Từ sau lần đó Tần Luật và Hướng Trạch không gặp nhau thêm lần nào. Càng gần cuối năm, công việc của hai người họ càng bận rộn. Đến tận trước Giao thừa mấy ngày, công ty mới cho nghỉ, kéo âm lâu như vậy cuối cùng cũng có thời gian thu.
Vào buổi sáng ngày nghỉ đầu tiên, Tần Luật nằm ì trên giường không muốn dậy, đêm hôm trước ngủ tương đối trễ, hôm sau tỉnh lại Tần Luật mơ mơ màng màng sờ sờ mò mò tìm di động trên giường, lần mãi mới thấy. Dụi dụi mắt ấn nút khởi động máy, di động vừa sáng lên thì thấy có tin nhắn mới, tỉnh tỉnh được chút đọc tin thì di động bỗng kêu vang. Tần Luật nhìn tên người hiển thị trên màn hình, là Hướng Trạch, bèn ấn nút nghe điện, “Ừ” một tiếng.
“Tiểu Luật?” Thanh âm sôi nổi của Hướng Trạch truyền tới.
Tần Luật cầm điện thoại áp lên lỗ tai: “Ừ?”
“Vẫn đang ngủ?”
“Ừ… Mệt.”
“Ha ha, đói bụng không?”
“Không đói, mệt…”
“Vậy ngủ tiếp đi, đừng nướng trễ quá, nhớ ăn đúng bữa.”
“Được…” Nói xong trở mình ôm chăn tiếp tục mơ đẹp.
Lần tỉnh sau đồng hồ đã chỉ hơn mười một giờ, Tần Luật gọi điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, rồi ngồi dậy đi rửa mặt.
Cầm đồ ăn ngồi chơi máy tính, vừa mới lên QQ, khung trò chuyện của Hướng Trạch liền bắn ra.
Khổ Đinh Trà: Dậy rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: (⊙v⊙) Ừa.
Khổ Đinh Trà: Ăn chưa?
Tần Thời Minh Nguyệt: = ̄ω ̄= Đang…
Khổ Đinh Trà: Vậy em ăn trước đi.
Tần Thời Minh Nguyệt: =0= Ăn tý là xong mà!
Khổ Đinh Trà: Cứ từ từ mà ăn!
Qua mười lăm phút sau.
Tần Thời Minh Nguyệt: ~(≧▽≦)/~ Ăn xong rồi.
Khổ Đinh Trà: Chừng nào tính về nhà?
Tần Thời Minh Nguyệt: Hai ngày nữa, sau khi giao âm thô em sẽ dọn dẹp đồ dạc.
Khổ Đinh Trà: Qua năm nay là chúng ta được ở cạnh nhau rồi, tốt quá.
Tần Thời Minh Nguyệt: Anh chuẩn bị đến đâu rồi?
Khổ Đinh Trà: Đang dọn đồ đạc, cái gì mang được thì mang, dù sao bên em cũng đủ hết cả, xong lái xe một chuyến là tới.
Tần Thời Minh Nguyệt: ╮(╯▽╰)╭ Không cần em tới đón à?
Khổ Đinh Trà: Ha ha, ở nhà chờ là được.
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮Ai ham hố gì chớ!!
Khổ Đinh Trà: …Nhận đi, ngại ngùng gì nữa, đứng chờ ở bến là được rồi.
Tần Thời Minh Nguyệt: Em sợ anh chưa quen đường thôi (‵ o′) 凸!
Khổ Đinh Trà: Ừ, lúc đến anh gọi em.
Sau khi nộp âm thô, dọn xong hành lý, Tần Luật dậm chân khởi hành.
Mấy năm nay quan hệ trong nhà dần ấm lên, hồi trước vì Tần Luật come out nên bốn năm ròng học đại học cậu chưa từng về thăm nhà. Tốt nghiệp xong, người nhà cũng từ từ nghĩ thông suốt. Hơn sau từ sau khi come out Tần Luật vẫn luôn biết giữ mình, không chơi với mấy đứa không đàng hoàng, lố lăng, nên người nhà bắt đầu tiếp nhận sự thật.
