Editor: tiểu mao “Bà ngoại đâu rồi?” Văn Dụ nhìn thử, hỏi. “Bà đang ngủ trong phòng, em để bà bọc máy điều trị giãn tĩnh mạch.” Kỷ An Ninh nói. “Ổ điện ở đâu?” Văn Dụ nhìn bốn phía. Kỷ An Ninh chỉ chỗ cho anh, anh đem máy lọc không khí dời đến đó, cắm điện. Đứng thẳng, khoanh cánh tay nghe mấy lọc khí kêu. “anh ngồi đi.” Kỷ An Ninh chỉ ghế sô pha nói, “Đợi em dọn bếp rồi cùng qua trường.” Bây giờ cô có nhiều thời gian rảnh, thi thoảng cũng tới câu lạc bộ kickboxing tham gia huấn luyện, nhưng thứ hai là thời gian tập luyện cố định của cô, đây là thói quen. “đi cái gì nữa, em không thấy tin nhắn trên wechat à?” Văn Dụ nói, “Hôm nay gió lớn cấp bảy, không ai muốn bò ra khỏi ổ đâu, đang quấn chăn trong ký túc xá hết rồi, Trần Hạo thông báo trong nhóm hôm nay nghỉ tập.” “Hả? Bận suốt nên em không xem điện thoại.” Kỷ An Ninh đứng trong phòng bếp nói. Văn Dụ đi qua, dựa cửa phòng bếp, nhìn cô bận rộn. Đèn trên trấn bếp có vẻ đã dùng lâu, vòng sáng không tỏa hết cỡ, dây tóc bị đen. Kỷ An Ninh đeo một cái tạp dề được tặng miễn phí của hãng nào đó, động tác thành thạo, tẩy rửa chén đĩa. cô buộc tóc lại thành một cục, tay áo kéo cao, lộ hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn. Dây tạp dề buộc sau lưng phía eo, siết lấy vòng eo tinh tế, chính là thứ Văn Dụ yêu nhất. Trong nhà Văn Dụ có dì vừa làm đầu bếp vừa làm nhân viên quét dọn kiêm người chiếu cố việc sinh hoạt hàng ngày, mỗi ngày Trình Liên ở nhà đều vô cùng tinh xảo, trong phòng làm việc thì chính là nữ cường nhân, là một bà chủ. Trong nhận thức của anh về cuộc sống, cái thân phận vợ với làm việc nhà cho tới giờ chả dính líu quái gì đến nhau. Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ Kỷ An Ninh đeo tạp dề làm việc, căn bản Văn Dụ chả buồn liên tưởng tới cái gì mà ôn nhu uyển chuyển hay hình tượng hiền thê lương mẫu ấm ấp gì sấc. Giờ đầy đầu anh là hình ảnh phòng bếp play. Dưới tạp dề tinh xảo đương nhiên là không mặc gì cả. Ôm để trên bệ bếp, đôi chân mảnh khảnh tách ra, vòng eo tuyết trắng khẽ cong lên. Kệ chén bát không ngừng lắc lư va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy có quy luật... Những hình ảnh này hiện lên trong đầu, yết hầu Văn Dụ bỗng nhúc nhích một cái, đi vào phòng bếp, một bước đi qua cửa, đi tới túm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kỷ An Ninh, thân thế dán sát lại. Văn Dụ vừa bắt đầu, Kỷ An Ninh liền biết anh đang nghĩ cái gì, cô thấy vô cùng bất lực. Trong thân thể Văn Dụ như chứa một ngọn núi lửa, một ngón núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ...còn thêm tùy chỗ! Cho nên cô chỉ có thể khống chế được thời gian và không gian ở cùng anh, không cho anh cơ hội. Ai biết tự nhiên hôm nay anh lại mò tới cửa. “Đừng làm rộn, bà ngoại đang ở đây!” cô nhỏ giọng quát anh. “Bà ngoại đang ở trong phòng ngủ, mà giờ bà cũng đâu động được phải không?” Văn Dụ cười xấu xa, cúi đầu hôn cái gáy tuyết trắng của Kỷ An Ninh. Từ bên tai đến gáy Kỷ An Ninh lập tức hiện lên một mảng da gà thật mỏng, đây là khu vực mẫn cảm của cô. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com) cô không khống chế được phản ứng của cơ thể làm Văn Dụ lập tức cứng hơn. anh cười khẽ bên tai cô, nhẹ nhàng cắn cổ. Ở chung mấy tháng, Văn Dụ đã biết làm sao trêu chọc Kỷ An Ninh. Quả nhiên hô hấp Kỷ An Ninh loạn mất hai nhịp, thân thể khẽ run, hướng về trước tránh né. Mùa đông nên cô mặc dày, Văn Dụ đè lên để cô có thể cảm nhận được độ cứng của mình. “Em tránh cái gì! không được tránh!” anh cắn lỗ tai cô phàn nàn. Hormone của mình Văn Dụ cũng đủ lấp đầy cái phòng bếp chật hẹp này rồi. “Đừng làm rộn, yên nào!” Đầu lưỡi của anh chui vào tai cô, thanh âm cô run run, “Em, em có chuyện muốn nói với anh.” Văn Dụ ngậm lấy vành tai của cô, hàm hồ nói: “Em nói đi.” Dưới tình huống này nói làm sao nổi! Kỷ An Ninh vội vàng lau khô tay, tách cánh tay anh ra: “anh buông em ra trước đã.” Văn Dụ mặt dày: “không thả. anh đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy đấy, em lại muốn anh phải kìm nén suốt à?” Kỷ An Ninh: “Văn Dụ!” Văn Dụ càng mặt dày hơn: “Kêu lớn hơn chút đi.” Kỷ An Ninh bực mình, nhưng ở chung cũng đã mấy tháng, biết Văn Dụ đối với cô chỉ ăn mềm không ăn cứng. cô hạ thấp giọng nói: “thật đấy, anh đừng làm loạn nữa, tí nữa bà gọi em, em không nghe thấy mất.” “nói mò.” Văn Dụ nói, “Lúc nãy bà ho khan một tiếng anh còn nghe rõ.” Loại phòng ở cũ như thế này, tường ngăn cách mỏng như giấy, cách âm cực kì kém. Kỷ An Ninh không vùng vẫy, nhỏ giọng nói: “Xin anh đấy...” Văn Dụ đối với Kỷ An Ninh đúng là chỉ thích ăn mềm. cô hạ thấp thái độ như thế này, mềm giọng muốn nhờ, anh liền mềm lòng, nhưng không bỏ được vẫn tiếp tục ‘ức hiếp’ cô. Có thể do Văn Dụ không cam tâm, tâm tư chuyển một cái, kéo cô xoay người lại, cười xấu xa bắt lấy bàn tay cô: “Vậy em phải trấn an anh một chút...” Cái phòng bếp nhỏ như thế, hai người đều quay người rất khó khăn, bồn rửa bát lại chất đầy nồi bát và tạp vật, vốn không thể làm được gì. Văn Dụ muốn tay ngọc Kỷ An Ninh lao động một chút, giúp anh giải tỏa. Suy nghĩ thì tốt, hiện thực là...Lạnh thấu xương. “Ôi mẹ ơi! Sao tay em lạnh như băng thế?” Văn Dụ kinh ngạc, mấy suy nghĩ bỉ ổi trong đầu trong nháy mắt bay sạch. anh sờ một vòi nước, liền hiểu: Em dùng nước lạnh để rửa chén?” trên tường phòng bếp có treo máy nước nóng, chắc chắn là Kỷ An Ninh không nỡ dùng. anh vừa tức vừa đau lòng. Nhìn anh không phát tình nữa, Kỷ An Ninh mới thở mạnh một hơi, nói: “không sao đâu, em quen rồi.” “Quen cái gì mà quen!” Văn Dụ nổi giận, “Còn quen chịu khổ à?” trên đời này, đương nhiên có nhiều người quen chịu khổ, nhưng chắc Văn Dụ vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu được. Kỷ An Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, đang muốn nói gì đó, Văn Dụ vén áo lên, đem cái tay như hai tảng băng