Xem ra ngày hôm nay hắn không ăn thì nhất định không bỏ qua. Đào Tiểu Vi tiếp lấy chén rỗng, muốn đi lấy thêm, lại bị Nhan Hi kéo trở lại, đặt tại chỗ ngồi không cho động, "Để Thiên Sương làm, ngươi ngồi ăn đi." Ngồi ở bên cạnh hắn, như vậy không phải là càng thêm không được tự nhiên sao? Thế nhưng, chén cơm như ngọn núi nhỏ đã đưa đến trước mặt nàng, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chén cơm, chỉ ăn cơm trắng mà không gắp thức ăn. Nhan Hi trong trí nhớ liền hiện ra tiểu cô nương gắp đầy thức ăn rồi vùi đầu vào bát cơm, nhưng lại ăn rất ít, nhìn cách ăn của Đào Tiểu Vi cùng quá khứ giống nhau như đúc, sắc mặt trở nên càng thêm ôn nhu. Qua một hồi, Vương gia ăn xong cảm thấy rất mỹ mãn còn Đào Tiểu Vi ăn mà cảm thấy vô vị, vì nàng có gắp thức ăn nào đâu, thật không nhớ rõ là làm thế nào mà nàng ăn được như thế. "Vi vi, chúng ta đi ra ngoài một chút." Nhan Hi ưu nhã lau khóe môi, đề nghị. Đào Tiểu Vi muốn hít thở không thông, ra ngoài một chút? nàng còn chưa hết xấu hổ, hiện tại thầm nghĩ mau mau đưa hắn trở về nội viện, sau đó lập tức bò lên trên sàng ôm gối mà nằm ngủ a, đem cả ngày hôm nay trở thành một giấc mộng. Sau khi tỉnh lại, nàng sẽ nghĩ Nhan Hi còn đang viễn chinh trên chiến trường, không biết lúc nào mới có thể trở về. Điều đó không phải tốt hơn sao? Chí ít chuyện mất mặt ngày hôm nay đều là mộng, chỉ có một mình nàng biết, chỉ cần không suy nghĩ, hoàn toàn có thể quên đi. Rất hiển nhiên, tất cả không thể là mộng đẹp mà nàng muốn. Nhan Hi sẽ tìm cách cùng nàng lấy lại tình cảm như lúc trước. Hắn trời sinh là nhà mưu lược, am hiểu lối đánh tinh thần vào địch nhân nhất, hôm nay hắn đã quyết định phải nhanh một chút cùng Đào Tiểu Vi trở lại cảm giác quen thuộc như xưa, tất nhiên sẽ không cho nàng có cơ hội thở dốc. Từ trong tay Thiên Sương tiếp lấy áo choàng hồ cừu khoác trên vai Đào Tiểu Vi, Nhan Hi tự nhiên nắm tay nàng đi ra cửa. Đào Tiểu Vi trong lòng bàn tay lạnh ngắt, thậm chí lúc bị Nhan Hi nắm tay nhỏ bé phát run nhè nhẹ. Hắn thế nào có thể tự nhiên như vậy nắm tay nàng mà không có nữa điểm cảm giác bất an, mà hắn cũng ý thức được những cử động nhỏ này của nàng. Có lẽ, hắn căn bản là không để tâm mà trực tiếp bỏ qua.