Yến Phi ngày hôm sau thi xong môn cuối cùng của học kỳ này, vừa thi xong hắn liền cùng nhóm bạn cùng phòng quay trở về ký túc xá. Tối nay bốn người sẽ đi ra ngoài ăn cơm, hắn lại ngủ lại trong ký túc xá, buổi sáng ngày mai Nhạc Thiệu bọn họ sẽ tới đây để giúp hắn dọn dẹp hành lý. Chủ yếu là giúp hắn thu dọn gường, rồi mới trở về nhà để nghỉ đông. Bốn người thời điểm giữa trưa liền tùy tiện ăn chút gì đó tại căn tin. Trở về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, bọn họ lập tức chuẩn bị đi dạo phố để mua đồ, chủ yếu là mua cho người nhà của Yến Phi. Yến Phi đang cùng ba người thương lượng xem nên mua gì cho người trong nhà thì thích hợp, loa của ký túc xá lại vang lên. “Yến Phi có ở trong phòng không? Dưới tầng có người muốn tìm. Yến Phi có ở trong phòng không?” “A!” Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Dương đứng lên. Tiếng thông báo của bảo vệ chẳng khác nào một đạo sấm sét đối với ba người bọn họ. Mỗi một lần có người tới tìm thì chưa có lần nào là phát sinh chuyện tốt. “Yến Phi có ở trong phòng không? Dưới tầng có người muốn tìm.” “Có, tới đây.” Yến Phi nhìn ba người, trong mắt là nghi hoặc. Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu động tác rất nhanh mặc lên áo khoác: “Chúng tôi cùng xuống với cậu xem sao.” “Ừ.” Yến Phi quả thực không muốn một mình đi xuống. Bốn người ‘chậm rì rì’ đi xuống tầng, vừa nhìn thấy người đứng ở ngã rẽ trước phòng bảo vệ, Yến Phi khẽ nhíu mày. Trước cửa phòng bảo vệ là hai nữ sinh, một trong số đó có vẻ mặt rất khẩn trương. “A! Yến Phi!” Nữ sinh mặc một chiếc áo lông dài tinh mắt phát hiện ra Yến Phi, lập tức phất tay. Yến Phi hướng đối phương cười cười, đi qua: “Lương Cầm.” Lương Cầm kinh ngạc đánh giá Yến Phi một phen, nói: “Nhiều ngày không gặp, thực sự phải nhìn với con mắt khác a. Yến Phi, cậu phát đạt nha.” Yến Phi tránh né vấn đề này, nhìn về phía nữ sinh còn lại, đối phương vặn xoắn chiếc găng tay da màu đen trong tay, không yên lòng hô: “Yến Phi.” “Nghê Thúy Hoa.” Yến Phi lễ phép lại thực khách khí nói ra tên của đối phương. Hai nữ sinh tới tìm Yến Phi?! Còn có một người là Lương Cầm?! Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đi ở phía sau Yến Phi trong mắt hiện lên ý tứ giống nhau —– tình địch xuất hiện! Tiêu Dương lấy ra di động, nhắn cho anh trai một tin nhắn. Cậu chính là gánh vác trọng trách ‘chăm sóc’ tốt Yến Phi, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất nào! Lương Cầm cũng không để ý tới chuyện Yến Phi lảng tránh vấn đề của mình, nói: “Yến Phi, thực sự là khéo a. Bạn học trung học của cậu muốn tới tìm cậu, vừa lúc hỏi phải tôi, cho nên tôi liền giúp đỡ đưa cô ấy tới đây. Cậu tính cảm ơn tôi thế nào đây a.” Yến Phi rất có hảo cảm với Lương Cầm, lúc trước khi hắn còn đang nghèo, người ta không nói hai lời liền nguyện ý cho hắn mượn tiền. Hắn cười nói: “Lần sau nếu xã đoàn thư pháp cùng hội họa có trận đấu, tôi nhất định sẽ tham gia.” “Chậc, còn kém không nhiều lắm. Cậu nhất định phải tới xã đoàn thư pháp cùng hội họa đấy nha. Tư Quang Nam đã nói là anh ấy gặp qua cậu rồi, anh ấy thực chờ mong cậu gia nhập.” Dứt lời, Lương Cầm nháy mắt vài cái, “Cậu hiện tại là một trong những danh nhân ở trong trường học, có cậu cùng Tư Quang Nam đều là nam sinh nổi tiếng, xã đoàn của chúng ta sẽ HOT vô cùng a.” “Hóa