Bí mật thiên địa

Chương 8 : ban được chết !!

Lâm Uyên hồn vía đã bạt cung mây . Hắn đã thấm Tiêu Phong không phải giỡn chơi . Cũng không có nói hai lời . Nếu hắn còn quanh co hẳn sẽ chịu kết quả thảm khốc không tả xiết . Tiêu Phong nhíu mày, nhìn vào khuân mặt đã không còn giọt máu nào của Lâm Uyên không nói gì chỉ khẽ phất tay . Phong Đằng liền cung kính thu tay lùi sang một bên . Mà lúc này ánh mắt Phong Đằng cùng chúng sĩ loé lên những tia lấp lánh . Bọn hắn bị đưa đến làm thủ quân cho Đại Thân Vương chính là đội quân của riêng Đại Thân Vương , cái củ khoai nóng hữu danh vô thực này thoạt đầu trong tâm không có nể phục. Chủ thượng là một một thiếu niên gầy yếu bạc nhược . Luôn tránh né mọi chuyện. Bất cứ ai cũng có thể bắt nạt, thậm chí cả sỉ nhục. Hoàn toàn làn một kẻ yếu ớt vô năng. Nhưng thân là bề tôi phải tuyệt đối trung thành, dù tâm không phục nhưng cũng không dám biểu lộ. Nay biểu hiện sau một màn tự tay một tước đi mạng của Tống Lĩnh quân địch . lại thấy sự thay đổi hoàn toàn từ khí chất đến cách hành xử. Bọn hắn như thấy được một tia hi vọng . Nam nhân đại trượng phu . Há có ai không mê luyến thăng tiến . Không mong muốn phò tá một chủ công vĩ đại . - Nói ! Tiêu Phong khẽ đảo ánh mắt lại, cặp mắt sâu thẳm tràn đầy ngang ngược lớn tiếng quát . Lâm Uyên vô cùng khẩn trương nói : - Bẩm vương gia ! Đại quân của đại nhật quốc tiến vào hồng lĩnh phong kín sâm lâm ( khu vực sâu bị phong kín của ngọn hồng lĩnh ) . Cho nên gia chủ nhận mệnh liên thủ cùng bọn họ tiến hành giết ngài ! Ta chỉ là một kẻ dẫn đường .Vương đạo sĩ là người thi triển trận pháp do Đại Nhật Quốc phái tới. - Nguyên do ? Tiêu Phong lại nhìn hắn . - Dạ đây là do gia chủ nhận lệnh rồi phân phó cho ta. Nguyên do thì là vì người là Đại Thân Vương có thân phận ngang hàng với hoàng đế, nhưng lại không được mấy người chú ý. Sau khi ngài chết sẽ cho người khác của Đại Nhật Quốc thay thế ... thay ngài tham gia chính sự Đại Việt Quốc. Lâm Uyên run rẩy nói . Vẻ mặt Tiêu Phong như đang nghe được việc buồn cười nhất trong thiên hạ, trong cặp mắt bùng cháy lên một ngọn lửa quỷ dị : - Tiêu diệt Đại Thân Vương ta sau đó kiếm người giả mạo ? Đó là tội đại nghịch bất đạo. Lâm gia ngươi Tâm tư quả thật không nhỏ a. Lâm Uyên run cầm cập, ánh mắt rõ ràng mang theo ý muốn trốn tránh . - không ... không ý ta... ý ta... Hắn lắp bắp không nói ra nổi ....mà cũng nói không ra nổi . Tiêu Phong tự nhiên không muốn nghe Lâm Uyên giải trình nên lại tiếp tục hỏi : - Đại quân của Đại Nhật Quốc tại sao lại xuất hiện tại đây ? Lâm Uyên lắc đầu trả lời : - Ta thật sự không biết ! Nghe nói không chỉ có Đại Nhật Quốc . Mà còn nhiều quốc gia khác , thậm chí thế lực của các Tông môn và tiên môn cũng có phái người tới. Việc khác ta thật sự không biết . Tiêu Phong âm trầm nhìn Lâm Uyên . Hẳn là không có dối trá rồi. Lúc này Lâm Uyên quỳ rạp dưới đất cầu xin, người trước mắt rốt cục có bao nhiêu tàn nhẫn cùng điên cuồng hắn thực sự đã thấu. - Ta đã khai toàn bộ sự thật. Vương gia . Xin người tha cho ta một mạng. Ta nhất thời hồ đồ cầu xin người tha tội cho ta Ánh mắt Tiêu Phong khẽ liếc Phong Đằng. Phong Đằng liền cung kính chấp tay hướng Tiêu Phong : - Vương gia ! Phong Đằng xin đợi lệnh. Tiêu Phong lạnh nhạt nhìn Lâm Uyên tựa như một vị đế vương cao cao tại thượng, giọng nói cũng giống khuân mặt hoàn mỹ của hắn, không một chút độ ấm . - coi thường vương pháp ! Xúc phạm quân thượng! Cấu kết kẻ địch ám sát bổn vương tội không thể tha... Lâm Uyên dập đầu liên tục van xin - cầu vương gia cho con đường sống !! Tiểu nhân biết tội ! Tiểu nhân biết tội.. Tiêu Phong không nhanh không chậm, vẫn Thông thả nói - tuy nhiên xét thấy có phối hợp ... Lâm Uyên thấy óc giãn ra chăm chú nghe tiêu phong nói một lời đứt quãng này khiến cho hắn thêm một tia hi vọng sống. Chỉ cần được sống thì trọng thương đến đâu gia chủ cũng sẽ cho Đan dược chữa trị tốt .sẽ cho những kẻ hôm nay nhục nhã hắn biết thế nào là khốn khổ... Đặc Biệt hắn... Tiêu Phong ... Phong Đằng...không tất cả bọn hắn Lâm Uyên nhất định sẽ không tha cho ai. Sẽ giày vò bọn chúng sống không bằng chết. Lâm Uyên thâm độc nghĩ - Cho lưu lại toàn thây . Ban được chết . Giọng nói của Tiêu Phong trầm thấp , tựa như tiếng nói từ âm phủ vọng tới . Ban được chết !! Ba chữ nghe như tiếng sét vang giữa trời xanh . Lâm Uyên trái tim rơi bịch ra ngoài rồi . Thế nào mà nghe ban được chết lại nghe như được ban thưởng vậy. Tai hỏng rồi ! Nhất về định đôi tai này hỏng rồi.