Editor: tiểu mao Mặt Hà Hướng Đông sưng như cái đầu heo, thứ ba không lên lớp. Chuyện tối thứ hai đó không chỉ có hai câu lạc bộ sinh viên chứng kiến, lúc đó trong quán đồ nướng còn một bàn khác cũng là sinh viên Hoa đại, mặt khác có vài vị khách lẻ tẻ cũng là sinh viên Hoa đại luôn. Tiệm này có vẻ chuyên buôn bán với Hoa đại. Tóm lại, nhiều người tận mắt chứng kiến, vậy nên đến thứ ba chuyện này đã truyền ra trong phạm vi nhỏ, đương nhiên chủ yếu là trong lớp Kỷ An Ninh. Mới sáng sớm, Kỷ An Ninh đã bị Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ kéo tới một góc, lặng lẽ hỏi cô: “Cậu có nghe nói không? Đêm qua Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn mà đánh Hà Hướng Đông, chuyện gì đang xảy ra vậy? anh ta với Tôn Nhã Nhàn...?” Kỷ An Ninh kinh ngạc. Đêm qua Văn Dụ chỉ nói lớp anh có một người nói xấu một nữ sinh, Văn Dụ không biết tên Hà Hướng Đông là gì nên không có nói. Về phần Tôn Nhã Nhàn, tự bản thân anh cảm thấy việc mình đánh Hà Hướng Đông chả liên quan quái gì đến cô ta nên căn bản không nhắc tới. Sau đó anh hầm hừ đi về*. Buổi tối lúc ngủ Kỷ An Ninh còn suy nghĩ xem là nam sinh nào nói nữ sinh nào trong lớp? *cái khúc này là ở chương trước anh hỏi chị, thằng nào khiến chị bị nói xấu, chị không nói, chỉ bảo đã tha thứ nên tức quá bỏ về. Kỷ An Ninh lại không ngờ tới lại là Hà Hướng Đông và Tôn Nhã Nhàn. Theo hiểu biết của cô, hai người kia phải là “một đám’ mới đúng. “Hôm qua anh ấy có nói đánh người nhưng lại không nói là ai.” Kỷ An Ninh nói. Nghe cô nói rằng Văn Dụ đã nói cho cô biết, Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ mới thoáng yên tâm. không thể trách mấy cô nhạy cảm được, thật ra là đêm qua có người tới ký túc xá bọn cô buôn chuyện, chuyện này đã bị bóp méo thành “Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn tranh giành tình cảm, đánh người theo đuổi Tôn Nhã Nhàn”. Về phần Tôn Khải, bị mọi người hoa hoa lệ lệ làm ngơ. Cái này chỉ trách thanh danh Văn Dụ quá vang dội, đẹp trai nhiều tiền lại là con nhà giàu tai tiếng, còn tai tiếng hơn cả mấy nam sinh bạo lực bình thường. “anh ấy nói,” Kỷ An Ninh nói, “Nghe thấy một nam sinh lớp mình nói xấu sau lưng bạn nữ kia, nói người ta hám giàu, anh ấy thấy khó nghe nên quay ra dạy dỗ đối phương.” Kỷ An Ninh cũng chỉ biết từng đó. “Nếu như là Hà Hướng Đông...” Bạch Lộ cười giễu nói, “Vậy đúng là có chút giống với chuyện mà cậu ta có thể làm. Hôm qua không phải cậu ta châm chọc Tôn Nhã Nhàn hay sao? Người này đúng là đồ miệng tiện.” Mạnh Hân Vũ không lên tiếng. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com) Hà Hướng Đông mặc dù miệng tiện. Nhưng Mạnh Hân Vũ lại cảm thấy mấy lời hôm qua hắn ta mỉa mai Tôn Nhã Nhàn cũng không phải không có lý. Tôn Nhã Nhàn nói người tốt nghiệp Cambridge đang theo đuổi cô ta, nhưng cô ta cho tới bây giờ chưa từng nói cô ta đang tiếp nhận sự theo đuổi của đối phương, vậy mà cứ ậm à ậm ờ nhận cái túi mấy vạn tệ, nhìn từ mặt đạo đức của Mạnh Hân Vũ thì luôn cảm thấy không dễ chịu. cô nàng cũng không phải là kiểu người cứng ngắc đến mức cho rằng con gái không được nhận dù chỉ là một cây trâm từ người theo đuổi, nhưng mấy vạn tệ quả thực làm cô nàng phải hít vào một hơi lớn. Chuyện này đương nhiên cũng truyền vào tai người trong cuộc là Tôn Nhã Nhàn. cô ta trước tiên là kinh sợ, sau đó giận rồi lại thấy vui mừng. Kinh ngạc vì không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tức giận Hà Hướng Đông dám chửi bới sau lưng cô ta, cuối cùng nghe nói Văn Dụ giận dữ vì hồng nhan, chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng cô ta, cả buổi sáng đều tâm thần không yên, bài học nghe không vào. Trong những nam nữ thiếu niên mười tám tuổi, Tôn Nhã Nhàn là số ít những người có hoạch định rõ ràng cho tương lai. Kỷ An Ninh là mơ màng chọn chuyên ngành, Tôn Nhã Nhàn là dựa theo trình độ của bản thân mà chọn lựa kĩ càng. cô ta không tốt mấy môn tự nhiên, toán học với suy luận cũng không giỏi lắm, nhưng cô ta lại có ưu thế lớn nhất là gương mặt xinh đẹp, giỏi ăn nói với mấy chuyện giao tiếp. Gia đình cô ta có thể nói là ấm no nhưng chưa được xem là sung túc, nhiều lắm cũng chỉ là thường thường bậc trung. Thành tích cô ta cũng không tệ lắm, thuộc về kiểu vất vả phấn đấu một chút cũng có thể thi đỗ trường trọng điểm, nhưng chắc chắn không phải loại thiên tài học bá kia. Tính cách cô ta cực giỏi về khoản luồn cúi, biết năng lực học tập của bản thân không đủ để giúp đỡ bản thân vượt qua giai cấp, trong nội tâm có ta luôn ẩn ẩn ý nghĩ dựa vào nhan sắc của bản thân để gia tăng lợi thế. Chỉ là lúc trước, hoàn cảnh đơn giản, ý tưởng này vẫn còn mơ hồ. Lên đại học gặp được Văn Dụ, ý nghĩ đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng. Tiền Hạo Nhiên theo đuổi cô ta, cô ta cũng không phải không rung động. hắn ta tặng cho cô ta túi xách, cô ta lớn đến chừng này mới nhận được món quà giá trị như vậy. Đồ mấy chàng trai kia tặng so ra thì đều là mấy thứ vặt vãnh. Nhưng tóm lại thiếu nữ đang hoài xuân thì cho dù Tiền Hạo Nhiên có bằng cấp vẻ vang chói mắt cũng vẫn kém hơn Văn Dụ anh tuấn gợi cảm. Tôn Nhã Nhàn mặc dù không nhận tiền của Tiền Hạo Nhiên, nhưng cũng không cự tuyệt hắn hoàn toàn. Cứ vờn trước đã. Tôn Nhã Nhàn muốn nghỉ giữa tiết thì gọi cho Văn Dụ, vừa kêu hai tiếng liền bị cúp máy. Gọi lại vẫn là trạng thái “Đường dây bận”. Tôn Nhã Nhàn trước giờ chưa bị ai kéo vào danh sách đen nên nhất thời không nghĩ tới, đây là do Văn