Editor: tiểu mao Nguồn: Cung Quảng Hằng Mặc dù trong phòng đã mở máy điều hòa, nhiệt độ ổn định, đảm bảo độ ẩm, nhưng mùa hè vẫn khiến người ta thấy nóng bức trong người. Kỷ An Ninh ngồi trong thư phòng nhỏ của phòng ngủ viết bài tập, đứng dậy đi tới phòng bếp cầm chai nước uống, nhìn một cái, lại thuận tay cầm thêm chai bia, mang tới thư phòng lớn cho Văn Dụ. Nhà này có hai thư phòng. Thư phòng lớn mới là thư phòng chính thức, có bàn đọc sách lớn thêm giá sách bự, để đầy các loại sách khác nhau. Thư phòng nhỏ nằm trong khu vực phòng ngủ, cách phòng ngủ một cánh cửa, thiết kế tương đối đơn giản, giống như để cho chủ dùng khi rảnh rỗi. Phỏng chừng lúc trước trang trí là tính sắp xếp như vậy. Nhưng con người trời sinh lười biếng, đã có gần thì cần gì xa. trên cơ bản từ lúc Kỷ An Ninh chuyển đến nhìn thấy, Văn Dụ chủ yếu sử dụng thư phòng nhỏ này. Số lần dùng thư phòng chính kia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay không biết anh bị gì, lại chạy tới thư phòng lớn làm. Cửa đang khép, Kỷ An Ninh gõ cửa một cái, thò đầu vào hỏi: “Có thể vào không?” Tóc đen nhánh rũ xuống, con mắt mở to, như chú hamster nhỏ đi kiếm ăn. Văn Dụ cười, khép lại văn kiện trong tay, nói: “Vào đi.” Kỷ An Ninh cắn ống hút, đi vào đưa bia cho anh. “Tự nhiên tri kỷ thế!” Văn Dụ nhận bia, thuận thế ôm eo cô, “Hôn một cái, hôn một cái!” Văn Dụ tuổi trẻ thể tráng, tinh lực hơn người, nhu cầu sinh lý tràn đầy. Nếu như anh hứng lên, phòng ăn phòng tắm đều là chiến trường. Gia hỏa này lại rất am hiểu trêu chọc, Kỷ An Ninh luôn bị chìm vào. Rất nhiều chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, đều bị anh mang đi nếm qua. Kỷ An Ninh cũng không muốn ở trên bàn sách thô sáp cứng người này đại chiến một trận, hôn một cái liền nhạy bén tránh ra nói: “Bài tập của em còn chưa viết xong, anh làm việc của anh đi!” Văn Dụ cười nhìn cô chạy trốn, còn biết giữ cửa cho anh nữa đấy. Vừa đóng cửa, nụ cười Văn Dụ phai nhạt đi. anh nhìn qua hai tập văn kiện trước mặt, ngẩn người. Văn kiện bên trong là kết quả lão Hình điều tra được. một cái là Kỷ An Ninh, một cái là Triệu Thần. Văn Dụ mở ra, xem kĩ lại một lần nữa. Nhưng tựa như lúc lão Hình phân tích, hai người nhìn thế nào cũng không có khả năng gặp nhau. Văn Dụ không nhịn được cắn ngón tay. Dựa theo phân tích của bác sĩ tâm lý, mộng là do hiện thực ảnh hưởng. Kỷ An Ninh từng nói với anh rằng trước kia cô bị người ta quấy rầy, gặp phải người xấu, cùng với thông tin cô e ngại Triệu Thần. Nhưng tin tức này tiến vào đầu anh, vặn vẹo biến hình, thế là lần đầu tiên anh mơ thấy mộng Triệu Thần quấy rầy Kỷ An Ninh ở Hoa đại, lại thêm một giấc về cảnh Triệu Thần có ý đồ sử dụng vũ lực với Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh kịch liệt chống cự. Là như vậy... À? trên lý luận hẳn là như vậy. Là do Văn Dụ đem thông tin từ hiện thực, vặn vẹo biến