Ba phút sau, Chung Phong ánh mắt quái dị nhìn thân thể mới của chính mình này, lại nhìn nhìn vẻ mặt cẩn thận của nam nhân, cưỡng chế nội tâm phập phồng, mở miệng: “Cha, con muốn đi nhà vệ sinh.” “A, được, được, để ba đỡ con đi. Có thể xuống giường không?” “Có thể.” Lão nam nhân vội vàng đỡ đứa con, không chú ý tới con trai đã thay đổi một số cách gọi. Giống như không gọi ‘ba’ mà sửa thành ‘cha’; không gọi ‘nhà xí’ mà lại gọi là ‘nhà vệ sinh’; hơn nữa, con trai một từ địa phương cũng chưa hề nói qua. Đi vào trong nhà vệ sinh, Chung Phong hung hăng nhìn bản thân trong giương. Vì sao lại là hung hăng? Bởi vì cho tới hiện giờ hắn còn chưa tin rằng mình vẫn còn sống, hoặc nên nói, bản thân đã đầu thai. Bên người của hắn, cha của khối thân thể này cao cao giơ tay phải lên giúp hắn cầm bình nước biển. Đôi tay hàng năm vất vả vì lao động, nam nhân vì còng lưng mà thấp hơn hắn cả một cái đầu, cũng vẫn cố gắng cầm lấy bình nước biển, sợ máu ở mu bàn tay của con trai sẽ bị chảy ngược. Chung Phong đứng ở trước gương hết nửa ngày, người cha này một câu nén giận cũng chưa từng nói. Ông chỉ hỏi xem hắn có mệt hay không, có muốn quay trở về phòng bệnh hay không, lại một chút cũng chưa từng nói tay đang cầm bình nước biển của mình bị tê. Chung Phong quay đầu, tay phải cầm lấy bình nước biển trên tay của người cha, giơ lên, ảm đạm cười: “Cha, để con cầm cho, cha đỡ con trở về.” Không nghĩ tới con trai lại nở nụ cười, người cha này lập tức đi tới đỡ con trai. Nếu là trước đây, Chung Phong khiết phích tuyệt đối sẽ không để cho một người toàn thân lôi thôi nhếch nhác như vậy tới gần đỡ mình, nhưng giờ khắc này, hắn áp chế xuống tật xấu khiết phích. Đây là một người cha hiền lành tốt bụng. Một lần nữa quay trở về trên giường, sau khi tựa vào gối đầu, trong đầu của Chung Phong nhanh chóng hiện lên một ít ——- những kí ức do nguyên chủ của khối cơ thể này lưu lại, là những trí nhớ còn chưa có tiêu tán theo cái chết của chủ nhân. Người vừa rồi đỡ Chung Phong trở về tên là Yến Tam Ngưu, là cha của chủ nhân khối cơ thể này. Mà bản thân hiện tại, gọi là Yến Phi. Quê quán quả nhiên giống như hắn đoán, là một huyện nghèo khó ở vùng tây bắc. Yến Phi năm đó là Trạng Nguyên trong vùng, có thể đỗ được vào đại học Đế Đô danh giá đứng đầu đế đô. Có thể nói, Yến gia bởi vì một vị Trạng nguyên này mà được không biết bị bao nhiêu người đố kỵ. Đông mượn tây mượn, hơn nữa được trong huyện giúp đỡ, Yến Phi lúc này mới có thể như ý nguyện đi học đại học. Chính là đứa nhỏ xuất thân nông thôn nghèo khó đi tới đế đô, nơi hội tụ không biết bao nhiêu tinh anh danh giá. Loại chênh lệch bối phận thân thế này, bối cảnh cùng hoàn cảnh cuộc sống khác biệt khiến cho thiếu niên đầy cõi lòng hi vọng càng lúc càng bị chịu đả kích, cuối cùng một lọ thuốc ngủ đã kết thúc nhân sinh tự ti của chính mình, rồi mới tiện nghi Chung Phong cũng đồng dạng tự sát. Yến Phi là ở trong ký túc xá tự sát, vốn cuối tuần ký túc xá không có ai, hẳn là đã chết chắc. Nào có biết ngày đó có một sinh viên bởi vì có việc, người đó trở lại ký túc xá để lấy đồ vật này nọ, cho nên liền phát hiện ra Yến Phi tự sát. Yến Phi được đưa tới bệnh viện, gây sức ép rửa ruột một lần, cuối cùng mới cứu lại được một cái mạng nhỏ. Mà cha của Yến Phi sau khi nhận được điện thoại thông báo của trường học xong, suốt đêm ngồi xe lửa đi tới đế đô. Bởi vì không có tiền, người cha này liền mua vé đứng, một ngày một đêm chạy tới nơi để khuyên giải tâm tình của đứa con. Chung Phong cảm thấy được Yến Phi cùng với mình thực khốn kiếp giống nhau. Yến Phi là cô phụ cha mẹ yêu thương đau lòng cho cậu ta, mà hắn… nghĩ tới ba người kia, Chung Phong, hoặc nói chính xác là Yến Phi của hiện tại trong lòng rất khó chịu. Nhưng mà nếu để cho hắn lại lựa chọn một lần nữa, hắn có lẽ sẽ vẫn lựa chọn đi con đường ấy. Áp lực hơn hai mươi năm, hắn thực sự không thể tiếp tục kiên trì thêm nữa. Hắn không muốn làm quan, không muốn kết hôn, hắn chỉ muốn vẽ tranh, muốn tùy thời đều có thể cầm hành lý đi tới những nơi có cảnh đẹp mà hắn muốn vẽ, muốn chụp ảnh. Hắn thích cuộc sống tự do, thích bầu không khí tràn ngập nghệ thuật, thích bản thân có cùng chung chí hướng với cả gia đình, mà không phải là một cuộc sống vinh quang bị cha mình an bài mọi thứ, thậm chí bản thân phải cùng một nữ nhân mình không yêu thích gì kết hôn. Nghĩ tới sau này còn phải cùng nữ nhân mình không thích kia sinh hạ một đứa nhỏ, Chung Phong đã muốn nôn. “Cha, cha an tâm đi, con sẽ không lại làm ra chuyện điên rồ nữa. Trải qua một cửa sinh tử, con xem như sống lại.” “Được, được… con suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi…” Nghe được lời nói của con trai, Yến Tam Ngưu không an lòng mấy ngày hôm nay lập tức khóc ròng. Bất quá tuổi chỉ mới hơn 40, lại khiến cho ông càng trở nên nhiều thêm một vòng tuổi. Nhìn nước mắt của người cha này, Chung Phong, à không, hắn hiện tại là Yến Phi, là Yến Phi. Yến Phi cầm lấy tay của cha, dùng sức: “Cha, thực xin lỗi, làm cho người lo lắng.” Nước mắt của Yến Tam Ngưu chảy ra, ông một bên lau nước mắt, một bên nắm chặt tay của con trai: “Con không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” “Như vậy mới đúng. Cha mẹ tân tân khổ khổ đem cậu nuôi lớn, không phải để cho cậu tự sát. Cậu sau này nhất định phải hiếu thuận với bọn họ.” Yến Phi quay đầu nhìn về bệnh nhân nằm ở giường bên cạnh: “Chú dạy đúng, tôi sau này sẽ không bao giờ khinh suất như vậy nữa. Nhất định sẽ học tập thực tốt, cố gắng kiếm tiền, hiếu thuận với cha mẹ tôi.” Trung niên đại thúc nằm ở giường bên cạnh kia cũng cười, thật cao hứng vì tiểu tử này không lại tiếp tục hồ đồ. Yến Tam Ngưu trong lòng cũng thực cao hứng a. Không có cha mẹ nào sẽ mất hứng khi