Dụ ngại phiền phức nên kéo cô ta vào danh sách đen. Tới tận khi cô ta nhắn tin wechat cho Văn Dụ, không thấy trả lời, nhấn lại thì xuất hiện “Văn Dụ yêu cầu nghiệm chứng bạn tốt, bạn chưa phải là bạn tốt của anh ấy (cô ấy), mời đưa ra yêu cầu nghiệm chứng bạn tốt, sau khi đối phương thông qua nghiệm chứng mới có thể nói chuyện phiếm.”, Tôn Nhã Nhàn ngốc ngốc một lúc mới phản ứng được Văn Dụ đã xóa cô ta. Nhưng mà, không phải... Vì bảo vệ cô ta nên mới đánh nhau với người ta một trận à? Tôn Nhã Nhàn hết cách đành phải nhắn tin wechat cho Tôn Khải. Tôn Khải gọi cô trưa nay đến cửa tây nhà ăn chờ hắn. Tôn Khải trước kia vẫn luôn cung cấp thông tin Văn Dụ cho cô ta, Tôn Nhã Nhàn cứ tưởng rằng Văn Dụ đến lúc đó sẽ ở chỗ ấy. Nên buổi trưa tan học vô cùng vui mừng đi tới đó. Nhưng tới chỗ nhìn quanh chỉ thấy Tôn Khải, nào thấy bóng Văn Dụ đâu. Kỷ An Ninh cùng Mạnh Hân Vũ tới nhà ăn chậm một bước, vừa hay gặp phải cảnh Tôn Khải thổ lộ với Tôn Nhã Nhàn bị từ chối. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com) Tôn Nhã Nhàn vô cùng khó chịu nói: “Tại sao lại đánh nhau, không thể nói đạo lý được à? Người ta nói em thì anh phản bác lại là được, sao lại động tay đánh người.” Lý do thoái thác chưa chắc nhắm vào việc của bản thân, nhưng khó chịu thì khẳng định là thật. Vừa mới biết nghe sai về tin đồn, trong chuyện đánh nhau kia người động thủ nhiều nhất lại là Tôn Khải, cô ta thất vọng cũng có thể hiểu. Tôn Khải thất vọng không cần nghĩ cũng biết. Ngay cả cơm hắn ta cũng không ăn, mấy người Kỷ An Ninh cứ thế trơ mắt nhìn hắn ta bỏ chạy. Sau đó nhìn Tôn Nhã Nhàn vác vẻ ngọt ngào trong lòng đi tìm Văn Dụ. Trong nhà ăn nhiều người làm người ta hoa cả mắt, thế mà Văn Dụ lại có thể bị cô ta tìm thấy giữa biển người. Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ hoài nghi có khi nào trên người cô ta gắn “Radar Văn Dụ” không nhỉ. “Có muốn...lại gần một chút không?” trong mắt Bạch Lộ hiền lên tia sáng hóng chuyện, hiển nhiên là tâm tình nhộn nhạo, rất muốn lại gần nghe xem Tôn Nhã Nhàn nói gì với Văn Dụ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thổ lộ tại hiện trường à? Ai nha, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng! Nếu các cô muốn qua thật ra vẫn có thể rất quang minh chính đại. Bạch Lộ là bạn gái Trần Hạo, Kỷ An Ninh (khả năng) là bạn gái Văn Dụ. Mạnh Hân Vũ ở cùng ký túc xá với Bạch Lộ, mấy người trong ký túc xá bọn cô trước đó còn từng có quan hệ hữu nghị với ký túc xá Trần Hạo, ngoại trừ Văn Dụ và Tôn Khải, nam sinh còn lại kia cũng quen biết với mấy cô. nói thế nào cũng đều đầy đủ danh nghĩa hơn Tôn Nhã Nhàn. Sở dĩ Bạch Lộ phải hỏi câu này vì đang chưng cầu ý kiến Kỷ An Ninh. Dù sao lấy tình hình trước mắt là