- Bí thư Vương, điều này... Triệu Tứ Dược đứng lên định nói gì đó nhưng Vương Tử Quân đã vung tay lên nói: - Tứ Dược, anh là cán bộ công an lão thành, chút chuyện đánh nhau ẩu đả nho nhỏ ngoài xã hội đối với anh chỉ là một bữa ăn sáng, tôi cũng không mò mẫn chen chân vào. Chu Thường Hữu nhìn Triệu Tứ Dược đang rơi vào tình huống đi không được mà ở cũng không xong, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ vui sướng. Triệu Tứ Dược này chính là tâm phúc của Triệu Liên Sinh, hắn thấy đối phương ăn quả đắng không nói nên lời thì thầm vui vẻ, lại thầm cảm thán, bí thư Vương quả nhiên cao minh, trực tiếp quyết định vụ việc một cách nhanh gọn thoải mái. Chỉ là một vụ việc đánh nhau tranh cãi, tất nhiên ủy ban sẽ không can dự vào tính công chính của tư pháp, bí thư Vương nói như vậy thật sự là chém đinh chặt sắt, hào hùng khẳng khái, thật sự rất cao siêu. Khi Triệu Tứ Dược đứng ngồi không yên thì Vương Tử Quân lại bắt đầu nói về việc nhà cửa, chuyện trật tự trị an của xã Tây Hà Tử. Dù Triệu Tứ Dược trả lời có vẻ rối loạn nhưng hắn vẫn không quan tâm, xem như rộng lượng bỏ qua. Vương Tử Quân vẫn tỏ ra nhiệt tình như nước, nói chuyện kết hợp cương nhu, nửa giờ sau Triệu Tứ Dược đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Vương mà toàn thân đổ đầy mồ hôi. Sau khi tiễn chân Triệu Tứ Dược, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc, ve mặt lạnh như một khối sắt nguội, trong mắt như bùng lửa, bộ dạng thật sự có vẻ dọa người. Chu Thường Hữu nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn mở miệng: - Bí thư Vương, chuyện này sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy. - Ừ, đây là bọn họ chủ tâm nhằm vào Trường Vĩ. Vương Tử Quân nói rồi vung tay lên với Chu Thường Hữu: - Anh nhanh chóng đi tìm hiểu tin tức, nếu đồn công an bên kia có kết quả gì thì lập tức báo cáo cho tôi. Chu Thường Hữu cũng không có kế sách gì hay, nghe thấy Vương Tử Quân phân phó như vậy thì cung kính lên tiếng, sau đó chạy ra ngoài cửa. - Trác Trường Vĩ, Lâm Giang Luân. Vương Tử Quân khẽ viết xuống hai cái tên này, sau đó hắn rơi vào trầm mặc. - Tút, tút, tút... Điện thoại chợt vang lên. - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiếp điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh đầy nhiệt tình: - Chào bí thư Vương, tôi là Lâm Giang Hà của phòng tổ chức huyện ủy. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân. - Chào trưởng phòng Lâm, ngài cả ngày bận rộn, tôi cũng không dám tùy tiện quấy rầy, hôm nay sao anh lại liên lạc với quần chúng như tôi rồi? Ha ha... Trong quan trường có một quy củ bất thành văn, đó là lúc xưng hô những nhân vật trợ thủ trong ban ngành cần phải bỏ đi chữ phó, bày ra thái độ tôn trọng. Lâm Giang Hà và Vương Tử Quân cũng không có quan hệ gì với nhau, lúc này nghe thấy đối phương nói như vậy hắn cảm thấy có chút bất ngờ, đồng thời trong lòng thầm oán trách Triệu Liên Sinh chuyện bé xé ra to. Nếu đối phương là một kẻ lăn lộn quan trường lâu năm sẽ tự biết nên làm thế nào, đâu cần phải gọi điện thoại cho mình? - Bí thư Vương, anh nói vậy không được, anh là ủy viên huyện ủy, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hoán Giang Hà tôi mới đúng. Lâm Giang Hà có thể tiến lên làm phó phòng tổ chức huyện ủy, tất nhiên cũng là kẻ tám mặt lung linh, dù mở miệng hay làm việc cũng rất cẩn thận. Hai người nói cười ha ha trong điện thoại nhưng không đề cập đến chuyện chính sự, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ biết rõ mục đích cuộc điện thoại này của Lâm Giang Hà, nhưng đối phương không nói ra, như vậy hắn cũng sẽ không chủ động mở miệng. - Bí thư Vương, nghe nói Nhị đệ của tôi gây cho ngài chút phiền phức, tôi là một người anh cũng cảm thấy có chút không yên, cũng may có anh che chở, nếu có gì thì mong anh dạy bảo nó một chút. Lâm Giang Hà thấy Vương Tử Quân căn bản không mở miệng, thế nên cũng không tiếp tục đi đường vòng, đành phải chủ động mở miệng. Vương Tử Quân cười nói: - Trưởng phòng Lâm, anh