“Chào?” Ánh mắt của Tần Phất Tiêu, ở trên người Sở Tuyên dò xét từ trên xuống dưới, ánh mắt chuyển một vòng, cuối cùng trở lại lên mặt Sở Tuyên. Y nhìn thấy là một người thanh niên trẻ tuổi năng động, nhiệt huyết đầy sức sống, toàn thân đều tỏa ra cảm giác mới lạ. Cùng với đám lão già bọn họ sinh sống tại quỷ vực mấy trăm năm, khác một trời một vực. “Quả thật rất tốt.” Quỷ vực đã thật lâu không có nguồn máu mới rồi, Tần Phất Tiêu cả ngày chỉ đối diện với mấy gương mặt già nua, đã muốn nhanh ói ra, y đẩy ra Lý Lục chặn trước mặt mình, đi đến trước mặt Sở Tuyên, nói: “Quỷ vực có quy củ của quỷ vực, cậu muốn an thân ở quỷ vực, liền đi theo tôi.” Sở Tuyên nhìn theo bóng lưng ra cửa của Tần Phất Tiêu, nháy mắt ra hiệu với Lý Lục, gia hỏa này là có địa vị gì? “Đi thôi đi thôi, đuổi cho kịp.” Lý Lục hạ giọng, kéo tay Sở Tuyên đi theo mình, một bên nhỏ giọng giải thích: “Đây là nghĩa đệ của vực chủ, bình thường vực chủ cũng không để ý sự tình không liên quan. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong quỷ vực, đều do Tiêu đại nhân quản lý.” “Thì ra là thế.” Là giữ chức tổng tài, Sở Tuyên gật gật đầu, âm thầm nhận thức. “Y mang chúng ta đi gặp vực chủ, chỉ là hình thức thôi. Kỳ thật gặp y là được rồi.” Tần Phất Tiêu, nhị bá chủ bên trong quỷ vực, tính cách lạnh lùng, tục xưng cao lãnh, nhưng cũng có người nói y muộn tao*… những tin tức này đối với Sở Tuyên không có ý nghĩa thực tế, hắn bên này chẳng qua là muốn an phận làm một tiểu thị dân bình thường mà thôi. (*Muộn tao: thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giầu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.) Ba người trước sau đi rời khỏi căn nhà đá chồng đá kia của Lý Lục, xuyên qua rừng cây chim hót hoa nở, khắp nơi là thực vật xanh biếc cùng quái thạch*, khiến cho người ta phảng phất như đang dấn thân vào khu rừng nguyên thủy kỳ huyễn. (*đá hình dạng kỳ lạ.) Sở Tuyên để ý phía dưới, con đường dưới chân chính là được lát bằng thanh thạch bản*, sạch sẽ mà tinh xảo. Kích thước dài rộng của mỗi thanh thạch bản, gần như là giống nhau, rồi lại nhìn không ra là làm bằng tay, chỉ cảm thấy tự nhiên* không tỳ vết, khéo léo vô cùng***. (*青石板 ( thanh thạch bản) một loại đá thương có màu xanh chấm trắng, được khai thác nhiều ở vùng Giang Tô. Người Trung Quốc thường dùng loại đá này để lát đường và đây được coi là một loại nguyên vật liêu rẻ, bền và tinh khiết.) (**nguyên văn “浑然天成  – hồn nhiên thiên thành” nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.) (***Nguyên văn 巧夺天工  xảo đoạt thiên công: chế tác tinh xảo còn hơn cả tự nhiên.) Một thanh thạch bản mà thôi, những chi tiết này đã đại biểu rất nhiều thứ. Địa điểm mà Tần Phất Tiêu dẫn bọn đến, cũng không khiến Sở Tuyên thất vọng, hắn nhìn thấy một công trình kiến trúc theo phong cách cổ xưa trang nhã, có thể nói là đạt đến đỉnh cao nghệ thuật. Không cần nghĩ nơi này chính là tòa nhà chính phủ của quỷ vực. Không