Bi Thiên

Chương 14 : Dâm dục

Vì không để Huyền Thiên quan chịu ảnh hưởng, hai người quyết định rời khỏi Huyền sơn, đi về phía Bắc Mạc thưa thớt người. “Sao vậy?” Huyền Dận nhìn thần sắc cổ quái của Minh Sùng. Minh Sùng sau khi ngồi lên xe ngựa không bao lâu biểu hiện liền đứng ngồi không yên. “… Không có gì.” Tay Minh Sùng cào cào tóc ngắn khô cứng của mình, thân thể trái phải nghiêng vẹo đem cặp chân dài lộ ra. Huyền Dận đứng dậy ngồi vào bên cạnh Minh Sùng, đem cái trán đặt lên — không có nóng lên. Nhìn Minh Sùng cả người chảy mồ hôi lạnh, Huyền Dận cau mày nói: “Ta để Tĩnh Liễu tiến vào nhìn ngươi một chút.” — Bởi vì Tĩnh Liễu là tâm phúc của Huyền Dận thêm vào y thuật cao siêu mà hắn nắm giữ, hai người liền mang người theo. “A! Đừng!” Minh Sùng kéo ống tay áo Huyền Dận lại, lau lau cái trán đang chảy đầy mồ hôi lạnh, “Thật sự không sao.” “Vẫn là để hắn nhìn chút.” Huyền Dận dứt lời muốn đem màn cửa vén lên. “Không không không!” Minh Sùng kéo tay Huyền Dận về, đỏ mặt gãi hai má, ấp úng, “Ta… Ách… Ừm… Ngươi xem đi…” Nói xong Minh Sùng liền mở lớn hai chân ra. “?” Huyền Dận không hiểu gì nhìn hai chân đang giang rộng của Minh Sùng. Minh Sùng cúi đầu nhìn quần màu đen, xoa mặt, lôi kéo tay Huyefn Dận đặt lên đũng quần của mình. —- Tay ướt, bởi vì do quần đen gây lại, vừa nãy không nhìn thấy, hiện tại Huyền Dận sờ tới đều là một đống ướt át hỗ lố. Huyền Dậ ngây người một chút, “Ngươi… Bị sao…” Minh Sùng che mặt, “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!” Huyền Dận trừng mắt nhìn, “Nếu muốn đi tiểu chúng ta có thể dừng lại…” Minh Sùng thả hai tay đang che mặt xuống, mặt không thay đổi nhìn Huyền Dận, nâng tay nhéo hai gò má của tên kia, “Không phải tè ra quần!” Hắn nắm tay Huyền Dận để lên nội y của mình, “Hiểu không?” Còn chưa quen với việc buông thả giữa ban ngày ban mặt thế này Huyền Dận thân thể cứng đờ, ngón tay chạm tới hoa huy*t non mềm của Minh Sùng, lúc này nơi đó đã cỏ dại tràn lan, Huyền Dận có thể cảm nhận được chất lỏng ngắt quãng chảy qua đầu ngón tay của mình. “Chuyện này… Chuyện gì xảy ra?” Khuôn mặt Huyền Dận vẫn thản nhiên trang nghiêm, đầu ngón tay lại nhịn không được giật giật, đẩy miệng hoa huy*t non mềm ra thăm dò vào trong nơi ướt át. “A a! Ngươi không cần sờ loạn!” Nhục thịt đã trở nên mẫn cảm bị ngón tay ma sát, Minh Sùng không nhịn được nhúc nhích eo, thở gấp, “Ta không biết… Ta nóng quá…” Nhiệt độ khá thấp của Huyền Dận lúc này đem Minh Sùng đang như trong lò lửa cảm thấy khá thoải má, hắn ép thắt lưng để ngón tay Huyền Dận tiến vào sâu hơn. “Ưm… Sâu hơn một chút…” Minh Sùng đè ngón tay Huyền Dận đung đưa mông, lúc này âm thanh khàn khàn thô lỗ lại mang theo tia quyến rũ. Huyền Dận trừng lớn hai mắt nhìn động tác phóng đãng của Minh Sùng, đè nén thở dốc trầm thấp thỉnh thoảng truyền vào tai mình — lẽ nào dục dẫn vẫn còn chưa giải hết? Vừa lúc nghĩ như thế, y dường như bắt được vị ngọt như có như không tràn ngập trong không khí. “A… A!