Bị ba người sờ bụng, hôn bụng, Yến Phi cũng không ngủ nổi, dứt khoát rời giường. Đi xuống dưới nhà, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều ở đó. Điền Vãn Hương đem con lớn kéo vào trong phòng của mình, rất khẩn trương hỏi: “Con lớn, ba người bọn họ rốt cuộc có thân phận gì a? Sao huyện trưởng lại chạy tới đây? Hình như ngay cả thị trưởng cũng tới.” Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương chỉ biết ba người kia làm ông chủ, mở công ty, không ngờ tới đối phương thân phận chân chính chính là Thái tử gia. Yến Phi cũng không muốn doạ sợ mẹ mình, liền nói: “Ông chủ công ty lớn đến từ đế đô, nhóm lãnh đạo địa phương tự nhiên muốn chiêu đãi. Không có việc gì. Mẹ, con dâu người có bản lĩnh, người không phải nên cao hứng hay sao, người cùng cha không cần phải khẩn trương.” Con dâu… không biết vì sao, Điền Vãn Hương tưởng tượng tới việc dùng hai chữ ‘con dâu’ này áp lên người ba vị đại thiếu gia kia, đột nhiên rất muốn cười. Yến Phi bóp bóp bả vai của mẹ mình, nói sang chuyện khác: “Đám người kia hẳn nên tới rồi đi, con đi chuẩn bị một chút.” Điền Vãn Hương lập tức cảm thấy khó chịu, túm lấy tay của Yến Phi, nói: “Con lớn a, má không phải để ý đến mảnh đất kia, căn nhà kia, chính là má cảm thấy vài chục năm nay ba của con rất cực khổ, bọn họ không thể cứ như vậy bắt nạt ba con.” “Con biết, con biết. Người đau lòng cha con, con cũng đau lòng. Con tuyệt đối không để cho bọn họ đạt được mục đích.” Yến Phi đỡ mẹ mình đi ra ngoài, nghe thấy con lớn lại một lần nữa cam đoan, Điền Vãn Hương an tâm hơn không ít. Ngay cả thị trưởng cũng phải tới gặp ‘con dâu’, vậy chuyện kia hẳn không có vấn đề gì lớn đi. Sau khi cùng mẹ mình đi ra ngoài, Yến Phi tiến vào phòng bếp, lúc đi ngoài trên tay cầm theo một con dao thái, đặt trên mặt bàn trà. Trước không nói tới Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường sắc mặt thay đổi, ngay cả Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng bị doạ sợ. “Phi, anh lấy dao làm gì? Có bao nhiêu nguy hiểm a?” Thương tổn đến người lớn, thương tổn đến đứa nhỏ thì phải làm sao! Ba người vươn tay muốn cầm đi con dao. Yến Phi ngăn lại tay của bọn họ, vắt chéo chân, nói: “An tâm, anh sẽ không làm thương tổn đến bản thân. Anh lấy cái này làm khí thế, các em đừng đụng vào.” “Phi, bọn em đều an bài tốt rồi, anh đừng cùng bọn họ chấp nhặt.” Thân thể của anh hiện tại không thể quá mức tức giận! Tôn Kính Trì gấp đến mức thiếu chút nữa rống ra những lời này. Nhạc Thiệu cũng gấp gáp nói: “Phi, bất quá chỉ là vài tên hề nhảy nhót mà thôi, còn chưa cần anh đích thân ra tay. Con dao thái này rất nguy hiểm, vạn nhất làm anh bị thương thì phải làm sao?” Yến Phi quả thực không biết phải nói gì: “Anh cũng đâu phải trẻ con, chỉ là cầm dao mà thôi, các em gấp cái gì.” “Anh lấy cốc chén ném bọn họ, lấy gạt tàn đập bọn họ, tuỳ anh quyết định. Con dao thái này vẫn đừng đụng tới, rất nguy hiểm.” Tiêu Tiếu một tay đè lại tay của Yến Phi, một tay cầm đi con dao thái. Yến Phi vô cùng buông bực, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là một con dao thái, anh còn từng cầm dao bầu để đánh người a.” Hắn vừa dứt lời, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong nháy mắt sống lưng tê rần, một trận hoảng hốt sợ hãi. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương biết con trai từng bị dao chém thương rất nặng, trong lúc nhất thời vừa đau lòng lại vừa thương cảm. Con dao thái cuối cùng vẫn bị Tiêu Tiếu cất vào trong phòng bếp. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì vì bình ổn bất mãn của Yến Phi, đặt trên mặt bàn mười mấy chiếc cốc, để lát nữa hắn đập thoải mái. Yến Phi không còn gì để nói, chẳng lẽ đập cốc thì không lo hắn làm bị thương đến bản thân sao. ※ Yến Tiểu Diễm – chị gái của Yến Tam Ngưu nhà ở ngay trong thôn, muốn qua đây cần mất một đoạn thời gian, cho nên nói ăn cơm trưa xong liền tới kỳ thực cũng không nhanh như vậy. Gần 2 giờ rưỡi, bảo vệ tiểu khu gọi điện thoại thông báo bên ngoài có khách tới, Yến Phi bảo bảo vệ cho bọn họ tiến vào. Một vị bảo tiêu theo Tôn Kính Trì đến đi ra ngoài, mở cổng. Đợi không bao lâu, một chiếc minibus dừng lại trước cổng nhà Yến gia. Yến Phi thông qua cửa sổ lớn ở phòng khách nhìn ra ngoài, liền thấy được bảy tám người xuống xe, có nam có nữ. Đây là lần đầu tiên từ sau khi sống lại Yến Phi được gặp mặt những người mang danh thân thích của thân thể này. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đứng lên, vừa thấy những người tiến vào trong sân, ông vội vàng nói với Yến Phi: “Chú họ con cũng tới đây.” “Chú họ?” Ai? Yến Tam Ngưu rất nhanh giải thích nói: “Em họ của ba.” “À.” Yến Phi bĩu môi, cho dù có là ông họ tới đây cũng vô dụng! Hai vị bảo tiêu đứng ở ngoài mở cổng, đám người kia người chưa thấy đã thấy tiếng: “Tam Ngưu, Yến Phi về rồi chứ?” Vô nghĩa, các người không phải đã biết rồi sao? Yến Phi ngồi trên ghế sopha không nhúc nhích. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi qua nghênh đón: “Về rồi, ngày hôm qua vừa trở về.” “A, về rồi thì tốt.” Trước hết vào cửa là một nam nhân thanh âm thô ráp, gã vừa nói, Yến Phi cũng rất không khách khí nói: “Cha mẹ, các người ngồi xuống, chiêu đãi ‘khách nhân’ cũng không cần tới hai người chiêu đãi.” Tiếp đó, Yến Phi lại nói với mấy vị bảo tiêu: “Lại đây ngồi.” Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu đều dẫn theo bảo tiêu tới đây. Vốn người đã nhiều, nhóm bảo tiêu vừa ngồi xuống trên ghế sopha, ghế sopha liền không còn chỗ trống, thậm chí có hai vị bảo tiêu còn phải đứng. Trong nháy mắt, tám người vừa tiến vào sắc mặt rất khó coi, Yến Phi này rõ ràng thể hiện không muốn để cho bọn họ ngồi xuống. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nhìn về phía con trai, như vậy không tốt đi. Yến Phi khuôn mặt lạnh như băng hạ lệnh: “Cha mẹ, ngồi xuống.” Hai vị bảo tiêu rất có ánh mắt đem Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương ấn ngồi xuống trên sopha. Yến Tường nhìn cha mẹ, nhìn đám thân thích, lại nhìn anh trai mình, liếm liếm môi, cúi đầu im lặng ngồi trên sopha, không đứng dậy. “Tam Ngưu, cậu làm như vậy là có ý gì?!” Mấy người nam nhân mất hứng lên tiếng, một nữ nhân trong đó cũng mở miệng: “Tam Ngưu, cậu đây là không hoan nghênh bọn chị phải không?” Yến Phi nhận ra người phụ nữ này là ai, chính là Yến Tiểu