Bi Thiên
Chương 16 : Động dục
“Đây là… Phát tình sao?” Nửa đêm Tĩnh Liễu bi Huyền Dận xách ra từ trong chăn bịt hai mắt từ trong kẽ hở liếc trộm hai người đang quấn lấy nhau.
Huyền Dận vừa về tới phòng đã bị Minh Sùng quấn lấy, mặt đỏ ôm chặt lấy Huyền Dận, phần eo rắn chắc cọ eo Huyền Dận, Huyền Dận mặt lạnh bình tĩnh ôm lấy Minh Sùng chỉ mặc cái áo mỏng manh ngồi trước bàn, ra hiệu Tĩnh Liễu cũng ngồi xuống.
Tĩnh Liễu chăm chú bắt mạch, “Mẫu thân của Minh Sùng là giao nhân phải không? Theo ta được biết, giao nhân sẽ có thời kỳ giao hợp, mỗi lần đến lúc từ trong cơ thể sẽ phát ra mùi thơm, dụ dỗ người khác giao phối cùng mình, mãi đến khi mang thai mới thôi.” Hắn từ bên cửa sổ đã ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Minh Sùng bình thường dù hào phóng nhưng vẫn luôn ngay thẳng, không nghĩ tới… Chậc chậc. Tĩnh Liễu từ trong khe hỡ nhìn thấy Minh Sùng ngồi trên người Huyền Dận dâm mị ngẩng đầu liếm lên đôi môi cùng má Huyền Dận, cảm thấy suy đoán của mình tuyệt đối chính xác.
“Sờ ta…” Minh Sùng liếm bờ môi Huyền Dận, tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo để sát lên ngực mình, để đầu v* hồng hảo dựng đứng quấy rối ngón tay Huyền Dận.
Huyền Dận nhìn Tĩnh Liễu đang cố gắng che mắt, mặt lạnh rút tay về, đem vạt áo Minh Sùng nắm chặt, “Vậy hắn hiện tại… Có sao không?”
“Không có gì.” Tĩnh Liễu nhớ tới kết quả mới vừa bắt mạch cho Minh Sùng, nhún vai: “Hắn bây giờ khỏe đến nổi không thể khỏe hơn.”
Thời kỳ động dục sao? Huyền Dận ngăn Minh Sùng đang vặn vẹo lại, cau mày hỏi: “Có biện pháp gì có thể để hắn không mang thai không?”
Y nhớ tới thái quân từng nói nhóm tiên giả đã bắt đầu hành động, tìm tới bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó Minh Sùng nếu như mang thai, thai nhai nhất định sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Có đó, ngươi đừng bắn vào là được rồi — đương nhiên phương pháp này Tĩnh Liễu không dám nói, hai mắt chớp chớp sau ngón tay, “Có thể dùng thuốc tránh thai, tuy nhiên… Trạng thái này của hắn sẽ kéo dài đến khi nào mang thai mới thôi.”
“…” Huyền Dận đè mông đang vặn vẹo của Minh Sùng lại, “Ngươi về nghỉ ngơi đi.” Y khoát tay áo ra hiệu Tĩnh Liễu lui ra.
Tĩnh Liễu xoay người ngáp một cái, đi tới cạnh cửa quay đầu lại nói, “Ta giúp các ngươi gọi hai thùng nước nóng tới?”
Huyền Dận thả lỏng mặt, “Không cần, ngươi sáng ngày mai dọn hành lý đi tới ốc đảo phía trước tìm chúng ta.”
Đợi Tĩnh Liễu rời đi, Huyền Dận ôm Minh Sùng ngồi một lúc lâu, ngoài cửa ánh trăng chiếu vào bóng tối u ám nơi đây.
“Ngươi do dự cái gì?” Tâm ma lại xuất hiện, gã nhẹ nhàng bay tới bên người Huyền Dận, “Ngươi đang sợ hãi à? Sợ hắn lại bị lần nữa bị xóa bỏ? Sợ hắn lần nữa bỏ ngươi đi?”
Nhớ tới cảnh tượng bầu trời đỏ sẫm đã khắc sâu vào ký ức kia, đôi mắt đen láy của Huyền Dận đỏ lên.
