Edit: Điềm Điềm *********************** Những ngày trước kỳ phát tình rất khó chịu, thân thể cơ hồ chỉ cần hơi bị nước nóng đổ vào một chút là lập tức có phản ứng. Sở Lệnh rất buồn rầu, mỗi ngày đều giảm nhiệt độ nước một chút vẫn không tránh khỏi. Cậu nhớ rõ trước kia dục vọng chưa từng mãnh liệt như vậy, cảm giác từ sau khi bị đánh dấu, thân thể đều không thuộc về mình nữa. Cậu nhắm mắt lại, dựa vào nhiệt độ nước chậm rãi cầm lấy tính khí của mình, động tác lên xuống dồn dập. Trong đầu hiện lên khuôn mặt không biết là của Lâm Hiên hay là Hàn Cố, cậu cũng không để ý, sau khi phát tiết một lần, liền dùng nước vội vàng rửa sạch, thân thể của cậu vẫn không cảm nhận được sự thỏa mãn. Cậu tắt vòi nước đi, không muốn tiếp tục làm việc này trong phòng tắm nữa. Lúc nãy đi vào quên lấy quần áo, cậu đành phải tùy tiện mặc áo sơ mi trắng lúc đi làm bước ra ngoài, cúc áo chỉ vội vàng cài mấy cái, phía dưới cái gì cũng không mặc, dù sao cũng phải cởi ra thôi. Thời điểm này Hàn Cố sẽ không trở về, cho nên cậu cũng không có gì phải lo lắng. Vốn ở trong phòng tắm còn đỡ, vừa ra khỏi cửa, lập tức cảm giác được xung quanh tràn ngập tin tức tố Alpha. Hàn Cố đương nhiên không ở nhà, chẳng qua khí tức hắn để lại trong gian phòng này mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn ảnh hưởng đến Sở Lệnh. Trong lòng Sở Lệnh đột nhiên có một dự cảm không tốt, cậu thở hổn hển, hai chân khẽ run rẩy, bước chân mềm nhũn vô lực, vừa mới đi một bước đã ngã về phía trước. Cậu vô lực nằm bất động trên mặt đất, lần thứ hai đưa tay cầm lấy tính khí của mình, bắt đầu tự chuyển động. Mọi thứ xung quanh giống như trở nên im ắng hẳn, hiện tại cậu chỉ nghe được tiếng thở dốc của mình, trong đầu đều là gương mặt của Hàn Cố, chuyện xảy ra đêm đó trong phòng làm việc hình như lại rõ ràng hơn, khát vọng muốn kết hợp so với trước càng mãnh liệt hơn không biết bao nhiêu lần. ” Hàn Cố… Hàn Cố…” cậu một bên lẩm bẩm cái tên này, một bên làm tới cao trào. Sở Lệnh thở hổn hển, hô hấp chậm rãi bình phục lại. Liên tục hai lần phát tiết khiến cậu tạm thời không muốn nhúc nhích, nhưng trong lòng biết phải mau chóng trở về phòng lấy thuốc ức chế tạm thời. Đây là do bác sĩ gia đình chuẩn bị cho tình huống bất ngờ trước kỳ phát tình của cậu, dược hiệu phi thường ngắn, chỉ có khoảng một tiếng đồng hồ, mà cậu còn đang do dự, rốt cuộc có nên thông báo cho Hàn Cố hay không… Đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận được tin tức tố Alpha trong không khí lại đậm lên, xôn xao trong cơ thể mới vừa bình ổn, lại dần dần thức tỉnh. Nếu như bình thường, cậu căn bản sẽ không nhạy cảm nhận thấy được khí tức của đối phương như vậy, nhưng hiện tại cậu có thể cảm giác được rất rõ ràng, Hàn Cố đang đứng ở ngoài cửa nhà. Sao lại về, còn sớm như vậy… Sở Lệnh giãy dụa muốn đứng dậy trở về