Phía trên có ba chữ, là tên của y, Hoắc Vân Thâm. Phía dưới là một địa chỉ, viết là đại viện Hoắc gia Tây Kiều, sinh nhật là ngày mười một tháng chạp năm 1967.  1967, Sở Tuyên lẩm bẩm: “Bốn mươi chín tuổi, Hoắc Vân Thâm… Hoắc Vân Thâm?”  Tất cả lại khiến Sở Tuyên nhớ lại buổi trưa kia, cha Sở dẫn hắn đến gặp một người, cố ý nói ra bát tự của hắn, còn có Hoắc gia…  “Quan hệ giữa cậu và Hoắc gia như thế nào?”  Câu hỏi này lại thật lâu không được trả lời, Sở Tuyên hung hăng: “Ít lề mề, mau trả lời tôi!”  Cây bút kia lại đứng lên, trên cuốn sổ hiện lên hai chữ, huyết thống.  “A!” Sở Tuyên lộ vẻ khó coi mà cười lạnh, quả nhiên là như vậy, người cha tốt của hắn, ông ta biết mình đang làm gì sao? Sở Tuyên lập tức lấy điện thoại ra, gọi qua.  Bên kia rất ít khi nhận được điện thoại của Sở Tuyên, nhất thời trố mắt: “Sở Tuyên? Có chuyện gì vậy?”  “Hoắc gia cho ông bao nhiều tiền để mua tôi?” Sở Tuyên muốn một câu trả lời, đối với ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi “Ông có biết Hoắc gia muốn làm gì tôi hay không? Bọn họ muốn mạng của tôi, ông có biết không?”  “…” Cha Sở úp mở: “Cái gì, mạng cái gì, con đang nói gì vậy?”  “Ngày sinh tháng đẻ của tôi là ông tiết lộ, ngoại trừ những thứ này ông còn làm gì nữa?”  “Không có, có phải con lầm rồi hay không, cha cũng không bắt buộc con, không phải nói không nhận liền không nhận rồi à…”  “Trộm áo ngủ của tôi.” Sở Tuyên chậm rãi nhớ tới mình luôn rất kỹ lưỡng trong chuyện đồ đạc, sẽ không để lộn cũng không ném loạn. Cái ngày không tìm thấy áo ngủ đó, chỉ có một người đi lên, người đó chính là cha của mình.  “Cha… cha trộm áo con làm gì, thiệt tình!” Cha Sở không thừa nhận, muốn tắt điện thoại: “Con có bệnh, cha không nói chuyện với con nữa.”  “Tôi chết tôi sẽ biến thành quỷ trả thù ông.” Trước khi ông ta tắt điện thoại Sở Tuyên nhanh chóng nói cho ông ta biết.  Đờ đẫn nói xong, điện thoại rơi xuống bên người cũng không để ý tới.  Hiện tại toàn bộ thế giới đều là bóng tối.  Đã sớm đã biết cha mình không hề có tình cảm với mình, nhưng mà, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù là người xa lạ, cũng không hại nhau như vậy đi?  “Ha ha ha…” Sở Tuyên vừa khóc vừa cười, ngã xuống giường phát tiết một trận, một lần nữa tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu chết như thế nào? Chuẩn bị để tôi chết lúc nào?”  Qua khoảng năm phút, Sở Tuyên đứng dậy nhìn sổ, thuận tiện kéo cái ghế ở trước bàn ngồi xuống.  “Chết cháy, là chuyện ngoài ý muốn hay là do người làm?” Hắn hờ hững hỏi: “Tôi đoán là do người làm, cho nên cậu mới biến thành lệ quỷ, cậu là chết bất đắc kỳ tử a.”  Bút bi dựng thẳng trên cuốn sổ, thật lâu không di chuyển.  “Tôi hỏi cậu tổng cộng hai câu, lúc nào cho tôi chết, cậu không trả lời có hai khả năng, một là cậu còn chưa nghĩ ra, hai chính là cậu cũng không rõ, không biết tôi có thể chết hay không.”  Trên sổ xuất hiện một chữ, đúng.  “Chết năm nào.”  Năm 1988, mùa Thu.  “Lúc chết chỉ mới 21 tuổi.” Đầu ngón tay Sở Tuyên, gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh: “Nói cách khác cậu đã chết hai mươi tám năm, vì cái gì không rời đi.”  