Công việc của Tần Luật lại tiến vào thời kì nhàn rỗi, cho nên rất rất tích cực phối kịch. Người mừng nhất là Nấm Nấm, tốc độ của Vũ Mộ rất nhanh, mỗi kì kịch người có công kéo tiến độ cả đoàn đều thuộc về Tần Luật, bây giờ Tần Luật tích cực xông pha, kịch rất mau thì hoàn thành xong.
Kế hoạch – Nấm Nấm: ~(≧▽≦)/~ Minh Nguyệt-sama không kéo âm, chân dắt lừa thuê như tôi cảm thấy mỗi ngày đều là một ngày đẹp trời!! Sau khi phát kịch thì cuộc đời tôi sẽ lên tiên nha!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯Đến mức như vậy sao!
Đạo diễn – Cô Tô: Quả thật là đến mức đó!! Vẫn 8 giờ đúng phát kịch!! Mau mau!
Tần Thời Minh Nguyệt: Lần này nhất định phải cướp được sô pha!!
Vũ Mộ: Thụ thụ đúng là chưa bao giờ đè được sô pha-kun, để bản công ôm cậu cùng ngồi đi ^_^
Hậu kỳ – Chân Dung Kẻ Ăn Hàng: Này, hai người rất đẹp đôi nha!! Vũ Mộ-sama Minh Nguyệt-sama tôi muốn làm fan CP của hai người!!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯ Ai muốn cùng cùng cậu ta thành CP!!
Vũ Mộ: Đừng xấu hổ chứ, nhanh lao đến chỗ bản công đi!
Kế hoạch – Nấm Nấm: TUT Minh Nguyệt-sama đã quên Khổ Đinh Trà-sama đứng đợi nơi ven hồ Đại Minh rồi sao!! Khổ Đinh Trà-sama rất lâu rồi chưa thấy xuất hiện!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮ Ai biết cậu ta đi đâu.
Kế hoạch – Nấm Nấm: Sama cứ lên giọng ngạo kiều như vậy để làm chi, chẳng lẽ tại Khổ Đinh Trà-sama không online ╮(╯▽╰)╭
Đạo diễn – Cô Tô: Gào khóc, muốn phát kịch!
Tần Thời Minh Nguyệt: Nhanh nhanh, tôi refresh trang liên tục đến mục cả tay rồi ^O^/
Tần Luật lần này ngồi lì canh trước màn hình máy tính, thấy bài post mới phát ngay lập tức nhấn vào, dán phần nội dung đã đánh từ trước, ấn gửi phản hồi xong mới phát hiện ra, không ngờ đã có người chiếm ghế trên rồi.
1L Khổ Đinh Trà: Chúc mừng.
2L Tần Thời Minh Nguyệt: Sô pha!!!
3L Cô Tô: Ôm toàn bộ tổ kịch ngồi sô pha! ^O^/
4L: Cười xem LS ngồi băng ghế ╮(╯▽╰)╭
…
20L: Tổ kịch tốc độ ghê! GJ ~(≧▽≦)/~
21L: Gào khóc ~ Lần thứ hai Minh Nguyệt-sama và Vũ Mộ-sama hợp tác!! ⊙▽⊙
22L: Vũ Mộ-sama!! Number one!
…
50L Nấm Nấm: TOT Khổ Đinh Trà-sama sao lại không phúc hậu như vậy!!
Tần Luật thấy phản hồi của Khổ Đinh Trà đặt trên của mình liền không bình tĩnh được.
Tần Thời Minh Nguyệt: Này (‵o′) 凸! Anh làm sao thế! Sao lại cướp sô pha của tôi!! Anh là một tên cuồng dòm lén!! (#‵′) 凸 (#‵′) 凸 (#‵′) 凸
Khổ Đinh Trà: …
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸 Không còn lời nào để nói à!!
Khổ Đinh Trà: Muốn sô pha đến vậy sao?
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸! Càng nhiều sô pha càng thích!
Khổ Đinh Trà: Lần tới tôi ôm cậu cùng ngồi.
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮ Không quan tâm.
Khổ Đinh Trà: ║ * ರ Ĺ̯ ರ * ║
Mà lúc này ở trong nhóm chat tổ kịch.
Kế hoạch – Nấm Nấm: Gào khóc ~ Khổ Đinh Trà-sama sao lại không phúc hậu như vậy!!
