Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1346
“Hu~hu..” cô ta phục hồi lại tinh thần liền lớn tiếng khóc lên, bây giờ nhìn cô ta vô cùng chật vật, không còn xinh đẹp như lúc trước Bách Hợp nhìn thấy.
Cảnh sát hỏi cả buổi, cô ta cũng không trả lời, giống như chịu ủy khuất lớn, nhìn thấy Lý Duyên Tỷ sắt mặt khó coi đứng một bên, cảnh sát đem còng tay bắt cô ta về cục cảnh sát trước rồi nói sau.
“Tôi không đến cục cảnh sát!” vừa nhìn thấy còng tay, Phương Khởi Chuyển hiển nhiên thấy sợ, thoáng cái từ mặt đất chạy đến cửa sổ muốn nhảy xuống, Lý Duyên Tỷ nhanh chân giơ cản, cô ả vấp phải ‘ầm’ một tiếng té lăn, cả nửa ngày không ngồi dậy nổi. Cảnh sát muốn kéo cô ta, cô ta không chút nghĩ ngợi đưa tay tát lên mặt cảnh sát: “Tôi không đi!”
Vốn dĩ cảnh sát thấy cô ta còn nhỏ, cũng không đành lòng còng tay, nhưng bị đánh cái tát này cũng nổi giận, đem tay cô ta bẻ ngược ra sau, đem còng tay còng lên, liền kéo cô ta xuống lầu.
“Em về trước đi.” Dưới lầu Bách Hợp đang muốn thu dọn phòng bếp phòng khách, Lý Duyên Tỷ đi tới lắc đầu với cô. Nếu như có thể, kỳ thật bây giờ cậu hy vọng Bách Hợp có thể ở bên cạnh mình, nhưng trong nhà loạn thành như vậy, hơn nữa cậu cũng không phải lần đầu liên hệ với cảnh sát, cũng biết chuyện này một lát cũng không xong được.
Bách Hợp do dự một chút, nhẹ gật đầu.
Cha mẹ Bách đã ngủ rồi, không ngờ rằng Bách Hợp trở về, có chút vui mừng, Bách Hợp tìm đại một lý do để nói qua chuyện.
Có lẽ bình thường con gái rất ngoan ngoãn, cha mẹ Bách cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngược lại mẹ Bách vừa dọn cơm canh nóng hổi cho con gái, vừa nói:
“Lý Duyên Tỷ bên cạnh có bạn gái.” Mẹ Bách nói ra lời này, Bách Hợp hoảng sợ, cô cho rằng cha mẹ đã biết mối quan hệ giữa mình và Lý Duyên Tỷ, không ngờ mẹ Bách lại nói tiếp:
“Cô gái ấy hình như họ Phương, cũng không biết đang làm gì, tuổi còn nhỏ mà không đi học, lại hỗn tạp với đám không ra gì.”
Nói tới đây, cha Bách cũng một bụng oán khí: “Cô ta ban đêm không chịu ngủ, rất biết giày vò người khác, ban ngày thì ngủ tới trưa mới dậy.”
“Trước kia còn cảm thấy Lý Duyên Tỷ lăn lộn bên ngoài không an toàn.” Mẹ Bách lắc đầu, khi đó bà cảm thấy hàng xóm Lý Duyên Tỷ này không nên qua lại, chỉ sợ ngày nào đó bị người khác chém chết, ngay cả mấy nhà gần đây đều sợ hãi trị an không tốt, mỗi ngày ngóng trông cậu ta mau chóng dời đi. Không ngờ rằng sau khi cậu đi, kết quả lại dẫn tới một người còn đáng ghét hơn.
“Buổi tối mở nhạc rất lớn, làm hàng xóm chung quanh không ai ngủ được, đã trách cứ nhiều lần. Tháng này cảnh sát đã đến lần thứ 6, hy vọng sớm đuổi cô ta rời khỏi đây.” Mẹ Bách ngày càng lớn tuổi, cô cũng không giống như lúc nhỏ suốt ngày ở cạnh bà.
Bách Hợp yên tĩnh vừa nghe vừa ăn cơm, cha mẹ Bách nói thêm một hồi, hai người cũng mệt mõi, căn dặn con gái ăn xong đi ngủ sớm, hai người liền về phòng.
Bên này, Phương Khởi Chuyển bị đưa tới cục cảnh sát, liền bình tỉnh lại.
Cô ta muốn lấy nước đá rửa mặt, nhưng đi đâu tìm đây? Chỉ có lấy khăn mặt dùng nước lạnh thấm ước xoa lên mặt.
“…Hôm nay tôi nhận được tin nhắn báo phí điện nước, sau khi về nhà mới phát hiện có người xông vào nhà mình ở.” Lý Duyên Tỷ đem sự tình kể rõ lại, mấy người cảnh sát cau mày nhìn qua Phương Khởi Chuyển.
Phương Khởi Chuyển hít vào ngụm khí lạnh, vừa rồi Lý Duyên Tỷ ra tay thật độc ác, đánh rách miệng cô rất đau:
“Tôi không có chỗ để đi.” Cô ta nhếch miệng. Từ tháng 9, cô vốn muốn đến nhà Lý Duyên Tỷ dây dưa, ai bảo anh ta khi dễ mình, hung dữ với mình, một chút dịu dàng cũng không cho như đối với cô gái kia, trong lòng mất hứng, lại đến nhà tìm anh ta, lại phát hiện anh ta đã đi mất.