…” Giống như chạm vào điểm nào đó, Minh Sùng hét lên một tiếng, sau đó nhớ tới mình đang trong xe ngựa liền cắn chặt môi, bàn tay đang quấy rối chà xát của Huyền Dận động tác càng nhanh hơn, tay hắn ấn gáy Huyền Dận lại dâng đôi môi tới, đem tiếng rên rỉ trầm thấp chặn lại ở đôi môi hai người đang giao hợp, Huyền Dận cảm thấy một lượng lớn chất lỏng thấm ướt tay mình, trên cổ tay cũng bị chất lỏng sền sệt bắn ra dính lên — Minh Sùng trước sau đều đạt tới cao trào. Minh Sùng xụi lơ, hắn tựa đầu trên vai Huyền Dận thở gấp. “Minh Sùng… Vẫn để cho Tĩnh Liễu…” Huyền Dận rút bàn tay ướt nhẹp ra, ôm Minh Sùng thay đổi vị trí của hai người, để Minh Sùng dựa vào trên người mình. “Không được!” Minh Sùng kẹp chặt hai chân, “Mất thể diện lắm!” Kẹp chặt hai chân mấy lần — hắn vẫn rất nóng, cao trào vừa nãy càng làm cho hắn thêm trống rỗng. Mặt đỏ dâng trào ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Dận, lửa nóng trong thân thể khiến ôm Huyền Dận càng chặt, “Minh Sùng, bây giờ còn đang trong xe ngựa.” “Ta không quan tâm!” Minh Sùng tức giận vỗ tay y, trực tiếp đem vạt áo của mình mở rộng lộ ra lồng ngực, “Ta nóng! Ta ngứa!” Huyền Dận nhìn cơ bụng rắn chắc theo từng nhịp thở của Minh Sùng mà phập phòng, dời ánh mắt đi, “Nghe lời, chờ…” Minh Sùng đem áo của mình cởi đến bên hông, “Không chờ! Không chờ! Ta không chờ!” Hắn mở lớn chân trở mình ngồi khóa trên đùi Huyền Dận, hạ thân đè thấp dùng sức làm phiền dưới khố Huyền Dận, đũng quần Minh Sùng sớm đã ướt đẫm, vải vóc không kịp hấp thu chất lỏng không ngừng thấm ra ngoài, nhiễm ướt quần Huyền Dận. Minh Sùng tựa đầu để trên vai Huyền Dận, thở gấp đưa tay tìm đến đai lưng Huyền Dận mở ra. “A!” Bàn tay Minh Sùng nóng bỏng bao lấy tính khí mềm nhũn còn cúi đầu của Huyền Dận, Huyền Dận rên lên một tiếng nắm chặt bàn tay đang không an phận của Minh Sùng khỏi hông của mình, “Minh Sùng, chớ lộn xộn.” “A…” Minh Sùng đung đưa vòng eo của mình dùng tính khí vểnh cao lộ ra ngoài nội y quấy rối eo Huyền Dận, quần đen bị cọ xát kéo xuống lộ ra đến tận mông Minh Sùng. “Huyền Dận… Ôm ta… Ưm…” Bàn tay Minh Sùng thoát khỏi đôi tay không nắm chặt của Huyền Dận, đặt lên tính khí Huyền Dận hơi nâng cao âu yếm. Huyền Dận hít vào một ngụm khí lạnh, không biết nên nắm chặt eo Minh Sùng đang loạn động hay mở ra bàn tay đang nắm lấy tính khí ma sát của mình. “Không chịu nổi… Nóng…” Minh Sùng ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át nhìn Huyền Dận, “… Ta nóng… Hàn Mạch…” Huyền Dận bỗng dưng trừng to hai mắt, đôi mắt đen láy nhìn về phía Minh Sùng, cổ họng của y giật giật, âm thanh không lưu loát thoát khỏi đôi môi, “Ngươi… Gọi ta là gì?” Y