có cổng, đi thẳng vào, xuyên qua một khuôn viên lộ thiên, đi vào khu vực thứ hai, bên trong mới có người qua lại. Sở Tuyên rất ngạc nhiên, lặng lẽ dùng khóe mắt để ý bọn họ. Phát hiện những người kia so với mình càng hiếu kỳ hơn, bọn họ vây xem một cách trắng trợn, quả thật chính là nhìn thẳng vào Sở Tuyên. Quỷ vực đã nhiều năm không có người mới, thân là nhân loại cũng giống như quỷ, đối với người mới tới tràn ngập hiếu kỳ. Mỗi lần xuất hiện một người mới, cũng đủ để quỷ vực xôn xao suốt cả tháng. “Đừng sợ, bọn họ chỉ nhìn mà thôi, sẽ không tùy tiện ra tay với cậu.” Lý Lục sợ Sở Tuyên da mặt mỏng, đặc biệt mở miệng trấn an hắn, nói: “Đây là điểm riêng của quỷ vực, cậu quen là tốt rồi, dù sao cậu đã có vợ, những thứ này đối với cậu mà nói cũng vô dụng.” Ông nói mà râu ria vểnh lên, bộ dạng dường như rất vui vẻ. “Những người kia phải thất vọng rồi, biết rõ cậu có vợ nhất định sẽ đấm ngực dậm chân, nửa đêm ngủ không yên.” “…” Sở Tuyên thức thời lựa chọn mỉm cười. Tần Phất Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của người thanh niên, dừng một chút, sau đó mới nói: “Đã đến.” Trước mặt y là một cánh cửa, Lý Lục đứng trước Sở Tuyên, trịnh trọng đẩy ra. Bên trong hương sắc cổ xưa, bố cục tinh xảo, có một người nằm trên ghế quý phi, trong tay cầm thẻ tre*. (*Trúc giản 竹简: thời xưa dùng để viết.) Nhìn thấy người đến, nhìn về phía bên này một cái, ánh mắt dợn nước. (*眸光潋灩 mâu quang liễm diễm: liễm diễm là sóng nước lóng lánh, để chỉ ánh mắt chớp động có thần thái.) Con ngươi kia đen như vậy, sau khi Sở Tuyên nhìn thẳng vào y một giây đồng hồ, lựa chọn cúi đầu xuống. “Vực chủ.” Tần Phất Tiêu tiến lên hai bước, cách cái ghế kia khoảng chừng hai mét, ngừng lại, sau đó quay người nhìn về phía sau. Phía sau y khoảng hơn một mét, chính là Sở Tuyên cùng Lý Lục. Lý Lục không phải lần đầu tiên gặp vực chủ, ông làm người luôn luôn tùy tiện, sảng khoái chắp tay chào hỏi: “Vực chủ.” Người nằm trên ghế dựa, ánh mắt xẹt qua người Lý Lục, cuối cùng rơi trên người Sở Tuyên: “Người như thế nào, vào được mắt Lý thúc?” Da đầu Sở Tuyên siết chặt, hơi ngẩng đầu lên, đi lên trước chào: “Chào vực chủ, tôi là Sở Tuyên, hôm nay vừa đến quỷ vực, sau này mong được chỉ giáo.” Hắn nói xong câu này, theo thói quen cúi thấp mặt, tai nghe được tiếng cười khẽ của vực chủ, cảm thấy rất ấm áp. “Được rồi, có Phất Tiêu chỉ giáo là được rồi, đi đi.” Chẳng qua là ra mắt, sau đó Tần Phất Tiêu dẫn bọn họ ra khỏi khuôn viên, đi qua lầu bên cạnh. Lúc này Sở Tuyên mới biết được, nơi vừa rồi chỉ là khu nhà riêng của chủ tịch, bên này mới chính là tòa nhà chính phủ. “Tới đây.” Đứng trong một đại sảnh rất có chất cảnh*, Sở Tuyên hết nhìn đông lại ngó tây đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Phất Tiêu, hắn vội vàng thu lại hiếu kỳ của mình, đi tới. (*Nguyên văn là 意境 ý cảnh: quan niệm nghệ thuật.) Trước mặt Tần Phất Tiêu, có một đầm nước sương trắng bốn phía, bên trong