nghe thấy đứa con nói muốn hiếu thuận với mình. ※ Thời điểm buổi chiều, lãnh đạo trường cùng với chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp cùng ba người bạn cùng lớp tới bệnh viện để thăm Yến Phi, tặng một ít hoa quả. Những người này tới khiến cho một người nông dân như Yến Tam Ngưu vô cùng sửng sốt. Yến Phi làm bộ bản thân còn thực yếu, mở miệng ra cam đoan bản thân sau này sẽ không hồ đồ nữa, sau đó liền ngậm miệng không nói gì thêm. Không phải hắn không muốn giúp Yến Tam Ngưu, mà là trong trí nhớ của hắn không có ấn tượng gì với những người này. Nhiều lời thì nhiều chuyện, không bằng hắn không nói gì hết. Xem ra những người này trong ấn tượng của Yến Phi cũng chẳng lưu lại được điều gì tốt đẹp, bằng không làm sao vị Yến Phi hiện tại là hắn đây ngay cả tên của một người bạn học cũng không nhớ rõ. Có thể vì thấy tinh thần của Yến Phi còn chưa có tốt, những người này an ủi một chút sau đó thì rời đi, để cho hắn thoải mái nghỉ ngơi, lần nằm viện này tiền viện phí sẽ do trường học trả. Yến Phi là một sinh viên nghèo khó, nếu để cho Yến Phi tự mình trả tiền, trường học lo lắng hắn sẽ lại tự sát lần nữa. Tiễn người rời đi, Yến Tam Ngưu giúp con trai rửa sạch mấy quả táo. Nhìn tay của cha mình không phải rất sạch sẽ, Yến Phi để cho cha mình tự ăn, còn hắn thì cầm trái chuối lên ăn. Hắn biết như vậy rất không đúng, nhưng mà tật xấu khiết phích này sẽ không bởi vì hắn chết qua một lần rồi thì sẽ biến mất, hắn cũng không có biện pháp a. Ăn xong chuối, Yến Phi nói: “Cha, ngày mai con muốn xuất viện.” “Ngày mai a. Bác sĩ nói con còn yếu lắm.” Yến Tam Ngưu rất sợ con trai cố chống đỡ. “Không có việc gì, đã tốt lắm rồi, tiếp tục ở trong viện cũng chỉ tốn thêm tiền. Cha, cha về nhà đi, con không có việc gì.” Yến Tam Ngưu không nói thì Yến Phi cũng biết người cha này tới đế đô, tiền chắc chắn là vay mượn. Ngốc ở trong này nhiều một ngày thì tiền nợ trong nhà sẽ càng tăng thêm một chút. Nhưng mà hắn cam đoan cũng sẽ không để cho trong nhà tiếp tục nghèo hèn hơn nữa. Hắn thích người cha thành thật hiền lành này. Yến Tam Ngưu nuốt xuống một miệng đầy táo, nói: “Con, chuyện tiền nong, con đừng quan tâm, ba sẽ nghĩ biện pháp, ba ở lại chiếu cố con thêm mấy ngày. Nghỉ hè con cũng đừng về nhà, ba vừa lúc bồi con.” Yến Tam Ngưu nói như thế, Yến Phi đột nhiên ý thức được một việc mà mình đã quên, hỏi: “Cha, hôm nay là ngày bao nhiêu?” “A, để ba tính.” Yến Tam Ngưu ở trên đầu ngón tay tính toán, bên cạnh đã truyền tới một tiếng trả lời: “Hôm nay là ngày 11.” “Ngày 11 tháng mấy?” Đại thúc ở giường kế bên vẻ mặt nghi hoặc: “Sẽ không phải bởi vì uống thuốc tự sát mà ngu đi đấy chứ. Hôm nay là ngày 11 tháng 10.” Tháng 10? Thời gian hắn ‘chết’ là vào ngày 18 tháng 9, ngày đó hắn tuyệt đối sẽ không quên. Chẳng lẽ mới chỉ trôi qua không sai biệt lắm gần một tháng? Này… nơi này