giơ tay lên nâng cằm Minh Sùng, dùng chút lực rút ngắn khoảng cách của mình với Minh Sùng, “Gọi một lần nữa, Minh Sùng, ngươi gọi ta là gì?” Minh Sùng híp mắt liếm liếm đôi môi, áp sát vào Huyền Dận, nước từ miệng huyệt ướt át ngậm lấy đỉnh của nhục trụ, đôi môi chà sát Huyền Dận, thấp giọng nói, “Ôm ta, Hàn Mạch.” Đồng tử Huyền Dận run rẩy, cảm thấy viền mắt chua xót, y trừng mắt nhiifn, dùng sức hôn bờ môi ướt át của Minh Sùng, sử dụng lực nắm hai tay Minh Sùng ấn xuống. “A ưm!” Minh Sùng trừng lớn hai mắt, muốn ngẩng đầu lại bị Huyền Dận ấn vào sau ót, trong cổ họng bị một vật thể ầm ướt nóng hổi cạy mạnh chen vào. Phút chốc nhục thịt thâm nhập thẳng vào tận tử cung nhạy cảm đảo quanh mở rộng nơi sâu nhất, đau đớn nóng bỏng khiến miệng huyệt Minh Sùng căng lại, hắn muốn nâng hai chân lại bị Huyền Dận kẹp lại giữ tư thế giữa hai chân, muốn nhấc eo cũng bị Huyền Dận mạnh mẽ ngăn lại. Huyền Dận ôm sát bờ eo bủn rủn của Minh Sùng, hai người dính sát vào cùng một chỗ, giữa đôi môi đang giao hợp tràn ra chút nước bọt thuận theo cái cằm trơn nhẵn của Minh Sùng mà chảy xuống. “A ha… Ha…” Tiếng vang đầy dâm mỹ, Minh Sùng cúi đầu đem trán dựa vào vai Huyền Dận, nước bọt từ chiếc lưỡi hồng nộn giữ đôi môi đang hé mở chảy xuống. Xe ngựa chạy ở trên con đường không bằng phẳng mà lắc lư, thân thể của hai người cũng theo tần suất không đồng đều như thế mà lên xuống, tính khí cường tráng cọ xát nội bích nhạy cảm của Minh Sùng, quy đầu cực lớn chà xát miệng huyệt nhạy cảm, khiến Minh Sùng phát ra từng tiếng rên rỉ vụn vặt, từ kẽ hở tràn ra chất lỏng thấm đẫm hạ thể, mới vừa phát tiết không lâu tính khí nộn hồng bị kích thích từ từ đứng lên. Huyền Dận nắm cằm Minh Sùng đem đầu hắn nâng lên đôi môi dán lên trên, y cọ xát đôi môi Minh Sùng, “Gọi một lần nữa, gọi tên của ta…” Minh Sùng xoay đầu trốn chạy đầu ngón tay của Huyền Dận, hắn di chuyển phần eo bị nắm chặt, miệng huyệt bắt đầu co lại hút lấy tính khí nóng như lửa, “Ngươi nhúc nhích, ta không muốn như vậy… A…” Huyền Dận nâng tay ấn ót Minh Sùng, nhẹ giọng nói, “Ngươi gọi tên của ta, ta liền di chuyển, hử?” Minh Sùng dùng trán đập vào trán Huyền Dận, “Ngươi động ta sẽ kêu nữa!” Huyền Dận nheo đôi mắt xinh đẹp lại, ngẩng đầu cắn lấy cái miệng không nghe lời của Minh Sùng, hai tay nhấc Minh Sùng lên để tính khí mình rút ra chỉ còn lại đỉnh đầu, lại dùng lực đem mông Minh Sùng ấn xuống. “A a!” Minh Sùng lắc đầu hai tay cấu lấy vai Huyền Dận, nước mắt không kiềm được tuôn ra khỏi viền mắt, chỉ cảm thấy hạ thân vừa xót vừa đau, nơi sâu nhất trong hoa huy*t ồ ồ tuôn ra một lượng lớn chất lỏng, từ nơi giao hợp cùng tính khí phun tung tóe ra. Huyền Dận cọ cọ chóp mũi ươn ướt của Minh Sùng, lầm bầm nói, “Ta chuển động, ngươi gọi ta một tiếng, ân?” hoa huy*t lần thứ hai trải qua cao trào