Bi Thiên
Chương 4 : Trở về
Huyền Thiên lão quan chủ thăng thiên, tựa hồ đem sức sống còn lại của Huyền Thiên quan cùng đi.
Quan chủ tân nhiệm Huyền Dận chân nhân bản thân là người có tính cách lãnh đạm, mấy năm gần đây khí chất phát ra càng thanh lãnh, những lữ khách tới thăm Huyền Dận chân nhân đều không khỏi than nhẹ một tiếng — mỹ nhân tuy đẹp, nhưng lại lạnh lẽo như núi băng, khiến người khác chùn bước, không dám tới gần.
“Tiểu sư thúc, con mang đến cho người tuyết nhung trà tốt nhất đây!” Tĩnh Liễu mang theo bao lá trà gõ cửa thư phòng Huyền Dận.
Huyền Dận đáp lại một tiếng liền tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Mãi đến khi Tĩnh Liễu lấy một nhúm trà nhỏ bỏ vào trong bình sứ, ung dung ngâm trà, thân hình Huyền Dận vẫn cứ lãnh đạm dựa vào cửa sổ mà ngồi, nhìn xa giống như một búp bê tinh xảo hình người.
Tĩnh Liễu thở dài một tiếng, lão quan chủ mang đi không nhiều sức sống, nhưng tiểu hòa thượng tùy tiện kia khi đi thì tiểu sư thúc chỉ còn lại sinh khí, thời gian năm năm trôi qua, sinh khí của tiểu sư thúc theo thất vọng không tìm thấy người kia mà từng tia một bị hút mất, hiện tại phảng phất như một búp bê hình người không có chút tình cảm gì.
Lá trà từ từ ngâm nở, hương trà thanh đạm theo khí nóng lượn lờ trong phòng.
“Thanh Tịnh tư…” Tĩnh Liễu vẫn là mở miệng phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.
Ánh mắt Huyền Dận rốt cuộc cũng rời khỏi tài liệu, dời đến trên mặt Tĩnh Liễu.
Quả nhiên, chỉ có tên hòa thượng kia mới có thể làm cho con người mỹ lệ này nhúc nhích.
Tĩnh Liễu nhún vai một cái, “Hòa thượng của Thanh Tịnh tự vẫn không chịu tiết lộ nguyên nhân năm năm trước Minh Sùng bị trục xuất khỏi chùa.”
Huyền Dận lại tiếp tục đưa mắt tới tài liệu bị bỏ lại.
Tĩnh Liễu nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ, định mở miệng chuẩn bị nói cái gì nữa, ngoài cửa liền truyền tới tiếng đệ tử nội quan.
“Quan chủ, đệ tử sáng nay quét tước phát hiện một người ngã vào cửa nhỏ phía tây, đã đem hắn an trí ở trong giường, muốn hỏi quan chủ nên xử trí thế nào?”
Tĩnh Liễu thấy Huyền Dận không có ý muốn lên tiếng, liền đứng dậy mở cửa, “Là hạng người gì? Đợi hắn tỉnh đưa cho chút lộ phí rồi đuổi đi.”
Đệ tử Huyền Thiên quan thấy Tĩnh Liễu tướng mạo đường hoàng đi ra, cũng không kinh sợ, sắc mặt có chút khó khăn: “Tình huống của hắn thoạt nhìn không tốt lắm, nhìn dáng vẻ hình như là hòa thượng, nhưng cũng không có mặc tăng bào, trong tay lại quấn lấy một chuỗi phật châu, a đúng rồi! Trên cổ tay hắn có một cái hình thoi màu đen…”
Lời còn chưa dứt, liền bị Huyền Dận không biết lúc nào đã đi tới cạnh cửa đánh gãy, “Dẫn ta đi gặp hắn.”
Tĩnh Liễu nhìn Huyền Dận hiếm khi chủ động mở miệng, không khỏi ngẩn người, đây là…
Được an vị trên giường là một gã nam nhân cao lớn, xuất hiện trên đỉnh núi trời giá rét lại chỉ mặc một bộ quần áo xanh đơn độc, có lẽ là bị nhiễm phong hàn, hắn giờ phút này mặt ủng hồng nhăn chặt mày kiếm, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó.
Tĩnh Liễu chỉ cảm thấy không khí chung quanh Huyền Dận xuống thấp một nấc. hắn lại nhíu mày, bất mãn nhìn về đệ tử Huyền Thiên quan đang cúi đầu đứng một bên, “Ngươi sao không thay đổi xiêm y sạch sẽ cho hắn, chăn cũng không biết đắp một cái sao?”
Đệ tử Huyền Thiên quan nhanh chóng giải thích, “Hắn luôn giãy dụa, đệ tử đem hắn tới đây đã cực kỳ khó khăn…”
Động tác của Huyền Dận khiến đệ tử Huyền Thiên quan kinh ngạc trừng mắt chờ giải thích.
“Chuẩn bị quần áo mang tới rừng trúc.” Huyền Dận cởi ra áo khoác ấm áp của mình bao lấy hòa thượng này, hơi dùng lực một chút đem hắn bế lên, y vừa đi ra vừa phân phó.