sương mù cuồn cuộn, rồi lại không thấy rõ cảnh tượng phía dưới sương mù. Y bất ngờ kéo tay Sở Tuyên, dùng móng tay cắt qua lòng bàn tay Sở Tuyên một cái, máu lập tức chảy ra. “…” Sở Tuyên hơi nhíu mày, bởi vì đau. “Chút khổ ấy mà cũng ăn không hết?” Tần Phất Tiêu lạnh nhạt nói, một bên dùng ngón tay ép lên miệng vết thương, thẳng đến khi nhìn thấy máu nhỏ xuống, một giọt hai giọt ba giọt, sau đó mới thả hắn. Sở Tuyên thật bất đắc dĩ, chính mình chẳng qua là nhíu mày một cái, cái đó rất bình thường được không nào? “Ai nha, Phất Tiêu huynh đệ, cậu đã quá lâu chưa ra bên ngoài rồi, cậu có chỗ không biết, hiện tại mạng người đắt hơn vàng. Cha đánh con, cũng bị báo quan đó! Gọi cái gì mà nhân quyền.” “Nhân quyền.” “A, không sai, nhân quyền.” Lý Lục gật đầu, tiếp tục nói chuyện với Tần Phất Tiêu: “Phất Tiêu huynh đệ, tiểu huynh đệ này của tôi mới tới, cậu sắp xếp cho cậu ta một chỗ tốt, cho cậu ta sau này làm phòng ở. Tốt nhất là gần tôi một chút, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Tần Phất Tiêu nghi hoặc nhìn ông vài lần, lại liếc nhìn Sở Tuyên, trong lòng yên lặng bàn tính một vài địa phương gần nơi ở của Lý Lục có thể sử dụng được. Cuối cùng nói ra: “Gần thì không có, cách chỗ ông ba cây số thì có một nơi, diện tích khoảng chừng một hai trăm, tốt là hai mặt được nước bao quanh, một phía là chỗ dựa, yên tĩnh thoải mái. Chỗ xấu là, giao với Khoảnh Sơn.” “A, Khoảnh Sơn không tốt lắm, cậu nghĩ xem có còn nơi khác hay không?” Lý Lục vội nói. “Không có, nơi khách cách ông rất xa, ngắn nhất là chín cây, nếu có thể tiếp nhận mà nói cũng được.” Tần Phất Tiêu nói. “Như vậy sao?” Lý Lục gãi gãi đầu rối rắm, Sở Tuyên không rõ tại sao ông ta lại rối rắm, nghi hoặc hỏi: “Khoảnh Sơn, không tốt sao? Vì sao vậy?” Tần Phất Tiêu cùng Lý Lục đồng thời nhìn hắn, biểu lộ của hai người không khác gì nhau, nghiêm mặt nói: “Bởi vì, chỗ đó ong bướm nhiều.” Khoảnh Sơn có ngàn vạn quỷ hoạt động, nếu Sở Tuyên vào trong đó, địa phương yên tĩnh chẳng mấy chốc biến thành phố xá sầm uất. Tuy rằng quỷ không dám đặt chân tới, nhưng có thể quanh quẩn ở gần đó, số lượng nhiều không tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng. “Tôi đề nghị hắn ở trong khuôn viên.”  Tần Phất Tiêu lạnh mặt nhắc nhở. “Nhưng mà cách chỗ tôi quá xa.” Lý Lục năn nỉ Tần Phất Tiêu: “Nếu không đổi lại chỗ cho tôi? Tôi cũng ở trong khuôn viên.” Tần Phất Tiêu lạnh lùng từ chối ông: “Không, mặt ông không hợp cách.” Cái thế giới nhìn mặt này, lại khiến Lý Lục lão thịt khô này tuyệt vọng, ông tỏ vẻ nhận lấy mười vạn tổn thương. Cuối cùng ông cắn răng một cái, thương lượng với Sở Tuyên: “Vậy cậu cứ ở Khoảnh Sơn đi, chỗ đó phong cảnh tốt, còn về quỷ thì không cần lo lắng, bọn họ không qua được, sẽ không ảnh hưởng đến cậu.” Sở Tuyên nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nghe theo lão tiên sinh.” Tần Phất Tiêu cau mày, hỏi lại hắn lần nữa: “Cậu chắc chắn