khiến Minh Sùng cau mày, hạ thân không ngừng tiết ra chất lỏng nóng hổi khoái cảm khiến cho thân thể hắn khẽ run, đang đắm chìm trong dư vị cao trào xem nhẹ lời nói của Huyền Dận. Huyền Dận nhếch miệng, ôm Minh Sùng đứng dậy, sau đó xoay người đem hắn đặt trên một góc rộng rãi trên xe ngựa đem hai chân mở lớn, áp đầu gối của hắn đến tận mông, tính khí ngây ngô của Minh Sùng hồng hồng bại lộ trong không khí, bên trong nội bích đỏ tươi nhúc nhích chèn ép ra chất lỏng trong suốt xẹt qua đùi màu mật ong, rấ nhanh ở dưới thân hắn tạo thành một bãi chất lỏng. Huyền Dận nâng eo dùng đầu tính khí từ từ cọ xát hậu huyệt còn đang co rút của Minh Sùng, vẽ loạn cọ xát miệng huyệt đóng chặt, miệng hé mở đẩy ra chất lỏng dính dáp từ nơi eo hẹp. “A… Phía sau?…” Minh Sùng sau khi hồi phục tinh thần giật giật thắt lưng, hậu huyệt bị cọ xát ngứa không chịu được lại co rút, “Phía trước ngứa… Phía sau… Phía sau…” “Phía sau làm sao?” Huyền Dận thẳng lưng đâm nhẹ vào miệng huyệt hơi hé mở, đầu tính khí mỗi lần đều là khẽ xen vào miệng huyể lập tức lui ra, đùa đến khi miệng huyệt tham lam khép mở. “Ưm… Phía sau cũng ngứa…” Minh Sùng nhéo cánh tay Huyền Dận, “Đều tại ngươi!… A… Muốn…” Huyền Dận mắt điếc tai ngơ, hết sức chuyên chú đùa giỡn miệng huyệt đang khao khát, thậm chí khá thảnh thơi dùng bàn tay nhào nặn âm vật phía trước. “A… Cái tên này…” Minh Sùng nâng eo lên cao hơn muốn đem cái côn th*t đang có ý xấu đùa giỡn hắn ăn vào, lại bị rất nhanh tránh ra, “Huyền… A… Hàn… Hàn Mạch, tiến vào…” Huyền Dận nheo mắt lại cười cười, đầu tính khí bị làm ướt nhẹp ma sát xương chậu nhạy cảm, thâm nhập vào trong hoa huy*t non mềm, chưa chờ nó kịp thích ứng liền rất nhanh trừu sáp. “A a a…” Minh Sùng thỏa mãn sảng khoái rên rỉ lại bị Huyền Dận chặn ở trong miệng, môi lưỡi quấn lấy phát ra tiếng nước dính dáp. “A… Mạch… A Mạch… Ưm…” Đầu lưỡi hồng nộn của Minh Sùng đuổi theo đầu lưỡi thu về của Huyền Dận tiến vào trong khoang miệng y thăm dò, bờ môi hai người mới tách ra liền rất nhanh hợp lại, phát ra âm thanh “Tấm tắc” không ngừng. “A… A… A ưm…” Minh Sùng dựa về chỗ ngồi đầy miếng lót dày phía sau, giữa hai chân hoa huy*t ướt át đỏ tươi tùy ý nam nhân tuấn mỹ trên người đỉnh lộng, phía dưới từng trận trừu sáp mà chảy ra chất lỏng ướt nhẹp. Huyền Dận cúi người dựa vào trên lồng ngực mở rộng của Minh Sùng, ngậm vào đầu v* nâu nhạt gắng gượng mà cắn hút. Đầu nhũ bị hàm răng cứng rắn ma sát gặm cắn, đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng thỉnh thoảng quấy quanh liếm láp, Minh Sùng ngước đầu ôm đầu Huyền Dận ưỡn ngực đem đầu nhũ tiến càng sâu vào trong miệng Huyền Dận, “Bên phải, bên phải cũng muốn…” Huyền Dận tàn nhẫn cắn mút đầu nhũ của Minh Sùng một chút sau đó buông tha bên đang sưng to đến phiên vật nhỏ còn lại. “Ưm a —” Đầu nhũ cùng lúc