Diễm, chị gái của Yến Tam Ngưu. Hắn cười lạnh nói: “Tôi đúng là không hoan nghênh các người a, tôi cũng đâu mời các người tới nhà tôi.” “Yến Phi! Sao cháu lại nói như vậy!” Yến Nhị Ngưu rống giận, chỉ vào Yến Tam Ngưu, mắng: “Tam Ngưu, cậu chính là dạy con như vậy! Con của cậu, nó ra ngoài đi học chính là học được cái này?!” “Ông lại chỉ tay vào mặt cha tôi thêm một lần nữa xem?!” Nếu nói ở đây ai là người tàn nhẫn nhất, khẳng định chính là Yến Phi. Hắn túm lấy một chiếc cốc, ném qua. ‘Xoảng’ một tiếng, chiếc cốc rơi xuống mặt đất vỡ tan tành thành những mảnh vụn nhỏ, thân thích Yến gia đều ngây người. “Cái đệch!” Yến Phi bất chấp đám người này là ai, đứng lên mắng, “Các người là cái quái gì? Thời điểm ông nội bà nội còn sống, sao không thấy các người tới? Thời điểm nhà chúng tôi khó khăn, sao không thấy các người tới? Thời điểm lễ mừng năm mới nhà chúng tôi chuyển nhà, sao không thấy các người tới? Vừa nghe tin trong thôn trưng dựng nhà ở, một đám các người liền xông đến đây! Cái đệch! Con mẹ nó cứ là chuyện tốt thì phải để cho đám các người chiếm lấy a, các người coi nhà chúng tôi dễ bắt nạt lắm có phải hay không? Tôi nói cho các người biết! Tiền đền bù trưng dụng nhà ở kia, một phần các người cũng đừng hòng lấy được! Các người trước kia bắt nạt cha tôi ra sao, bắt nạt người nhà của tôi ra sao! Yến Phi tôi sẽ từng chút từng chút một cùng các người tính toán rõ ràng! Các người trở về nói với Yến Tứ Ngưu, tôi không chỉnh chết ông ta, tôi không gọi là Yến Phi!” Sau khi phun ra một đống lời những lời mắng chửi, Yến Phi trực tiếp chỉ huy bảo tiêu: “Đem tất cả bọn họ đuổi ra ngoài! Người nào không chịu đi, loạn dùi cui đánh cho tôi!” Đám bảo tiêu không dám qua loa. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mang tới đây tổng cộng tám vị bảo tiêu, bọn họ lấy ra dùi cui điện tuỳ thân, bắt đầu đuổi người. Yến Phi tức giận thở gấp, cầm lên gạt tàn thuỷ tinh đặt trên mặt bàn trà, nhằm về đám người thân thích kia, ném qua. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thiếu chút nữa bị hù doạ vội vàng ngăn cản. Mắng chửi người có thể, nhưng muốn đánh người, vạn nhất động thai khí thì phải làm sao! Thân thích của Yến gia bị Yến Phi mắng cho một trận cả người ngây ngốc, tại trong ấn tượng của bọn họ, Yến Phi cũng giống cha của mình là Yến Tam Ngưu, đều là hũ nút dễ bắt nạt, vì sao vài năm không gặp, Yến Phi lại thay đổi tựa như một người khác? Dùi cui điện tiếp đãi bọn họ cũng không phải đồ chơi, trong lúc nhất thời tiếng kêu gào cao thấp vang lên, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương bị một màn trước mặt doạ cho ngây ngẩn, bọn họ trăm triệu không nghĩ tới con trai liền cứ như vậy trực tiếp đánh người. Yến Tam Ngưu lập tức hô lên: “Con lớn! Con lớn! Đừng đánh! Không thể đánh a!” * hũ nút:  loại người có tâm sự gì cũng giữ trong lòng, hay làm ra những hành động cùng lời nói rất khó hiểu và khó đoán, khiến cho người khác phát bực “Cha, người đừng mềm lòng. Chuyện này người phải nghe con. Con muốn khiến cho bọn họ sau này chỉ cần nhắc đến nhà chúng ta, cũng chỉ dám đi đường vòng, không bao giờ dám tuỳ ý bắt nạt chúng ta nữa!” Không thể