Mới đầu cô ta lén lúc tối vào ngủ, trời chưa sáng thì rời đi, được vài ngày, cô phát hiện Lý Duyên Tỷ không về nhà, mới yên tâm can đảm chuyển luôn vào.
Cô không có chìa khóa, liền kêu người tới thay ổ khóa, nhìn thấy hàng xóm cô ta tự xưng là bạn gái Lý Duyên Tỷ, nói là đến sống chung với anh.
Ở nơi này thật thoải mái, mỗi ngày muốn mở máy lạnh như thế nào thì mở, có tủ lạnh có ti vi, không giống ngôi nhà rách nát của cô.
“Cô không có chỗ ở, liên quan gì đến tôi?”
Sau khi tức giận, Lý Duyên Tỷ đã bình tĩnh: “Cô có bệnh hả?”
Người bình thường ai lại chạy tới nhà người lạ ở?
Không ngờ Phương Khởi Chuyển nghe nói thế, dí dỏm trả lời: “Anh có thuốc hả?”
Lời cô ta vừa nói không làm Lý Duyên Tỷ vui vẻ mà ngược lại làm cho tâm tình cậu thêm ác liệt.
“Cô ta tự tiện xông vào nhà của tôi, xem như ăn trộm, bị giam bao lâu?”
Phương Khởi Chuyển nghe thấy thế có chút sốt ruột, cầm khăn bụm mặt: “Này! Anh có cần quá đáng vậy không! Tôi chỉ ở trong nhà anh thôi mà, cũng không trộm đồ, dựa vào cái gì bỏ giam tôi.”
“Chú cảnh sát, đừng nghe anh ta.” Cô ta hướng cảnh sát trừng hai mắt, cười lấy lòng: “Tôi là bạn gái anh ấy, anh ấy hay nói đùa thôi.”
Mấy người cảnh sát có chút hồ đồ, Lý Duyên Tỷ ghe thế chỉ cười lạnh: “Cô còn nói nhảm, tôi cắt lưỡi cô.”
Phương Khởi Chuyển cũng không phải lần đầu tiếp xúc với cậu, biết rõ tính cách của cậu, nghe cậu vừa nói thế có chút sợ hãi, cắn cắn môi không dám lên tiếng.
“Chỉ ở trong nhà anh thôi mà, có cần hung dữ vậy không.” Vẻ mặt đầy ủy khuất.
Cảnh sát cũng không biết rõ tình hình của họ, do dự một chút: “Xông vào nhà người khác bất hợp pháp tối đa giam 3 tháng.”
“Cô ta còn thiếu tôi 9 ngàn.” Lý Duyên Tỷ thêm vào một câu, Phương Khởi Chuyển nghe xong nhịn không được cải:
“Tôi thiếu anh khi nào?” sắc mặt trướng đến đỏ bừng, giống như đang chịu oan: “Tôi đến bây giờ cũng không xài tiền người khác, dù có nghèo dù có khổ! Ai thèm tiền dơ bẩn của mấy người, đừng tưởng rằng mấy người có tiền thì giỏi, mấy người cút đi, cút đi!!!”
Cô ta vô cùng kích động, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, Lý Duyên Tỷ cũng không thèm nhìn một cái, đưa điện thoại mình ra: “Các anh xem, tổng cộng phí điện nước mấy tháng nay, cộng thêm tiền phạt, gần 9 ngàn.”
Vốn dĩ trong tài khoản của cậu còn mấy trăm đồng, cũng bị cô ta tiêu sạch, mấy trăm đồng này tính luôn vào thì còn nhiều hơn 9 ngàn.
Phương Khởi Chuyển vừa nghe giống như gà mắc dây thun, con mắt chuyển vòng vo, liền nịnh nọt cười:
“Đừng nhỏ mọn vậy? Chỉ tiền thôi mà, đại ân không lời nào cảm tạ hết được…” cô vừa nói vừa dò sét Lý Duyên Tỷ sắc mặt cậu không che dấu sự chán ghét, không khỏi cảm thấy bi thương, ngay sau đó cô lại phấn chấn tinh thần, cố tỏ ra kiên cường, vẻ mặt cợt nhã:
“Không ấy, không ấy..tôi…tôi…lấy thân báo đáp, được không?” bộ dáng giống như đã để cho Lý Duyên Tỷ chiếm tiện nghi, Lý Duyên Tỷ nắm chặt nắm đấm.
“Tôi chỉ muốn giam cô ta.” Cậu không thèm để ý đến ả, quay qua nói với cảnh sát.
Phương Khởi Chuyển thoáng cái ngây người, phục hồi tinh thần có chút hốt hoảng, cô không nghĩ tới Lý Duyên Tỷ lại hung ác như vậy, muốn tống giam cô, vành mắt đỏ lên, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào cảnh sát:
“Nợ tiền, đồ đạc trong nhà cũng bị phá hỏng, sau khi kiểm kê lại, tôi sẽ báo chi phí lên.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
171 chương
215 chương
970 chương