Sau một thời gian cha mẹ Tần Luật bắt đầu không yên lòng, vô cùng sốt ruột, con trai mình thích đàn ông, mình cũng đã tiếp nhận, nhưng sao suốt mấy năm bên người thằng bé vẫn không có lấy một ai quan tâm chăm sóc. Mỗi lần Tết đến đoàn viên, hai cụ luôn nói bóng nói gió hỏi han người bên cạnh Tần Luật hoặc trực tiếp hỏi thẳng rằng ‘Có người trong lòng chưa?’ luôn nhận được câu trả lời là ‘Không có’. Thằng bé không phải nói thích đàn ông sao? Bên người không có phụ nữ không nói làm gì nay đến đàn ông cũng không có? Tần Luật bị hỏi nhiều cũng thấy phiền, người yêu làm sao mà dễ gặp như người qua đường được? Gặp được người hợp ý, chấp nhận sánh bước đi một đời rất khó, may là năm nay rốt cục có thể thở phào một hơi.
Ngồi trên xe, nhìn tin nhắn chúc lên đường thuận buồm xuôi gió của Hướng Trạch gửi tới, Tần Luật thấy vô cùng thoải mái, quãng đường về nhà cũng không còn mệt nhọc như trước.
Hành lý Tần Luật mang đi không nhiều, nhưng cha Tần Luật không yên tâm nên vẫn muốn ra bến xe đón con về nhà. Vừa ra khỏi bến, Tần Luật đã thấy cha mình đứng bên cây cột vãng người qua lại chờ đợi, liền bước lớn bước nhỏ nhào tới chào: “Cha, cha chờ lâu không, đã bảo cha đừng đến mà cứ đến, lạnh không cha?”
Cha Tần Luật muốn giúp cậu cầm hành lý thì bị Tần Luật tránh đi, hai người vẫy taxi về nhà.
Về đến nhà vừa kịp giờ cơm, mẹ Tần Luật đã chuẩn bị xong một bàn cơm lành canh ngọt chờ cả hai trở về.
Tần Luật cất hành lý rồi đi rửa tay ăn cơm, nhìn một bàn tiệc lớn cười xuýt xoa: “Thơm quá đi, lâu lắm rồi con không được ăn cơm mẹ nấu đó.”
Mẹ Tần Luật gắp thức ăn đặt vào bát câu: “Ngon thì ăn nhiều chút, mẹ làm nhiều thịt viên lắm, còn có lạp xưởng nữa, khi về thì mang lên kia mà ăn.”
Tần Luật chôn mặt trong bát và cơm, thưa một tiếng: “Dạ, con sẽ mang.”
Cha Tần Luật quan tâm hỏi thăm: “Công việc nặng nhọc không? Bị điều đến thành phố T đã thích ứng chưa?”
Tần Luật liên tục gật đầu: “Tốt lắm ạ, hồi đại học con học ở đó mà, nên mọi chuyện đều ổn, bên đó còn có nhiều bạn bè đại học của con nữa.”
“Ừ, ăn nhiều vào, trên bàn cơm không nên nói chuyện, ăn xong rồi tán gẫu tiếp.” Mẹ Tần Luật vừa nói vừa gắp thêm một đũa nữa cho Tần Luật.
Không khí ấm cùng hài hòa ăn bữa cơm, sau khi ăn xong, cả nhà ngồi trên sôpha phòng khách xem TV, mẹ Tần Luật vào bếp rửa táo rồi đặt trước mặt Tần Luật: “Ăn hoa quả đi con, Tiểu Luật à…”
“Dạ?” Tần Luật cầm miếng cắn một góc.
“Đến nơi mới, có tìm được người thích hợp không?” Mẹ Tần Luật rối rít hỏi han.