tự mình ra tay đánh người, Yến Phi liền dùng lời nói không buông tha cho đối phương, hô: “Sau này dám bước nửa bước vào trong nhà của tôi, đến một lần tôi liền đánh các người một lần!” “Yến Tam Ngưu! Mày giỏi! Mày cứ như vậy dung túng cho con trai đánh bọn tao! Mày căn bản không coi anh trai chị gái chúng tao ra cái gì!” Yến Nhị Ngưu một bên cố chống đỡ dùi cui điện, một bên mắng to, “Yến Tam Ngưu! Chúng tao không có loại em trai như mày! Mày chờ gặp lại chúng tao trên toà án đi!” “Đánh cho tôi!” Yến Phi giận quá mức, đám hỗn đản chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này! Nhóm bảo tiêu đem thân thích Yến gia đuổi ra ngoài, những người đó vừa kêu la vừa chạy trốn trèo lên xe, lái xe bỏ chạy, từ rất xa còn có thể nghe thấy tiếng chửi bậy của bọn họ. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không ngừng xoa xoa lồng ngực của Yến Phi, giúp hắn bình ổn hô hấp, rất sợ hắn lại bị chọc tức. Tôn Kính Trì gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói ba chữ: “Bắt đầu đi.” Cũng không biết bắt đầu cái gì. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương chỉ biết ngây ngốc ngồi tại chỗ. Yến Tường cũng bị một màn vừa rồi làm cho ngây ngẩn, bất quá thời điểm nhìn anh trai, trong mắt của cậu tràn ngập sùng bái. Anh trai quá lợi hại! Giờ khắc này, Yến Tường chân chính tin tưởng rằng chỉ cần có anh trai ở đây, không ai có thể bắt nạt một nhà bọn họ! Đè lại tay của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, Yến Phi thở hắt ra một hơi, nở nụ cười: “Anh không tức giận, chỉ là nhìn thấy bọn họ liền cảm thấy buồn nôn. A, tâm tình thoải mái, muốn uống nước cam.” “Em đi ép.” Tiêu Tiếu đứng dậy đi vào phòng bếp. Yến Phi đối với cha mẹ còn chưa phục hồi tinh thần, nói: “Cha, mẹ, đừng để ý tới bọn họ. Bọn họ đã không coi chúng ta như người thân, chúng ta cũng không cần thiết phải mặt nóng dán mông lạnh.” “Con lớn, nếu đại bá bọn họ náo loạn ra bên ngoài, ba sợ đối với thanh danh của con không tốt.” Yến Tam Ngưu vẫn rất bất an. Tôn Kính Trì mở miệng: “Bác trai, chuyện này chú không cần lo lắng, ba người chúng tôi sẽ giải quyết. Chúng tôi tính toán ngày mai sẽ quay về đế đô, chờ Tường tử thi xong sẽ đón mọi người qua đó. Mọi người xem xem có đồ vật gì muốn mang theo, tôi có thể giúp mọi người chuyển trước tới đế đô.” “A? Ngày mai rời đi?” Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường sửng sốt, Yến Phi cũng sửng sốt, nhanh như vậy? Ngày mai bọn họ còn ngại chậm! Tôn Kính Trì ép xuống nóng vội, nói: “Phải, dù sao mọi người cũng sẽ đến đế đô định cư, chúng tôi ở lại thêm vài ngày cũng không có ý nghĩa gì, không bằng về sớm một chút an bài chuyện tình về sau của mọi người. Gà nuôi trong nhà chúng tôi có thể mang đi vài con, tự mình nuôi, ăn vẫn yên tâm hơn.” “A a, à, được, tôi hiện tại đi bắt.” Vừa nghe con trai muốn ăn gà nuôi trong nhà, Yến Tam Ngưu cũng không để tâm tới chuyện ngày mai con trai muốn rời đi nữa, gọi Yến Tường cùng mình đi bắt gà. Yến Phi giật nhẹ Tôn Kính Trì: “Ngày mai rời đi?” Tôn Kính Trì trong lời nói mang theo hàm ý khác, nói: “Trở về sớm một chút để Trọng Bình kiểm tra cho anh.” Ngẫm lại thân thể của