chứ? Nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, chỗ ở chỉ có thể sắp xếp một lần, không được thay đổi.” “Ừ, tôi chắc chắn.” Sở Tuyên rất rõ ràng tâm tư của Lý Lục, hắn cũng là ôm tâm tình báo đáp, đương nhiên không muốn làm Lý Lục thất vọng, đồng ý. “Sở Tuyên cậu đừng sợ, những quỷ kia không dám vượt qua giới hạn, nếu có quỷ nào dám xông vào, lão Lý đây tuyệt không tha cho bọn chúng!” Lý Lục vỗ ngực cam đoan, chính là khiến Sở Tuyên đừng lo lắng, mảnh đất hắn chọn kia rất tốt. “Vâng.” Sở Tuyên mỉm cười, cả người lộ ra ấm áp. Từ khi đi vào quỷ vực, ngay cả hắn cũng cảm thấy bản thân biến hóa, tâm tình trở nên đặc biệt bình tĩnh, đã không còn cảm xúc dày vò cùng buồn phiền. “Đây là lệnh bài, cầm lấy đi tìm một quỷ quân tùy ý, để cho y giúp cậu điều động quỷ nô, mở đất xây nhà.” Ánh mắt Tần Phất Tiêu, khẽ đảo qua người Sở Tuyên. Sau khi giao lệnh bài cho Sở Tuyên, công việc của y đến đây là hoàn thành. “Được rồi, cảm ơn ngài Phất Tiêu đại nhân.” Sở Tuyên nhìn vào mắt Tần Phất Tiêu, trịnh trọng nói một lời cảm ơn. Không ai không thích loại người lịch sự ôn nhu, đặc biệt là bề ngoài được, tướng mạo thuận mắt. “Hừ.” Tần Phất Tiêu khẽ hừ, sau đó mới không hề uyển chuyển tiễn khách: “Tôi có việc bận, hai người đi từ từ.” “Được, không quấy rầy, sau này có rảnh, lại tới thăm Phất Tiêu đại nhân.” Sở Tuyên nói tạm biệt với y, cùng Lý Lục ra khỏi tòa nhà chính phủ, hắn tò mò hỏi: “Hết quy trình chưa?” Lý Lục gật đầu: “Đã xong.” Bằng không thì hắn còn muốn như thế nào nữa? “A, không có chào đón người mới đến gì gì đó à?” Sở Tuyên còn tưởng rằng, người hiếm như thế, mọi người sẽ mở tiệc nghênh đón người mới tới gì đó nha. “Nghênh đón người mới? Cậu nói là bày tiệc đãi khách chứ gì? Không có, quỷ vực không có loại quy củ này, tất cả mọi người đều bỏ qua, không có chuyện quan trọng căn bản sẽ không tụ tập một chỗ.” Lý Lục bấm đốt ngón tay tính toán một chút, nói: “Quỷ vực đã hơn trăm năm chưa từng xảy ra chuyện gì.” “Người ít như thế, sẽ bỏ qua tất cả hay sao? Chẳng lẽ bình thường không tụ tập một chỗ ăn một bữa cơm, uống chút rượu, hoặc là đánh bài?” Sở Tuyên không rõ kiểu cách xã giao giữa bọn họ, thời gian dài như vậy, lại nhàm chán như vậy, không tụ tập một chỗ giết thời gian như thế nào qua? “Cậu nghĩ nhiều quá, những người kia phần lớn là vào từ trăm năm trước, đều là loại người có chút tự phụ. Nóng nảy không hợp nhau, tụ tập một chỗ không ai phục ai,  dứt khoát ở xa một chút, nhắm mắt làm ngơ.” Khuôn viên lớn như thế, chừng trăm người chiếm cứ một chỗ, vẫn còn rất nhiều chỗ trống. “Được rồi, không giống như trong tưởng tượng của tôi.” Sở Tuyên còn tưởng rằng, mọi người bình thường sẽ có nhiều thời gian chơi đùa cùng nhau hơn. “Người hiền hòa dễ chịu như cậu, trong trăm người đó cũng tìm không ra năm người, còn lại đều là lão quái vật, cậu cũng không cần để ý những người kia, nhớ rõ nấu cơm cho tôi là được rồi.” “Cái đó thì đơn giản, chờ nhà tôi xây xong, làm