“Dạ…” Liếc nhìn ánh mắt mong đợi của người nhà, Tần Luật nói tiếp, “Thật ra có một người.”
“Người nọ thế nào?” Cha Tần Luật mở miệng hỏi.
“Không tệ, đối xử rất tốt với con.”
“Bao lớn rồi? Sao hai đứa biết nhau? Đang làm nghề gì? Điều kiện gia đình thế nào?”
“Qua năm nay là 28.” Tần Luật không dám nói là quen nhau trên mạng, đành đổi kiểu khác trả lời, “Thông qua bạn chung mà biết nhau, điều kiện ổn định, hết năm nay anh ấy được công ty điều đến thành phố T làm việc.”
Mẹ Tần Luật vẫn có chút lo lắng: “Mấu chốt là làm người thế nào?”
“Rất tốt, mẹ, mắt con sao mà nhìn sai người được.”
Mẹ Tần Luật tới ngồi bên người Tần Luật: “Cho mẹ xem ảnh đi.”
Nói đến ảnh, Tần Luật đột nhiên nhớ ra hình như mình không có ảnh Hướng Trạch chụp riêng, có duy nhất hình chụp chung, mà chụp ảnh chung thì chung nhưng rất gần gũi, rất thân thiết. Lấy cái ảnh thân mật như vậy cho cha mẹ xem thì có chút không tốt, Tần Luật thấy hơi ngượng. Đành giả ngu tảng lờ: “Đàn ông đàn ang có tuổi cả rồi, chụp ảnh vân vân… con không có.”
“Có phải thật ra không có bạn trai nhưng nói thế để cả nhà yên tâm không?”
“Đâu có đâu, con có bạn trai thật mà!!”
“Thế thì đưa ảnh cho mẹ xem!” Mẹ Tần Luật liều chết không buông, càng nghĩ càng thấy Tần Luật nói điêu.
Buổi tối Tần Luật nhắn tin QQ nói chuyện này cho Hướng Trạch.
Tần Thời Minh Nguyệt: (╰_╯)#(╰_╯)# Gửi ảnh của anh ra đây! Ảnh đơn!
Khổ Đinh Trà: Để anh đi tìm, có ảnh mấy năm trước thôi, mấy năm không chụp.
Tần Thời Minh Nguyệt: (╰_╯)# Vậy giờ đi ra ngoài chụp một kiểu rồi đem vào đây!!
Khổ Đinh Trà: Làm sao thế?
Tần Thời Minh Nguyệt: +_+ Mẹ em muốn nhìn ảnh chụp…
Khổ Đinh Trà: Cùng người nhà nói rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: Có thể không nói sao, vừa mới về đã bị hỏi (╰_╯)#
Khổ Đinh Trà: Hai bác có nói gì không?
Tần Thời Minh Nguyệt: →_→ Còn nói gì, hai cụ lúc nào cũng giục em nhanh đi tìm bạn, em nói giờ em có rồi, mẹ em liền muốn xem ảnh.
Khổ Đinh Trà: Vậy được, chờ một chút.
Tần Thời Minh Nguyệt: →_→ Chụp cho đẹp đẹp vào đấy!
Khổ Đinh Trà: Ừ.
Qua hồi lâu vẫn không thấy tin tức gì từ Hướng Trạch, Tần Luật bắt đầu sốt ruột.
Tần Thời Minh Nguyệt: Chụp mỗi cái ảnh thôi sao lâu thế!!
Tần Thời Minh Nguyệt: Người đâu rồi???
Tần Thời Minh Nguyệt: Hè lố (╰_╯)#(╰_╯)#(╰_╯)#
Khổ Đinh Trà: Chờ xíu.
Tần Thời Minh Nguyệt: Rốt cuộc anh làm gì thế!! Không phải chụp hai tấm là xong sao, gì mà lâu vậy?? Giờ đã chụp được kiểu nào chưa?
