Buổi tối ngày hôm đó, Tiêu Bách Chu trở về trường học. Cuộc điện thoại mà Yến Phi gọi cho Nhạc Lăng khiến y lông tơ dựng thẳng, nhưng Yến Phi lại không chịu ở trong điện thoại nói rõ, khiến cho y lo lắng không thôi. Bồi Nhạc Lăng ăn xong cơm chiều, Tiêu Bách Chu liền để Nhạc Lăng đưa mình về trường. Đi vào trong ký túc xá, nhìn Yến Phi cùng Vệ Văn Bân đều ở đây, Tiêu Bách Chu đóng lại cửa, giày cũng chưa đổi, liền hỏi: “Yến Phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao đang tốt lành lại muốn lấy tới thứ đồ vật kia?” Yến Phi đang phác họa tranh cười tủm tỉm đáp lại bằng ba chữ: “Bán lấy tiền.” “Cái đệch!” Vệ Văn Bân đang đánh BOSS quay đầu lại cơ hồ phun ra một búng máu, Tiêu Bách Chu che mặt, muốn hôn mê: “Cậu không sao chứ? Cậu cho mình là ‘Crazy Racers’ đấy à, có thể đem tro cốt trở thành thuốc phiện để kiếm tiền lời. Cậu bị kích thích gì vậy?” * Crazy Racers:  Là bộ phim xoay quanh hơn mười nhân vật, bao gồm một tay đua xe đạp, một người bán thuốc đầy mánh khéo và bà vợ béo phì của ông ta, một số tên đầu gấu và hai tên giết người ngu ngốc. Với các tình tiết giết người, tình nghi được đan xen khéo léo, bộ phim cũng được bình chọn là một trong những bộ phim hài hước nhất trong năm 2009. Trực tiếp logout, làm bộ bản thân bị rớt tuyến, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cùng nhau nhanh chóng đi tới trước mặt của Yến Phi. Tiêu Bách Chu cướp đi bút ở trong tay của Yến Phi, để cho hắn giải thích. Không có cách nào tiếp tục vẽ tranh, Yến Phi buông xuống tờ giấy phác thảo dở dang, quay đầu nhìn qua hai người, nói: “Anh trai ruột đời trước của tôi ngày hôm qua tới tìm tôi.” “Anh trai ruột đời trước?” Tiêu Bách Chu khiếp sợ, “Anh trai ruột họ Chung?” Yến Phi gật gật đầu. “Anh ta tới tìm cậu làm cái gì!” Tiêu Bách Chu lập tức nóng nảy, “Anh ta sẽ không phải là nhận ra cậu chứ!” Vệ Văn Bân thay hắn trả lời: “Anh ta không biết, anh ta tới tìm Yến Phi là muốn nhờ cậu ấy lấy hộ tro cốt của ‘Chung Phong’.” Vừa nghe thấy hai chữ ‘tro cốt’, Tiêu Bách Chu phản ứng cực nhanh thấp giọng hô: “Cậu để cho Nhạc Lăng tìm giúp cậu tro cốt, sẽ không phải là muốn ‘thay mận đổi đào’ đấy chứ?” Yến Phi vừa cười vừa híp mắt nói: “Tôi nói tôi muốn bán lấy tiền. Một trăm vạn a.” “Cái đệch! Cậu có thể hay không đừng có tỏ vẻ bí hiểm với tôi, nói xong trong một lần!” Tiêu Bách Chu gấp tới độ muốn cho Yến Phi một quyền. Lần đầu tiên nghe thấy Yến Phi muốn bán lấy tiền, Vệ Văn Bân cũng gấp tới không ngừng thúc giục, “Cậu mau nói, sao lại muốn ‘bán’ tro cốt?!” “Suỵt —–” Làm ra thủ thế nhỏ giọng, Yến Phi thấp giọng nói: “Chung Dũng muốn tôi giúp anh ta lấy lại tro cốt đời trước của tôi, bảo tôi báo một cái giá, tôi liền bảo một trăm vạn.” “Cái đệch.” Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân phản ứng giống nhau, Tiêu Bách Chu khó hiểu hỏi: “Bọn họ vì cái gì lại muốn lấy lại tro cốt của cậu, còn đuổi tới tận đây trả giá một trăm vạn?! Tro cốt của cậu cũng không phải là xá lợi tử a.” * xá lợi tử:  T ừ ngữ phiên âm tiếng Phạn là sarira – nghĩa đen là “những hạt cứng”. Theo ghi chép trong lịch sử Phật giáo, khi Phật tổ Thích Ca Mâu Ni viên tịch, các tín đồ đã mang xác của ngài đi hỏa táng. Sau khi lửa tàn, họ phát hiện thấy trong phần tro còn lại có lẫn rất nhiều tinh thể trong suốt, hình dạng và kích thước khác nhau, cứng như thép, lóng lánh và tỏa ra những tia sáng muôn màu, giống như những viên ngọc quý.  “Tới địa ngục đi.” Yến Phi cười nhạo nói: “Chuyện tro cốt khẳng định là do yêu cầu của Chung lão gia tử, bằng không Chung Dũng mới không làm loại chuyện vừa không có ích lại còn đắc tội với Thiệu Thiệu bọn họ như thế này. Tôi mới không tin bọn họ chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy tro cốt của tôi, Chung lão gia tử cùng Chung Dũng không phải là loại người như vậy, ai mà biết bọn họ có mục đích gì. Hơn nữa Chung Dũng cũng đã nói, Thiệu Thiệu bọn họ hiện tại đã có tôi là ‘người mới’, Chung Phong không thích hợp tiếp tục chôn cất ở Đông Hồ nữa, nói cho cùng thì kiểu như thay tôi cảm thấy không đáng giá. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện tôi tự sát, bọn họ không cảm thấy được việc làm của mình sai ở đâu.” “Yến Phi…” Vệ Văn Bân an ủi vỗ vỗ vai của Yến Phi, chỉ cảm thấy người này thực đáng thương. Yến Phi bị hành động của Vệ Văn Bân chọc cho bật cười, nói: “Tôi không sao, tôi đã chết rồi, bọn họ làm thế nào cùng tôi đã chẳng còn liên quan. Chung Dũng nguyện ý ra giá, cơ hội kiếm tiền dễ như vậy, đương nhiên là phải nhanh chóng bắt lấy.” Tiêu Bách Chu choáng váng đầu óc, trở mình ném tới một cái nhìn khinh thường: “Cậu cho bọn họ là đứa ngốc sao, có thể tùy ý để mặc cậu trêu đùa lừa gạt?” Yến Phi tự tin nói: “Tôi dám lừa gạt thì cũng có tự tin không sợ bị bọn họ phát hiện ra. Tôi cũng không ép buộc bọn họ dâng tiền tới, là tự bọn họ tìm đến tận cửa. Hừ, cho dù tôi thực sự chết đi, có đem tro cốt của tôi cầm đi cho heo ăn, cũng sẽ không giao cho bọn họ.” “Phì phì phì, nói lung tung gì đấy. Tro cốt của cậu có đem đi cho heo ăn thì chúng nó cũng sẽ không ăn, cậu vẫn nên ngoan ngoãn nằm ở tại Đông Hồ đi.” Tiêu Bách Chu đầu đầy hắc tuyến. Vệ Văn Bân càng thêm hắc tuyến, cậu không nói gì, chỉ hỏi: “Chung Dũng thực sự nguyện ý bỏ ra một trăm vạn để mua một hũ tro cốt?” Yến Phi nói: “Mặc kệ, dù sao tôi trước chuẩn bị tốt, nếu anh ta đã nguyện ý coi tiền như rác, tôi sao lại không làm. Tài sản của Chung