một bộ đồ làm bếp, mỗi ngày làm món ngon cho ông ăn.” Sở Tuyên đột nhiên cau mày nói: “Nói đi cũng phải nói lại, trong này có mở quán rượu không?” Lý Lục cười lạnh: “A, quán rượu? quán cơm cũng không có.” Sở Tuyên giãn lông mày, không biết nghĩ tới cái gì, cười rộ lên: “Sau này sẽ có.” Hắn cầm lệnh bài, cùng Lý Lục đi tìm một vị quỷ quân, nói rõ mục đích đến. Vị quỷ quân kia thích mặc mã quái*, tính cách hào phóng, trực tiếp cho Sở Tuyên chọn ba mươi quỷ nô, mở đất làm nhà cho hắn. (*马褂. “Mã quái” cũng là một loại áo ngắn, đa phần dành cho đàn ông, lưu hành vào đời Thanh và thời Dân Quốc. Hình dáng lấy vạt đối xứng làm chính, rất ít loại vạt lớn hoặc vạt khuyết, dài chưa đến eo, phía dưới xẻ tà; tay áo có hai loại dài và ngắn, loại dài đến cổ tay, loại ngắn đến cùi chỏ. Miệng tay áo đa phần là ngang bằng nhau, thông thường được mặc ngoài “bào quái” 袍褂.) Sau khi chọn được quỷ nô, ánh mắt Sở Tuyên quét qua bọn họ một lượt, quay đầu lại nói với quỷ quân kia: “Vị quỷ quân này, xin hỏi dưới tay ngài có quỷ nào tên là Hoắc Vân Thâm không?” Vừa rồi hỏi Lý Lục, ông lại nói đã quên, không nhớ rõ là vị quỷ quân nào. “Thủ hạ của tôi không có ai tên đó, cậu muốn tìm, không bằng đi tìm quỷ vương, bọn họ biết hết tất cả quỷ trong quỷ vực, vừa hỏi sẽ biết.” Vị quỷ quân kia thành thật đề nghị. “Được rồi, cảm ơn ngài.” Sở Tuyên cùng Lý Lục đi đến nơi ở của một vị quỷ vương gần đây nhất, ra tới, thế nhưng lại là một quỷ mặc quần áo nhà Minh. Nam giới, nhìn bộ dạng mới đầu hai mươi, một thân quan phục xanh ngọc, thắt lưng buộc đai lưng ngọc, ngũ quan tuấn mỹ, tướng mạo hung dữ. (*Nguyên văn  眉宇带煞 mi vũ đái sát.) Thấy Sở Tuyên, sát khí giảm xuống, hỏi: “Công tử tìm mỗ có chuyện gì?” “A…” Như thế nào càng xem càng thấy giống nhân vật phản diện bên trong phim truyền hình vậy a… Sở Tuyên vội vàng cúi đầu thu lại tâm tư, hỏi: “Xin hỏi ngài có thể giúp tôi tìm một quỷ có tên là Hoắc Vân Thâm không?” “Tìm quỷ? đơn giản như vậy.” Quỷ vương trẻ tuổi cực giống nhân vật phản diện, im lặng nghĩ một lát, giơ tay chỉ về một hướng, nói: “Y ở xưởng làm giấy, công việc phơi giấy, cậu đi tìm quỷ sứ bên trong hỏi là biết ngay.” “Được rồi, cảm ơn ngài.” Sau khi nhận được đáp án, vẻ mặt Sở Tuyên hoảng hốt một hồi. — Lý Lục ở bên cạnh khẽ hỏi: “Sở Tuyên lão đệ, thật sự đi tìm y?” “Tôi…” có nên đi tìm hay không? Sở Tuyên há to miệng, trong lòng rối bời, sau đó mới lắc đầu, hắn thỉnh cầu quỷ vương: “Xin hỏi, có thể giao Hoắc Vân Thâm cho tôi?” Nếu y ở tại bên người, nhiều cơ hội ở chung một chút, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. “Cũng được.” Quỷ vương gọi một quỷ sứ bên cạnh, tiếp nhận khẩu dụ của y, đến xưởng làm giấy tìm quỷ quân chịu trách nhiệm quản lý trong xưởng, đề xuất giao Hoắc Vân Thâm cho Sở Tuyên. Xưởng làm giấy, nơi đây vẫn sử dụng kỹ thuật cổ xưa, mỗi một bước đều làm theo cách thủ công. Hoắc Vân Thâm đi vào quỷ vực ba năm, cũng làm công việc phơi giấy