ra cậu đem tôi trở thành cây hái ra tiền.” “Ha ha, đừng có nói trắng ra như vậy chứ.” Lương Cầm tính cách vô cùng ngay thẳng phóng khoáng, Yến Phi cùng cô nói chuyện vô cùng vui vẻ, ngược lại Nghê Thúy Hoa là bạn học trung học tới tìm hắn lại không có cách nào mở miệng. Yến Phi hiện tại cùng Yến Phi trước kia so sánh quá khác biệt, quả thực là một trời một vực. Trước kia Nghê Thúy Hoa ở trước mặt của Yến Phi đều là từ cao nhìn xuống, hiện tại muốn ngưỡng mộ nhìn lên cũng không được. Lương Cầm tựa hồ phát hiện ra bản thân mình đã lấy giọng khách át giọng chủ, ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng, nói: “Vậy, Yến Phi, học kỳ sau gặp ở trong xã đoàn a. Tôi không quấy rầy cậu thêm nữa.” “Được, học kỳ sau gặp lại.” Lương Cầm hướng Yến Phi cùng mấy người bạn cùng phòng của hắn phất tay, chạy đi mất. Ba nam sinh phát hiện ra Lương Cầm rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lương Cầm đi rồi, Yến Phi mới nhìn về phía Nghê Thúy Hoa, lộ ra xa cách hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?” Nghê Thúy Hoa mặc kệ là diện mạo hay là cách ăn mặc thì cũng kém xa so với tài nữ như Lương Cầm. Khí chất rõ ràng mang theo một ít hơi thở của hương đất. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến cho Yến Phi đối với cô ta dị thường khách khí. Nghê Thúy Hoa mặt mày trắng bệch, khó xử nhìn về phía ba nam sinh ‘như hổ rình mồi’ đang đứng ở phía sau của Yến Phi. Yến Phi trong lòng khẽ nhíu mày, kéo vạt áo lông đang mặc, đối với Nghê Thúy Hoa nói: “Đi ra ngoài nói đi.” Rồi liền bước ra ngoài. Tiêu Dương cũng muốn đi qua, lại bị Tiêu Bách Chu kéo lại, y nhỏ giọng nói: “Nữ nhân kia rõ ràng không muốn chúng ta nghe thấy, chốc lát nữa hỏi Yến Phi sau cũng được. Chúng ta ở đây chờ cậu ấy, không để cho cô nàng kia đem Yến Phi gọi đi mất là được.” Tiêu Dương cảm thấy y nói có lý, thu hồi chân, ánh mắt không e dè lườm, à không, là nhìn Nghê Thúy Hoa, muốn xem xem cô nàng muốn làm cái gì. Đi tới vị trí ở bên ngoài cửa chính của ký túc xá, Yến Phi lại hỏi: “Cậu tới tìm tôi là có chuyện gì?” Nghê Thúy Hoa cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Yến Phi một cái, lại cúi đầu nói: “Tớ muốn hỏi cậu một chút, thời điểm nào thì cậu trở về nhà.” “Tôi còn chưa quyết định.” Yến Phi vừa nghe liền biết được đối phương muốn gì, lập tức từ chối. Nghê Thúy Hoa sắc mặt càng thêm trắng bệch, thanh âm thấp đi vài phần, nói: “Yến Phi, tớ biết, là tớ không đúng, tớ không nên giận dỗi với cậu. Tớ đã đặt mua vé xe ngày 22, có hai vé, cậu có phải hay không vẫn chưa mua vé, như vậy thì ngày 22 cùng tớ trở về nhà đi. Tớ sẽ bảo chú của tớ lái xe đến ga đón chúng ta, rồi để cho chú ấy đưa cậu trở về nhà. Bằng không cậu một mình trở về thì không tốt lắm.” Yến Phi không để cho Nghê Thúy Hoa nửa điểm hi vọng, nói: “Trước kia tôi uống thuốc ngủ để tự sát, sau khi tỉnh lại đầu óc có chút mơ hồ, đã quên không ít chuyện.” Hắn vừa nói, Nghê Thúy Hoa liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thần sắc hoảng sợ. Yến Phi mặt không chút thay đổi, tiếp tục nói: “Tôi nhớ cậu là bạn học trung học của tôi, còn những thứ khác thì không nhớ rõ. Cậu cùng tôi nếu có mâu thuẫn gì, vậy thì cậu cũng đừng để trong lòng nữa. Còn về việc trở về nhà, bạn của tôi sẽ giúp tôi lo liệu, một vé của cậu nên hủy đi. Buổi