Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 14
Cha Bách không có lên tiếng, ông chỉ liếc người nhỏ nhắn xinh xắn sau lưng Mặc Thành Đường rồi trực tiếp hỏi: “Thành Đường, bác hỏi cháu, cô bé này là ai, cháu mang cô ta đến làm gì, muốn từ hôn à?”
Nghe xong thì Mặc Thành Đường vội vàng lắc đầu: “ Bác nói gì thế, con sẽ không từ hôn với Tiểu Hợp đâu. Con đã tìm thấy người có đủ điều kiện thay tim cho Tiểu Hợp, cô ấy nói muốn gặp Tiểu Hợp cho nên con mới mang cô ấy đến đây.”
Bởi vì ngay từ đầu cha mẹ đã bị Bách Hợp tẩy não nên cha mẹ Bách Hợp cũng không có mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng của Mặc Thành Đường, Mặc Thành Đường đang có chút nghi ngời thì cha Bách lạnh lùng mở miệng.
“Hiến tặng trái tim cho Tiểu Hợp nhà chúng ta à? Bác thấy cô gái này khỏe mạnh mà, không có bệnh tình gì cả?”
Phía sau Hoàng Bảo San rụt vai, không dám lên tiếng. Cô chỉ là người con gái xuất thân bình dân, lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà họ Bách giàu có, đất đai nhà cửa rộng lớn cùng với nữ hầu đi đi lại lại khiến cho cô có cảm giác hổ thẹn, lúc này đã bị khí thế cha Bách chèn ép đến mức không ngẩng đầu lên được, hiện ra vài phần nhát gan nhu nhược.
“Không có…” Mặc Thành Đường không có ngờ tới cha Bách sẽ hỏi tới vấn đề như thế, lập tức lắp bắp kinh hãi. Đôi vợ chồng này biết rõ con gái họ yêu thương anh nhiều năm qua, nâng niu Bách Hợp trên lòng bàn tay, bởi vì đặc biệt cưng chiều Bách Hợp nên đối với con rể tương lại này yêu ai yêu cả đường đi, giúp đỡ nhà họ Mặc hết sức, Mặc Thành Đường không ngờ tới vợ chồng này khi biết rõ con gái mình có cơ hội sống sót mà lại tỉnh táo đến thế.
“ Đã thân thể khỏe mạnh, cô bé là người sống bình thường sao sẽ quyên tặng trái tim cho con gái bác chứ?” Cha Bách ẩn nhẫn tức giận đã lâu lúc này điên cuồng tiết ra, cười lạnh với Mặc Thành Đường: “Tôi thấy cháu có quan hệ tới con bé này, cố ý mê hoặc chúng ta, không biết sau lưng còn có ý định quái quỷ gì nữa.”
Mẹ Bách ở một bên cũng cười lạnh, loại tình huống ngoài dự liệu của mình khiến cho Mặc Thành Đường sợ ngây người, anh ta vội vàng muốn giải thích: “Bác trai bác gái, hai bác hiểu lầm rồi, con lớn lên cùng với Tiểu Hợp, Tiểu Hợp hiểu con nhất đó…”
“Tôi không hiểu.” Lúc này Bách Hợp đã khỏe hơn nhiều, tuy bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng cô đã khác trước động tí liền thở hổn hển, tức giận tí liền đau tim. Hiện tại cô đang ngồi trên salon, trên tay đang bưng tách trà bổ dưỡng do quản gia đưa tới rồi ở một bên xem náo nhiệt.
“Hay cho Mặc Thành Đường, hay cho nhà họ Mặc.” Cha Bách cười nhưng ánh mắt vô cùng bất thiện: “Cho rằng nhà họ Bách là người ngu mặc đùa giỡn đúng không? Lớn lên cùng Tiều Hợp còn lừa gạt con bé, Mặc Thành Đường có phải coi người cha này đã chết rồi không?”
“Bác trai, tuyệt đối không có, sao cháu có thể làm chuyện như thế, cô ấy thật lòng muốn quyên tặng trái tim cho Tiểu Hợp mà..” Vô luận trong tình tiết câu chuyện Mặc Thành Đường có bao nhiêu lợi hại, nhưng giờ anh ta chỉ là thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi mà thôi, bất kể kinh nghiệm hay định lực đều không đủ, lúc này dưới sự thúc ép của cha Bách thì đã bắt đầu hoảng hốt rồi.
Hoàng Bảo San ở phía sau nhìn không quen nam thần trong lòng mình bị cha Bách bức ép liền vội vàng mở miệng: “Bác trai, cháu thật lòng muốn quyên tặng trái tim cho vị hôn thê của anh Thành Đường mà.”