“Lẽ nào ngươi cảm thấy mình, cảm thấy chúng ta không đủ để bảo vệ hắn chu toàn?” Tâm ma cúi người nâng cằm trơn láng của Huyền Dậ lên, khóe miệng cười kháy, tiếng nói ngả ngớn theo thân hình gã từ từ biến mất, “Cùng ta dung hợp đi, phóng thích triệt để sức mạnh của ngươi, từ ngày chúng ta chấp nhận tên gọi kia của hắn, chúng ta chỉ là ‘Hàn Mạch’ của một mình hắn, chỉ cần hắn khỏe majnhm chúng ta ra sao cũng không quan trọng, không phải sao —”
Minh Sùng tránh bàn tay đang giữ mình lại của Huyền Dận, hạ thân làm phiền y, bên trong hoa huy*t bởi vì động tình mà trở nên ướt át tràn ra chất lỏng đem vải vóc giữa hai chân Huyền Dận thấm ướt, “Ôm ta… Ô… A…”
Huyết sắc trong mắt như ẩn nấp trong màn đêm, Huyền Dận nắm hai má Minh Sùng kéo đầu hắn xuống thấp, đôi môi hôn nhẹ lên chóp mũi Minh Sùng, nhẹ nhàng lướt xuống hôn Minh Sùng, bờ môi cả hai chạm vào nhau, Huyền Dận nhẹ nhàng gặm cắn môi Minh Sùng, đầu lưỡi ra sức hút liếm, đầu lưỡi hồng hào ôm lấy lưỡi Minh Sùng quấn quýt thăm dò vào trong khoang miệng ấm áp kia, theo tiết tấu mà quấn lấy lưỡi Minh Sùng vừa liếm vừa hôn.
“A a… Ưm… A…” Minh Sùng được hôn thoải mái nheo mắt lại, hắn tìm lấy bàn tay hơi lạnh của Huyền Dậ để lên lồng ngực ướt đầy mồ hôi của mình, “Ưm… A… A a? A!…”
Huyền Dận đột nhiên áp đảo Minh Sùng lên mặt bàn, tay nắm hai má Minh Sùng đem lưỡi thâm nhập vào trong cổ họng liếm láp, đi vào quá sâu khiến Minh Sùng không thoải mái mà đẩy Huyền Dận ra, bờ môi đầy đặn bị ép mở lởn để Huyền Dận cậy mạnh cướp đoạt, đầu lưỡi Huyền Dận rê lên hàm trên nhạy cảm của Minh Sùng, bá đạo xâm nhập vào trong cổ họng chật hẹp mà liếm, Minh Sùng bị kích thích không ngừng chảy nước miếng hòa lẫn cùng nước bọt Huyền Dận chảy đầy trong khoang miệng hắn, nước miếng từ khẽ hở giữa đôi môi hai người đang quấn lấy mà tràn ra làm ướt trán của hắn.
“A a… Ưm…” Minh Sùng bị hôn mặt ửng đỏ, thân thể mẫn cảm khẽ run, hoa huy*t phía dưới không ngừng khép lại mở ra chảy ra dòng chất lỏng óng ánh, cổ họng bị liếm khẽ rụt lại, trong cơ thể dâng lên khoái cảm mơ hồ, Minh Sùng nâng hai chân bủn rủn quấn lấy bên hông Huyền Dận, nâng mông để hoa huy*t đang kịch liệt co rút dính sát eo Huyền Dận, “A a…”
Chỉ là bị hôn đã khiến mông Minh Sùng run rẩy đạt cao trào, trong hoa huy*t chảy ra chất lỏng nóng hổi làm ướt eo Huyền Dận, tính khí trước người vểnh cao cũng lay động phun ra chất nhầy.
“A a…” Đầu lưỡi Huyền Dận rút ra tạo thành sợi chỉ bạc, lượng lớn nước bọt tràn ra khi Minh Sùng nghiêng cổ, ở trên bàn đọng lại thành vũng nhỏ.
Huyền Dận cúi người hôn lên đôi môi sưng tấy của Minh Sùng, đầu lưỡi trêu chọc dụ dỗ Minh Sùng đưa nó vào trong miệng mình, đầu lưỡi linh hoạt liếm lấy đầu lưỡi phấn nộn của Minh Sùng sau đó ôm lấy nó, làm càn mà dẫn dắt nó xoay chuyển, đầu ngón tay cùng lúc thăm dò vào trong xiêm y đơn bạc của Minh Sùng tìm tới đầu v* hồng hào, dùng móng tay cứng rắn khẩy lấy.