ba năm. Y thích giấy và bút lông, thích viết chữ, thời điểm quỷ quân hỏi y có thể làm công việc này không, y không nhiều lời liền đồng ý. Dù sao đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, làm cái gì cũng giống nhau. @fxshxr=:47xb(`ps&*41fr Y mới vừa vào đến liền hướng quỷ chung quanh nghe ngóng, đi vào quỷ vực, còn có khả năng đi ra hay không? Một quỷ sứ ở chỗ này hơn năm mươi năm nói cho Hoắc Vân Thâm, có khả năng đi ra, trở thành quỷ vương có thể đi ra ngoài. Nhưng gã rất kinh ngạc, đi ra ngoài làm cái gì? Thế giới bên ngoài không có linh khí, còn có rất nhiều nguy hiểm. Quỷ vực mới là nơi chốn của quỷ, ở chỗ này năng lực sẽ càng ngày càng mạnh, thế giới bên ngoài có cái gì tốt a, đáng giá buông tha cho cơ hội sống bình yên tại quỷ vực. “Buông tha?” “Đúng vậy, đi ra ngoài rồi sẽ không thể quay lại được nữa, trừ phi là quỷ thần, nhưng đám nhân vật quỷ thần kia, tiểu lâu la như chúng ta chưa từng thấy qua, không biết thực hư.” Ba mươi năm thăng một cấp, khi nào mới đến quỷ thần? Trong hai mắt của Hoắc Vân Thâm, dâng lên một tầng tuyệt vọng. Bởi vì người đó không đợi được bao nhiêu cái ba mươi năm, hắn là người, đảo mắt tính toán, hiện tại hắn đã ba mươi tuổi rồi. Ba năm trước đây hỏi rõ những quy củ này, Hoắc Vân Thâm cái gì cũng không nói, từ đó về sau cả ngày vùi đầu làm việc. Y là loại người tính tình trầm mặc, ít cùng người ngoài bắt chuyện giao tiếp. Càng bởi vì y là do Lý Lục mang về, không phù hợp với quy cách của quỷ môn. Chúng quỷ xem y thành dị loại, thời điểm nhìn y ít nhiều sẽ mang theo ánh mắt thành kiến*. (*Nguyên văn 有色眼光 hữu sắc nhãn quang.) Cũng không đến nỗi xa lánh, không dưới tình huống xung đột quyền lợi, vòng giao tiếp của chúng quỷ rất đơn giản, bầu không khí dần hòa hoãn. “Hoắc Vân Thâm!” Một quỷ quân ngẩng đầu cất bước* đi tới, tìm thấy Hoắc Vân Thâm trên người đeo tạp dề cùng bao tay (*直径), đang ở trên sân phơi giấy. (*Nguyên văn 昂首阔步  ngang thủ khoát bộ.) Y và những người bên cạnh cùng một dạng như nhau, tay cầm một cuộn giấy thật lớn, chuẩn bị xếp lên kệ. Lúc này Hoắc Vân Thâm biểu hiện trầm tĩnh, đầu lông mày khẽ nhíu, bề ngoài không hề có bất kỳ thay đổi gì, cùng ba năm trước đây  không khác biệt lắm, thay đổi chính là khí chất trên người. Không có Sở Tuyên, cũng mất hy vọng, Hoắc Vân Thâm đem một mặt mềm mại giấu chặt trong đáy lòng, bề ngoài góc cạnh, khí tức quanh thân lạnh lùng phủ sương, vô cùng đâm người. Y và mấy người kia phơi giấy lên khung, cẩn thận hoàn thành công việc của mình, quay lại nhìn quỷ quân kia: “Có chuyện gì?” “Quỷ vương bảo tôi dẫn cậu đến quý phủ của ngài, mau đi cùng tôi.” Quỷ quân lời ít ý nhiều, nói xong xoay người rời đi. Hoắc Vân Thâm tháo tạp dề cùng bao tay xuống, rời khỏi chỗ làm, đi theo quỷ quân đến chỗ quỷ vương. Khác nhân loại ở chỗ, hai quỷ nhìn như đi bộ, nhưng kỳ thật tốc độ so với ngựa còn nhanh hơn. Không lâu đã tới quý phủ của quỷ vương, mà Sở Tuyên cùng Lý