Dưới ngầm trời này đúng là hiếm thấy loại vì tình yêu nguyện tình đến cái chết, lúc này Bách Hợp đã được mở rộng tầm mắt, khóe miệng co giật, nhìn Hoàng Bảo San khóc sướt mướt muốn cho mình thấy lòng quyết tâm hy sinh kiên quyết đến cỡ nào, rốt cục không nhìn được mà cười lên.
Đáng tiếc cha mẹ Bách Hợp đã tiên nhập chủ vi cường*( nghĩa đen là điều gì tới trước sẽ giữ vị trí chủ đạo, ý nói ấn tượng đầu tiền lúc nào cũng khắc sâu trong suy nghĩ sẽ chi phối hành động về sau của con người)đã cho rằng Mặc Thành Đường không có ý tốt, hơn nữa đã thấy ảnh chụp Mặc Thành Đường với Hoàng Bảo San, lúc này coi như anh ta có nói rách cả miệng, nói ba hoa chích chòe thì người nhà họ Bách cũng không tin tưởng anh ta, đừng nói đến cha mẹ Bách Hợp không tin mà ngay cả mấy người hầu cũng lộ ra vẻ khinh bỉ.
Cha Bách không hổ là lão hồ ly, trực tiếp gián đoạn Hoàng Bảo San đang khóc rưng rưng mà nói: “ Cô đã quyết tâm như thế thì không bằng hiện tại tôi gọi điện cho bác sĩ đến trong nhà tôi, lập tức làm phẫu thuật, sao nào?”Cha Bách làm ra bộ nếu cô không làm giải phẫu thì tức là gạt người, làm cho Hoàng Bảo San im bặt.
Mặc Thành Đường cũng sốt ruột, anh và Hoàng Bảo San hẹn muốn làm bạn trai nửa năm, lúc này mới chưa tới nửa thời gian, nếu chẳng may Hoàng Bảo San đổi ý mà còn nói ra quan hệ yêu đương của họ, lúc này cha Bách đã không tin anh rồi, phải biết rằng chuyện kia không thể coi như mình mang đến để lừa gạt nhà họ Bách.
Nghĩ đến công ty con nhà họ Bách còn chưa tới tay, hiện tại Mặc Thành Đường rất muốn nôn ra máu, anh ta giải thích cả buổi, càng giải thích càng sợ, càng sợ thì lại càng khiến cho cha Bách thấy trong lòng anh ta có quỷ, cuối cùng không thèm nghe anh ta giải thích nữa liền cắt đứt lời anh ta nói:
“Được rồi, anh đừng nói nữa, chuyện giữa anh và Tiểu Hợp coi như còn trẻ không hiểu chuyện đi, bỏ qua là xong, đừng nhắc lại nữa.” Ông nói xong thì thấy Hoàng Bảo San đi theo Mặc Thành Đường ở phía sau lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, bởi vì lúc trước đã nhìn thấy ảnh chụp nên cha Bách càng nhận định Mặc Thành Đường không phải là người tốt, rất ngứa mắt anh ta: “Anh trở về đi, về sau đừng có đến nhà họ Bách chúng tôi nữa.”
“Bác Bách..” Mặc Thành Đường sốt rồi gọi ra xưng hô thân mật nhiều năm trước, mấy năm nay anh ta cao ngạo, đối với nhà họ Bách là tình thế bắt buộc, nhưng bởi lòng tự trọng quá cao lại không hy vọng mọi người cho rằng sau này phát đạt phải dựa vào nhà họ Bách, bởi vậy xưng hô cha mẹ Bách Hợp lạnh nhạt hơn trước, trước kia cha Bách quá thân thiết với anh ta nên không để ý tới, lúc này dưới tình huống hoài nghi Mặc Thành Đường lại chính tai nghe thấy xưng hô trước sau khác biệt, càng lạnh lẽo không chào đón anh ta, trực tiếp khoát tay: “Anh không cần nói cái gì nữa, tôi không muốn nghe.”
May mắn con gái chưa kết hôn đã nhìn rõ bản chất thật của thằng nhóc họ Mặc này, nếu Bách Hợp thực gả cho Mặc Thành Đường thì chỉ sợ sẽ bị anh ta hành hạ chết mất.
Cha Bách càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp gọi người đuổi hai người Mặc Thành Đường ra.
Tại tình huống trước mắt Hoàng Bảo San cũng không ngại ngần, đột nhiên tiến tới chỗ salon Bách Hợp đang ngồi vài bước, mẹ Bách cho rằng cô ta định làm tổn thương con gái mình thì Hoàng Bảo San lại “bịch bịch” quỳ xuống mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
94 chương
16 chương
150 chương
27 chương