bị mạnh mẽ hút, âm vật phía dưới của Minh Sùng cũng bị vân vê mãnh liệt, hắn khó nhịn mà rên rỉ, hoa huy*t nhanh chóng co rút lại mấy lần sau đó mở rộng lần thứ hai dâng lên cao trào, phía trước vểnh cao cũng lay động bắn ra chất lỏng sền sệt. Huyền Dận thở gấp dừng lại động tác trừu sáp, nắm chặt bụng cảm nhận khoái cảm chất lỏng từ trong huyệt thấm đẫm tính khí của mình, khoái cảm này khiến tính khí của y lại lớn hơn một vòng, đem miệng huyệt đang chặt cứng lại càng mở rộng. “A a… Quá lớn… Không muốn lớn nữa… A Mạch… A Mạch…” Minh Sùng còn đang trong cao trào hoa huy*t gian nan nuốt lấy tính khí đang trở nên cực kỳ thô to, hai cánh hoa mỏng manh bị kéo căng đến trong suốt, miệng huyệt bị hành thân lấp đầy không kẽ hỡ, chất lỏng nóng hổi còn sót lại đều bị chặn trong khoang huyệt. Theo âm thanh “Ba” vang lên, Huyền Dận cắn răng rút ra tính khí to lớn sưng lên không nhịn được, hoa huy*t của Minh Sùng trở nên đỏ ngầu phun ra chất lỏng, bên trong xe ngựa tràn ngập mùi dâm mỹ nồng nặc. Huyền Dận nhìn thấy tính khí Minh Sùng đáng thương co lại thành một đống nhỏ, liếm liếm môi mỏng bị tình dục làm cho đỏ tươi, nâng eo dùng tính khí của mình cọ tính khí còn đang uể oải của Minh Sùng. Y một tay kiềm đầu gối Minh Sùng lại đem một chân mở rộng ra, tay còn lại hướng về phía dưới vân ve hoa huy*t còn đang sứng tấy, một bên động eo dùng tính khí đâm vào phân thân của Minh Sùng. A a… Ưm a…” Tiếng rên rỉ vụn vặt của Minh Sùng vang lên, eo dường như cong lên như đường cung, hắn ngước đầu, nước bọt quá nhiều tràn ra khóe miệng hồng hào xẹt qua hai má chảy xuống dưới tạo thành vũng. Tính khí trước người Minh Sùng không ngừng bị ma sát lay động, từng tí một ngẩng đầu, cùng lửa nóng của Huyền Dận quấn quýt ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng vang dâm mỹ. Huyền Dận mạnh mẽ vân vê âm vật của Minh Sùng ngón tay sau đó xuống chút nữa thăm dò vào hậu huyệt từ lâu đã hé ra khép lại chảy nước chờ đợi lâm hạnh. Đầu ngón tay ngựa quen đường cũ nghiền nát chỗ cứng rắn kia. “A a!” Minh Sùng rít gào bị Huyền Dận chặn lại, thắt lưng hắn co quắp nâng cao, tính khí bị ma sát không khỏi chảy ra chất lỏng trong suốt. “Ưm!… A ưm… Ưm…” Minh Sùng giãy dụa thắt lưng lung tung nhưng trước sau vẫn không thoát khỏi ngón tay đang làm ác trong cơ thể, tính khí của hắn hé ra bắn ra một luồng chất lỏng dính dáp, đem tính khí hai người vốn đang ướt nhẹp càng thêm trơn trợt. “A… Ưm —-” Minh Sùng bụng co quắp, hai mắt trợn lên dường như muốn ngất đi, tính khí ngẩng cao đầu từng đợt bắn ra chất nhầy nhụa — không có bắn tinh, lại đạt tới cao trào. Thân thể Minh Sùng nghiêng vẹo, thân thể rắn chắc toàn bộ đều bị ngâm đến ướt nhẹp, hai đùa mở lớn lộ ra hai cái miệng huyệt đã không còn khép lại được, hoa huy*t phía trước bởi vì bị thời gian dài bị vật tráng