vẫn còn là đế đô mà trước kia hắn quen thuộc sao? Yến Phi muốn hỏi, nhưng mà nhìn Yến Tam Ngưu, hắn vẫn nhịn xuống. Chờ chút nữa hắn sẽ tự mình đi thăm dò. “Cha, con lễ mừng năm mới sẽ trở về. Con không sao, thực sự không có việc gì, người trở về đi. Ở trong này lâu cũng sẽ mệt mỏi.” Vừa rồi chủ nhiệm lớp cũng đã nói qua, người cha này ba ngày qua đều là ngủ ở trên ghế của phòng bệnh. “Ba không phiền.” “Cha, trở về đi. Con nói được thì làm được, sẽ không làm ra chuyện điên rồ gì nữa. Cha sớm một chút trở về thì cũng sẽ có thể khiến cho mẹ cùng mọi người sớm an tâm một chút.” Yến Phi dùng sức cầm lấy tay của Yến Tam Ngưu, ngay cả hắn cũng kinh ngạc khi bản thân có thể đem hai tiếng ‘cha’ cùng ‘mẹ’ này thông thuận kêu lên như vậy. Nhìn đứa con hai mắt sáng ngời đã hoàn toàn bất đồng so với trầm lắng dĩ vãng, Yến Tam Ngưu theo bản năng gật đầu: “Được, ba nghe lời con, ba về nhà.” “Con lễ mừng năm mới sẽ trở về.” Trờ về nhìn xem gia đình bần cùng mơ hồ trong trí nhớ kia. “… Được, được.” Vỗ vỗ tay của con trai, Yến Tam Ngưu thực an tâm, ánh mắt của con trai đã nói cho ông biết, con của ông đã thông suốt. Cơm chiều, Yến Phi ăn thức ăn của bệnh viện, nhìn Yến Tam Ngưu đang cắn một cái bánh mì khô cứng uống với nước sôi, hắn càng thêm kiên định với quyết tâm để cho Yến Tam Ngưu trở về. Cường ngạnh đem một nửa đồ ăn của chính mình đưa cho Yến Tam Ngưu, Yến Phi đem một nửa đồ ăn còn lại ăn tới sạch sẽ. Có một cơ hội sống lại, một đời này, hắn sẽ không để cho bản thân sống nghẹn khuất như trước nữa. Hắn cảm kích Yến Phi cho hắn cơ thể này, hắn sẽ hiếu thuận với cha mẹ của Yến Phi, để cho bọn họ cuộc sống trôi qua tốt đẹp nhất, dể cho lưng của người cha tốt này sẽ không cần phải cứng còng như bây giờ nữa. Buổi tối, nhìn Yến Tam Ngưu ngồi ở trên ghế, ghé vào bên thành giường để trông đêm, Yến Phi như thế nào cũng ngủ không được. Trước kia thân thể của hắn không tốt, thường hay bị bệnh, thời điểm mỗi khi hắn sinh bệnh thì cha của hắn sẽ biểu hiện ra sự bất mãn, là bất mãn đối với thể chất suy yếu yếu ớt của hắn. Đứa con của quân nhân sao có thể yếu nhược như vậy. Sau đó dần dần trưởng thành, hắn học được cách dù có đau đớn có không thoải mái thì cũng sẽ không biểu lộ ra bên ngoài. Ngược lại, ba người em trai kia của hắn ở thời điểm hắn không thoải mái sẽ làm ra những biểu hiện kỳ quái, tựa như người không thoải mái là chính bọn họ vậy. Thiệu Thiệu… A Trì… Tiểu Tiểu… Từ 5 tuổi tới 26 tuổi, hai mươi mốt năm… Bọn họ đã làm bạn cùng với hắn hai mươi một năm… Hắn chết đi, thương tâm nhất không phải cha mẹ cùng với anh trai, mà chính là ba người em trai này của hắn. Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tha thứ cho sự ích kỉ của anh, thực xin lỗi… Tâm thực đau, Yến Phi nhẹ nhàng từ trên giường đi xuống, vỗ vỗ người đang ngủ. “Cha, người lên giường ngủ đi.” “Con? Như thế nào lại đứng lên? Con mau ngủ đi.” “Con đã ngủ một ngày, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ nữa. Cha mau đi lên giường ngủ đi, con ra ngoài một chút, chờ tới lúc con mệt, con sẽ lại gọi cho dậy.” Yến Tam Ngưu còn muốn nói cái gì đó, đã bị con trai cưỡng chế nằm lên trên giường. Chỉnh tốt chăn cho cha, Yến Phi đi ra khỏi phòng bệnh. Yến Tam Ngưu không dám ngủ, muốn đi theo, sợ đứa con lại luẩn quẩn trong lòng. “Yến lão ca, anh liền nằm ngủ chút đi, tôi thấy con trai của anh hiện tại đã nghĩ thông rồi.” Đại thúc giường kế bên lên tiếng. Thấy ông ta cam đoan, Yến Tam Ngưu mệt chết vốn nghĩ muốn chờ đứa con trở lại rồi sẽ đem giường để cho con nằm cũng nhịn không được ngủ thiếp đi. Yến Phi ra tới lối nhỏ bên ngoài phòng bệnh, đi đi lại lại thong thả, suy nghĩ lại lắng đọng. Trong đầu của hắn có trí nhớ của Chung Phong, cũng có một ít trí nhớ rải rác thuộc về Yến Phi, hắn phải dung hợp được cả hai. Cũng may có rất nhiều điểm mấu chốt Yến Phi đều để lại cho hắn, tựa như hắn học ở chuyên ngành nào, lớp nào, ký túc xá phòng mấy lầu mấy, chỉ là chuyện về thầy giáo cùng bạn học thì đều trống rỗng. Có lẽ Yến Phi nguyên bản không thoải mái chính là tới từ phương diện này đi. “Đau đầu.” Xoa xoa mi tâm, Yến Phi thực đau đầu. Yến Phi nguyên bản chính là học ở ngành truyền thông kỹ thuật. Chung Phong tuy rằng cũng tốt nghiệp từ đại học Đế Đô, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc của đại học Đế Đô, nhưng Chung Phong học chính là ngành quản lý công thương, phụ trợ là chuyên ngành thiết kế. Hiện tại Chung Phong lấy được thân thể của Yến Phi, cũng tức là hắn phải học những khoa liên quan với thông tin cùng với truyền thông kỹ thuật. Thật vất vả mới có thể thay đổi được thân thể, không ai có thể ngăn cản hắn vẽ tranh, chẳng lẽ lại để cho hắn tiếp tục tiêu phí thời gian vào ngành học mà hắn không thích sao? Hơn nữa Yến Phi trước kia học cũng thực cố gắng hết sức, một đứa nhỏ ở trong huyện nghèo không thể nào so được với một đứa nhỏ sinh ra trong thành phố, một trong những nguyên nhân khác khiến cho Yến Phi trước kia tự sát đó chính là ———- áp lực học tập quá nặng. Thông tin và truyền thông kỹ thuật… Yến Phi tiếp tục xoa mi tâm, đi từng bước tính từng bước vậy, chỉ cần có thể cam đoan đạt được tiêu chuẩn, hắn cũng không trông cậy gì dựa vào ngành học này để kiếm cơm ăn. Một tiểu tử nghèo khó không có bối cảnh, cho dù là tốt nghiệp ở đại học Đế Đô thì cũng rất khó có thể chân chính tìm được một công việc tốt. Cũng chỉ có Yến Tam Ngưu mới tin tưởng vào lời nói của giáo viên. Một hộ sĩ đi kiểm tra phòng nhìn thấy Yến Phi đi tới đi lui ở bên ngoài, tiến lên nói: “Yến Phi, cậu nên đi ngủ. Cậu mới rửa ruột cùng dạ dày, lại uống qua một lượng thuốc ngủ, đối với thần kinh đại não cùng với thân thể của cậu đều có ảnh hưởng, nhanh đi ngủ đi.” “Để cho cha của