“Đã rõ.” Tĩnh Liễu sờ mũi tự giác nghe theo dặn dò, hắn vỗ vỗ vai đệ tử Huyền Thiên quan, “Đã hết chuyện của ngươi, ngươi tiếp tục tu luyện đi.”
“Huyền Dận…?” Minh Sùng lẩm bẩm, tuy rằng còn chưa tỉnh táo, nhưng hơi thở quen thuộc khiến hắn yên tinh thả lỏng tinh thần căng thẳng.
“Ừ” Huyền Dận vừa đáp ứng vừa bước nhanh, cuối cùng đơn giản vận nội công mà đi.
“… Huyền Dận…” Minh Sùng vẫn chưa còn thanh tỉnh lầm bầm.
“Ta đây.” Huyền Dận cúi đầu để trên trán Minh Sùng, cảm nhận được một mảnh nóng bỏng tay, y mang theo Minh Sùng đi vào trong ôn tuyền ở sâu trong rừng trúc, cẩn thận đem quần áo Minh Sùng cởi đi sau đó đem hắn để vào trong suối nước nóng.
Lúc tiến vào ôn tuyền Minh Sùng không an phận loạn động, hắn giãy dụa tìm cách ra khỏi nước, cũng không cẩn thận trượt té cả đầu đều trồng vào trong nước, “Nóng, nóng quá… A… a…”
Huyền Dận chưa bao giờ hầu hạ người khác luống cuống tay chân một phen, cuối cùng đơn giản trực tiếp tiến vào nước đem mò hai tay đối phương để lên vai mình, lại không biết tiếp tục phải làm thế nào — chưa bao giờ giúp người khác tắm rửa khiến Huyền Dận rất khó khăn.
“Hả?… Lành lạnh…” Đụng vào cần cổ lộ ra của Huyền Dận, Minh Sùng liền dừng giãy dụa, dính lên người Huyền Dận, hắn không án phận cọ tới cọ lui trên người Huyền Dận suy nghĩ muốn làm toàn bộ quần áo của Huyền Dận đều ướt đẫm.
Huyền Dận bởi vì tu luyện công pháp, thân thể lạnh, cho dù ngâm mình trong ôn truyền trong người vẫn lộ ra chút hơi lạnh, chính là chút hơi lạnh khiến thân thể đang tỏa nhiệt của Minh Sùng muốn dựa vào.
“Minh Sùng…” Huyền Dận quần áo xốc xếch chật vật né tránh, lại sợ buông tay Minh Sùng lần thứ hai trượt chân, thân thể đành phải cứng ngắc mặc cho Minh Sùng giở trò.
Thuận lợi đem Huyền Dận lột sạch Minh Sùng mơ màng cọ xát trên người Huyền Dận.
Trong lồng ngực càng ngày càng nóng khiến Huyền Dận nhận ra không đúng, coi như nhiễm phong hàn cũng không đến nỗi như thế…
— Huyền Dận không nghĩ được từ ngữ nào hình dung Minh Sùng giờ phút này.
Nhiều năm không gặp, Minh Sùng lớn lên mà một nam tử dương cương, cở thể càng cân xứng rắn chắc, thân thể vốn trơn bóng lại xuất hiện nhiều vết tích hơn, Huyền Dận quyết định chờ Minh Sùng tỉnh táo sẽ hỏi hắn một chút mấy năm quá nơi đi đâu làm gì, tại sao không nói một lời với mình liền rời đi.
Minh Sùng thấy Huyền Dận giống như cây cột không nhúc nhích, bất mãn hừ hừ hai tiếng nắm tay Huyền Dận để tới hạ thân của mình, “Ngứa… Giúp ta…”
Đầu ngón tay truyền tới xúc cảm non mềm khiến Huyền Dận hít một ngụm khí lạnh, y theo phản xạ đẩy tay Minh Sùng ra trừng cái người đang ửng hồng cả người kia.
Không nhận được an ủi Minh Sùng ủy khuất mếu máo, chính mình dựa vào bên bờ đem tay duỗi vào trong nước.
Nhìn Minh Sùng mặt ửng hồng rên rỉ cùng với mặt nước trước người hắn thoáng phập phòng, trong đầu Huyền Dận trống rỗng.
Cõi đời này có loại gọi là xuân dược, Huyền Dận biết rõ.
Thế nhưng y chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ gặp được thứ này.
Nhớ lại xúc cảm đầu ngón tay đụng vào nơi mềm mại nhưng đầy nóng bỏng, Huyền Dận không khỏi đỏ mặt.
Minh Sùng tự lực cánh sinh một hồi, tựa hồ cảm thấy tác dụng không lớn, hắn liền hướng tới nơi Huyền Dận đang ngẩn người, cầu xin cầm lấy tay y, “Khó chịu… Khó chịu… Giúp ta…”
Tư duy của Huyền Dận còn đang trong trạng trái đàn đứt dây, thẳng tới khi ngón tay bị nhét vào một nơi trơn trượt nóng bỏng y mới đột nhiên thức tỉnh, “Minh Sùng! Đừng như vậy!” Y muốn rút tay về, khí lực của Minh Sùng lại lớn đến kinh người, càng trực tiếp cầm tay y đánh xuyên vào.
