệm Thu mở to mắt: “Chi Chi, có phải anh không thích em hay không.” “… Không phải.” Cô nhấp nhấp môi: “Anh thích nữ sinh tóc dài sao? Em cũng có thể nuôi tóc dài.” Lục Trì Chi vuốt tóc của cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đoan trang của cô, thấp giọng nói: “Anh thích tóc ngắn.” “Vậy anh đang do dự cái gì?” Lục Trì Chi: “Đang đợi em đếm ngược.” Ngọc Điệm Thu “ồ” một tiếng, trực tiếp đọc: “Ba.” Nhận được mệnh lệnh, Lục Trì Chi cúi đầu, ngậm môi cô. Anh vừa đánh răng xong, giữa môi và răng có mùi hương bạc hà nhàn nhạt. Không phải là vừa hôn là rời, đầu lưỡi của cô bị câu lấy, dính đầy hơi thở của anh. Ngọc Điệm Thu chỉ cảm thấy xương cùng loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn trước, cả người giống như bị điện giật. “Lục Trì Chi.” m thanh của cô mơ hồ không rõ: “Anh chạm đến hàm răng em.” Lục Trì Chi: “Lần sau sẽ không vậy nữa.” Lần sau là khi nào? Ngọc Điệm Thu muốn hỏi, nhưng co còn chưa kịp ra tiếng, đã bị anh ngăm miệng lại. Nhìn ra được, Lục Trì Chi là tay mơ. Anh quyết tâm kéo cô luyện tập, hôn rất nhiều lần. Phòng nữ sinh xanh trắng chủ đạo, bức màn cùng với khăn trải bàn cũng là hệ màu nhạt, vỏ chăn và khăn trải giường sạch sẽ ngăn nắp, trên tủ trang điểm có mấy lọ, trên bàn sách bày đầy các ly nước hình ảnh phim hoạt hình. Hình ảnh thật ấm áp. Nhưng trường hợp này cũng không hoàn toàn ấm áp, tương phản còn có một ít tội ác nảy sinh. Hô hấp quấn ở bên nhau càng thêm mất khống chế, không khí trong phòng ngủ đột nhiên nóng lên. Ngọc Điệm Thu thích thân cận cùng với Lục Trì Chi, thích hương vị trên người anh, cô gắt gao ôm lấy đầu anh, làm kiểu tóc của anh trở nên lộn xộn. “Thu Thu, buông anh ra.” Tiếng nói của anh khàn khàn, câu nhân nói không nên lời. Ý thức được chính mình thất thố, Ngọc Điệm Thu giống như một đào binh*, buông tay ra, ngồi quỳ dán tường, hai má ửng hồng: “Hôn xong rồi, anh đi đi.” (*: Binh sĩ trốn khỏi doanh trại) Lục Trì Chi vốn dĩ có chút chật vật, nghe thấy cô đuổi người, không khỏi lạnh mặt: “Ngọc Điệm Thu!” Vừa rồi còn gọi người ta là Thu Thu, trở mặt thật nhanh. Ngọc Điệm Thu đuổi anh là bởi vì đã nhận ra sự biến hoá của thân thể anh. Kế hoạch của cô, còn không có nhảy đến một bước kia nhanh như vậy. Cô tính toán lợi hại, biểu tình ra vẻ bình tĩnh: “Anh cộm em.” Biểu tình của Lục Trì Chi mắt thường có nhìn thấy được một vết rách xuất hiện. “Làm sao lại nhìn em như vậy.” Biểu tình Ngọc Điệm Thu vô tội, nhỏ giọng nói thầm: “Ai biết thân thể nam sinh các anh không biết cố gắng như vậy.” Lục Trì Chi muốn bóp chết cô: “Em cứ chờ đấy!” Nói xong, anh đứng dậy về phòng của mình. Ngọc Điệm Thu chui đầu vào dưới gối, kích động đến mức dùng sức nắm chăn bông. “Con chuột đất ở bên tường, nhỏ giọng một chút, cách âm không tốt, không biết ư.” Bên kia vang lên âm thanh dục cầu bất mãn của Lục thiếu gia. “Tốt.” Ngọc Điệm Thu kéo chăn che mặt lại, cười trộm trong ổ chăn. Ngày hôm sau đến công ty, Ngọc Điệm Thu phát hiện ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn cô quái quái, cụ thể kỳ lạ ở đâu cô cũng không nói được. Chỉ là cảm giác, có chút giống như cô cung phụng Lục Trì Chi trước đó vậy, tràn ngập mịt mờ lại khó có thể khống chế… sự kính yêu. “Thu Thu, em thích uống trà sữa tiệm này đúng không? Chị vừa vặn đi ngang qua, mua cho em đấy.” “Cảm ơn.” “Thu Thu em ăn bánh quy không? Bánh quý