tôi ngủ ở trên giường một lát đã, tôi không có luẩn quẩn, tôi chỉ là đang nghĩ một ít chuyện.” Yến Phi thấp giọng nói. Hộ sĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Được rồi, đáng thương cho tâm của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ, cậu không nên làm những chuyện điên dồ nữa. Mau mau lập tức trở về nghỉ ngơi đi.” “Được, tôi lập tức trở về ngủ.” Hộ sĩ cũng không quản hắn, đi sang phòng khác kiểm tra. Yến Phi đột nhiên ngăn cô lại, hỏi: “Có báo chí gì không? Tôi muốn đọc báo.” “Cậu đi lấy đi, ngay ở trên bàn.” “Cảm ơn.” Ở trong tình huống không rõ ràng, phương thức tốt nhất chính là đọc báo. Yến Phi đi tới phòng hộ sĩ, trong phòng không có ai, hắn lấy một tờ báo đặt ở trên bàn, đơn giản ngồi xuống ghế cầm lên đọc. Hắn muốn nhìn một chút, có hay không tin tức liên quan tới ‘mình’, hoặc là, tin tức của ba người kia. Yến Phi cũng biết hi vọng không lớn. Mặc kệ là tin tức về hắn hay là về ba người kia thì cũng sẽ bị áp chế. Nhưng mà hi vọng tuy rằng không lớn, Yến Phi vẫn có chút hi vọng. Nào biết mới đem tờ báo lật qua lật lại một cái, Yến Phi càng đọc mi tâm càng nhíu chặt. Trên trang chính trị của tờ báo, như thế nào người lãnh đạo cao nhất lại thay đổi? Nhìn tên của các vị lãnh đạo khác, Yến Phi phát hiện trong đó rõ ràng có cấp dưới của Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia. Lúc này bất quá mới trôi qua một tháng, trong nước như thế nào quyền lực lại chuyển giao? Được rồi, Yến Phi thật cao hứng khi mình sống lại vẫn là đế đô kia, thế nhưng nếu như phạm vi quyền lực chuyển giao lớn như vậy thì hẳn phải có hội nghị quan trọng mới đúng, nhưng trên báo chí vì sao lại không có một chút thông báo nào? Hoặc bình thường phải có một nhân vật trọng yếu trong giới chính trị đi ra phát biểu. Quân bộ trong nước vẫn là một tồn tại thần bí, chỉ có báo chí thuộc quân đội mới có thể lộ ra được một ít tin tức của quân đội hoặc là một ít công bố cần thông báo tới người dân. Cho nên, trên báo chí không tìm thấy được tin tức của quân đội là chuyện bình thường, thế nhưng chính giới lại an tĩnh như vậy, thực không bình thường. Yến Phi nghĩ tới bản thân có phải hay không lấy sai báo rồi, lại thấy —- đây là Đế Đô Văn Báo —– một trong những tờ báo chí có quyền uy nhất ở Đế Đô. Kia như thế nào lại an tĩnh vậy? Đột nhiên, Yến Phi hít một ngụm khí lạnh, hai mắt gắt gao nhìn dòng chữ ngày tháng năm thật lớn bên trên tờ báo Đế Đô Văn Báo, đầu trống rỗng. —– Ngày 11 tháng 10 năm 2015. Năm 2015… năm 2015… năm 2015… Oanh một tiếng, trong đầu của Yến Phi nổ tung. Nếu trí nhớ của hắn không hỗn loạn, như vậy thời gian mà hắn chết là vào ngày 18 tháng 9 năm 2010! 2010… 2015… 2010… 2015… 2010… 2015… “Rầm!” Tờ báo rơi trên mặt đất, Yến Phi mạnh mẽ đứng lên, cơ hồ muốn đem dòng chữ ngày tháng năm kia trừng thành một cái động. Hắn, sống lại ở năm năm sau?!