hình thành giấc mộng. Nhưng giấc mộng này với cảnh ở hiện thực không giống nhau. Văn Dụ tin phục những gì bác sĩ nói, bởi vì nghe vô cùng khoa học. Nhưng không biết do đâu, anh vẫn canh cánh trong lòng với mấy giấc mộng này. Khi anh ở trong mơ tránh thoát khỏi góc nhìn thứ nhất, lúc quay người thấy được toàn cảnh giấc mộng, trái tim anh co rút cực kỳ khó chịu. Kỷ An Ninh, chật vật như thế. Dùng hết sức lực để giãy dụa như thế. cô dường như hiểu rõ nếu mình không chạy thoát được, chờ đợi cô sẽ là vận mệnh gì. Văn Dụ không hiểu, rõ ràng ở trong hiện thực, để Kỷ An Ninh chịu một chút khổ anh cũng không nỡ. Vì sao trong mơ anh lại cấu tạo nên cục diện nguy hiểm, gian nan như vậy? Bác sĩ nói, mỗi lần anh đều tỉnh lại vào tiết điểm này, là bởi vì giấc mộng do chính anh kiến tạo ra, cho nên tiềm thức anh biết bước phát triển kế tiếp, vì để tránh cho mình bị tổn thương, anh luôn để cho mình tỉnh lại để chạy trốn. Văn Dụ cảm thấy, bác sĩ nói thật sự rất có lý. Căn cứ vào hoàn cảnh trong mộng, dưới tình huống không có ai giúp đỡ, Kỷ An Ninh gần như không có khả năng dựa vào bản thân để thoát khỏi ma trảo của Triệu Thần. Như vậy nếu giấc mộng này tiếp tực tiếp diễn... Văn Dụ giờ đang ở trạng thái thanh tỉnh, cũng không có cách nào tưởng tượng trong mộng sẽ xảy ra chuyện gì. Mỗi lần anh đều để bản thân tỉnh lại, đúng là có dấu hiệu trốn tránh. Bác sĩ nói cho anh biết, căn cứ theo sự miêu tả của anh, giấc mộng này hiển nhiên còn chưa thực sự kết thúc. Trong đại não anh vô cùng có khả năng đã dựng lên một câu chuyện hoàn chỉnh thậm chí bị che kín trong não, giống như một bộ phim. Bác sĩ hi vọng lần sau, anh có thể thử vượt qua tiết điểm này, tiếp tục giấc mộng. Văn Dụ vậy mà lại do dự. Nhưng bác sĩ cũng không thúc giục anh, ngược lại nói cho anh biết, anh có thời gian một tuần để suy nghĩ thật kỹ. Đương nhiên, nếu như căn bệnh lặp đi lặp lại giấc mơ của anh có thể tự lành, anh cũng có thể không cần trị liệu tiếp. Văn Dụ nhìn chằm chằm hai tập tài liệu trước mắt, nhìn chằm chằm thật lâu, mới kéo ra ngăn kéo, nhét chúng vào, đóng lại cũng khóa luôn ngăn kéo. anh đứng dậy đi tới tiểu thư phòng. Kỷ An Ninh vừa lúc viết xong bài tập, đứng gần mặt bàn thu thập sách vở, nghe thấy tiếng động liền quay đầu liếc mắt nhìn anh, nói: “anh làm xong rồi à?” Văn Dụ “Ừ” một tiếng, đi qua ôm cô từ sau lưng, hôn nhẹ lên cái cổ thon dài, hỏi: “Bài tập viết xong chưa?” Kỷ An Ninh mới nói một câu “Viết xong rồi.” Tay Văn Dụ liền trượt đến eo cô, hai tay khép lại, xoa nắn một phen. Kỷ An Ninh lập tức biết anh muốn làm gì. Có lòng muốn kháng cự, lại bị Văn Dụ trêu chọc như thế, cuối cùng vẫn không thoát được bàn đọc sách thô ráp. Lúc xuống được, ven bàn đọc sách đã bị mồ hôi vẽ ra hình dạng mật đào. Kỷ An Ninh che mắt. Văn Dụ muốn thử dưới tình huống không có bác sĩ, tự mình đột phá được tiết điểm kia. Nhưng