Tôn Nhã Nhàn đang nói chuyện với Văn Dụ thì Kỷ An Ninh cũng coi là đương sự. Mạnh Hân Vũ cũng nhìn về Kỷ An Ninh. Bước chân Kỷ An Ninh dừng trong chốc lát. cô cách dòng người như nước chảy nhìn chăm chú về phía bên kia. Tôn Nhã Nhàn đang nói chuyện với Văn Dụ, biểu hiện của Văn Dụ không được gọi là tốt. Bản thân cô ta cũng quá quen với kiểu này nên không thèm để ý đến biểu hiện của anh. Kỷ An Ninh có ký ức khắc sâu về độ ác miệng của Văn Dụ. Ở kiếp trước, nếu như ba người đồng thời gặp nhau, mà Tôn Nhã Nhàn lại chạy tới nói chuyện với Văn Dụ, bình thường Kỷ An Ninh đều chọn quay người tránh đi. Đôi khi Văn Dụ làm người ta thấy rất khó chịu. Thậm chí đối với Kỷ An Ninh đều là kiểu này, càng không nói đến việc anh vốn không để tâm tới Tôn Nhã Nhàn. Ít nhất mà nói thì anh là một đại thiếu gia nhà giàu, tính tình còn lớn lối hơn so với người bình thường. Được xưng tụng là tùy tiện, yêu bản thân. Kỷ An Ninh nâng chân, đi về hướng kia. Bạch Lộ kinh hỉ, dắt Mạnh Hân Vũ đuổi theo. Tôn Nhã Nhàn lại đang khó xử. Mặc dù biết người chủ lực trong chuyện đánh nhau đêm qua là Tôn Khải, nhưng đúng ra là do Văn Dụ khởi đầu, Văn Dụ sau đó còn cảnh cáo Hà Hướng Đông, cái này không đồn sai. Cho nên Tôn Nhã Nhàn vẫn đến tìm Văn Dụ. Thoải mái nói cảm ơn, tỏ vẻ một chút rằng mình uất ức vì bị người ta hãm hại sau lưng, lại biểu hiện một chút mình kiên cường không sợ bị nói xấu. Nghĩ rất tốt rồi, ai ngờ Văn Dụ lại nói: “A, hóa ra là nói em à?” “không liên quan đến em, anh không nghe rõ hắn ta đang nói chuyện về người nào, chỉ thấy khó nghe thôi.” anh hờ hững nói, “Em cũng không cần cảm ơn anh, đi cảm ơn Tôn Khải đi, đúng rồi, em có thấy cậu ta đâu không?” Tôn Nhã Nhàn tính ba bước, mới chỉ bước được một bước, hai bước sau không biết đi kiểu gì, chỉ có thể nói: “Lúc nãy có gặp.” Văn Dụ trực tiếp hỏi: “Cậu ấy thổ lộ à?” Tôn Nhã Nhàn không biết ứng đối thế nào. Trước khi Tôn Khải thổ lộ đã báo trước với nhóm chat trong ký túc xá. Văn Dụ rất chướng mắt chiêu này của hắn. không phải đây là mượn đạo nghĩa “Vợ bạn không được lừa gạt” để buộc anh buông tha Tôn Nhã Nhàn sao? Nhưng mà mẹ nó anh căn bản không thèm coi trọng Tôn Nhã Nhàn. thật sự là không có ý nghĩa. Sau khi mua cơm về, Trần Hạo và một nam sinh khác mới thấy tin nhắn trong nhóm, trên mặt đều hiện vẻ lúng túng. Văn Dụ mặc dù ngẫu nhiên mới ngủ lại ký túc xá, nhưng vẫn có quan hệ không tệ với bọn họ. Lúc này Tôn Khải lại ra thủ đoạn tầm thường như vậy, Trần Hạo có dự cảm, bầu không khí tốt đẹp trong ký túc xá lúc này sau này sợ là sẽ không còn nữa. “Xem ra là thổ lộ rồi.” Văn Dụ mỉm cười, “Chúc mừng hai người, sau này phải gọi em một tiếng chị dâu rồi.” Tôn Nhã Nhàn suýt nữa bị chọc tức tới ngất đi. “không