“A… Ưm… A —” Minh Sùng cả người run rẩy lên cao trào lần nữa, hoa huy*t ẩm ướt tí tách phun chất lỏng, tính khí trước người bán dựng đứng.
Huyền Dận buông bờ môi bị hôn sưng tấy của Minh Sùng ra, tay ôm Minh Sùng lên tìm hai bộ xiêm y sạch sẽ sau đó mang người từ cửa sổ đi ra ngoài.
Hai người ngồi dưới một hang đá ở ốc đảo trong bóng tối.
“Ôm ta… Nóng quá… Ngứa…” Minh Sùng dựa trên vách đá mặt đỏ đẩy hai chân mình ra, miệng huyệt đã quen bị thao mở rộng với Huyền Dận, từ cửa huyệt còn có thể thấy bên trong đỏ tươi, chảy ra từng lớp chất lỏng dính dáp.
Huyền Dận sờ sờ mặt Minh Sùng, nhẹ giọng nói, “Ngoan, nơi này không thể dùng.”
Minh Sùng cau mày né đầu gạt tay Huyền Dận ra, “Có thể sử dụng, muốn làm, ngứa lắm… Ôm ta… Ôm ta một cái…” Hắn táo bạo ngồi lên người Huyền Dận cởi vạt áo của y, một bên dùng hoa huy*t non nớt ma sát trên đùi Huyền Dận.
Huyền Dận nắm lấy hai tay đang nôn nóng của Minh Sùng, cúi đầu hôn lên bờ môi sưng tấy, “Ta không vào, chỉ giúp ngươi liếm liếm, có được không?”
“Liếm?” Minh Sùng mê man mở to hai mắt, suy nghĩ của hắn có chút trì trệ, nghĩ đã lâu cũng chỉ biết rằng có vật sẽ tiến vào nơi đang ngứa ngáy, vì vậy mà vui vẻ gật đầu, tự nằm xuống trên mặt đấy mở lớn bắp đùi đem ngón tay đẩy hoa huy*t mở rộng cho Huyền Dận nhìn.
Hoa môi đầy đặn bị ngón tay mở ra, lộ ra miệng huyệt bên trong, vách thịt bên trong ướt nhẹp nhiệt tình đóng mở chào đón Huyền Dận, bên trong chảy ra d*m thủy, cúc huyệt không đành lòng để hoa huy*t chiếm thế thượng phong mà chảy ra tràng dịch óng ánh, hấp dẫn kẻ khác tới xâm lấn.
Huyền Dận ngồi xổm trước người Minh Sùng, tay nâng bờ mông rắn chắc của hắn lên, cúi đầu cắn cắn nụ hoa đầy đặn sưng to của hoa huy*t, chóp mũi chôn vào hoa môi ướt át, Huyền Dận hút mạnh, mùi thơm dâm mỹ nhất thời tràn ngập xoang mũi y, chiếc lưỡi mềm mại thăm dò vào trong huyệt ướt át.
“A a…” Mông Minh Sùng co rút nhanh, hoa huy*t kẹp chặt đầu lưỡi Huyền Dận, ở bên trong tuôn ra dòng nước trong.
Huyền Dận rút đầu lưỡi ra liếm láp đáy chậu căng cứng của Minh Sùng.
“A a…. Ưm… A…” Minh Sùng thẳng lưng, nhưng bởi vì hai chân mở lớn bị đè xuống thành ra tư thế đem mông để sát vào Huyền Dận, trong hoa huy*t tràn đầy chất lỏng thuận theo mông Minh Sùng cùng âm vật chảy xuống, tí tách chảy xuống bụng hắn, cỗ chất lỏng phun ra làm ướt nhẹt gương mặt tựa như bạch ngọc của Huyền Dận.
Thật sự quá nhạy cảm, Huyền Dận nhấc ống tay áo lên lau dòng nước óng ánh trên mặt, ôm Minh Sùng lên, để hắn ngồi xuống vách đá, chỉ dẫn Minh Sùng mở hai chân ra quỳ gối trước mặt mình. Y cúi đầu há mồm ngậm vào dương v*t của Minh Sùng.