chiều tôi còn phải cùng mấy người bạn cùng phòng đi ra ngoài, cậu có cần tôi tiễn cậu một đoạn đường hay không?” Nghê Thúy Hoa tựa hồ không thể tin được Yến Phi sẽ đối với mình như thế, môi run run nói: “Cậu thực sự, thực sự không chịu tha thứ cho tớ?” “Vậy cậu muốn tôi phải làm sao?” Yến Phi hỏi ngược lại. Nghê Thúy Hoa bị hắn hỏi như vậy liền không còn mặt mũi nào. Yến Phi vốn không quen biết cô ta, nếu không phải bởi vì bị trí nhớ của Yến Phi trước kia ảnh hưởng, hắn ngay cả nói cũng không muốn nói chuyện cùng với Nghê Thúy Hoa. Cùng người xa lạ có gì để mà nói chuyện với nhau, huống chi Nghê Thúy Hoa lại còn là người có tâm tư không thuần khiết. “Cậu trở về đi, tôi phải ra ngoài rồi.” Bỏ lại một câu, Yến Phi trở lại trong tòa nhà ký túc xá, không nhìn thấy bộ dạng nén nước mắt của Nghê Thúy Hoa. Tiêu Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn Nghê Thúy Hoa, mang theo cảnh cáo. Nghê Thúy Hoa bị ánh mắt của cậu dọa cho trên mặt không còn chút huyết sắc nào. Yến Phi cũng không quay đầu lại, cùng nhóm bạn của mình rời đi. Nghê Thúy Hoa che miệng khóc nức lên, sau đó xoay người bỏ chạy, ba bước biến thành một bước. Trở lại ký túc xá, không đợi ba người hỏi, Yến Phi chủ động khai báo: “Cô gái đó là bạn gái cũ của Yến Phi.” “What?!” “Bạn gái cũ?!” Tin tức này thực đáng sợ, làm cho ba người tóc gáy đều dựng thẳng cả lên. Yến Phi trở mình xem thường: “Là bạn gái cũ của Yến Phi ‘trước kia’, cũng không phải là bạn gái của tôi, các cậu giật mình như vậy để làm gì?” A? Phải rồi. Ba người lúc này mới phản ứng lại, Tiêu Dương hỏi: “Cô ta tới tìm anh để làm gì?” Yến Phi tức giận nói: “Thời điểm anh cùng mấy người anh trai của em đi ra ngoài ăn lẩu có gặp phải cô ta, cô ta là nhân viên phục vụ tại cửa hàng đó. Anh hiện tại cùng trước kia biến hóa quá nhiều, cô ta rõ ràng là muốn tình cũ quay lại. Trí nhớ của Yến Phi trước kia nói cho anh biết, là cô ta chủ động đưa ra lời chia tay trước.” “Cái đệch, nhìn không ra a. Yến Phi trước kia nghèo có tiếng như vậy, thế mà cũng có tiền để đi hẹn hò với bạn gái.” Vệ Văn Bân điển hình là loại người ‘miệng chó không phun được ngà voi’, cách nói chuyện vẫn cứ cay nghiệt không thể nào thay đổi. Tiêu Bách Chu bình tĩnh hỏi: “Yến Phi trước kia tự sát sẽ không phải bởi vì bị vứt bỏ đấy chứ?” Yến Phi lắc đầu: “Cái này thì tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết cô gái kia tên là gì, hai người trước kia từng hẹn hò, còn những cái khác thì chịu. Chờ lát nữa tôi đi hỏi Nhạc Thiệu bọn họ một chút, bọn họ đã gặp qua Nghê Thúy Hoa, khẳng định sẽ bảo người đi tìm hiểu.” “Chúng ta còn đi dạo phố nữa hay không?” Vệ Văn Bân hỏi. “Đương nhiên là có, tôi còn phải mua đồ cho cha mẹ với em trai nữa.” Yến Phi cảm thấy câu hỏi của Vệ Văn Bân thực đúng là khó hiểu. “Tôi phát hiện ra cậu đối với người nhà của Yến Phi tiếp nhận rất nhanh a.” Vệ Văn Bân cảm thấy Yến Phi gọi cha gọi mẹ có chút kỳ quái. Yến Phi nghiêm túc nói: “Bọn họ là người cha người mẹ tốt, đáng giá để tôi gọi bọn họ một tiếng cha mẹ. Đừng nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi.” Bốn người cũng không thay quần áo hay đổi giày, cầm theo ví tiền di động cùng đồ vật tùy thân, rời khỏi ký túc xá, đi ra ngoài đi dạo. Tay của Yến Phi còn chưa có khỏi hẳn, Tiêu Dương lái xe, Yến Phi ngồi ở ghế phó