gia cũng gấp vài lần một nghìn vạn, bằng không tôi cũng sẽ không ra giá là một trăm vạn đối với Chung Dũng.” “Cậu có cùng Nhạc ca bọn họ nói qua chưa?” Tiêu Bách Chu không mang theo chút hi vọng nào hỏi. Quả nhiên, Yến Phi lắc đầu: “Còn chưa nói. Chờ sau khi mấy đứa nhỏ đó trở về rồi lại nói sau. Cuối tuần này tôi muốn tới Tây Hàng thăm Tiểu Tiểu. Các cậu không được nói lộ hết mọi chuyện của tôi a.” Hai người chỉ có thể gật đầu. Kế tiếp, Yến Phi tiếp tục phác thảo nốt bức tranh, Vệ Văn Bân tiếp tục chơi trò trơi của mình, Tiêu Bách Chu rửa mặt xong nằm ở trên giường cùng Nhạc Lăng nói chuyện phiếm. Y đem chuyện này nói cho Nhạc Lăng biết, miễn để cho Nhạc Lăng lo lắng. Điện thoại của ký túc xá vang lên, Yến Phi không ngừng bút, Vệ Văn Bân không ngừng ấn chuột, Tiêu Bách Chu bất đắc dĩ liếc ánh mắt qua hai người tạm thời không tính nghe điện thoại, cầm lấy điện thoại nội bộ đặt ở trên gối đầu. “Alo?” “Xin chào, xin hỏi Yến Phi có ở đó không?” Tiêu Bách Chu ánh mắt hơi trầm xuống, là thanh âm của một thiếu niên xa lạ, y che điện thoại, rất nhanh nói: “Yến Phi, là điện thoại của cậu, thanh âm rất lạ.” Tay của Yến Phi dừng một chút, lập tức nói: “Bảo là tôi không ở đây.” “Alo? Xin hỏi Yến Phi có ở đó không?” Đợi không được câu trả lời, đối phương lại hỏi. Tiêu Bách Chu buông tay ra, nói: “A, Yến Phi không ở đây, cậu ta đi ra ngoài rồi, xin hỏi cậu là ai? Chờ cậu ta trở về, tôi sẽ nhắn lại cho cậu ta.” “Anh ấy không ở đó sao. Vậy thời điểm nào thì anh ấy trở về?” “Chuyện này khó nói rõ được, cậu ấy bận việc của xã đoàn, gần đây phải tới khuya mới trở về được.” “Như vậy a… Vậy phiền anh có thể nói cho tôi biết số di động của anh ấy được không? Tôi là một người em trai của anh ấy.” Em trai? Tiêu Bách Chu không chút dao động nói: “Cậu ấy không dùng di động, cậu nói cho tôi biết tên hoặc là phương thức liên hệ của cậu, chờ cậu ấy trở về rồi, tôi sẽ nhắn giúp cậu.” “Không dùng di động? … Vậy nhờ anh gửi lời tới anh ấy, tôi họ Trần, ở Tây Hàng tới, anh ấy sẽ biết. Số di động của tôi là…” “Được, chờ cậu ấy trở về, tôi sẽ chuyển lời cho cậu.” “Cảm ơn. Tạm biệt.” “Tạm biệt.” Tiêu Bách Chu buông điện thoại xuống, Vệ Văn Bân liền hỏi: “Là nam hay là nữ vậy?” “Nam, thanh âm thực trẻ tuổi.” “Nam?” Vệ Văn Bân xoay người nhìn về phía Yến Phi, “Sẽ không phải là Trần Thiên Lại đi?” “Trần Thiên Lại?” Tiêu Bách Chu kinh ngạc, “Con trai của Trần thị trưởng, Trần Thiên Lại?” Vệ Văn Bân gật gật đầu: “Chính là cậu ta. Cậu ta ngày hôm qua tới tìm Yến Phi, Yến Phi có chuyện buồn bực nên không xuống, tôi trộm xuống nhìn, không nghĩ tới lại là cậu ta.” “Trần Thiên Lại tìm cậu làm cái gì? Cậu ta sao lại ở đế đô?” Tiêu Bách Chu lập tức hỏi Yến Phi. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu bởi vì quan hệ người trong nhà, thường bồi cha mẹ đi ăn vài bữa cơm cùng với nhóm quan lại ở Tây Hàng, đương nhiên cũng quen biết Trần Thiên Lại. Vẫn là Vệ Văn Bân trả lời thay: “Học kỳ này cậu ta sẽ chuyển tới một trường trung học phụ thuộc đại học Đế Đô.” Yến Phi không chút ảnh hưởng vẫn tiếp tục vẽ tranh, nói tiếp: “Cậu ta tìm tôi có thể để làm gì, tôi hiện tại chính là vị hôn thê của ba vị Thái tử gia đứng đầu của đế đô. Bọn họ còn không phải tới để tìm tôi nịnh bợ hay sao.” “Tôi khinh!” Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều bị Hà Khai Phục lây nhiễm. Tiêu Bách Chu bình tĩnh hỏi: “Vậy cậu tính làm sao? Chung quy cứ trốn tránh như vậy không phải là biện pháp. Tôi thấy cậu ta không dễ dàng gì buông tha đâu.” Yến Phi nhìn tác phẩm sắp hoàn thành của mình, duỗi cái thắt lưng, nói: “Tôi trước hết cứ trốn đã, chờ Thiệu Thiệu cùng A Trì trở về, tôi liền giao lại cho hai người bọn họ. Tôi không có nhiều thời gian rảnh để cùng cậu ta ‘đánh thái cực’. Tần Trữ bên kia tôi còn đang thiếu nợ vài bức tranh đây, xã đoàn lại đang gấp gáp có hoạt động, còn phải tìm tro cốt. Tôi hiện tại chính là một người cực kỳ bận rộn.” “Tôi nôn.” Tiêu Bách Chu trực tiếp tặng cho Yến Phi một ngón giữa, cầm lấy di động cùng Nhạc Lăng tiếp tục nói chuyện phiếm. Vệ Văn Bân một lần nữa đeo lên tai nghe, cũng không thèm để ý tới cái tên càng ngày càng tự kỷ kia nữa. Bên kia, Trần Thiên Lại cúp điện thoại xong liền cắn cắn các đốt ngón tay, vô cùng ảo não. Yến Phi không có di động? Đùa cái gì chứ! Tuyệt đối là không muốn cho mình biết! Không nghĩ tới Yến Phi lại không cho bản thân mặt mũi như vậy! Trần Thiên Lại cầm lấy di động gọi tới số điện thoại nào đó. “Mai di, Yến Phi căn bản không muốn gặp cháu, làm sao giờ?” ※ Chung Dũng từ sau ngày đó trở về liền không liên lạc với Yến Phi nữa. Anh ta không lo lắng, Yến Phi lại càng thêm không lo lắng. Tiêu Dương tuần sau quay về trường học mới biết chuyện này, lập tức nói cho Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên lúc này liền gọi điện thoại cho Yến Phi, muốn tro cốt, anh ở bên kia có. Yến Phi để cho anh giúp mình chuẩn bị tốt, chỉ cần Chung Dũng nguyện ý ra giá, hắn lập tức bán ‘tro cốt’. Học kỳ mới, xã đoàn hội họa và thư pháp sẽ có hoạt động triển lãm thư pháp. Yến Phi cuối tuần muốn tới Tây Hàng để thăm Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu mỗi ngày đều sẽ gọi điện tới thúc giục hắn mau chóng đến. Học kỳ này môn học quá nặng, Yến Phi chỉ có thể rút ra thời gian cuối tuần. Chờ tới cuối tuần, Yến Phi đem tác phẩm thư pháp đã chuẩn bị tốt của bản thân, giao cho Lương Cầm. Ở trong thư pháp cùng hội họa, Yến