“A a!” Minh Sùng thẳng người, hai tay chống vách đá, bên trong hoa huy*t chảy xuống d*m thủy.
Huyền Dận nâng mắt nhìn Minh Sùng một cái, sau khí hút liếm dương v*t Minh Sùng mấy lần, côn th*t ngây ngô kia quả nhiên đem tinh dịch tích trữ bắn ra.
Huyền Dận nuốt xuống tinh dịch tanh đắng, mút mút quy đầu đã mềm nhũn xuống sau đó đem người lật lại, ấn mông Minh Sùng lại đem hoa huy*t ướt át đưa lại gần mình.
Không biết có phải vì do động dục hay không, hoa huy*t Minh Sùng như ẩn giấu một dòng suốt cuồn cuộn chảy không ngừng, hai ngày qua chưa từng khô khốc, hiện tại nước cũng tí tách chảy thấm ướt hạ thân hắn.
Huyền Dận tiến lên ngậm lấy hoa môi đầy đặn của Minh Sùng, dù đầu lưỡi thô ráp ma sát, liếm láp một hồi lâu lại chuyển sang bên khác, đầu lưỡi cọ khe hỡ giữa hoa môi, khiến hoa huy*t động tình mà chảy nước ra nhiều hơn.
Huyền Dận đưa tay ra sau Minh Sùng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng cúc huyệt nhăn nheo, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến cúc huyệt Minh Sùng co lại một chút, nặn ra vài giọt tràng dịch, đầu ngón tay linh hoạt dựa vào chất lỏng ấy nhẹ nhàng đâm vào cúc huyệt. Động tác trong miệng cũng không dừng lại, đầu lưỡi cứng rắn xâm nhập vào hoa môi, đẩy cánh hoa mỏng manh ra, đầu lưỡi trong miệng huyệt đảo quanh vài vòng, lúc nặng lúc nhẹ đâm vào miệng huyệt, Huyền Dận nghiêng đầu đem môi tiến sâu vào hoa huy*t, chóp mũi cọ âm vật sưng to của hoa môi, mùi dâm mỹ nồng nặc xông vào mũi y, y hít sâu một hơi, đôi môi cắn mút miệng huyệt ướt át.
“A a… Ưm… Thoải mái quá…” Minh Sùng một tay chống vách đá tay còn lại nắm tóc Huyền Dận, đem hạ thể áp về đôi môi kia, hắn hiện tại gần như là ngồi trên mặt Huyền Dận, hoa huy*t chèn ép đôi môi y di chuyển, ồ ồ chảy chất lỏng.
Huyền Dận tiến vào dũng đạo trắng mịn, liếm láp từng tấc bên trong, đầu lưỡi nghiềm áp nơi mẫn cảm, ép ra càng nhiều chất lỏng hơn, đôi môi mềm mại che lấp hoa môi mà mút vào.
“A a —” Ngón tay chôn sâu trong hậu huyệt Minh Sùng thoáng nghiền nát điểm nổi lên, Minh Sùng gào khóc rên rỉ, hoa huy*t co rút kẹp chặt lưỡi y, ngón tay liên tục nghiền nát, đầu lưỡi cong lên đánh vòng bên trong, mũi làm phiền âm vậy sưng to đứng thẳng, đôi môi cũng dùng sức mà mút.
“A a… A a… A —” Minh Sùng thít chặt bụng, khoái cảm tê dại chồng chất, hắn tê dại cả người mà nổi da gà, cuối cùng dũng đạo nóng bỏng kịch liệt co rút, từ sâu bên trong phun ra nhiệt dịch.
Huyền Dận nâng mông Minh Sùng bởi vì cao trào mà nhu nhược cả người lên, há mồm uống lấy chất lỏng ngọt đang tuôn ra trong hoa huy*t, chất lỏng quá nhiều tràn ra làm ướt cằm y, y mút mạnh vào sau đó rút đầu lưỡi ra, lộ ra chất lỏng trong suốt. Huyền Dận liếm đôi môi ướt át, há mồm ngậm lấy hoa hạt đang run rẩy trước mặt, Minh Sùng cơ thể xụi lơ không ngừng co quắp, hoa hạt bởi vì bị Huyền Dận hút cắn mà sưng to như quả nho.