tiệm bánh thủ công này làm ăn ngon cực! Ăn một chút không?” “Được chứ.” Nhân sự giúp cô sắp xếp công việc mới, tự mình đưa đến cho cô: “Ài, Thu Thu, ảnh chụp giấy chứng nhận của em không tồi, mặt nhỏ ăn ảnh, siêu đáng yêu.” Lydia vỗ vỗ tay: “Chúc mừng Ngọc Điệm Thu chính thức gia nhập Ất Trí, đêm nay chị mời khách.” Trong văn phòng hoan hô một trận. “Hay là đi ăn món Nhật? Nhà kia tôi có phiếu giảm giá!” “Đừng mà? Hàng tươi sống gần đây không vệ sinh. Đi ăn lẩu?” “Cũng đúng! Toàn bộ lẩu uyên ương.” Lydia hỏi: “Thu Thu em ăn cay không?” Ngọc Điệm Thu gật đầu: “Ăn ạ!” “Vậy được, sau khi tan tầm em ngồi xe chị.” Cùng thời gian, phòng hội nghị kế hoạch ở tầng 5. “Tan họp, tan họp, gần đây tăng ca mệt chết người! Ông chủ Lục, đêm nay chúng ta đi ăn ở đâu đi?” Lục Trì Chi nhìn tin tức trong nhóm nhỏ của công ty: “Đi ăn lẩu, thế nào?” Mao Tiêm trêu ghẹo: “Cậu không phải không ăn cay à? Lẩu uyên ương có gì ngon.” Lục Trì Chi buông điện thoại: “Sở thích cá nhân.” Ô Long: “Em nghĩ là yêu thích người.” Lâm Bỉ Khâu cười đến ý vị thâm trường: “Đề này tôi biết! Lục thiếu gia thích cô gái gầy, đáng yêu, tóc ngắn, cười rộ lên có răng nanh!” Có người bên cạnh ồn ào: “Người Lục thiếu gia yêu thích, không phải là em gái Chiếu Trúc có hai cái răng nanh chứ?” Ô Long đẩy đẩy mắt kính: “Có thể càng kỹ càng tỉ mỉ hơn chút. Em gái Chiếu Trúc có hai cái răng nanh, đi làm ở công ty chúng ta, tháng này vừa được thăng làm nhân viên chính thức.” “Các cậu dứt khoát nói tên là Ngọc Điệm Thu là được rồi.” Trong quá khứ bọn họ ồn ào như vậy Lục Trì Chi đã sớm dỗi chết, Lục thiếu gia hôm nay phá lệ không mắng chửi người. Đuôi lông mày của anh khẽ nhếch: “Không có ý kiến gì thì tôi đặt phòng.” “Đặt đặt đặt, đặt ở phòng bên cạnh phòng liên hoan của các cô ấy, mỹ nữ Trung tâm Mỹ thuật nhiều!” “Thôi đi mấy người các cậu, tại đây buôn chuyện, thấy gái một đám đều trở thành nói lắp.” Mao Tiêm hỏi: “Lục gia thật sự đang theo đuổi em gái Chiếu Trúc à?” Bị Lâm Bỉ Khâu đánh một chưởng: “Cậu hỏi cái rắm, đây không phải lay động sáng tỏ rồi à? Nếu không tên nhóc này có thể chiếu cáo thiên hạ à?’ “Không tồi, trai tài gái sắc.” “Tôi thấy là lòng muông dạ thú, ủ mưu từ lâu!” Đám người tan đi, Lục Trì Chi click mở Weibo của Ngọc Điệm Thu. Chuyện này anh vốn nghĩ rằng thời gian an ủi cô sẽ lâu, cũng lo lắng chính cô xử lý không tốt, cho nên để Lão Bạch ra mặt giải quyết. Nhưng khi anh nhìn thấy bài thanh minh cô đăng lên, đột nhiên cảm thấy mình lo lắng nhiều. Cô từ nhỏ được người trong nhà sủng, tính tình cường đại, tư tưởng và năng lực đều có, chỉ là không có hứng thú đi lăn lộn, thật sự tích cực, đầu óc thanh tỉnh và thông minh tuyệt đối. Vì chống lưng cho anh, cá mặn nhỏ còn rất có thể anh dũng đấu tranh. Liên tục ba ngày Ngọc Điệm Thu được đồng nghiệp mang trà sữa cho, Ngọc Điệm Thu cuối cùng cũng cảm thấy không thích hợp. Theo cô biết, toilet là nơi quan trọng truyền bá tin bát quái. Cô ngồi xổm xuống vào toilet thám thính tình báo. Ngồi xổm hơn nửa giờ, chân cũng đã tê rần. Cuối cùng, trời xanh không phụ người có lòng: “Ài, gần đây sao cô lại thế này, trước đó không phải nói không uống trà sữa để giảm béo à? Làm sao mỗi ngày đều mua cho Ngọc Điệm Thu?” “Các cô đều không lên mạng à?” Là âm thanh của Tiểu Mỹ. Ngọc Điệm Thu dựng lỗ tai lên. “Rất ít lên, đây không phải là bận cho hạng mục mới hay sao? Xảy