cứ khi anh ôm Kỷ An Ninh chìm vào giấc ngủ, hết lần này tới lần khác đều ngủ rất yên ổn, một đêm không mộng. Đến hôm trước ngày hẹn, Văn Dụ lại đi gặp bác sĩ. Trải qua cân nhắc, anh đem tính huống này nói cho bác sĩ. “Ôm cô ấy liền ngủ rất yên ổn, không mơ thấy gì.” anh nói. Bác sĩ gật đầu nói: “Lo nghĩ của cậu vốn do cô ấy mà sinh ra, tình cảm giữa hai người hài hòa, ổn định, hiển nhiên là giúp giảm bớt lo âu trong tiềm thức.” Lời bác sĩ vẫn luôn rất khoa học, rất có sức thuyết phục. hiện tại Văn Dụ cũng coi như thành lập đủ cảm giác tín nhiệm với hắn. sự tin tưởng này đặc biệt quan trọng giữa bác sĩ và bệnh nhân, đặc biệt là với bác sĩ tâm lý và bệnh nhân. Cuối cùng Văn Dụ quyết định, muốn dưới sự trợ giúp của bác sĩ thử một chút. “Tôi muốn nhìn xem nếu có thể không tỉnh, liệu có thể tiếp tục giấc mộng này.” anh nói. Lần này vào mộng lại càng dễ. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy cầu thang, Văn Dụ liên nhập mộng. anh ngẩng đầu một cái, liền thấy Kỷ An Ninh đang chân trần, liều mạng chạy lên trên. Bộ dạng cô làm anh không đành lòng nhìn. Có chút do dự, ngay lúc cô biến mất ở khúc quanh cầu thang, theo sát là mấy người đàn ông đang đuổi theo. “cô ta ở phía trên!” Bọn họ kêu. Bọn họ xuyên qua thân thể Văn Dụ, đuổi theo Kỷ An Ninh. Văn Dụ nắm chặt tay, đi theo. Đám đàn ông lúc lên sân thượng, phát hiện chỉ có một cái cửa ra vào, liền không vội mà tìm cô, bọn họ gọi điện cho Triệu Thần, chờ Triệu Thần đi lên. Văn Dụ lại biết Kỷ An Ninh đang trốn ở đâu. anh xuyên qua thân thể bọn họ, đi về hướng đó. anh đi theo con đường của Triệu Thần, lúc tới nơi đó, tự nhiên mà làm như Triệu Thần, quay đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt Kỷ An Ninh. Như con thú bị nhốt, hơi đỏ nhưng không từ bỏ. cô cắn môi thật chặt, ngưng thở, nắm chặt mũi khoan đến nỗi ngón tay trắng bệch. cô không luyện qua cận chiến hay kickboxing, nhưng cả người cô đều căng thẳng, vận sức chờ phát động, hoàn toàn là do bản năng sinh tồn thúc đẩy. An Ninh của anh! Khi Văn Dụ lắc đầu, chợt thấy sắc mặt Kỷ An Ninh đột nhiên thay đổi, cái mũi khoan thép kia bỗng nhiên ném về phía anh. Từ nhỏ đã luyện kickboxing, Văn Dụ phản ứng cực nhanh, lùi về sau một bước, lộ ra thân thể Triệu Thần. Triệu Thần tới đây, hắn đứng ngay chỗ Văn Dụ đứng, thân thể hai người chồng lên nhau. Mũi khoan thép kia phảng phất như vung mạnh vào mặt Văn Dụ. Văn Dụ lùi hẳn một bước rồi đứng vững, nhìn thế giới này dừng lại. Người bất động, máu ngừng bay. Văn Dụ biết, đây chính là điểm mấu chốt. Mục đích nhập mộng lần này của anh là vì để tiếp tục giấc mộng này. Nhưng Văn Dụ lúc này, lòng bàn tay ẩm ướt, tim đập rộn lên, trên trán đều là mồ hôi lạnh. anh rõ ràng cảm giác được, nếu như tiếp tục, nhất định sẽ xảy ra chuyện mà anh không muốn thấy. anh đã chuẩn bị đầy đủ tư tưởng mới nhập mộng, không ngờ vẫn kháng cự như