Không cam lòng.  “Không cam lòng cái gì?” Sở Tuyên chớp mắt, nói: “Cậu không cam lòng sẽ tới tra tấn tôi, tôi hỏi cậu có tâm nguyện gì, có oan khuất gì, cậu lại không nói cho tôi biết.” Hắn cười so với khi khóc còn khó coi hơn: “Cậu không cam lòng, buồn cười quá, oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh cậu đi tìm kẻ thù của cậu đi, tới tìm tôi làm gì?”  Trong phòng an tĩnh một lúc lâu, không có động tĩnh của gió, tất cả đều hết sức im lặng.  Sở Tuyên cho là y rời đi rồi, cảm giác nghẹn khuất khó có thể diễn tả bằng lời.  Cảm thấy tất cả đều con mẹ nó không có ý nghĩa, cũng đột nhiên phát hiện, thì ra mình đối với người thân duy nhất trong thế giới này, vẫn luôn có chút hy vọng.  Vẫn luôn cho rằng tuy đối phương không gần gũi mình, nhưng trong lòng thủy chung đều có mình.  “…” Sở Tuyên siết tay thành nắm đấm chống bên miệng, cố gắng nhịn xuống vành mắt đỏ hồng, lơ đãng nghiêng mắt rồi lại nhìn thấy cây bút bi kia, đã viết một câu thật dài.  Cho dù anh có biết cha anh đưa anh đến bên cạnh tôi, vậy thì thế nào?  Sở Tuyên sững sờ hỏi lại: “Có ý tứ gì?”  Cây bút kia không di chuyển nữa.  Đợi rất lâu cũng không thấy động.  Lần này có thể là đi thật rồi. +++++++ Sáng hôm sau, Sở Tuyên điềm nhiên như không có việc gì mà đi làm, chỉ có hai quầng thâm đen dưới mắt chứng minh hai ngày này trải qua không được tốt.  “Bác sĩ Sở, chào buổi sáng.” Bạch Tuyết mặc trên người bộ trang phục mùa thu kiểu mới đi đến, màu lá vàng khiến toàn bộ văn phòng tràn ngập sắc thu.  Lại khiến Sở Tuyên nhớ tới mùa thu, là mùa mà con quỷ kia chết.  “Chào buổi sáng,” Yếu ớt nói, dáng tươi cười miễn cưỡng.  “Ơ, nhìn mặt mũi trắng bệch, tối hôm qua đụng phải quỷ?” Bạch Tuyết ngồi xuống vị trí của mình, thẳng thắn nói.  Sở Tuyên nghe thấy quỷ thì biến sắc, vẻ mặt giống như ăn phải ruồi, vừa buồn nôn vừa đau khổ: “Bác sĩ Bạch, đừng chế giễu tôi, kỳ thật cậu đã sớm biết…”  “Biết cái gì? Tôi nhưng lại không biết gì nha, cậu đừng nói oan cho tôi a, lỡ như tôi cũng bị quỷ quấn lên cũng không tốt.”  Đúng lúc này Lâm Phiền đi đến, nghe được một nửa: “Cái gì mà quỷ quấn, đang kể chuyện ma?” Cậu cười lớn, cầm trong tay hai ly nước ấm, một ly đặt lên bàn Sở Tuyên: “Uống đi, còn có, sắc mặt anh thật tệ, tối hôm qua đã làm gì, ngủ không ngon sao?”  “Cảm ơn cậu.” Sở Tuyên thở dài nói, không nói gì, những chuyện kia khó mà nói ra.  “Này, không có phần của tôi?” Bạch Tuyết vừa nhìn thật sự không có phần của mình, cảnh cáo Sở Tuyên: “Cậu tuyệt đối đừng uống a, sẽ gặp phiền phức.”  Sở Tuyên vừa định uống, môi gần như đụng đến ly, nghe thấy Bạch Tuyết nói vậy liền cứng cả người.  Bạch Tuyết vươn người cướp ly: “Như vậy là được rồi, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.”  “Này?” Lâm Phiền thấy thế, đưa ly kia của mình cho Sở Tuyên: “Vậy anh uống ly này đi.”  “Tôi không cần, vẫn là uống trà thôi.” Sở Tuyên phản ứng rất lớn mà từ chối, hắn không muốn Lâm Phiền bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giống như lời bác sĩ Bạch nói vậy, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.  “Làm sao vậy? Hai người là lạ.” Lâm Phiền nhìn Bạch Tuyết, cô gái kia chỉ lo uống phần của mình, mắt cũng không buồn giương lên.  Sở Tuyên cũng không nói chuyện, chờ sau khi bác sĩ Bạch đi ra ngoài, hắn đứng dậy đi theo.  Bạch Tuyết có lẽ biết hắn có lời muốn hỏi, cố ý dẫn hắn đến nơi vắng vẻ, dừng lại nói: “Cậu muốn hỏi gì? Tôi biết chỉ có hạn.”  “Cậu biết tôi gặp phải chuyện kỳ quái?” Sở Tuyên đứng sau lưng cô.  Bạch Tuyết quay đầu lại, trợn trắng mắt: “Đây không phải là nói nhảm ư, bằng không thì vì cái gì tôi giao số điện thoại của tên họ Từ cho cậu? Cậu tìm hắn sao, dựa theo lời tôi nói đi làm là được rồi, cuối cùng có thể may mắn hay không liền nhìn vào vận mệnh của chính cậu.” Buông tay: “Tìm tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không an ủi cậu, đây là vận mệnh của cậu.”  “Cậu cũng học Huyền thuật sao?” Sở Tuyên cảm thấy cô không giống như người bình thường.  “Tôi không phải, lai lịch của tôi cậu không cần hỏi, không cần thiết phải nói cho cậu biết.” Bạch Tuyết nhìn hắn trong chốc lát, có lẽ là thương hại hắn: “Được rồi, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, bên cạnh tôi cũng có một con quỷ, nhưng mà khác với cậu, quỷ của tôi là vô hại.”  Cô dứt lời, quay đi tiếp tục làm chuyện của mình.  “Như vậy phải thế nào mới có thể khiến quỷ trở nên vô hại?” Sở Tuyên ở phía sau hỏi vọng theo.  “Vậy phải xem bản lĩnh của chính cậu.” Bạch Tuyết cũng không quay đầu lại mà nói.  Nhịn đến buổi chiều tan tầm, Sở Tuyên ngồi xe đi tìm Từ đạo sĩ, mang theo cuốn sổ da màu đen đêm qua nói chuyện cùng quỷ.  Từ đạo sĩ cầm cuốn sổ lật qua lật lại mấy lần, lông mày chậm rãi buông lỏng: “Đã có những tài liệu này liền dễ làm rồi, nhưng mà cậu nói, y là người nhà của Hoắc gia thành Bắc? Cậu chắc chắn không sai chứ?” Từ đạo sĩ cũng có ít nhiều quan hệ tại thành phố này, anh lắc đầu nói không biết Hoắc gia có nhân vật tên Hoắc Vân Thâm này: “Nhìn tên y hẳn là hậu bối của Hoắc lão gia, dựa theo độ tuổi còn xếp trước Hoắc Vân Long. Chỉ nghe Hoắc Vân Long chính là anh cả của Hoắc gia, không nghe tới có người anh nào khác a.”  Sở Tuyên nói: “Những chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng y không có lý do nói dối.”  “Cái này cũng đúng.” Từ đạo sĩ nói: “Chúng ta nhất định phải đến đại viện Hoắc gia tại Tây Kiều một chuyến.”  “Gặp được y sao?” Hôm nay Sở Tuyên rất bình tĩnh, cùng với ngày hôm qua cứ như là hai người.  Từ đạo sĩ không biết tối hôm qua hắn đã trải qua cái gì, xem ra nói chuyện với quỷ một đêm, đã quên rồi?  “Anh nói y chỉ có hai ngày mười lăm mười sáu mới xuất hiện, thời gian còn lại, tôi đoán là trốn ở nơi mà y chết.”  “Khi nào đi?”  “Cái đó tất nhiên là phải tìm hiểu lúc đêm, nếu không để cho Hoắc gia biết, chúng ta đều không thu được kết quả tốt.” Từ đạo sĩ cũng là làm bằng mọi giá, loại chuyện vớ vẩn này cũng khiếp đảm kinh hồn, nếu bị Hoắc gia biết rõ cũng không phải dễ trêu như vậy.  Hai người thương lượng xong, tám giờ tối mai xuất phát.  