phòng, nhưng khí tức Alpha càng ngày càng gần làm cho cậu kìm lòng không được muốn nghênh đón người đang tới, bất tri bất giác liền dừng lại tất cả động tác. Hàn Cố khi mở cửa nhìn thấy tình huống như thế này. Sở Lệnh quỳ trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, trên vai và cổ lộ ra một mảng lớn da thịt, áo sơ mi trắng hờ hững không che chắn được bao nhiêu, một bộ dáng thật xinh đẹp. Mặc dù Hàn Cố đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ảnh hưởng thị giác thực sự vẫn lớn hơn những gì hắn nghĩ. Vừa rồi, lúc hắn đứng ở ngoài cửa cũng đã có thể cảm giác được tin tức tố nồng đậm dị thường của Sở Lệnh, cho nên lập tức quyết đoán dùng thuốc ức chế tạm thời, lúc này mới không đến mức bị ảnh hưởng quá lớn. Cảnh tượng trước mặt rõ ràng rất khiêu khích, nhưng Hàn Cố lại không hiểu sao cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Không biết vì cái gì, bọn họ luôn có thể vừa vặn gặp được bộ dáng chật vật nhất của đối phương. Mà Sở Lệnh căn bản bất chấp bộ dáng mình hiện tại rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể cầu xin nói: “… Thuốc ức chế… Nhanh…” Hàn Cố lập tức đóng cửa lại, vọt vào phòng Sở Lệnh tìm thuốc ức chế tạm thời. Hắn lật nửa ngày cũng không thấy, thế là lớn tiếng hỏi: ” Em để ở đâu?” “… Túi…” Hàn Cố lại đi tìm túi của Sở Lệnh, cuối cùng cũng tìm được thứ đó ở bên trong. Hắn một khắc cũng không chậm trễ đi ra khỏi phòng, nắm lấy cánh tay Sở Lệnh, rút kim tiêm ra muốn giúp cậu tiêm. Nhưng lúc này, Sở Lệnh lại đột nhiên đẩy tay hắn ra, trực tiếp hôn lên. Cả người cậu cơ hồ đã mất đi lý trí, sức mạnh to lớn khiến Hàn Cố nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng mà Hàn Cố cũng không có thời gian phản ứng kịp, khi cả người hắn bị đẩy ngã xuống đất, Sở Lệnh đã thuận thế ngồi trên, cậu dùng nửa người dưới của mình cọ xát thứ phồng to của nam nhân, bộ dáng động tình làm cho cậu bất giác phát ra tiếng rên rỉ đầy dục vọng. Cổ họng Hàn Cố nuốt một ngụm, hắn cơ hồ dùng hết tự chủ toàn thân mới có thể để mình không nhúc nhích. Sở Lệnh hoàn toàn chìm đắm trong đam mê và dục vọng. Tựa hồ tương đối bất mãn với sự bất động của Alpha, cậu rời khỏi môi đối phương, lại như trút giận cắn vào yết hầu của hắn một cái, sau đó đứng thẳng người, cởi từng cái, từng cái cúc áo trước mặt đối phương. Cậu đem một chút trói buộc cuối cùng trên người mình cởi sạch, hoàn toàn lộ ra trước mắt người kia. Ánh mắt Hàn Cố cơ hồ không cách nào dời khỏi người cậu, ánh mắt từng chút, từng chút tối đi, thuốc ức chế vẫn nắm trong tay, ống kim cơ hồ bị tay hắn bóp nát. Cơ bắp dẻo dai, vòng eo thon thả, cặp mông căng tròn và đàn hồi, một cơ thể xinh đẹp và đầy quyến rũ, có sức hút mãnh liệt khiến người ta muốn được sở hữu trọn vẹn. Đây là lý do tại sao hắn ta không bao giờ cởi quần áo của Sở Lệnh khi giúp cậu trút bỏ dục vọng. ” Ôm tôi đi… ôm tôi…” Tay Sở Lệnh bất an sờ lên ngực Hàn Cố, hô hấp dồn dập, giống như là không chịu nổi, tham lam khát khao ôm người đàn ông này. Thanh âm phá hủy lý trí từng tiếng vang lên bên tai, Hàn Cố chưa bao giờ cảm thấy lựa chọn khó khăn như vậy. Hắn vẫn không có động tác gì, mặc cho Sở Lệnh làm càn lột quần áo của mình ra. Hai người trần truồng kề sát nhau, cả hai đều cảm giác được dục vọng bừng bừng của đối phương, như sóng ngầm mãnh liệt. Sở Lệnh cúi người xuống, dùng môi lưỡi của mình đi lấy lòng nam nhân, từ khóe môi đến cổ, một đường trượt xuống lồng ngực nam nhân. hạ thân của cậu đã ướt đến rối tinh rối mù, nhưng không có sự đồng ý, cậu không dám lỗ mãng. Tuy là người thống trị tuyệt đối, nhưng trước đó Hàn Cố chưa từng cưỡng chế Sở Lệnh làm gì cả, hiện tại vì đối phương mà hắn dần mất đi lý trí, loại uy áp bản năng này liền dần dần thể hiện ra. Sở Lệnh bị tình dục tra tấn cơ hồ muốn khóc, nhưng vẫn không dám làm ra động tác tiếp theo. Hàn Cố cảm giác được một giọt chất lỏng giống như nước mắt lướt qua bụng dưới, thái độ của hắn không tự giác mà dịu lại, lại không nghĩ tới Sở Lệnh cư nhiên nhân cơ hội đem tính khí nóng rực cực lớn của hắn trực tiếp ngậm vào trong miệng liếm động. Thần kinh Hàn Cố trong nháy mắt lại căng thẳng, kích thích bất thình lình khiến cho khoái cảm xông thẳng đến đại não, hắn muốn trước khi mất đi lý trí đẩy người ra, nhưng khi nhìn thấy Sở Lệnh ra sức nuốt chửng dục vọng của mình thì lại ngừng lại. Hắn không chỉ cảm thấy không thể động đậy mà còn không thể từ chối. Sở Lệnh đột nhiên cảm thấy toàn thân được thả lỏng, giống như áp lực trên người hoàn toàn biến mất. Cậu thậm chí không biết mình đang làm gì nữa, mọi suy nghĩ của cậu chỉ là để đối phương phát tiết ra cho mình. Cậu dùng nước miếng cẩn thận liếm ướt, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mềm mại của mình, dùng hậu huyệt áp sát bộ vị ngang ngược của đối phương, muốn trực tiếp ngồi xuống tính khí của hắn. Hàn Cố từ đầu đến cuối đều nhìn Sở Lệnh không chớp mắt, trong lòng vẫn đang do dự giãy dụa. Hắn biết cho dù hiện tại mình thật sự làm cái gì, Sở Lệnh chẳng những sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn có thể nghênh hợp. Hắn cũng biết sau này Sở Lệnh không cách nào trách tội hắn, tất cả đều là ảnh hưởng lẫn nhau của AO, đây là bản năng. Hắn thậm chí có thể đem loại bản năng này trở thành một lý do đường hoàng, gọi là ngươi tình ta nguyện. Nhưng trong lòng hắn không thể vượt qua được. Hàn Cố ở thời khắc mấu chốt đột nhiên hồi phục tinh thần, hắn đem Sở Lệnh từ trên người mình đẩy ra, dùng vũ lực bắt lấy cậu, nhanh chóng không do dự đem thuốc ức chế tạm thời còn đang nắm trong tay tiêm vào trong cơ thể đối phương. Sở Lệnh nức nở một tiếng, dần dần không giãy dụa nữa, cậu bắt đầu khôi phục lý trí. Hàn Cố