Huyền Dận mặt đỏ không chịu được, muốn rút tay về nhưng không tự chủ được uốn lượn ngón tay càng làm cho Minh Sùng phát ra rên rỉ mê người, y sợ đến nổi cử động nhỏ cũng không dám, cứ như vậy tùy ý Minh Sùng sử dụng ngón tay mình.
Hai ngón tay lớn bị ép bên trong dũng đạo co rúm, Huyền Dận khó giải thích được cảm giác nóng lên, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng tựa hồ chạm được một tầng ngăn cản, còn chưa tỉnh táo lại Minh Sùng liền không thoải mái mà đem ngón tay của y rút ra một chút, gần như chỉ ở cửa rồi lại cắm vào. Âm vật thỉnh thoảng bị ngón tay thô ráp ma sát mang tới khoái cảm khiến Minh Sùng mềm nhũn hai chân, hắn dựa vào động tác của Huyền Dận, phun ra khí tức nóng bỏng mà dâm mỹ bên tai Huyền Dận.
“A!” Huyền Dận cảm thấy trái tinh mạnh mẽ đập một chút, y đỏ mặt dùng sức tránh khỏi kiềm chế của Minh Sùng rút tay ra.
“A a!” Huyền Dận rút ngón tay ra nhưng động tác quá mạnh mẽ ma sát âm vật nhạy cảm của Minh Sùng, móng tay đụng trúng vách thịt khiến hoa huy*t Minh Sùng cùng tính khí trước người đồng thời lên cao trào.
Huyền Dận đỡ thân thể hư huyễn của Minh Sùng, không dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn lãng đang ửng hồng của Minh Sùng, “Minh… Minh Sùng, khá hơn chút nào không?”
Minh Sùng mơ màng nhìn Huyền Dận một chút, thần trí tựa hồ hồi phục một chút, “A… Huyền Dận?…”
Huyền Dận còn chưa nói ra, liền nghe Minh Sùng lầu bầu bắt đầu cọ tới cọ lui, “… Mặt sau cũng khó chịu… Mặt sau…”
Huyền Dận nghẹn cổ họng, ho khan hai tiếng, đỏ mặt dùng sức áp chế tay Minh Sùng đang loạn cọ, “Minh Sùng, tỉnh lại đi… Đừng như vậy…”
“Khụ khụ, tiểu sư thúc… Cái kia… Ngài có thể thử dùng nội lực áp chế dược tính kia.” Tĩnh Liễu sớm mang quần áo tới trốn ở chỗ phía sau gậy trúc dày đặc xa xa nhìn tới chỗ này, khó khăn mở miệng nhắc một cậu. Hắn ngồi xổm ở đây đã lâu, đi không được mà không đi cũng không được, muốn đi lại sợ có người tới nơi này, không đi lại phải nghe lén… Bảo bảo tâm lý rất khổ a!
Trải qua một phen luống cuống tay chân, Huyền Dận rốt cuộc dùng nội lực âm hàn đè xuống khô nóng của Minh Sùng, qua loa giúp Minh Sùng tắm rửa sạch sẽ thay cho hắn bộ đồ mới rồi bọc Minh Sùng đã hôn mê lại mang về phòng ngủ đã nhóm lửa bếp lò.
“Ồ? Đây là cái gì?” Tĩnh Liễu thu dọn quần áo bẩn loạn nhặt được một vật rơi xuống đất — kia là một cây… Nến? Sáp đỏ sậm không theo quy tắc bên trong duỗi ra một chúc tâm, nhìn kỹ cây nến này bên trên còn có hoa văn tinh xảo, Tĩnh Liễu lại không nhìn rõ đây là hoa văn gì. Hắn nhún nhún vai đem cây nến này để lên bàn.
Huyền Dận ngồi ở bên giường trong nội thất, cẩn thận nhìn năm nhân nằm trên giường, vẫn là đôi mày khiến đen dày anh tuấn kia, lông mi vừa dày vừa đặc, sắc mặt Minh Sùng rất tiều tụy, mơ hồ rung động mí mắt chứng minh hắn ngủ cũng không an ổn.
Tay vuốt lên lông mày nhíu mặt của Minh Sùng, Huyền Dận khẽ thở dài một tiếng.
Mấy năm qua Minh Sùng rốt cuộc đi nơi nào? Đi làm gì? Vì sao bị người ta bỏ thuốc? Còn có, tại sao trên người lại có nhiều vết thương như vậy?
Nghĩ đến lúc ở ôn tuyền nhìn thấy vết tích to nhỏ trên người Minh Sùng, đôi mắt Huyền Dận trầm xuống.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
132 chương
177 chương
10 chương
18 chương
31 chương
27 chương