bản thân gần nhất rất kỳ quái, Yến Phi cũng cảm thấy có đạo lý, gật gật đầu, sau đó đối với Điền Vãn Hương nói: “Mẹ, lát nữa để con nhìn xem trong nhà có thứ gì con có thể mang đi trước, miễn cho thời điểm các người tới đế đô phải thu thập nhiều thứ.” Điền Vãn Hương có chút không yên hỏi: “Con lớn, chúng ta thực sự phải chuyển đến đế đô a?” “Đương nhiên là thật! Chuyện này không thể thay đổi.” Yến Phi kéo mẹ mình đi thu dọn đồ đạc. Tại sau khi hai người rời đi, Nhạc Thiệu nói khẽ với Tôn Kính Trì: “Ngày mai trở về trước hết phải đến tìm Trọng Bình.” “Ừ.” Nghĩ đến ngày mai đưa Yến Phi đi kiểm tra, nhịp tim của Tôn Kính Trì lại tăng tốc. ※ Đem thân thích của Yến gia đuổi đi rồi, Yến Phi rút ra toàn bộ dây cắm điện thoại trong nhà, miễn cho những người đó về sau gọi tới đây làm phiền Yến Tam Ngưu. Yến Tam Ngưu đương nhiên cũng không biết những người đó sẽ gặp phải tình trạng như thế nào, càng không biết ở phương xa Yến Tứ Ngưu hiện tại đang điên cuồng gọi điện thoại tới đây để tìm ông. Đồ vật trong nhà cũng không có bao nhiêu, rất nhiều quần áo của Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều bị Yến Phi bỏ qua một bên, không mang theo. Đa phần là quần áo cũ, có nhiều chỗ phải dùng miếng vá, tới đế đô rồi nhất định hắn phải mua quần áo mới cho hai người. Dọn dẹp một chút, kỳ thực những thứ Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương có thể mang tới đế đô cũng không nhiều. Thừa dịp Nhạc Thiệu bọn họ không ở đây, Điền Vãn Hương đem sổ tiết kiệm đưa cho con lớn. Nghĩ tới lần này đón cả nhà lên đế đô, con lớn khẳng định phải sử dụng đến tiền của ba người kia, bà không muốn con lớn sau này tại trước mặt ba người kia không nâng nổi đầu dậy. Yến Phi cười đem sổ tiết kiệm trả lại cho Điền Vãn Hương, cùng bà cam đoan tiền hắn sử dụng tuyệt đối là do tự thân hắn kiếm ra. Buổi tối ăn cơm, Yến Phi cùng ba người ra ngoài đi tản bộ hơn một giờ đồng hồ, trở về liền mệt mỏi. Ba người cùng Yến Phi tắm rửa sạch sẽ, đưa hắn lên giường đi ngủ. Yến Phi vừa mới ngủ, lại có người tới gõ cửa. Tiêu Tiếu đi ra mở cửa phòng. “Tiêu ca.” Yến Tường tới gõ cửa mỗi lần nhìn thấy vị ‘chị dâu’ bất cẩu ngôn tiếu này đều không khống chế được cảm thấy rất khẩn trương, “Bảo vệ của tiểu khu gọi điện thoại tới, nói nhị bá, tam bá, cô cùng dượng của em đang ở bên ngoài, đòi vào đây.” Tiêu Tiếu trong lòng nhíu mày, tích chữ như vàng nói: “Tôi cùng cậu đi xuống.” Vươn tay đóng lại cửa phòng. Yến Tường đi theo phía sau Tiêu Tiếu xuống dưới tầng. Yến Tam Ngưu vừa nhìn thấy Tiêu Tiếu, vội vàng nói: “Hay là để tôi đi ra ngoài cùng bọn họ nói rõ ràng đi.” Tiêu Tiếu mặt không chút thay đổi trực tiếp đi tới trước điện thoại, cắm vào dây cắm, từ trong sổ ghi chép số điện thoại đặt bên cạnh điện thoại tìm được số di động của Yến Nhị Ngưu, gọi qua. Yến Tam Ngưu không dám hé răng, ông cảm thấy trong ba vị ‘con dâu’, vị con dâu này là đáng sợ nhất. Điện thoại vừa được tiếp nhận, đối phương liền hô lên: “Tam Ngưu?! Có chuyện gì không thể hoà thuận nói chuyện hay sao! Cậu đây là muốn giết chết anh trai chị gái cậu a!” Tiêu Tiếu lạnh như băng mở miệng: “Trong vòng ba phút không rời đi, tôi sẽ khiến cho các người hiểu cảm giác hối hận vì đã sống trên đời. Tôi không đùa đâu.” Nói xong, cậu liền cúp điện thoại. Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường đồng thời sợ run cả người, thật… thật đáng sợ. Tiêu Tiếu phân phó một vị bảo tiêu ở đây: “Cậu đi nói với Cục trưởng Cục cảnh sát ở nơi này, nếu để cho bọn họ tới đây náo loạn thêm một lần nữa, tôi liền hái xuống cái mũ cánh chuồn của ông ta.” * mũ cánh chuồn:  là mũ quan thời phong kiến, ‘hái xuống mũ cánh chuồn’ có nghĩa là cắt chức “Dạ.” Bảo tiêu lập tức liên hệ với Cục trưởng cảnh sát. Rút ra dây cắm điện thoại, Tiêu Tiếu khuôn mặt trước sau như một xoay người đi lên tầng. Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường nhìn hắn đi lên tầng, không khỏi sợ run cả người. Con lớn (Anh trai) tìm đâu ra ba người này, bọn họ rốt cuộc có thân phận gì a?! Tiêu Tiếu sau khi trở lại phòng ngủ, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng hỏi cậu xử trí ra sao, lực chú ý của hai người đều đặt trên phần bụng của Yến Phi. Chỉ thấy Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mỗi người cầm một chiếc di động, lên mạng tra tìm ‘những điều cần chú ý khi mang thai’, đọc rất cẩn thận cùng nghiêm túc. Tiêu Tiếu vừa trở lại cũng gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ. Ở trước khi chắc chắn xác định được Yến Phi có phải hay không mang thai, bọn họ đều không ngủ được. Đêm nay, không còn ai có thể chạy tới trước cổng Yến gia để yêu cầu gặp mặt Yến Tam Ngưu. Đêm nay, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cơ hồ một đêm không ngủ. Có thể nói, ngoại trừ Yến Phi ra, trong nhà không một ai ngủ ngon. Sáng sớm, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền thức dậy. Ba người làm bữa sáng cho Yến Phi, chờ khi Yến Phi tỉnh dậy đã hơn 10 giờ, bọn họ trực tiếp bưng đồ ăn lên tầng. Nhìn thấy ba người đối đãi với con trai tận tâm tận sức chiếu cố, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương lại một lần nữa đem nghi hoặc đặt xuống dưới đáy lòng. Ăn sáng xong, dặn dò cha mẹ và em trai vài chuyện, bốn người Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng nhau trở lại đế đô. Nhạc Thiệu để lại bốn vị bảo tiêu, còn phái một vị trợ lý của bản thân tới đây, phòng ngừa Yến gia bên này lại xảy ra chuyện gì cần người xử lý. Chỉ chờ đến khi Yến Tường thi xong, mấy người này sẽ đưa ba người Yến gia đến đế đô, một nhà bốn người từ nay về sau sẽ định cư ở đế đô. Đối với chuyện này, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường vừa có chút khẩn trương, cũng vừa khát khao. Nhất là Yến Tường. Sắp được đi học lại có anh trai ở bên, cậu rất an tâm. Yến Phi trước khi đi, Yến Tam Ngưu hỏi hắn chuyện kia giải quyết thế nào, Yến Phi bảo ông không cần bận tâm, chỉ cần bọn họ không quá phận, hắn cũng không quá phận. Tiễn con trai cùng ‘con dâu’, Yến Tam Ngưu ở trong phòng tự hỏi thật lâu, rút ra hai điếu thuốc, sau đó một mình đi ra ngoài. Cũng không biết có phải hay không bởi vì chuyện tình phiền toái tạm thời đã được giải quyết, phần lưng còng của Yến Tam Ngưu thẳng hơn một chút, hai vị bảo tiêu đi theo ông. Hai giờ sau, Yến Tam Ngưu mới từ bên ngoài