Phi dưới sự giúp đỡ của Tần Trữ, học được kỹ xảo mới, tận lực thay đổi đặc điểm so với đời trước. Tác phẩm này Tần Trữ cũng đã có dự định, sau khi triển lãm kết thúc, Yến Phi sẽ giao tác phẩm cho Tần Trữ để đối phương bán luôn. Có vị đại diện là Tần Trữ ở đây, Yến Phi không lo tác phẩm của mình không bán được. Trong một tuần này, Trần Thiên Lại cũng không tới tìm hắn nữa, Yến Phi càng không có khả năng gọi điện thoại cho đối phương. Chương trình học ở buổi sáng thứ sáu liền kết thúc, Yến Phi từ khu phòng học trực tiếp lái xe rời đi, hắn đi tới căn cứ không quân, ngồi phi cơ bay thẳng đến Tây Hàng. Hứa Cốc Xuyên sắp đi Trường Phản, gần đây anh cơ hồ đều chiếm lấy toàn bộ thời gian rảnh của Tiêu Dương. Ngoại trừ Vệ Văn Bân phản ứng trì độn ra, cơ hồ tất cả mọi người đều nhận ra dị thường giữa hai người bọn họ. Yến Phi tới Tây Hàng, Hứa Cốc Xuyên đón Tiêu Dương đi mất, Tiêu Bách Chu đủ nghĩa khí đem Vệ Văn Bân đi cùng mình. Vệ Văn Bân đột nhiên cảm thấy bản thân hẳn là phải mau chóng thoát khỏi tình trạng độc thân, cậu hiện tại quả thực là con ghẻ, khóc. Tự mình tới đón Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên trước tiên đem Tiêu Dương đi ăn cơm, rồi mới mang Tiêu Dương tới ôn tuyền sơn trang chơi hai ngày. Hứa Cốc Xuyên đem chuyện của mình cùng Tiêu Dương nói với Yến Phi xong, đoạn thời gian này anh vẫn thường xuyên bồi Tiêu Dương. Tâm tình của Tiêu Dương đã tốt lên rất nhiều, cũng không suy nghĩ tới chuyện Hứa Cốc Xuyên sắp kết hôn cùng đi tới Trường Phản. Cậu phải quý trọng mỗi một ngày ở chung cùng với Hứa Cốc Xuyên. * ôn tuyền sơn trang:  nông trang trên núi có suối nước nóng Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương tới quán cơm tư nhân của mình, người ở đây ít, lại có phòng thuê riêng tuyệt đối bí mật riêng tư, hai người đều cảm thấy tự tại. Mới đem áo khoác cởi xuống, còn chưa kịp ngồi, di động của Hứa Cốc Xuyên liền vang lên. Tiêu Dương ngồi ở trên ghế sopha nhìn menu, chợt nghe Hứa Cốc Xuyên nói: “Thực sự không khéo, tôi cuối tuần này đã có an bài, lần khác đi.” Tiêu Dương ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt của Hứa Cốc Xuyên vô cùng không kiên nhẫn, cậu buông xuống menu. Hứa Cốc Xuyên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dương, thực tự nhiên đem Tiêu Dương ôm vào trong lồng ngực, tiếp tục đối với di động nói: “Tôi sắp đi Trường Phản, gần đây rất nhiều việc, thời gian không rõ ràng, chờ tôi rảnh rỗi nhất định sẽ mời Mai tỷ một bữa cơm.” Đối phương tựa hồ còn chưa chịu buông tha, Hứa Cốc Xuyên khuôn mặt đều trầm xuống. Trong mắt của Tiêu Dương hiện lên ý cười xấu xa đùa dai, đột nhiên hai tay ôm lấy mặt của anh, ở trên đầu môi hôn một cái. Hứa Cốc Xuyên