Khổ Đinh Trà: Anh đang tìm cảnh, rồi tính xem nên mặc cái gì, dù sao chụp cho người nhà em xem, ấn tượng đầu tiên tốt một chút mới được.
Tần Thời Minh Nguyệt: Bố khỉ!! Vì chuyện cỏn con này mà lần chần nửa này!! Mặc bừa một bộ là được!!!
Khổ Đinh Trà: Không sao, chuẩn bị xong rồi.
Tần Thời Minh Nguyệt: …
Khổ Đinh Trà: [hình ảnh]
Tần Thời Minh Nguyệt: o(*≧▽≦)ツ Tốt ~ Rất đẹp trai! Gửi thêm hai tấm nữa!!
Khổ Đinh Trà: [hình ảnh] [hình ảnh]
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯3╰)╮Để em sang cho mẹ xem.
Khổ Đinh Trà: Ừ, đi đi.
Tần Luật lưu ảnh vào di động, chạy ra phòng khách ngồi cạnh mẹ mình.
“Chuyện gì thế?” Mẹ Tần Luật nhìn Tần Luật sáp tới gần.
“Khụ khụ, sao mẹ, mẹ muốn xem ảnh mà.” Tần Luật giơ di động.
Cha Tần Luật nghe tiếng cũng đi tới: “Tôi xem với.”
Mẹ Tần Luật: “Tôi còn chưa kịp xem, ông cướp gì mà cướp.”
Tần Luật bị cha mẹ kẹp giữa, nhỏ giọng mở miệng: “Con còn chưa mở ảnh mà…”
“Mau, mở máy cho bố mẹ xem.” Hai vị phụ huynh đồng thời mở miệng.
Tần Luật giơ di động, ấn mở hình Hướng Trạch.
“Chậc chậc chậc chậc…”
Nghe giọng điệu này, trong lòng Tần Luật “thịch thịch” mấy tiếng. Không hài lòng? Đâu đến mức đấy, mặt mũi Hướng Trạch trông sáng sủa, thân hình cao ráo, tự dưng hai cụ lại có phản ứng như vậy là sao? Tần Luật thăm dò hỏi một câu: “Thấy sao ạ?”
“Không ngờ cậu trai tuấn tú lịch sự này cũng là gay!” Mẹ Tần Luật kinh ngạc kêu.
Cha Tần Luật: “Chẹp, đúng là không nhìn ra.”
Mẹ Tần Luật: “Chuẩn chuẩn, ánh mắt con trai chúng ta quả nhiên rất tốt.”
Cha Tần Luật: “Ừ ừ, đúng đúng, người đoan chính lịch sự.”
Trong lòng Tần Luật thở phào nhẹ nhõm, vừa lòng là được, lúc cha mẹ xem ảnh, Tần Luật lặng lẽ về phòng, nhắn tin báo kết quả cho Hướng Trạch.
Tần Thời Minh Nguyệt: o(*≧▽≦)ツ
Khổ Đinh Trà: Sao rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: (﹁” ﹁) Căng thẳng không?
Khổ Đinh Trà: Có chút.
Tần Thời Minh Nguyệt: ╮(╯▽╰)╭ Không có tiền đồ!
Khổ Đinh Trà: Thì là cha mẹ em mà.
Tần Thời Minh Nguyệt: =. = Được rồi… Khi nào anh đi làm?
Khổ Đinh Trà: Mùng mười.
Tần Thời Minh Nguyệt: Vừa khéo!
Khổ Đinh Trà: Ừ.
Suốt cả dịp Tết, cuộc sống Tần Luật trôi qua coi như thoải mái, chí ít cha mẹ không còn lải nhải nữa. Trước khi ngày rời đi, mẹ Tần Luật kéo Tần Luật sang một bên cẩn thận dặn dò: “Có cơ hội lần tới cùng người ấy về nhà.”
“Dạ vâng.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
160 chương
92 chương
10 chương
14 chương
40 chương