Qua lâu sau, Minh Sùng dường như khôi phục lại chút lý trí, tư duy trì độn của hắn xoay chuyển, thân thể nhấc lên đẩy Huyền Dận đang chôn giữa hai chân ra, tức giận đẩy Huyền Dận lên vách đá, “Ngươi gạt ta, ta không muốn liếm!” Hắn táo bạo xé áo Huyền Dận, xé rách quần trong của Huyền Dận móc cự vật thô to đang ngủ đông của y.
Huyền Dận nhíu mày nhìn Minh Sùng đang nôn nóng lấy tay xoa nắn tính khí mềm nhũn của mình.
Minh Sùng ủy khuất nhìn cự vật xoa nắn thế nào cũng không gượng lên, kẹp chân lui về sau một chút, nằm sấp trên đùi Huyền Dận, há mồm liếm lên quy đầu.
“A!” Huyền Dận rên lên một tiếng, nâng đầu Minh Sùng cách xa quần mình ra, chưa kịp mở miệng đã bị Minh Sùng táo bạo đẩy tay mình ra, gần như là nhào tới, Minh Sùng nằm xuống dưới khố Huyền Dận, như cầm lấy của quý mà nâng lên tính khí phồng lớn của y, đầu lưỡi khát khao từ chỗ đáy chậu nhạy cảm liếm lên quy đầu, mặt mày hớn hở nhìn tính khí hoàn toàn cương to, hắn không quản dùng phương pháp gì mà mút liếm hồi sau sau đó ngồi thẳng di chuyển đầu gối đem hoa huy*t ướt át ngắm ngay quy đầu khổng lồ nóng bỏng kia, hoa huy*t non nớt gần như lập tức ngậm lấy quy đầu nhạy cảm.
“A… A… Nóng quá… Lớn quá…” Minh Sùng ngước đầu đem côn th*t thô to nhát vào trong cơ thể mình, gân xanh dữ tợn từ từ biến mất trong miệng huyệt đỏ tươi xinh đẹp, mới đưa vào phân nửa, quy đầu đã phá nát hàng rào sâu bên trong, Minh Sùng ép cơ thể xuống nhưng vẫn sợ hãi mà nâng lên, từ từ lên xuống để côn th*t ma sát dũng đạo nhạy cảm của mình.
“Ngươi di chuyển… Di chuyển đi…” Động tác bị hạn chế khiến Minh Sùng bất mãn, hắn chỉ cảm thấy bên trong ngứa ngáy, chỉ có thể cầu xin nhìn về Huyền Dận không chịu nhúc nhích.
Huyền Dận nghiêm mặt nhìn Minh Sùng vặn vẹo cưỡi trên người mình, y đã cố gắng nhẫn nại rất lâu, nhưng Minh Sùng lại trêu chọc y như vậy, chút lý trí gần như bị đánh vỡ, huyết sắc gần như che lấp hết màu đen trong mắt, xóa đi chút ôn nhu cuối cùng, y nâng tay nắm chặt phần eo Minh Sùng nhấc lên, không có chút báo trước đem Minh Sùng đè xuống, ở dưới hạ thân cũng phối hợp đỉnh lên, tính khi to dài đâm thẳng vào dũng đạo nóng bỏng kia tới nơi sâu nhất bên trong.
“A a a —-” Minh Sùng khàn giọng khóc gào, hoa huy*t bị ép đạt tới cao trào, dũng đạo non nớt bị tính khí chèn ép, nhanh chóng phun ra chất lỏng tung tóe.
Huyền Dận nghiêng về phía trước đem Minh Sùng áp ngã xuống đất, đem đùi thon dài khiêng trên vai, phần eo nhanh chóng đỉnh vào, gân trên côn th*t cọ sát dũng đạo nhạy cảm, từng sợi tàn nhẫn phá tan từng chỗ sâu nhất bên trong.