đầu tiên là sửng sốt, rồi mới nhanh chóng từ bị động hóa chủ động, cũng không quản bên kia điện thoại đang nói gì, đem Tiêu Dương đẩy ngã trên sopha, nồng nhiệt hôn môi. “Cốc Xuyên, Cốc Xuyên?” Nói nửa ngày đối phương một câu cũng không đáp lại, Mai Lạc Anh không khỏi đề cao giọng. Hứa Cốc Xuyên dán lên môi của Tiêu Dương, đối với di động rất nhanh nói: “Mai tỷ, tôi bên này có chút chuyện, chuyện ăn cơm chờ lúc nào tôi rảnh thì lại nói sau đi.” Tiêu Dương lại ngăn chặn miệng của Hứa Cốc Xuyên, Hứa Cốc Xuyên không quản cấp mặt mũi cho đối phương gì đó, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt. Mai Lạc Anh còn muốn nói gì đó, trong di động lại truyền tới tiếng ‘tút tút’, khiến cho cô ta tức giận tới giậm chân. Đem di động ném tới trên mặt bàn trà, Hứa Cốc Xuyên kéo xuống nội y bên trong quần của Tiêu Dương, trực tiếp vuốt ve thân thể của cậu. Anh từ đùi phải dùng tay xâm nhập vào giữa hai chân của Tiêu Dương, cọ xát phân thân đã có phản ứng của cậu. Tiêu Dương phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, Hứa Cốc Xuyên hô lên một tiếng ‘Đệch!” nháy mắt liền tách ra. Gấp gáp hổn hển thở dốc, Hứa Cốc Xuyên ngoan độc nói: “Tôi muốn hiện tại liền lột quần của nhóc ra, làm nhóc, ai bảo nhóc dám câu dẫn tôi!” Anh đã muốn tới mức sắp nổ mạch máu! Tiêu Dương không dám câu dẫn nữa, nhanh chóng nói qua chuyện khác: “Điện thoại của ai vậy?” Hứa Cốc Xuyên mang theo phẫn hận không thể giải thích, ở trên môi của Tiêu Dương cắn vài cái, gian nan lui về sau. Sau khi sửa sang lại quần áo cho mình cùng Tiêu Dương xong, anh mới nói: “Điện thoại của Mai Lạc An, mời tôi ăn cơm.” “Cô ta?” Tiêu Dương bĩu môi, “Cô ta không phải đang ở Tây Hàng hay sao? Yến Phi nói thời điểm anh ấy tới Tây Hàng, Mai Lạc Anh còn tìm tới cửa mời Nhạc ca đi ăn cơm.” Hứa Cốc Xuyên dùng ngón tay cọ xát trên mặt của Tiêu Dương, nói: “Cô ta mỗi lần quay trở về đế đô đều sẽ mời tôi đi ăn cơm, nếu tôi có thời gian rảnh cộng thêm trong lòng vui vẻ thì ngẫu nhiên sẽ đáp ứng.” Tiêu Dương đối với tin tức ở trong vòng luẩn quẩn thập phần hiểu rõ, lập tức nói: “Không cho anh đi, ai chẳng biết người của Mai gia đều thích dẫn mối cho người khác. Cô ta có phải hay không muốn lôi kéo anh?” Hứa Cốc Xuyên nở nụ cười, ở ngoài miệng của Tiêu Dương hôn một cái: “Cô ta không dám lôi kéo tôi, chỉ là muốn làm thân.” Tiếp theo, thanh âm của anh có vài phần ám ách, “Đêm nay để tôi ăn một lần đi.” Không thể làm, liền ‘ăn’ nhiều một chút. Tiêu Dương đỏ mặt, lại nói: “Được a.” Ánh mắt của Hứa Cốc Xuyên lập tức liền thay đổi: “Đệch, tôi hiện tại liền muốn ăn.” ※ Căn cứ Tây Hàng, Tiêu Tiếu bắt đầu từ giữa trưa liền tâm tình không yên, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn khoảng không bầu trời. Hôm nay, không khí ở Tây Hàng so với trước kia càng khẩn trương thêm vài phần, nguyên nhân không phải vì gì khác, mà là vì bà chủ sắp tới. Lần trước bà chủ tới gây ra chấn động lớn như vậy, tới bây giờ ở trong căn cứ, lúc này, ai cũng không dám lại xem thường. Chọc ông chủ tức giận, nhiều nhất là bị sa thải; chọc bà chủ tức giận, chính là sẽ mất cái mạng già! Đúng 2 giờ 50 phút, một trận thanh âm của phi cơ trực thăng xa xa xuất hiện trên không trung, Tiêu Tiếu lập tức từ trong tòa nhà hành chính đi thẳng tới sân bay. Trước đó một ngày, mọi người đã chuẩn bị tốt nhiệm vụ tiếp đãi, lại chia thành mấy hàng hướng sân bay mà đi tới. Rất nhanh, phi cơ trực thăng liền từ trên trời đáp xuống. Cửa cabin mở ra, một người mang theo khuôn mặt tươi cười dịu dàng hướng về phía Tiêu Tiếu đang chạy tới phất tay. Trong mắt Tiêu Tiếu là vô vàn vui sướng, không đợi cánh quạt dừng lại hẳn, cậu vài bước liền đi tới trước trực thăng. Trước đông đảo ánh mắt của thuộc hạ, một phen túm lấy sau gáy của Yến Phi, hôn lên. Trong nháy mắt môi dán vào nhau, Yến Phi do dự một giây, rồi sau đó ôm ngược lại Tiêu Tiếu. Gần đây trong nhà không có người, hắn thực cô đơn, rất nhớ bọn họ. Nụ hôn này giằng co ước chằng vài phút, Tiêu Tiếu mới miễn cưỡng buông Yến Phi ra. Cảnh quạt lúc này đã ngừng lại hẳn. Tiêu Tiếu dắt tay của Yến Phi đi xuống trực thăng, ngay lập tức, mọi người đứng thành hai hàng chờ sẵn Yến Phi liền hô lên rung trời: “Hoan nghênh bà chủ!” Cái đệch! Yến Phi nháy mắt liền ngốc lăng, sững sờ đứng tại chỗ, hắc tuyến ứa ra. Tiêu Tiếu tâm tình vô cùng tốt ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, ở trong ánh nhìn chăm chú của quần chúng, đem Yến Phi 囧 tới không thể 囧 hơn đi vào trong ký túc xá. Mãi tới khi được đưa tới phòng nghỉ riêng biệt dành cho ông chủ ở tầng cao nhất, Yến Phi mới từ trong trạng thái 囧囧 thoát ra. “Đừng để cho bọn họ gọi anh là ‘bà chủ’ nữa! Đệch! Anh cũng không phải nữ nhân!” Tiêu Tiếu hé ra khuôn mặt than kéo rèm vào, cởi quần áo. “Em làm gì vậy! Anh vừa mới tới! Em có thể hay không đừng cơ khát như vậy!” “Em đã nhịn nửa tháng!” Trực tiếp đem người khiêng lên trên vai, Tiêu Tiếu một cước đá văng cửa phòng ngủ, đem Yến Phi đang giãy dụa đẩy ngã lên trên giường, không để cho đối phương có bất luận cơ hội phản ứng gì, liền bổ nhào lên. “Em trước để cho anh đi vệ sinh đã a! Nghẹn một bụng nước tiểu rồi! A!” Tiêu Tiếu đã trần trụi liền đem người ‘nhỏ xinh’ lại khiêng tới trên vai, nhanh chóng vọt vào trong phòng vệ sinh. Yến Phi tức giận tới mức đấm vài cái lên lưng của cậu, hắn hận chết khối thân thể này của mình! Từ hôm nay trở đi, hắn mỗi ngày phải uống mười bình sữa!