Lục đứng chờ ở đây mới được năm phút. “Quỷ vương, đã dẫn tới.” Quỷ quân đi đến trước mặt quỷ vương. “Ngươi lui xuống đi.” Quỷ vương vung tay lên, ánh mắt không hề đặt trên người Hoắc Vân Thâm, nhìn thẳng về phía Sở Tuyên, hỏi hắn: “Đây là quỷ cậu muốn?” “Vâng.” Sở Tuyên đưa mắt nhìn y, gật đầu xác nhận. Ba năm không thấy, y cúi đầu, toàn thân đều là một vẻ hờ hững, nhưng dáng người quen thuộc sẽ không làm cho người ta nhận sai. “Được rồi.” Quỷ vương gọi tên Hoắc Vân Thâm, nói: “Hắn là bạn cũ của ngươi, ngươi đi theo hắn đi.” “Vâng.” Hoắc Vân Thâm cúi đầu thấp thêm chút nữa, sau đó mới hơi ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ, đồng tử không có tiêu điểm. ——” “Cảm ơn quỷ vương.” Sở Tuyên đi lên cảm ơn chân thành, thành khẩn nói: “Đến khi tệ xá* xây xong, lại mở tiệc mời quỷ vương đến tệ xá uống hai chén.” (*nói một cách khiêm tốn.) Quỷ vương đã lâu không nhận được lời mời như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt, sau đó mới nhìn Sở Tuyên, gật đầu đồng ý: “Có thể.” Hoắc Vân Thâm đứng sau Sở Tuyên, mí mắt giật giật, không nói lời nào. Nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, Sở Tuyên nói lời chào với quỷ vương, quay người hạ giọng, nói với Hoắc Vân Thâm: “Đi thôi.” Hắn lại để Hoắc Vân Thâm đi ở vị trí thứ hai, đi đầu là Lý Lục, mình thì ở phía sau cùng một đám quỷ nô. Sắc mặt Hoắc Vân Thâm thay đổi, mấy máy bờ môi không có chút máu, dời bước liền đi. Nhìn theo bóng lưng cách người ngàn dặm của y, trong lòng Sở Tuyên bỗng phát hoảng, hy vọng nhỏ nhoi, từng cái tan vỡ. Thì ra lời Hoắc Vân Thâm nói trước khi đi, không phải thuận miệng nói cho có mà thôi, y là thật sự chết tâm rồi, không muốn gặp lại. Sở Tuyên khẽ thở dài một hơi, nhấc chân bước qua cửa, không xa không gần theo sát Hoắc Vân Thâm. Giữa hai người có một khoảng cách nhất định, ước chừng ba thước. Y đi nhanh, Sở Tuyên tăng tốc đuổi theo, y sẽ nhanh hơn. Cứ vậy hai ba lần, Sở Tuyên liền thức thời, tự động duy trì khoảng cách nhất định với Hoắc Vân Thâm. Tình huống này lại khiến Sở Tuyên rất lúng túng, trước kia đều là Hoắc Vân Thâm theo đuổi mình muốn chết, hiện tại y không đuổi, bản thân lại đuổi ngược, vừa nhìn liền cảm thấy bản thân thật là cực phẩm. Tra nam trên mạng hay nhắc tới không phải là mình sao? “…” Hai má nhanh chóng nóng lên, hắn tụt lại phía sau không dám đi lên nữa. Hoắc Vân Thâm dùng đuôi mắt, phát hiện mình đi chậm một chút, đối phương cũng sẽ đi chậm một chút… bàn tay giấu trong ống tay áo, siết thành nắm đấm, móng tay dài trực tiếp đâm vào lòng bàn tay. Y không cảm thấy đau, cũng không chảy máu. “Sở Tuyên, nhanh lên chút a.” Lý Lục nói: “Lát nữa còn phải đi lĩnh công cụ, lĩnh bản thiết kế phòng ốc, hơn nữa buổi sáng buổi trưa còn chưa được ăn, đói chết tôi rồi.” “Vâng.” Nghe thấy giọng nói của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm đếm bước chân của Sở Tuyên, một bước hai bước, ba bước, đi lên, song vai