trở về, ánh mắt mơ hồ. Điền Vãn Hương hỏi ông xảy ra chuyện gì, ông chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói. Đợi tới khi Yến Phi gọi điện thoại về thông báo bản thân đã về đến đế đô, Yến Tam Ngưu ở trong điện thoại nói: “Con lớn a, chuyện của đại bá bọn họ… bỏ qua đi. Bọn họ sau này, khẳng định không dám tới náo loạn nữa, đều là người một nhà, bỏ qua đi.” Yến Phi liền biết Yến Tam Ngưu mềm lòng, thở dài: “Cha, con sẽ có chừng mực. Có vài người nếu không cho bọn họ một giáo huấn nhớ đời, bọn họ tuyệt đối không thay đổi. Con sẽ không làm quá mức tuyệt tình, chờ khi cha mẹ cùng Tường tử tới đế đô, con liền thu tay.” “Con lớn, nhà chúng ta sau này, không cùng bọn họ, liên lạc nữa. Ba, cho đến bây giờ chưa từng thiếu nợ bọn họ, cũng không muốn thiếu nợ bọn họ. Nhà cũ ở trong thôn, cho dù có nháo lớn ba cũng không nhường, đó là để cho con cùng Tường tử. Chỉ cần bọn họ biết sai, liền bỏ qua đi.” Yến Tam Ngưu không phải không giận những người đó, chính là ông quá thành thật, bản tính khiến cho ông không thể trơ mắt nhìn thân thích bởi vì chút chuyện này mà bị tạm giam, bị mất đi công tác. “Cha, riêng chuyện này người phải nghe con. Con sẽ không chèn ép bọn họ quá mức, chính là muốn cho bọn họ một cái giáo huấn mà thôi, an tâm an tâm, con tuyệt đối không khiến cho cha phải khó xử. Được rồi, cha, chờ khi nào người cùng mẹ tới đế đô, chúng ta lại nói chuyện cẩn thận. Con không ở nhà, người cùng mẹ phải đốc thúc Tường tử cố gắng ôn tập.” “… Ừ, chúng ta sẽ quản chặt thẳng bé, con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.” “Được.” Cúp điện thoại, Yến Tam Ngưu tâm tình vô cùng phức tạp, nhưng càng nhiều hơn chính là, yên tâm về cuộc sống sau này của con trai. Ba ‘vị hôn phu’ của con lớn kia, tựa hồ rất lợi hại. Con trai được ba người kia chiếu cố, cho dù ông phải chết, cũng có thể an tâm nhắm mắt. Nghĩ đến đây, Yến Tam Ngưu lau lau khoé mắt, ông không biết đây có tính là khổ tẫn cam lai hay không, con trai sẽ không giống như ông, bị người ta bắt nạt cả đời. Ông, an tâm. Bằng không, cả đời này có một người cha hèn nhát như ông, con trai nhất định sẽ bị liên luỵ, ông có lỗi với con trai. “Ba, người khóc sao?” Từ trên tầng đi xuống, Yến Tường khẩn trương hỏi. Yến Tam Ngưu nhìn con trai nhỏ, mỉm cười, nói: “Ba là cao hứng, cao hứng. Con cùng anh con đều có tiền đồ, ba, cao hứng.” Yến Tường lúc này cũng có chút xấu hổ, nói: “Con so với anh trai kém hơn rất nhiều.” Rồi, cậu thề son sắt: “Ba, con sẽ cố gắng học thật giỏi, con sau này cũng muốn giống như anh trai, thi vào đại học Đế Đô.” “Được, được.” Yến Tam Ngưu lệ nóng doanh tròng, dùng sức gật đầu. Yến Tường ngây ngô cười, Điền Vãn Hương cầm lấy tay của chồng, cũng hạnh phúc nở nụ cười. * lệ nóng doanh tròng:  nước mắt vui sướng ~ ~ ~ ~ ~ * dao thái: <img alt="" src="https://static./chapter-image/bi-thi-bi-thi-phan-1/2Mll9VS.png" data-pagespeed-url-hash=3707533580 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> * dao bầu: <img alt="" src="https://static./chapter-image/bi-thi-bi-thi-phan-1/ng34hR2.jpg" data-pagespeed-url-hash=3270822623 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>