Đạo diễn – Cô Tô: Khổ ĐInh Trà-sama nhất định là ở đảng invisible ngàn năm! ~(≧▽≦)/~
Tần Thời Minh Nguyệt: Khinh bỉ bọn chuyên dòm lén! (#‵′) 凸
Hậu kỳ – Chân Dung Kẻ Ăn Hàng: Quả nhiên Minh Nguyệt-sama không thể đè nổi sô pha-kun ╮(╯▽╰)╭
Kế hoạch – Nấm Nấm: Gào khóc ^O^/ Minh Nguyệt-sama và Vũ Mộ-sama lại truyền CP!
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸! Cái miệng anh ta nết na như cái đầu tàu xe lửa vậy, hợp tác với ai cũng xuất hiện CP!
Vũ Mộ: ╭(╯3╰)╮Hóa ra là nổi máu ghen, trong lòng ta người ta yêu nhất chính là ngươi đó!
Thấy vậy, Tần Luật trực tiếp nhắn tin trò chuyện riêng đến Vũ Mộ.
Tần Thời Minh Nguyệt: Mệt mỏi quá rồi đấy! Ông cứ chờ đi, đến ngày gặp được người quan trọng của đời mình xem người ta có nghĩ lời ông nói là thật hay không, đến lúc đó có mà cười ra nước mắt!
Vũ Mộ: ╮(╯▽╰)╭ Trong giới võng phối có ai nói thật không?
Tần Thời Minh Nguyệt: Thật tình tôi lo cho người yêu của ông sau này quá cơ! Đoán chừng ngoài miệng suốt ngày nói “nhà tôi thế này”, “nhà tôi thế nọ”, quay đi quay lại đã liếc mắt đưa tình với CV khác lắm chứ tưởng đùa!
Vũ Mộ: Dù sao thì ngoài miệng nói vậy thôi, cũng không thực sự động tâm, có cần để ý như vậy không ╮(╯▽╰)╭
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸! Ông là đồ cặn bã!
Vũ Mộ: Đây là sự khác nhau giữa công và thụ nha.
Tần Thời Minh Nguyệt: Là điểm khác biệt giữa người với kẻ cặn bã chứ! Ông nhìn Bụi Bặm ấy, dù lẻ loi hiu quạnh cũng chưa bao giờ ở trong giới võng phối làm càn!
Vũ Mộ: Không phải do cậu ta có cậu làm bia đỡ sao ╮(╯▽╰)╭
Tần Thời Minh Nguyệt: Tôi nói như vậy rồi mà ông vẫn chưa thông sao!! Chờ đến khi người ông yêu biết đức hạnh ông thế này liền chia tay thì đừng trách tôi không nhắc trước!
Vũ Mộ: Ừ, cảm ơn.
Tần Luật và Vũ Mộ thật lâu trước kia đã từng hợp tác một lần, từ đó đến giờ vẫn duy trì liên lạc, cũng coi như bạn tốt. Dù cho Tần Luật có lúc cũng không biết làm sao với cái miệng phun toàn lời nhảm nhí kia.
Khi kịch kỳ ba bắt đầu, công việc của Tần Luật cũng dần bận rộn. Mỗi lần về nhà là chỉ muốn ngồi kể khổ, lên tổ kịch? Cậu giả chết nhiều ngày nay, gặp Nấm Nấm một phát là ăn quật ngay. Tìm Bụi Bặm? Hắn ta phải vội vàng chăm sóc thụ nhà mình rồi. Về phần Vũ Mộ, Tần Luật dùng đầu gối nghĩ cũng biết thể nào Vũ Mộ nhất định sẽ nói một loạt bảo bối thân ái, để bản công giúp cậu xoa xoa, đủ thể loại. Cho nên, sau cùng, trọng trách an ủi Minh Nguyệt-sama liền bị giao cho Khổ Đinh Trà. Tuy Khổ Đinh Trà không nói nhiều, nhưng có cả đống nhẫn nại.
Tần Thời Minh Nguyệt: Tôi muốn từ chức!! Sặc, đây không phải là cuộc sống của con người!
Khổ Đinh Trà: Làm sao vậy?
Tần Thời Minh Nguyệt: Tăng ca liên tục một tuần, mỗi ngày vừa mở mắt liền rời giường, về nhà một hồi liền đi ngủ!! Cuộc sống khúc gỗ nhàm chán nhất trần gian! Bị ông chủ nghiền ép rất nhanh sẽ tinh hết người tong!!
Khổ Đinh Trà: … Tinh hết người tong?
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸! Tôi ám chỉ tinh lực tinh lực!