cùng mình. “Vân Thâm, tôi là tới tìm cậu, ba năm trước thật xin lỗi.” Sở Tuyên hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Không phải cầu xin cậu tha thứ, chỉ là muốn nói cho cậu biết, nguyên nhân lớn nhất tôi để cậu đi  phần lớn là lo lắng cho hồn phách của cậu, sau đó mới là băn khoăn.” Hắn đương nhiên sẽ không giấu giếm bản thân từng đấu tranh tư tưởng, đã từng nghĩ tới việc vĩnh viễn không gặp Hoắc Vân Thâm là thật, không cách nào xóa bỏ. Hoắc Vân Thâm hờ hững, nghe lời xin lỗi của người đàn ông bên cạnh, bước chân không nhanh không chậm, y nói ra lời đầu tiên với Sở Tuyên: “Đều nói nước đổ khó hốt, tôi là bát nước anh hắt ra ngoài, là cái gương anh đập nát, anh muốn tôi như thế nào?” “…” Sở Tuyên á khẩu không trả lời được, xấu hổ lại túng quẫn: “Là tôi đường đột, thật có lỗi. Kỳ thật tôi không yêu cầu cậu làm gì cả, chỉ là xin lỗi cậu, lại cho cậu biết suy nghĩ của tôi, tạm thời cứ như vậy đi, tôi không miễn cưỡng cậu.” Hắn miệng lưỡi vụng về, mạch suy nghĩ lại mơ hồ, nóng vội đã kết luận sự tình: “Có khả năng cậu đã coi nhẹ chuyện của chúng ta rồi, không sao, tôi tôn trọng ý kiến của cậu, sẽ không mang chuyện đã qua đến làm phiền cậu.” “…” Hoắc Vân Thâm nhéo lòng bàn tay một cái, sau đó mới nhắm mắt lại, không chú ý nhất cử nhất động của Sở Tuyên. “Sáng nay tôi mới đến quỷ vực, lão tiên sinh dẫn tôi đến đây là muốn mượn người, để xây nhà.” Sở Tuyên hỏi: “Cậu đang ở đâu?” “Liên quan gì đến anh?” Hoắc Vân Thâm khẽ hỏi. Hỏi đến Sở Tuyên cúi đầu, nhìn xuống đầu mũi chân đang đi trên đường, trong lòng không có ý kiến. “Là tôi có lỗi với cậu, cậu oán tôi là phải đấy.” Hắn dừng một chút, nói: “Sau này có chỗ nào cần tôi giúp, cứ việc phân phó, tôi đi vào quỷ vực, cũng không mong muốn gì, vốn là tới tìm cậu.” Lời hắn nói chân thành tha thiết: “Trường sinh bất lão, không phải thứ tôi cầu.” Tâm tình quỷ kia, phập phồng lên xuống, có nhiều chuyện giấu ở trong lòng, như là ác ma bị phong ấn. Hoặc là để nó chôn sâu cả đời, hoặc là ra ngoài cắn người. Trên đời không có phương pháp song toàn, theo tâm nguyện của mình, lại để người kia cam tâm tình nguyện. “Được rồi, cảm ơn.” Hoắc Vân Thâm gật đầu, thậm chí còn nói cảm ơn Sở Tuyên. Ở trước mặt mình, Sở Tuyên hiếm thấy y lộ ra bộ dạng hờ hững (*vân đạm phong khinh 云淡风轻) như thế. Hoắc Vân Thâm trong trí nhớ lúc nào cũng là ánh mắt chăm chú, đối với mình rất để trong lòng, hơi chút không chú ý cũng sẽ bị y dùng ánh mắt cắn nuốt. Nhớ tới loại nóng rực này, tim Sở Tuyên đập rộn lên, da đầu kéo căng. “Vậy thì tốt.” Nếu như đối phương đã bình thường lại, vậy tôn trọng ý kiến của y đi, chẳng qua là sẽ buồn phiền lâu một chút: “Tôi lên trước, thương lượng với lão tiên sinh chút chuyện.” Hắn cúi đầu, bước nhanh tránh lên. Hoắc Vân Thâm mỉm cười một cái, đưa tay ra sau lưng, vung ống tay áo, mở ra lòng bàn tay bị đâm nát, một mảng xanh đen, cảm giác không phải máu thịt tươi, chỉ có mùi vị mục nát nồng đậm.