khoác áo khoác âu phục của mình lên người Sở Lệnh, ôm người lên sofa, hỏi: ” Em tỉnh táo lại chưa? ” Sở Lệnh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sắc mặt vẫn còn có chút đỏ. Hàn Cố từ trong tủ lấy ra nhiệt kế đo cho cậu. 37,8°C quả nhiên lại cao hơn lúc trước: ” Tình huống hiện tại của em, cách thời kỳ phát tình không xa. Nếu bị kích thích nhiều hơn, em sẽ trực tiếp bước vào giai đoạn phát tình. ” Những lời này hình như đang nhắc nhở cậu vừa rồi đã làm chuyện hoang đường gì đó, Sở Lệnh nghiêng đầu, không dám nhìn mặt Hàn Cố. Hàn Cố hỏi: ” Công việc của em còn gì cần báo cáo không? ” ” Anh có ý gì?” ” Tình trạng sức khỏe hiện tại của em tạm thời không thích hợp để đi làm, tôi không yên tâm. Ngày mai đi giải thích sự việc xong thì xin nghỉ đi.” Sở Lệnh nghe thấy lời nói bá đạo như vậy, theo bản năng liền muốn phản bác, không nghĩ tới Hàn Cố đột nhiên lại nói ” Tôi sẽ ở nhà với em.” làm cho cậu vốn muốn thốt ra lời oán giận, đều phải nuốt trở về. Sở Lệnh có chút không được tự nhiên hỏi: ” Gần đây không phải anh rất bận rộn sao? ” ” Rất bận rộn, nhưng cũng không quan trọng bằng tình huống của em. Cho dù em muốn vượt qua nó bằng thuốc ức chế hay……. Tất cả những gì tôi có thể làm là ở bên cạnh em. ” Sở Lệnh nghe thấy những lời này sửng sốt một chút, ” Tôi tưởng anh tương đối hy vọng tôi dùng thuốc ức chế. ” Hàn Cố hỏi ngược lại: ” Sao em nghĩ như vậy? ” ” Bởi vì anh… Không phải là tự ý quyết định để cho bác sĩ điều chế thuốc ức chế chuyên dụng sao? ” “ Đó là bởi vì công việc quá bận rộn, tôi sợ sẽ không về kịp.” Hàn Cố nói xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói: “… Vậy là em hiểu lầm nên gần đây hay tránh mặt tôi?” Sở Lệnh không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi: ” Hôm nay anh sao lại về sớm như vậy? ” ” Tôi cũng không biết, đột nhiên cảm thấy nên trở về xem em thế nào, bác sĩ nhắc nhở tôi gần đây tùy thời đều phải chú ý tình huống của em, không nghĩ tới liền…” Sở Lệnh cúi đầu không nói lời nào. ” Nếu như có thể, tôi đương nhiên không hy vọng em dùng thuốc ức chế, đây không chỉ là vì tốt cho em…” Hàn Cố nói tới đây, cũng không có tiếp tục nói nữa. Sở Lệnh cũng không hỏi. Kỳ thật liên quan đến thời kỳ phát tình phải vượt qua như thế nào, cậu đã có đáp án, chẳng qua vì hiểu lầm về việc thuốc ức chế, cậu vẫn không thể hạ quyết tâm, mới không nói với Hàn Cố. Hiện tại hiểu lầm đã được cởi bỏ, cậu cũng hy vọng nam nhân này không cần phải cố nhẫn nhịn, có thể xem như là do Hàn Cố thật sự tốt, hắn cũng chăm sóc cậu chu đáo lúc bệnh, cậu cũng hy vọng có thể vì đối phương làm chút gì đó. ” Trong thời kỳ phát tình, tôi không cần thuốc ức chế, tôi sẽ cố gắng chấp nhận anh.” Sở Lệnh trầm mặc một hồi, mới nói: ” Nhưng tôi không muốn mang thai. ” Cậu không thể mang thai khi mà giữa cả hai không có tình yêu..