Bí Quyết Dưỡng Phượng
Chương 2
Trọng Cát dùng miệng cắp cái cánh của con đại sơn kê kia, tha nó về hang động của mình, Trọng Cátlúc này chỉ là một con hồ ly nhỏ so với bàn tay chả lớn hơn được bao nhiêu, con sơn kê này quá lớn, bộ dáng lúc là người của nó cũng chỉ là một thiếu niên mười một mười hai tuổi mặc y phục ngắn cũn cỡn, bởi vì mới vừa biết biến hóa, còn chưa biến được thành hình người hoàn chỉnh, bên ngoài vẫn còn cái đuôi, hai cái lỗ tai hồ ly lúc trước, vẫn còn dựng thẳng đứng trên đỉnh đầu.
Trọng Cát hai tay nắm lấy cái cánh sơn kê, lôi nó thẳng một mạch về hang động.
Đem con đại sơn kê đặt ở trên tấm đệm cỏ trong sơn động, Trọng Cát ngồi phịch xuống một bên, thở hổn hà hổn hển, lông vũ của đại sơn kê ướt sũng nhất thời khiến cho tấm đệm cỏ cũng thấm ướt một vùng lớn. Trọng Cátlại cẩn thận quan sát một chút, lông vũ của sơn kê rất ướt, nếu đem sơn kêđi ngâm dấm chua, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hương vị.
Vì thế Trọng Cát biến trở về bộ dáng hồ ly, nhảy lên trên lưng đại sơn kê, dùng cái đuôi tỉ mỉ lau lớp lông vũ của sơn kê một lần. Vừa rồi tha con sơn kê này về liền mất không ít khí lực của nó, sau khi dùng cái đuôi lau sạch lông cho con gà này xong, nó cảm thấy rất mỏi mệt, liền nhảy xuống mặt đất, ném một tấm đệm lót mềm mại ở bên cạnh con đại sơn kê, cuộn tròn người lại nằm trên tấm đệm mềm mại khò khè mà ngủ.
Ở trong mộng, nó ngồi xổm bên đống lửa, một con sơn kê cực lớn với lớp lông phát sáng được xuyên qua một nhánh cây tùng đặt ở trên đống lửa, đại sơn kê tự mình chậm rãi quay tròn trên đống lửa, lớp da đã được nướng trở nên vàng óng, sáng bóng, chất dầu không ngừng nhỏ giọt vào trong đống lửa, bắn ra tung toé, hương vị của gà nướng quả thơm khác thường, là hương vị ngon nhất thiên hạ.....
Trọng Cátđang say trong mộng đẹp hạnh phúc mà chảy nước miếng cười ngây ngốc.
Từ trong mộng đẹp tỉnh lại, Trọng Cátmở đôi mắt uể oải ra, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một mảng rực rỡ đến loá mắt, khiến nó hoảng sợ, trở mình từ trên tấm đệm mềm mại đứng lên.
Hoá ra mảng màu sắc chói mắt kỳ dị kia là phát ra từ lông vũ của đại sơn kê, lông vũ của nó đã được lau khô, thân lông vũ màu đỏ, đoạn cuối lông vũ là ngũ sắc sặc sỡ, phía đuôi lông vũ thật dài phát ra một vầng mờ mờ sáng, giống như vừa nhuộm hào quang mỹ lệ.
Đây là con gà có bộ lông sặc sỡ đẹp đẽ nhất mà nó từng gặp! Trọng Cát ngơ ngác mà nhìn toàn thân đại sơn kê phát ra bảy màu ánh sáng lunh linh, không biết nó có đúng là một con thần ~ mà thần tiên dưỡng hay không nữa? Là gà chăng? Nếu là thần kê, thịt gà không thể tuỳ tiện ăn đúng không, ăn thịt nó không biết có bị tiêu chảy hay không nữa?
Trọng Cát dùng miệng chạm chạm vào thân thểsơn kê, lông gà thật quá xinh đẹp, khiến nó muốn nhổ một cọng xuống. Nó lập tức giơ chân trước lên đè cái mông của con đại sơn kê kia lại, ra sức mà bứt lông gà. Vì đuôi lông vũ cư nhiên không nhổ ra được, thân thể đại sơn kêlại đột nhiên khẽ động đậy.
Trọng Cátbị doạ một phát, vội vàng nhảy qua một bên, phun phun lớp lông tơ dính ở trong miệng.
Thân thể đại sơn kê lại khẽ giật giật.
Trọng Cáttrốn thật xa, thật cẩn thận mà chuyển động đến phía trước sơn kê, đối diện với đôi mắt đen như mực.
Đại sơn kê cư nhiên mở mắt ra! Hoá ra nó chỉ là bị ngất đi thôi, không phải là một con gà chết.
Trọng Cátvàđại sơn kê mắt to trừng mắt nhỏ cả hai cùng nhìn nhau, bỗng nhiên nghe được một thanh âm: “Sao lại có một con tiểu hồ ly?”Thanh âm lạnh buốt như băng, nhưngđặc biệt mát lạnh dễ nghe.
Tiếp theo, đầu của đại sơn kê động đậy, chậm rãi quan sátxung quanh, rồi sau đó, cái thanh âm kia lại vang lên: “Vì sao ta lại ở trong cái hang động nho nhỏ này?”
Thanh âm này, dường như là từ trong miệng gà của đại sơn kê vọng ra.
Đại sơn kê có thể nói chuyện!
A a, nó quả nhiên là con thần kê!