kiện trừu sáp mà tạm thời mất co giãn, giờ khắc này hé ra một lỗ tròn lộ ra bên trong đỏ tươi còn có thể xen vào, cửa động dính đầy chất lỏng sền sệt, bên trong không khép lại được phun ra chất lỏng trong suốt, cúc huyệt phía sau cũng bởi vì ngón tay vừa rời đi mà hé ra một lỗ nhỏ, chảy ra một chút dịch non vàng óng ánh. “Không được…” Bắp đùi Minh Sùng thời gian dài bị mở ra mà run rẩy, hạ thân từ lâu ướt đẫm dính đến rối tinh rối mù, miệng huyệt bị ma sát mà run rẩy muốn khép lại, hắn giật giật thân thể muốn tránh ra, lại bị Huyền Dận cầm đầu gối không tha, cửa động không đóng lại được liền nghênh đón khách cũ, phía dưới Huyền Dận dính sát vào hạ thân Minh Sùng, “Ta còn chưa tới mà.” “A a —” Minh Sùng bắp đùi run rẩy, hắn vẫn còn duy trì tư thế nghiêng nửa người liền bị thứ thô to cứng rắn tiến vào, hai chân thon dài bị nhấc lên, Minh Sùng bị Huyền Dận lật trở lại, một chân bị mở rộng khoát lên trên vai Huyền Dận, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy nơi hai người giao hợp, tính khí tránh kiện đỏ đậm từ từ chen vào hoa huy*t đã sưng tất, miệng huyệt bị kéo căng mở ra một động lớn đỏ tươi, từng tĩnh mạch hung ác biến mất trong miệng huyệt, nộn thịt non mềm bị đưa vào một chút, miệng huyệt bị ma sát sung huyết, tình cờ rút khỏi mọt chút sẽ đem theo một chút thịt đỏ tươi trong nội bích, động tác xâm nhập cứ lặp đi lặp lại, Minh Sùng chảy nước mắt lắc đầu, “Không được… Ta… Rất mỏi… A a… Nha nha… Ưm a…” Một lần nữa nhồi vào huyệt cảm nhận nội bích nhạy cảm, tĩnh mạch thô ráp ma sát miệng cung non mềm, đụng thẳng vào nơi mềm mại nhất. “A a a —” Xe ngựa run rẩy dữ dội một chút, vừa vặn cùng phần eo Huyền Dận nghiền nát nội bích Minh Sùng đến cực hạn, hai cánh hoa nở lớn bị mạnh mẽ chạm vào, tính khí của hắn bán kiên trì động mấy lần, miệng tính khí đỏ ngầu run rẩy phun ra bạch trọc. “Ngươi… Bắn nhanh… Ưm…” Minh Sùng ưỡn eo, hoa huy*t bị mạnh mẽ ma sát mang đến cảm giác ê ẩm sưng tấy khiến bụng hắn co rút nhanh, hoa huy*t mất co dãn nhu thuận mà phun ra nuốt vào vật thô to đang trừu sáp kéo dài, tình cờ co giật mấy lần biểu thị sự kháng nghị ngược đãi kéo dài này. Huyền Dận hôn một cái lên đôi môi bị hôn đến sưng tấy của Minh Sùng, miệng lấy lấy môi Minh Sùng ôm chặt eo dùng sức đem tính khí đưa đến nơi sâu nhất, tính khí trướng lớn khiến Minh Sùng trừng mắt giằng co, “A a! … A…” “Ưm —-” Tính khí thâm nhập vào trong di chuyển phun ra một lượng lớn chất lỏng nóng hổi mạnh mẽ đánh vào trong nội bích nhạy cảm của Minh Sùng, miệng huyệt của Minh Sùng kịch liệt co rút lại dâng lên cao trào, hắn ưỡn thắt lưng, hoa huy*t sưng tấy vẫn còn dán chặt với tính khí Huyền Dận đang đâm sâu vào, bên trong mạnh mẽ bắn ra khiến trước mắt Minh Sùng bỗng trắng xóa, thắt lưng vốn vô lực của hắn nhuyễn xuống, ngẹo đầu ngủ thiếp đi.