nhét vào trong áo mình. “Hít ——!" Dù cho Văn Dụ là một tên sắt thép cứng cỏi ở trên sàn đấu kêu cũng không kêu lấy một tiếng, cũng bị lạnh đến hít vào một hơi! Nhe răng trợn mắt. “Lạnh!” Kỷ An Ninh cuống quít muốn rút tay lại. “Đừng nhúc nhích!” Văn Dụ đè tay cô lại, kéo cô ôm sát vào ngực, ghìm chặt, “Coi như là băng hỏa lưỡng trọng thiên.” “?” Kỷ An Ninh hỏi, “Đó là cái gì?” “…” Văn Dụ nói, “Gần giống với băng hỏa dầu dứa.” “?” Kỷ An Ninh hỏi, “Đó lại là cái gì?” Văn Dụ im lặng một chút, thở dài: “Hôm nào dẫn em đi ăn thì biết.” “nói dối.” Kỷ An Ninh không tin, “Chắc chắn là mấy cái đen tối* gì đó, anh đừng tưởng em không biết.” *gốc là đồ vật màu vàng, kiểu như hoàng thư là sách đồi trụy ấy, mọi người hiểu mà. Văn Dụ cười đến chấn động lồng ngực: “một nửa là vàng…Á? không đúng! Dầu dứa cũng là màu vàng, mỡ bò là màu vàng ha ha ha ha ha!” Kỷ An Ninh chả thấy chỗ nào đáng cười, nhưng cô chắc chắn mình nói đúng. cô liền “Hừ” một tiếng. Tiếng ‘Hừ’ mềm mại, có chút hờn giận tiến vào trong tai Văn Dụ làm cả lòng anh đầy ngứa ngáy. Tiểu bảo bối An Ninh của anh, cho tới giờ cũng không biết bản thân trong lúc lơ đãng luốn rất quyến rũ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com) anh lại suy nghĩ linh tinh, cúi đầu cọ đỉnh đầu Kỷ An Ninh, dính nhớp nói: “Em dùng dầu gội gì vậy? Mùi thơm quá.” Kỷ An Ninh quyết tâm muốn phá hỏng bầu không khí mập mờ kiều diễm này, nói: “Là do lỗ mũi anh có vấn đề đấy.” Văn Dụ: “?” “rõ ràng cả phòng đầy mùi nước rửa chén.” Kỷ An Ninh nói. Văn Dụ có một trái tim kiên cường như sắt thép. anh kêu “Sách” một tiếng, biết là Kỷ An Ninh cố ý, không để ý đến hành vi sát phong cảnh này của cô, tự mình cúi đầu cọ cọ. Nhưng lúc này bầu không khí đã an toàn hơn. “Văn Dụ.” Kỷ An Ninh tựa đầu vào vai anh yên tĩnh hai giây, mở miệng hỏi: “Tiền Hạo Nhiên là bạn của anh à?” Văn Dụ dừng động tác lại, đứng thẳng, buông lỏng cánh tay đang ghìm Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh cuối cùng cũng có chút không gian độc lập, ngẩng đầu nhìn anh. Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Tôn Nhã Nhàn khoe khoang trước mặt em à?” Trong lòng anh nghi ngờ Tôn Nhã Nhàn đã nói gì đó, cố ý lừa dối Kỷ An Ninh làm cô hiểu lầm quan hệ giữa anh và cô ta. “không có.” Kỷ An Ninh phủ nhận, “Em thấy ảnh cô ấy đăng, trong bức sefile có một người nhìn rất quen mắt, em nhìn kỹ một chút, chắc là Lý Hách.” Lý Hách lớn tuổi hơn nhiều, rất chững chạc, khí độ bất phàm, làm người ta gặp rồi rất khó quên. Kỷ An Ninh vừa nhìn ảnh lập tức nhận ra hắn. Lý Hách là bạn Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên cũng ăn chơi với Lý Hách, Kỷ An Ninh vừa nghĩ liền hiểu. cô chỉ thấy kì lạ là Tiền Hạo Nhiên người có tiền lại còn là tinh anh tốt nghiệp Cambridge như vậy, nếu như kiếp trước Tôn Nhã Nhàn quen biết, tại sao tới giờ cũng chưa từng nghe qua. thì ra là thế. “Em đúng là rất nhạy bén.” Văn Dụ cười