Sở Tuyên về nhà lại chờ cả đêm, ngày hôm sau đi làm như thường lệ, chỉ là trong lòng băn khoăn lo lắng, cả ngày đều hiện ra vẻ không tập trung.  Thật vất vả mới đến tối, qua loa ăn xong liền thu dọn đồ đạc đi tìm Từ đạo sĩ.  Từ đạo sĩ cũng chuẩn bị một vài món, đồ nghề kiếm ăn, la bàn bát quái bút chu sa các loại. Anh còn dẫn theo một người tài xế, hai người cùng lái một chiếc xe đi cả đêm, hướng về Tây Kiều ngoại thành.  Xe dừng trước miếu Tây Kiều, chưa đến chín giờ tối.  Sở Tuyên lần đầu đến nơi này, nhìn người ở thưa thớt, gió lạnh từng trận, hắn không khỏi  có chút sợ hãi: “Anh Từ.” Vừa rồi Sở Tuyên mới biết được, thì ra Từ đạo sĩ đã hơn ba mươi tuổi rồi, lớn hơn mình mười mấy tuổi lận, vì thế liền gọi gã một tiếng anh Từ: “Anh đã tới nơi này chưa?”  “Chưa từng tới, chỉ nghe nói qua mà thôi.” Từ đạo sĩ là một người lành nghề, vừa nhìn địa thế cùng bố cục đã nói: “Đó là một tử huyệt, chỉ có vào chứ không ra, có đến mà không về.” Anh giải thích cho Sở Tuyên: “Chính là, người không thể nào ở trong loại địa phương này được, sẽ bị nơi này nuốt hết phúc khí cùng vận khí, nhẹ thì bệnh nhẹ đau ít không may mắn, nặng thì cửa nát nhà tan, đoạn tử tuyệt tôn.”  “Vậy tại sao còn có người ở?” Sở Tuyên liếc mắt qua, nhìn thấy không ít nhà cửa, đều là bộ dạng của gia đình giàu có.  “Bên đó tử khí nặng nề, cậu không thấy đều là nhà hoang sao?” Từ đạo sĩ vừa đi vừa nói: “Ba mươi, bốn mươi năm trước, nơi đây đã từng có thời kỳ huy hoàng, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối, chuyện ẩn trong đó rất khó nói rõ với cậu, bởi vì cậu là người ngoài nghề, tôi nói cậu cũng không hiểu.”  Sở Tuyên quả thật không hiểu, hắn đây gần nửa đời người không tiếp xúc với những thứ này. Nếu không phải đột nhiên gặp quỷ, chỉ sợ đời này cũng sẽ không có quan hệ với những thứ bí ẩn không lời giải thích này.  “Đã đến.” Từ đạo sĩ dẫn Sở Tuyên tới trước một cánh cổng lớn, ngẩng đầu nhìn lên một màu đen kịt.  Chỉ có hai sư tử đá trước cổng coi như thấy rõ, bộ dạng hung ác dữ tợn, khiến tim Sở Tuyên đập thình thịch, bắt đầu khẩn trương.  Rõ ràng lúc đi trên đường cũng còn tỉnh táo, nhưng hiện tại đứng ở chỗ này, tất cả những cảm giác không có, đột nhiên dâng lên.  Sở Tuyên lo lắng nói: “Anh Từ, chúng ta cứ đi vào như vậy có được không?” Hắn lo lắng ngược lại không phải mình, dù sao đã tiếp xúc nhiều lần như vậy, hắn ngược lại là lo lắng cho Từ đạo sĩ.  “Không có gì đâu, cậu quên tôi làm nghề gì rồi sao?” Từ đạo sĩ lắc đầu: “Tôi không thu phục được y, nhưng mà y cũng không làm gì được tôi. Huống chi hôm nay chúng ta tới đây, không phải vì gây chiến, mà là vì đàm phán.”  “Đàm phán?”  “Mạo hiểm ngược lại là có, tôi không biết tính tình của y như thế nào, tôi sợ sẽ kích thích đến y, sau đó gây bất lợi cho cậu.” Từ đạo sĩ sở dĩ dám đến đây, một là đã xem qua chữ viết của lệ quỷ kia, bất ngờ là một ác quỷ có lý trí, hai là, căn cứ vào miêu tả của Sở Tuyên, quỷ kia có chỗ cổ quái.  Về phần cổ quái ở đâu, Từ đạo sĩ nhất thời nói không ra, có lẽ tận mắt chứng kiến Sở Tuyên cùng quỷ kia đồng thời xuất hiện thì có thể rõ ràng.