“A a… A!… A a!” Còn ở trong dư vị cao trào cơ thể chịu đưng ma sát va chạm, hoa huy*t ngọ nguậy phun nước, niêm dịch nhanh chóng bị ma sát thành từng bọt nhỏ, ở chỗ hai người giao hợp phát ra tiếng ‘Xì xì’, “Không muốn… A a— Quá kích thích… Sâu quá… Ô…” Vành mắt Minh Sùng đỏ lên khẩn cầu Huyền Dận, “Dừng lại… Dừng lại… A a…”
Huyền Dận nhìn nam nhân cao lớn dưới thân vì mình mà mở lớn hai chân, bộ phận giữa hai chân mở lớn tùy ý mình ra vào, hai mắt ướt át đáng thương cầu xin đánh tan sự thanh tỉnh cuối cùng trong mắt Huyền Dận. hoa huy*t bị sưng nãy giờ bị túi thô ráp đaánh ào, lông cứng thỉnh thoảng cọ xát hoa môi đỏ tươi, hoa hạt sưng to dị thường không bị ma sát mà muốn rách da, quy đầu khổng lồ phá nát miệng tử cung, ở lúc nó không kịp khép lại tàn nhẫn va chạm mở rộng, đỉnh lộng thô lỗ vào nơi mẫn cảm sâu bên trong, từ miệng huyệt đến tử cung đều bị cọ xát mà mất đi độ co dãn, mở lớn thành một lỗ tròn.
Thân thể nhạy cảm của Minh Sùng một lần nữa không bị gián đoạn lên cao trào, trong hoa huy*t không ngừng chảy nước, tính khí trước người vểnh cao cố gắng gượng nhưng lần này tới lần khác đều không bắn được gì, ngay cả nước tiểu cũng không thể bắn ra, cúc huyệt run rẩy chảy ra lượng lớn niêm dịch trắng mịn.
Tư duy của Huyền Dận vẫn lãnh tĩnh. Y thấy nam nhân dưới thân gào khóc rên rỉ, tỉnh táo tự hỏi, huyết sắc đầy trời trong ký ức một khi xuất hiện sẽ không thể thu về, tâm ma nói không sai, y chính là đangn sợ hãi, sợ Minh Sùng lại lần nữa không nói gì rời mình đi.
— Y muốn hắn, y cần hắn, cần người này, muốn hắn chỉ thuộc về mình. Y chỉ là “Hàn Mạch” của hắn, y cũng hy vọng hắn cũng là “Minh Sùng” của mình y, mình không thể rời khỏi hắn, cũng hy vọng hắn không rời bỏ mình. Muốn hắn, muốn làm dấu hắn! Ở trên người hắn làm ra ký hiệu của riêng mình mình!
“Minh Sùng… Sùng Sùng… Ngươi là của ta, có phải không?” Hoa văn giữa chân mày đỏ như máu, Huyền Dận bóp lấy cằm Minh Sùng để hắn nhìn mình.
Minh Sùng mơ hồ nhìn Huyền Dận, ánh trăng lạnh lẽo khiến người phía trên toàn thân đều đen kịt, chỉ có hoa văn cùng hai mắt đỏ ngầu kia cực kỳ rõ ràng. Hắn mơ hồ cười cười, nâng tay sờ lên hai ám lạnh lẽo của Huyền Dận, khẽ gật đầu một cái, “Mạch… Ngươi… Đều là của ngươi…”
“”Minh Sùng, Sùng Sùng, Sùng Sùng của ta…” Màu máu giữa chân mày Huyền Dận biến mất, cùng lúc đó trên ngực Minh Sùng xuất hiện một dấu ấn hoa sen giống như đúc của Huyền Dận, Huyền Dận cúi đầu hôn Minh Sùng, thô lỗ gặm cứn bờ môi sưng tấy của hắn, tính khí hừng hực cấp tốc ma sát vào chỗ nhạy cảm của Minh Sùng, cuối cùng ở chỗ sâu bên trong bắn tinh dịch.
“A a — A… Nóng quá…” Minh Sùng quay đầu tránh bờ môi Huyền Dận đang đuổi theo mình, lưỡi liếm bờ môi, bàn tay vuốt ve bụng nóng hầm hập của mình, mơ hồ nở nụ cười, “Thật thoải mái…”
Huyền Dận đem mặt chôn vào lồng ngực Minh Sùng cọ nhẹ, Minh Sùng phản xạ có điều kiện xoa mái tóc dài mềm mượt của y, cả người hắn ướt đẫm, hoa huy*t vẫn còn trong cao trào mà co rút mút thứ thô to trong cơ thể, khẽ rên rỉ, “Ưm… Ưm… A? A….”