Khổ ĐInh Trà: Đến bao giờ thì hết việc?
Tần Thời MInh Nguyệt: Tận hai ngày nữa cơ ┭┮﹏┭┮
Khổ Đinh Trà: Xoa xoa.
Tần Thời Minh Nguyệt: Không cần xoa!
Khổ Đinh Trà: Thơm nhẹ.
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸! Càng không cần!
Thời gian cùng Khổ Đinh Trà nói chuyện không dài, nhưng mệt nhọc rã rời lại giảm bớt rất nhiều. Kết thúc cuộc nói chuyện, Tần Luật tiếp tục quay cuồng trong công việc. Về phần ava Nấm Nấm nhấp nháy dưới góc màn hình và cửa sổ buzz liên tục thì trực tiếp bị Tần Luật coi như không có thấy. Cửa sổ trò chuyện với Nấm Nấm rung lên rung xuống nhiều lần, Tần Luật thẳng tay thoát QQ, yên tâm làm việc.
Đợi đến ngày thứ hai Tần Luật tăng ca, tình cảnh tương tự lại xuất hiện lần nữa.
Tần Thời Minh Nguyệt: Tôi muốn từ chức! Lần này là thật!
Khổ Đinh Trà: Xoa xoa, còn bao lâu nữa?
Tần Thời Minh Nguyệt: ┭┮﹏┭┮ Phỏng chừng còn hai ngày.
Khổ Đinh Trà: Khi rảnh nhớ khao bản thân một bữa.
Tần Thời Minh Nguyệt: Ừ! Tôi định đi ăn một bữa thật lớn!!
Khổ Đinh Trà: Muốn ăn gì?
Tần Thời Minh Nguyệt: Tôm hùm cay truyền thống (﹃) Hai ngày trước thấy người ta ăn trên TV, thấy rất ngon.
Khổ Đinh Trà: Ha ha, định đi ăn với ai?
Tần Thời Minh Nguyệt: ( “▔□▔) Vấn đề là đây! Tìm Bụi Bặm, hắn ta chắc chắc sẽ mang nửa kia nhà hắn đi! Đến lúc đó thì tôi ăn không phải tôm hùm! Mà ăn bong bóng hồng của hai người bọn họ! Tìm Vũ Mộ, cái tên này chắc chắn sẽ không muốn ăn món không tao nhã này rồi! ┭┮﹏┭┮ Không tìm được người nào ăn cùng vừa ý. 0. 0 Đúng rồi, Khổ Đinh Trà, cậu thì sao? Cậu không phải ở thành phố T sao?
Khổ Đinh Trà: Thành phố T, cách chỗ tôi cũng không xa.
Tần Thời Minh Nguyệt: (☆▽☆) Thật sao? Cậu ở chỗ nào?
Khổ Đinh Trà: Ha ha, tôi ở thành phố A.
Tần Thời Minh Nguyệt: (∏ ^ ∏) Xa phết đó chứ.
Khổ Đinh Trà: Tôi không ngại đâu, được gặp anh tôi vui lắm.
Tần Thời Minh Nguyệt: (∏ ^ ∏) Thôi bỏ đi, đi xa như vậy chỉ để ăn mỗi bữa cơm cùng tôi, tôi nghĩ kĩ rồi, cứ rủ Bụi Bặm là tốt nhất. Đợi đến khi nào cậu rảnh rỗi thì làm buổi tụ họp nha ~
Khổ Đinh Trà: Là anh nói vậy đó, đến lúc đó thì đừng có mà từ chối đấy nhé, hở?
Tần Thời Minh Nguyệt: o(*≧▽≦)ツ Chắc chắn không!! Tôi thề!
Chờ đến khi Tần Luật rảnh rỗi thì đã là một tuần sau đó. Món tôm hùm mà Tần Luật thèm nhỏ dãi từ lâu cuối cùng cũng đã được Tần Luật cất nhắc dán lên tờ lịch trình ngày. Buổi tối thứ sáu, Tần Luật buzz khung cửa sổ của Thư Nguyên.
Tần Luật: o(*≧▽≦)ツ Ngày mai ông cùng với vị kia nhà mình có thời gian không?
Thư Nguyên: (⊙v⊙) Có nhoa.
Tần Luật: Trầm Sâm?
Thư Nguyên: ~(≧▽≦)/~ Clap clap clap ~ Là tôi nè!