bóp mặt cô, nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, anh cười càng vui vẻ hơn, “Ghen rồi? Đừng có đoán mò. Đúng là anh dẫn Tôn Nhã Nhàn tới, nhưng anh không có quan hệ gì với cô ta.” Kỷ An Ninh hỏi: “Sao anh lại giới thiệu cậu ta với bạn của anh?” “cô ta làm phiền anh.” Văn Dụ lơ đễnh nói, “anh nghĩ cho dù dáng dấp của anh cũng không tệ cũng không thể làm cô ta si tình tới mức ấy, nói cho cùng không phải là muốn tiếp xúc với vòng cao hơn à? anh liền cho cô ta một cơ hội chứ sao. Cuối tuần mọi người vui chơi với nhau, anh liền dẫn cô ta tới. Sau đó cô ta liền vừa ý với người bạn này của anh.” Văn Dụ cho rằng cách giải thích này hợp tình hợp lý, cũng phù hợp với tác phong, tính cách của mình. Nhưng Kỷ An Ninh quan sát ánh mắt của anh, nói: “Em không tin.” Văn Dụ có chút không biết làm sao, hai tay chống tủ bát, hơi cúi người, vô cùng nghiêm túc nói: “Em phải tin anh, anh với cô ta không có gì cả.” Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, như muốn nhìn sâu bên trong là cái gì. “Em, không phải không tin anh với cậu ta,” cô nói, “Cho dù nhìn qua là anh đang giúp cậu ta.” Văn Dụ liền giật mình. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com) Kỷ An Ninh nói: “Em không tin, anh, có lòng tốt như thế.” Trong phòng bếp bỗng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Hồi lâu, Văn Dụ cúi người thấp hơn, trong mắt chỉ có Kỷ An Ninh. Bị bức bách dưới áp lực của anh, lưng Kỷ An Ninh dán vào tủ bát, không thể không nghiêng về đằng sau. “Giờ anh mới phát hiện. Em…” Khóe miệng Văn Dụ chậm rãi nhếch lên, lộ ra vòng cung cực kì vui sướng cười, “Sao lại hiểu anh như vậy nhỉ?” Kỷ An Ninh nhìn thẳng vào mắt anh. Tròng mắt của cô lạnh lẽo, trầm tĩnh, theo Văn Dụ mà nói thì đây là một phần độc đáo liễm diễm. Làm anh máu nóng sôi trào. anh không ngờ Kỷ An Ninh hiểu anh tận xương như thế. Nếu Kỷ An Ninh xem anh là một đại thiện nhân sống như Lôi Phong*, thì anh đúng là vô cùng đau đầu. cô biết anh là người như thế nào, làm lỗ chân lông cả người anh đều thư sướng. *Lôi Phong là một chiến sĩ của quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Kỷ An Ninh buồn buồn nói: “anh vốn chẳng phải người tốt lành gì.” Đây là lời nói thật. Văn Dụ bật cười, hôn nhẹ lên môi mềm của cô: “Đúng, anh là người xấu, người xấu như anh chuyên đi ăn mấy cô bé tốt như em.” Kỷ An Ninh trợn mắt một lát, ngước mắt hỏi anh: “Văn Dụ, rốt cuộc anh muốn làm gì với Tôn Nhã Nhàn.” “không làm gì cả.” Văn Dụ nhún nhún vai, “anh chỉ mang cô ta tới buổi tụ họp bạn bè thôi.” Kỷ An Ninh có chút khó khăn hỏi: “Bạn bè của anh đang chơi đùa với cậu ta sao?” Khóe miệng Văn Dụ mỉm cười nói: “Ai mà biết được.” Trả lời hờ hững, lại cực kì không chịu trách nhiệm. Sống lưng Kỷ An Ninh lạnh toát. P/s: Thấy chưa, nam chính nhà người ta thấy gái rửa bát là nghĩ tới vợ hiền, với anh nhà thì méo liên quan gì, chỉ được cái t*ng trùng lên não là giỏi.