Ngón tay đang vuốt ve mái tóc bỗng dưng nắm chặt, hắn ngước đầu, eo cong thành đường tròn, tính khí bắn xong trong cơ thể không mềm xuống, lại lần nữa bắt đầu run rẩy, tinh dịch nóng hổi dựa theo lực lớn bắn nhanh ra, trầm ổn mạnh mẽ không ngừng cọ xát dũng đạo. Giống như vĩnh viễn không có điểm dừng mà bắn vào Minh Sùng, tính khí thô to chặn lấy hoa huy*t, đem chất lỏng chặn lại tất cả ở trong bụng Minh Sùng, khiến bụng vốn bằng phẳng của hắn từ từ nhô cong lên.
Huyền Dận ngẩng đầu liếm đôi môi ướt át, đem tính khí còn gắng gượng rút ra, hoa huy*t co rút nhanh ngậm lấy cự vật phát ra ‘Ba’, mà tính khí gắng gượng của Huyền Dận rất nhanh liền nhét vào hậu huyệt ẩm ướt của Minh Sùng, miệng huyệt nhăn nheo hoàn toàn bị kéo căng nhu thuận nuốt lấy vật thô to, đem tính khí chôn vào sâu bên trong, Huyền Dận buông lỏng bụng, chất lỏng nóng hổi đánh vào tràng ruột, khiến Minh Sùng không thể thả lỏng eo, Huyền Dận giật giật háng đem tính khí rút ra một chút, chất lỏng nóng bỏng mạnh mẽ giội lên điểm nhạy cảm kia trong hậu huyệt.
“A a a —” Minh Sùng lần thứ hai bị nước mắt làm mắt mơ hồ, lượng lớn nước mắt làm viền mắt đỏ bừng, khoái cảm vượt qua sức chịu đựng của hắn khiến hắn mạnh mẽ co quắp, hoa huy*t không thể hiểu rõ đóng chặt không để chất lỏng trong cơ thể chảy ra một giọt, bụng phồng lên truyền tới cảm giác muốn bài tiết nhưng khoái cảm nơi hậu huyệt không thể gián đoạn khiến hắn không biết nên vui thích hay thống khổ, tính khí trước người vểnh cao run rẩy dữ dội phun ra một bãi nhỏ không biết là tinh dịch hay nước tiểu.
Huyền Dận nắm chặt mông Minh Sùng, nặng nề trừu sáp vài lần, rốt cuộc than nhẹ đem tính khí nhuyễn xuống rút ra. Y nhìn hai miệng nhỏ ướt át dưới thân nam nhân co rút, híp mắt đưa tay vén hoa môi non nớt bên trong tiểu huyệt, đầu ngón tay cắm vào rút ra, chảy ra một cỗ chất lỏng dơ bẩn, đồng thời tay kia đè lên bụng phồng lên của Minh Sùng, chất lỏng đang hòa lẫn bên trong cơ thể Minh Sùng đột ngột từ miệng huyệt trào ra, lực bắn ra nhanh khiến nó như cột nước phun trào, từng luồng bắn ra trên vạt áo Huyền Dận, hậu huyệt cũng thư giãn mở rộng phun chất lỏng trong suốt bên trong.
Minh Sùng cả người run rẩy cảm thụ khoái cảm bài tiết khiến da đầu tê dại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt. Hạ thân hắn dơ không chịu nổi, dưới hạ thể đỏ bừng cũng đầy chất lỏng tạp nham, hai miệng huyệt mở lớn còn đang phun ra chất lỏng dơ bẩn, đem màu sắc dưới thân hắn nhuộm càng nhiều, chất lỏng vấn đục ở dưới thân hắn tụ lại thành từng vũng nước.
Khóe miệng Huyền Dận cười nhạt, hai con mắt đỏ ngầu hơi híp, đầu lưỡi duỗi ra liếm bờ môi sau đó cúi người đè lên người nam nhân.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
21 chương
26 chương
8 chương
158 chương