phải, em...” cô ta sốt ruột muốn nói chuyện lại bị Văn Dụ đánh gãy. “Cái túi này không tệ, Hạo Nhiên mua cho?” Văn Dụ hỏi. Tôn Nhã Nhàn vừa nói được một chút liền mắc kẹt. thật ra trong lòng Tôn Nhã Nhàn cũng hiểu, trong lòng Văn Dụ, Tôn Khải khẳng định không được tính là gì, nhưng Tiền Hạo Nhiên khẳng định được tính là gì đó. Quả nhiên chuyện Tôn Khải cũng chỉ là Văn Dụ đang trêu Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt của anh dạo một vòng quanh cái túi của Tôn Nhã Nhàn liền nguội đi. “Là... Cuối tuần ra ngoài ăn cơm nên anh ấy tùy tiện mua thôi.” Tôn Nhã Nhàn cố chống đỡ muốn làm bộ bình thường. Nhưng chắc lúc này không đủ tự tin. Văn Dụ cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu như là Hạo Nhiên mà nói thì cũng nên gọi em một tiếng chị dâu.” Tôn Nhã Nhàn nhỏ giọng biện bạch: “không, em với anh ấy không phải...” “Nghĩ kĩ rồi hãy nói.” Văn Dụ lạnh lùng nói, “Trong hội này của chúng tôi cho tới giờ chỉ có chuyện chúng tôi đi chơi đùa người khác, không có chuyện người khác chơi đùa chúng tôi đâu.” “Bối cảnh trong nhà Hạo Nhiên ra sao, có biết rõ không?” “Nhìn thì dễ nói chuyện, nổi tiếng là khẩu phật tâm xà. Khuyên cô một câu này, đừng đắc tội hắn. Những người đắc tội với hắn đều không có kết cục tốt đẹp.” “Đều là người trưởng thành rồi không phải trẻ con nữa, nói chuyện, làm việc thế nào tự bản thân phải xem xét cho rõ vào.” Văn Dụ lãnh đạm nhìn Tôn Nhã Nhàn. Tôn Nhã Nhàn không tự chủ mà run sợ. Đó thật sự là Tiền Hạo Nhiên sao? Tiền Hạo Nhiên luôn cười tủm tỉm, chi tiền hào phóng kia sao? cô ta dường như có cảm giác, lời Văn Dụ nói có thể là thật. Đúng vào lúc này, Văn Dụ bỗng đưa mắt nhìn về phía sau cô ta, sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc: “Làm phiền nhường đường chút.” Tôn Nhã Nhàn bỗng quay đầu, người vừa nói sau lưng không phải Kỷ An Ninh? Thái độ Kỷ An Ninh bình thản lãnh đạm, cũng không bị ảnh hưởng gì. Mạnh Hân Vũ cũng không phải người thích náo nhiệt, cô nàng cũng không lên tiếng. Bạch Lộ trời sinh thích hóng chuyện, còn thêm không ưa Tôn Nhã Nhàn, cô nàng cười hì hì tới hỏi một câu: “đang nói gì thế?” Thái độ xem diễn không sợ đàì cao này cũng rõ ràng quá rồi. Cảm xúc Tôn Nhã Nhàn đang bị Văn Dụ áp chế lập tức bắn ngược lên, bỗng nhiên nổi giận. “Sao mấy người lại nghe lén người ta nói chuyện thế hả?” Sắc mắt cô ta rất khó coi, quay ra chỉ trích bạn nữ cùng lớp. “Cái gì gọi là nghe lén?” Bạch Lộ bất mãn nói. Tôn Nhã Nhàn cười lạnh: “không nghe trộm thì mấy người đứng sau lưng tôi làm gì?” Kỷ An Ninh nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói: “Cậu cản trở tôi ngồi vào chỗ.” Tôn Nhã Nhàn quay đầu. Văn Dụ nói: “Sao chậm thế?” anh vỗ vỗ vị trí không người ở bên cạnh.