ra tin tức bùng nổ gì à?” Tiểu Mỹ: “Weibo Official của công ty đã công khai bà chủ! Vậy mà cô không biết?” Weibo Official của công ty? Ngọc Điệm Thu gõ trán, cô làm sao lại quên cái Weibo kia rồi! Ngay từ đầu cô nhìn thấy chỉ lo kinh ngạc, sau đó theo bản năng mà cho rằng Lục Trì Chi nói nghĩa khí anh em, nói như vậy để giải vây giúp cô. Cô không nghĩ Weibo kia công khai, nếu không làm sao có thể ngốc nghếch chạy đến thử chứ! Mấy ngày nay trốn trốn tránh tránh, ẩn giấu cái cô đơn. “Zaidan vậy mà đang theo đuổi Ngọc Điệm Thu!? Mẹ nó, sớm biết anh ấy sẽ ăn cỏ gần hang thì tôi sẽ dâng lên!” “Cô lên cái rắm, cô lên người ta cũng không thích cô, người anh ấy thích chính là loại mỹ nhân cốt cảm như Ngọc Điệm Thu.” “Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, tôi cũng không dám nằm mơ gả vào hào môn.” Cô đồng nghiệp buông tiếng thở dài: “Tôi vẫn luôn cho rằng đại thiếu gia hào môn đều phải đi liên hôn, liên thủ cùng người mạnh cơ.” “Làm sao lại không liên thủ với người mạnh? Tổng giám đốc Vạn cùng với chị gái Zaidan còn không phải là liên hôn kết hôn hay sao?” “Đúng đấy, chị gái với anh rể đã rất mạnh, không cần anh ấy hiến thân. Chính là không phải Zaidan cũng không phủ nhận à? Ngọc Điệm Thu vì sao lại còn giả vờ không quen anh ấy nhỉ?” “Có thể là đặc thù tình thú?” “…” Ngọc Điệm Thu xấu hổ đến mức không dám về văn phòng, đến thang máy cũng không dám ngồi, chui vào cửa an toàn bò lên tầng 5. Triệu Động Liên vui vẻ thoải mái dựa vào trước đài: “A Thu, đến tìm Zaidan à?” Ngọc Điệm Thu: “… Mình không phải! Mình chỉ tùy tiện đi dạo thôi.” Triệu Động Liên giống như không nghe thấy lời nói của cô: “Mình vừa thấy anh ấy đi cùng Ô Long ra ngoài, cậu trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy đi.” “Không tìm anh ấy! Mình tới tìm Tổng giám Bạch.” “Được rồi, toàn công tu trên dưới ai mà không biết cậu đang yêu đương với Zaidan, còn giả vờ.” Ngọc Điệm Thu: “…” Không sống nữa. Tên trên điện thoại hiện lên “Thần may mắn.” Triệu Động Liên nhìn thấy: “Ai thế?” Vẻ mặt bát quái: “Người đàn ông của cậu à?” Ngọc Điệm Thu giấu điện thoại ở sau lưng, gương mặt nổi lên đỏ ửng: “Chi thần.” Triệu Động Liên không thể hiểu nổi: “Chi thần là vị thần gì…” Ngọc Điệm Thu trả lời điện thoại với Lục Trì Chi, vừa nhận được, anh hỏi: “Bỏ bê công việc?” “Em không có!” “Anh đang ở chỗ em làm việc làm sao lại không gặp được em? Thành thật một chút đi, đi đâu ngắm trai đẹp rồi.” Ngọc Điệm Thu ăn ngay nói thật: “Trong công ty có người đẹp trai hơn anh ư?” Ngữ khí của Lục Trì Chi vang lên có chút thoải mái: “Đúng thật là không có.” Anh thật là một chút cũng không khiêm tốn. Cửa thang máy rộng mở. Nhìn thấy Lục Trì Chi đứng ở chỗ làm của cô, đầu của Ngọc Điệm Thu trống rỗng một giây. Anh rất ít khi xuống dưới, trước khi công nhân ở cở sở muốn nhìn thấy anh thì hoặc là ở bãi đỗ xe, hoặc là ngẫu nhiên gặp được anh ở dưới lầu, lúc này mọi người đều rất tự giác mà vùi đầu làm việc. Dáng người của anh cao gầy, khí chất xuất chúng, đứng ở phía đó, căn bản chính là tồn tại không thể bỏ qua. Tuy rằng không ai dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Ngọc Điệm Thu cảm giác mỗi người đều mọc ra một đôi mắt. Cô thở sâu, biểu tình trấn định, giả vờ nhẹ nhàng tự nhiên: “Hi, ông chủ đến đây làm gì thế.” “Đón em tan làm.” Lục Trì Chi giơ tay xem đồng hồ: “Còn có hai phút.”.