Tần Luật: =. = Lần nào cuối tuần nhắn tìm Thư Nguyên, mười lần thì có chín lần đều là cậu ╮( ̄▽ ̄”)╭
Thư Nguyên: ╭(╯^╰)╮Sao nào, không được hả, tìm anh ấy so với tìm tôi thi có gì khác nhau.
Tần Luật: Được rồi… ╮(╯-╰)╭ Quả thực là chả có gì khác nhau. o(*≧▽≦)ツNgày mai chúng ta cùng đi ăn tôm hùm đê!
Thư Nguyên: Tốt tốt ╰(*°▽°*)╯Tôi cũng muốn ăn từ lâu rồi!!
Tần Luật: Trưa mai mười một giờ gặp nhau ở phố XX nhé?
Thư Nguyên: o(*≧▽≦)ツ No vấn đề no vấn đề!!
Hôm sau, sáng 9 giờ Tần Luật rời giường. Đợi đến 11 giờ ra phố XX thì đã thấy Thư Nguyên và Trầm Sâm đứng chờ ở đó.
Tần Luật đi tới chào hỏi: “Hai người tới sớm quá đi.”
“Ha ha, mới tới thôi, mấy ngày nay vừa khéo Tiểu Sâm cũng đang muốn ăn tôm hùm thì ông đưa ra lời mời.” Thư Nguyên nói.
Trầm Sâm có chút bồn chồn: “Nhanh lên nhanh lên, một lúc nữa là người đến nườm nượp đó, gào khóc, đứng ở đây cũng ngửi thấy mùi, nước bọt trào hết cả ra rồi đây này!”
Bọn họ tới sớm, thực khách không đông lắm, ngồi tại chỗ đợi một hồi bồi bàn bưng một mâm tôm hùm lớn đến.
“Tôi ăn trước!!” Trầm Sâm nói xong liền cầm một con tôm lên gặm. “Cay quá! Ngon quá!”
Tuy Trầm Sâm có hơi ầm ĩ, nhưng quả thật làm cho sự thèm ăn của người khác trỗi dậy. Tần Luật cầm điện thoại chụp đĩa tôm hai kiểu, lúc này mới bắt đầu động thủ.
Ăn xong đi rửa tay sạch sẽ, Tần Luật lại chụp thêm một tấm bàn xác tôm la liệt nữa.
“Hô, ăn đã miệng quá!” Trầm Sâm vỗ vỗ bụng bự. Thư Nguyên cười cười châm trà cho Trầm Sâm.
Tần Luật cũng cảm thán nói: “Bận rộn nửa tháng quả nhiên nên có một bữa no đủ thế này, ăn xong thấy quãng thời gian trước bận rộn như vậy cũng đáng! Này này, chớ sao chỉ châm trà cho mỗi Trầm Sâm nhà ông thế chứ, cho tôi một chén nào!”
Mỗi lần đi chơi cùng hai người Thư Nguyên bọn họ sẽ luôn luôn bị chọt mù mắt, nhưng dù vậy Tần Luật vẫn thích đi cùng hai người họ, vì cảm giác tự tại thoải mái. Về đến nhà, Tần Luật đã sớm mệt nhọc khi dồn hết sức tiêu diệt mỹ thực, mở máy tính, lên QQ nhắn tin gửi Khổ Đinh Trà.
Tần Thời Minh Nguyệt: o(*≧▽≦)ツ
Khổ Đinh Trà: Ăn được rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: Được rồi được rồi!! Ăn ngon, sảng khoái! Cho anh xem ảnh chụp!
Tần Thời Minh Nguyệt: [hình ảnh] Nhìn nè nhìn nè! Trông ngon quá phải không?
Khổ Đinh Trà: Ừ, nhìn ngon thật, cậu thích ăn cay?
Tần Thời Minh Nguyệt: Đúng đúng, càng cay càng ngon!
Khổ Đinh Trà: Vậy về sau có dịp gặp nhau chúng ta cùng đi ăn.
Tần Thời Minh Nguyệt: Tốt! Đi ăn riêng cùng hai người nhà Bụi Bặm là một điều đau khổ lắm nha!!
Khổ Đinh Trà: Ha ha, Nấm Nấm lại đang gào thét trong nhóm chat, tại sao lâu rồi anh chưa thấy mặt.
Tần Thời Minh Nguyệt: ( ̄▽ ̄”) Cậu không nói tôi quên béng mất đấy, xuôi bụng một chút, lát nữa tôi bắt đầu ghi âm.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
271 chương
64 chương
81 chương