vậy, không trách được anh đều tỉnh lại vào lúc này. Nhưng giọng bác sĩ vẫn vang lên bên tai anh, hắn nói: “Nếu muốn biết rốt cuộc tiềm thức muốn nói cho cậu cái gì, chỉ có thể tìm kiếm trong mơ.” Lòng bàn tay Văn Dụ vẫn luôn đổ mồ hôi, anh nắm chặt tay, nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Sau đó, đột ngột mở mắt Tất cả đều động! Đồng thời cảnh tượng vốn luôn yên lặng, lúc này như được bấm nút âm lượng, đột nhiên hiện lên âm thanh như bình thường. Văn Dụ lập tức nghe được âm thanh xe cộ trên đường, nghe được chỗ nào đó dưới lầu phát nhạc. Tiếng kêu vang nhất bên tai là tiếng Triệu Thần kêu gào thảm thiết. hắn gào thảm rồi ngã về phía sau. Kỷ An Ninh nhảy qua hắn, bỗng nhiên xuyên qua thân thể Văn Dụ. Văn Dụ quay người, nhìn Kỷ An Ninh định phóng về phía cầu thang, lại bị người của Triệu Thần ấn trên mặt đất. Người con gái của anh mang ý đồ phản kháng, trời sinh quật cường, sao có thể dễ dàng từ bỏ. anh thấy cô cầm nửa cục gạch trên mặt đất, trở tay liền đập vào mặt một tên bảo vệ. Giống tính cô thật! Cuối cùng, cô dưới sự vây bắt của đám đàn ông, hết đường trốn chạy, phải nhảy lên lan can công trình kiến trúc. “Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!” cô khàn giọng kêu. Trong tay cô chỉ có nửa cục gạch, phía sau cô là ba mươi mấy tầng lầu trời cao. Trước mặt cô là một đám đàn ông đầy ác ý. cô phải làm sao? cô có thể làm sao? Trái tim Văn Dụ như bị bóp nghẹt. Nhưng anh biết đây là mộng, những người này đều là hư ảo, bọn họ có thể xuyên qua thân thể của anh. Trong giấc mộng này, anh căn bản không có cách nào giúp Kỷ An Ninh. Thế là Văn Dụ trơ mắt nhìn mấy tên đàn ông tới gần, Kỷ An Ninh hoảng sợ vội lùi về sau một bước. Văn Dụ vẫn đưa tay ra. Nhưng đôi tay anh đối với Kỷ An Ninh mà nói, chỉ là một ảo ảnh. Hoặc Kỷ An Ninh đối với Văn Dụ mà nói, chỉ là hư ảnh. anh cái gì cũng không ngăn được. Kỷ An Ninh đạp một bước vào không trung, hướng về sau rơi xuống. Văn Dụ không chút nghĩ ngợi, nhảy ra ngoài theo, đưa tay về phía cô. Sau đó, anh tỉnh. Bác sĩ vẫn ngồi bên giường, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát người bệnh một chút. Nếu như tới thời gian, người bệnh vẫn chưa tỉnh, hắn sẽ rung chuông, đưa người bệnh ra khỏi sự thôi miên. hắn ngẩng đầu nhìn Văn Dụ một chút, nhìn dưới mí mắt anh, tròng mắt chuyển động rất nhanh, đây là biểu hiện do vỏ não vận động kịch liệt. hắn nhìn thoáng qua máy bấm giờ, thời gian người bệnh nhập mộng lần này, đã vượt qua thời gian lần trước bị đánh thức lẫn lần tự động tỉnh lại trước đó. hắn thấy anh có vẻ không muốn tỉnh lại, liền cúi đầu tiếp tục ghi chép vào sổ. Mới viết được hai bút, người bệnh trên giường bỗng ngồi bật dậy. Bác sĩ hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt. Đen như mực, đỏ rực như máu. Như muốn giết người. P/s: nhận xét xem Văn Dụ rốt cuộc có phải trọng sinh hay không?