Trọng Cátlòng can đảm tăng lên thêm một chút đáp lại: “Là ta tha ngươi về đây.”
Đôi mắt đen bóng của đại sơn kê lại nhìn Trọng cát, dường như là đang nhìn tỉ mỉ nó: “A? Hoá ra ngươi có thể nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi là hồ yêu? Nhưng trên người ngươi không có yêu khí.”
Trọng Cátngồi thẳng xuống: “Ta không phải hồ yêu, là thiên thực hồ!”Hồ yêu là dựa vào tu luyện tà thuật thành hồ ly tinh, thiên thực hồ trời sinh có tiên căn luôn luôn cảm thấy hồ yêu là loài thấp kém, đối với chúng nó vô cùng khinh thường.”Ta tha ngươi về đây, là muốn ăn ngươi!”
Cho dù con sơn kê này là thần kê biết nói chuyện đi nữa, nó vẫn cứ là gà, hồ ly ăn gà, đó là lẽ thường, Trọng Cát nói thật hùng hồn.
Đại sơn kê lại nở nụ cười, Trọng Cát cảm thấy được, trong ánh mắt của con gà này khi nhìn mình, có một chút gì đó khinh thường: “Ngươi? Ngươi tính ăn ta như thế nào?”
Trọng Cát thành thật trả lời: “Nhổ sạch lông của ngươi, đem nướng ở trên lửa.”
Đại sơn kê lại cười một tiếng, “Cho nên vừa rồi, là ngươi chạm vào lông đuôi của ta?”
Trọng Cátngầm thừa nhận.
Đại sơn kê nói: “Tiểu hồ ly, ngươi có biết ta là ai hay không?”
Trọng Cát nói: “Ngươi không phải sơn kê sao?”
Ánh mắt đại sơn kê bỗng nhiên trở nên lạnh buốt như băng, toàn thân phát ra một cỗ hàn khí băng lãnh đến run người.
Trọng Cát thật cẩn thận nói: “Đương nhiên, ngươi có thể nói chuyện, dám chắc không phải sơn kê bình thường, ngươi là sơn~mà thần tiên trên trời dưỡng đúng không? Là gà hả??”
Ánh mắt đại sơn kê càng lạnh như băng, hàn khí rùng mình trên người phát ra càng lúc càng nặng.
Trọng Cát đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác áp bách (*cảm giác bức bách đè nặng) vô hình, nó nhịn không được có chút sợ hãi rụt rè.
Có phải vì con sơn kê này cảm thấy được sắp bị ăn hay không, cho nên mất hứng, nó là con thần kê, có lẽ là rất chú ý đến tôn nghiêm của mình.
Trọng Cát nhìn thấy nó bảy màu rực rỡ sặc sỡ, trong lòng không hiểu vì nguyên do gì lại dao động, dùng khẩu khí thương lượng thử thăm dò: “Ngươi đã là con thần kê, lại có thể nói chuyện, chi bằng như vậy đi, ta không ăn ngươi, ngươi làm gà của ta, ta dưỡng ngươi, như thế nào?”
Trong đồng tộc hồ ly, bình thường khi tuy luyện thì có nuôi dưỡng thêm một con linh thú khác có tiên cấp thấp hơn so với mình, nghe nói như vậy vừa có thể tăng thêm tu luyện, vừa có thể tích chút tiên đức.
Có điều linh thú mà đàn anh đi trước nuôi dưỡng đa số đều là hồ ly bình thường, hoặc là chồn tinh sói tinh, dưỡng gà, dường như chưa từng có qua.
Trọng Cátvẫy cái đuôi nghĩ, con sơn kê này là thần kê, ăn thịt nó không biết có xuất hiện triệu chứng khó chịu nào hay không. Nó đủ lớn, vừa sặc sỡ vừa xinh đẹp như vậy, dưỡng nó chắc chắn rất có thể diện, ai, dù sao sau này có lẽ cũng không có cơ hội ăn thịt, dưỡng một con gà sống ở bên cạnh, thường xuyên nhìn thấy, thường xuyên nhớ lại hương vị của thịt gà, cũng tốt.
Đại sơn kê đối với đề nghị này của nó lại không có chút biểu thị gì, ánh mắt vẫn lãnh đạm. Trọng Cát giảng đạo lý với nó: “Ngươi xem, ta tha ngươi vầ đây, tuy rằng là tính ăn ngươi, nhưng ta nếu không có ăn ngươi, chẳng khác nào đã cứu ngươi, ngươi cần phải báo đáp ta, có đúng không? Hơn nữa, nếu ngươi làm gà của ta, ta nhất định sẽđối đãi thật tốt với ngươi, cho ngươi ăn ngon, uống ngon, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy tủi thân.”
Đại sơn kê ánh mắt đã từ lãnh đạm chuyển thành cười nhạt: “Được rồi, dù sao ta bị trọng thương, tạm thời bay không được, đãgặp phải con tiểu hồ ly ngốc nghếch như ngươi...... vậy thì cứ theo ngươi đi, nếu ngươi vẫn còn muốn ăn ta, cũng có thể tiếp tục thử xem.”
Trọng Cátrun run lớp lông, thật thận trọng nói: “Ta cam đoan, ta nhất định sẽ không ăn ngươi.”
Đại sơn kê lại lãnh đạm nhìn nó, tự chải vuốt lông vũ của mình một chút, nhắm hai mắt lại.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
511 chương
223 chương
196 chương
12 chương
48 chương
83 chương