cứ yên tâm, chuyện này tôi đã biết rồi. Lâm Giang Hà cũng không quá quan tâm đến chuyện nhỏ của Lâm Giang Luân, hắn thấy mình đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, như vậy đối phương không nhìn mặt thầy chùa cũng phải nể mặt phật, chắc chắn sẽ hạ bậc thang, thế cho nên nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt chợt biến đổi, chỉ sau chốc lát đã tươi sáng như hoa, lại trở nên âm trầm như mặt nước giếng sâu. Lúc này phòng làm việc rất yên ắng, mỗi ngày hắn đều chuẩn bị sẵn sàng để nghênh tiếp kẻ địch, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận khiêu chiến và chống lại âm mưu. Lâm Giang Luân mỉa mai Trác Trường Vĩ, sau đó lại dùng Lâm Giang Hà để dọa mình, nếu mình khuất phục thì vị trí trưởng ban tài chính của Trác Trường Vĩ sẽ mất, uy tín của mình sẽ rơi vào tình huống bị khiêu khích; nếu như hắn không xử lý Trác Trường Vĩ, như vậy sẽ đắc tội với Lâm Giang Hà. Vương Tử Quân nghĩ đến vấn đề mấu chốt mà không khỏi cười lạnh, hơn phân nửa điếu thuốc còn sót lại bị hắn ấn vào trong gạt tàn. Đồn công an đã nhanh chóng có kết quả xử lý vụ việc đánh nhau, chỉ đơn giản phê bình giáo dục rồi thả hai người Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân ra. Nhưng chuyện này vẫn chưa hết, đồn công an tuy xử lý xong nhưng phía ủy ban lại chưa có kết quả gì. - Hiểu Mạn, cô nghe nói gì không? Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đánh nhau. Đỗ Hiểu Mạn vừa đi làm thì đồng sự Tôn Hồng Mai đã thần bí đi đến khẽ nói bên tai. Đỗ Hiểu Mạn không chỉ biết về Lâm Giang Luân, còn biết cả anh của đối phương là phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà. Lâm Giang Luân kia trời sinh là chó, tính tình không ra gì, đối phương làm như vậy rõ ràng có kẻ xúi giục. Mà Trác Trường Vĩ chính là người đầu tiên được bí thư Vương đề bạt, chẳng lẽ chuyện này có ẩn giấu thứ gì đó, có ai muốn hướng về phía bí thư? Đỗ Hiểu Mạn thầm suy nghĩ và trong lòng có thêm vài phần quan tâm đến Vương Tử Quân. Thấy Đỗ Hiểu Mạn không mở miệng thì Tôn Hồng Mai có chút mất hứng, vẻ mặt có chút hâm hực, sau đó phẫn hận nói: - Trác Trường Vĩ này vừa lên làm trưởng ban tài chính được vài ngày thì vểnh đuôi lên, nếu như hắn ta là người huyết khí trương cương thì vợ cần gì phải lên giường với kẻ khác? Bộ dạng kia còn làm trưởng ban tài chính? Giống như không còn người nào có khả năng rồi vậy. Sau khi dùng giọng chanh chua để mắng vài câu thì Tôn Hồng Mai với cơ thể mập mạp đã xoay người đi về phìa bàn làm việc của mình. "Lần này chỉ sợ Trác Trường Vĩ sẽ gặp phải phiền phức!" Đỗ Hiểu Mạn biết rõ sự kiện Trác Trường Vĩ được đề bạt lên làm trưởng ban tài chính thì trong xã hội có bùng ra tranh luận, nhưng bí thư Vương ủng hộ Trác Trường Vĩ, đã cho ra quyết đinh dứt khoát. Nếu Trác Trường Vĩ cứ như vậy mà xuống đài, uy tín của bí thư Vương sẽ đặt chỗ nào? - Anh Ngân Thương, anh nói xem, với bộ dạng uất ức của Trác Trường Vĩ, ngay cả vợ cũng theo thằng khác, liệu có xứng với vị trí trưởng ban tài chính không? Tôn Ngân Thương vừa đốt thuốc thì chợt nghe thấy cán bộ liên lạc dưới thôn là Tiểu Lưu ở bên cạnh lên tiếng. Tôn Ngân Thương trước nay đều chưa từng biểu hiện thái độ của mình đối với những sự việc như vậy, là một công nhân viên, cần gì phải dây dưa vào những câu chuyện trời ơi như vậy? - Hì hì, nếu muốn phát tiết thì nên tìm đúng người, Lâm Giang Luân không có gì không được, chỉ là anh của hắn là Lâm Giang Hà đang ở trên huyện. Bí thư Vương có thể không bảo vệ hắn. Tôi nghe nói Triệu đại ca định mượn cơ hội này để đẩy hắn ra khỏi vị trí trưởng ban tài chính. Tiểu Lưu nói làm cho Tôn Ngân Thương chợt kinh hoảng, hắn là một kẻ lọc lõi, tất nhiên sẽ sinh ra dự cảm: Lần này sợ rằng Trác Trường Vĩ gặp phải chuyện xấu. Bí thư Vương không phải quả hồng để cho người ta thích bóp nắn sao cũng được, nhưng cũng không vì một người mà đắc tội với Lâm Giang Hà trên huyện. Là một người trong quan trường cần phải biết, cấp dưới đắc tội với thượng cấp là điều tối kỵ.