lái. Xe vừa ra khỏi trường, Tiêu Dương đột nhiên đạp phanh, nhìn về phía Yến Phi. “Cô ta ở phía trước, phải làm sao đây?” Đi ra khỏi đại học Đế Đô hai bước chính là đường đi bộ, còn có một trạm giao thông công cộng. Nghê Thúy Hoa đang đứng ở tại trong trạm giao thông công cộng kia để chờ xe bus, rõ ràng là vẫn đang khóc. Yến Phi nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đi vòng đi, tốt nhất không cần tiếp tục dây dưa, miễn để cho cô ta sinh ra hi vọng không thực tế, càng thêm phiền toái.” Chủ yếu chính là không muốn để cho ba thùng dấm chua ở nhà ăn dấm chua bậy bạ. Nếu hắn nhất thời mềm lòng để cho Nghê Thúy Hoa lên xe, ba tiểu tử kia biết được khẳng định sẽ náo loạn dữ dội, Nghê Thúy Hoa lúc đó đừng hòng có thể tiếp tục ở lại tại đế đô, Yến Phi rất có nhận thức đối với việc này. Nghê Thúy Hoa căn bản không hề biết, hành động của mình sẽ đem lại cho bản thân bao nhiêu phiền toái. Tiêu Dương rất cao hứng vì quyết định của Yến Phi, chuyển tay lái, đi tới một con đường khác. Trong khu nhà cao cấp ở Đông Hồ, Nhạc Thiệu đang gọi điện thoại cho công tử tỉnh trưởng của một tỉnh ở phía tây bắc. Hơn mười phút sau, điện thoại của công tử tỉnh trưởng liền gọi tới văn phòng thị trưởng, rồi bí thư của thị trưởng lại gọi điện thoại tới văn phòng huyện trưởng của một huyện nghèo trong vùng. Điện thoại tuy rằng từng cấp từng cấp đi xuống, nhưng trưởng trấn sau khi nhận được cú điện thoại này, liền bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa thì quỳ sụp xuống trên mặt đất. Buổi chiều cùng ngày, ông chủ họ Nghê của một tiệm ăn ở trong huyện nghèo này liền bị thanh tra thuế vụ tìm tới tận cửa. ※ Yến Phi ra ngoài mua cho người thân một đống đồ linh tinh, cộng thêm đồ ăn dinh dưỡng. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mua cho người nhà một ít quà. Mua đồ xong, bốn thanh niên mệt muốn chết, liền được Tiêu Dương mời đi ăn vịt nướng. Thừa dịp thời gian trống sau khi rửa tay xong, Yến Phi gọi điện về nhà, là nhà ở Đông Hồ. Người tiếp điện thoại là Tiêu Tiếu. “Tiểu Tiểu, Nghê Thúy Hoa tới trường học tìm anh, chuyện này mấy đứa đã biết đi?” Yến Phi trong lòng biết lừa không được. Tiêu Tiếu mất hứng nói: “Đã biết. Cô ta có phải hay không muốn cùng anh tình cũ nối lại?” Yến Phi bật cười: “Anh cùng cô ta có tình cảm bao giờ?” Tiêu Tiếu lập tức vừa lòng, thanh âm cũng tốt hơn rất nhiều, nói: “Cô ta dám ôm ảo tưởng với anh, trở về quê mà sống đi.” Hắn biết mà. Yến Phi nói: “Anh đã dập tắt tất cả ảo tưởng của cô ta. Chuyện này các em trước hết đừng nhúng tay vào, nếu cô ta tiếp tục dây dưa không rõ, chúng ta sẽ giải quyết sau. Đám người thân của anh vẫn còn đó, anh không muốn để cho bọn họ biết được mối quan hệ giữa anh cùng với các em, bằng không sẽ rất phiền toái. Yến gia đều là người thành thực, bọn họ sẽ không ứng phó nổi.” “An tâm đi, bọn em sẽ có chừng mực. Sẽ không để cho đám người kia tới làm phiền anh.” Yến Phi nói: “Nghê Thúy Hoa đã gặp qua các em, cô ta cho dù không biết thân phận của các em, cũng sẽ liên tưởng tới trên người anh. Cô ta nếu biết khó mà lui, sau này không tìm tới anh nữa, chuyện này coi như chấm dứt, được không?” “Anh vì cái gì phải cầu tình cho cô ta?” Thùng dấm chua lại đổ. “Anh chỉ không muốn để cho một vài người ở trong Yến gia kia lại có cơ hội ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ mà thôi. Mọi chuyện chờ sau khi anh trở về thì lại nói sau. Anh biết mấy đứa các em khẳng định là muốn đối với Nghê Thúy Hoa làm gì đó, trước hết tạm dừng lại đi.” Tiêu Tiếu nhân cơ hội nói: “Nếu không, để em đem cha mẹ anh đón lên đế đô đi.” “Bây giờ còn chưa phải là lúc thích hợp. Bọn họ cả đời giãy dụa ở trong cảnh nghèo khó, đột nhiên được đón tới đế đô sinh sống, có tiền, bọn họ sẽ bị mất phương hướng. Đây đối với bọn họ không có nửa điểm tốt, cũng không phải là kết cục mà anh muốn thấy. Anh hi vọng bọn họ có thể vĩnh viễn bảo trì được thiện lương cùng thuần chất.” “Được rồi, em nghe lời anh, em lập tức nói với nhị ca.” “Ừ, ai cũng không cướp anh đi được, mấy đứa các em cũng đừng lo được lo mất nữa. Anh đi ăn cơm đây.” Tiêu Tiếu được Yến Phi dỗ tới nở gan nở ruột, đối với điện thoại hôn một cái, rồi mới lưu luyến không thôi cúp điện thoại. Thu phục được ba tiểu tử ở trong nhà, Yến Phi nhẹ nhàng thở ra. Rửa tay sạch sẽ xong, hắn trở lại bàn ăn, vịt nướng đã được đem lên. Bụng vô cùng đói, hắn cũng không khách khí, gọi mọi người tới ăn, giống như bữa cơm này là do hắn mời. ※ Nghê Thúy Hoa khóc lóc trở về ký túc xá. Cô là sinh viên của một trường dạy nghề tại đế đô. Cô cùng Yến Phi là bạn học cùng lớp hồi còn đi học trung học, hai người ngồi chung bàn với nhau. Thành tích của cô không có tốt như Yến Phi, luôn cùng Yến Phi hỏi không ít vấn đề, thường xuyên qua lại khiến cho hai người nảy sinh tình cảm. Yến Phi thi đỗ vào đại học Đế Đô, Nghê Thủy Hoa thi đồ vào trường dạy nghề, học chính là kinh doanh ẩm thực. Nhà của cô ở trong huyện mở một tiệm ăn, Nghê Thúy Hoa cũng muốn bằng vào khả năng của mình, mở một khách sạn có quy mô. Thời điểm gặp Yến Phi, đúng vào lúc cô đang lợi dụng thời gian dư thừa để đi làm thêm học tập kinh nghiệm. Hai người khi yêu nhau ở trung học có chút ngây thơ, nhưng sau khi tới đế đô, không chỉ có Yến Phi bị mất phương hướng, mà ngay cả Nghê Thúy Hoa cũng bị mất phương hướng. Yến Phi nghèo khó, ngay cả nuôi bản thân mình còn không nổi, làm sao có dư tiền để đi hẹn hò với bạn gái. Nghê Thúy Hoa ở tại đế đô gặp được những người được gọi là kẻ có tiền, được gọi là ông chủ lớn, Yến Phi một tên nghèo trắng hai tay ở trong mắt của cô càng ngày càng chẳng còn bao nhiêu lực hấp dẫn. Nhà của Nghê Thúy Hoa ở trên huyện, lại mở tiệm ăn, so với gia đình Yến Phi ở trong thôn thì điều kiện tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Sau khi năm thứ hai khai giảng, Nghê Thúy Hoa liền đối với Yến Phi nói lời chia tay, tình yêu không có bánh mì căn bản là không có hạnh phúc. Có thể nói, Yến Phi trước kia tự sát, nguyên nhân rất có khả năng là bởi vì cùng Nghê Thúy Hoa chia tay. Nghê Thúy Hoa gọi điện thoại nói lời chia tay với Yến Phi xong, sau đó cũng không còn liên hệ với Yến Phi nữa, mãi cho tới khi cô ở trong tiệm lẩu kia đụng phải Yến Phi tới ăn cơm. Yến Phi thay đổi, trở nên khác xa so với trong nhận thức của cô, trở nên chói mắt tới như vậy. Nghê Thúy Hoa tựa hồ lại thấy được tình yêu có bánh mì. Chỉ có thể nói, cô đã quá ngây thơ rồi. Yến Phi của hiện tại, đã sớm không còn là người mà cô nghĩ tới. * tình yêu không có bánh mì căn bản không có hạnh phúc:  nghĩa là không có tiền thì tình yêu cũng không đi được tới đâu * tình yêu có bánh mì:  tình yêu có tiền