Bí mật thiên địa

Chương 55 : long uy

Mãnh Hổ Hạ Sơn! Uy vũ hung thần! Theo từng bước của năm ngàn đại quân thì Mãnh Hổ do huyết khí ngưng tụ cũng chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt của nó như hung thần nhìn chằm chằm vào Đinh Ngũ Phi. - Lực lượng quân trận lại có thể phát huy được hiệu quả như vậy. Xem ra không cần lo lắng đến an nguy của Tiêu công tử rồi! Thanh Long thở phào một hơi nói. Dương Chí Dương ở bên nghe thấy lời nói của Thanh Long liền nhíu mày. Dù sao Đinh Ngũ Phi cũng có tu vi Tinh cảnh, năm ngàn tướng sĩ có thể phát huy ra lực lượng Tinh cảnh, Đinh Ngũ Phi chưa hắn là có thể đánh dễ dàng. Dương Chí Dương cũng không quá lo lắng, dù sao Đinh Ngũ Phi vẫn còn thủ đoạn phía sau do chính mình giúp. Ổ rắn! Một vùng ổ rắn khổng lồ. Giờ phút này năm ngàn đại quân thực sự đang chậm rãi bước lên bãi cỏ bị che phủ bởi tường khí kia, bên dưới là ổ rắn. Đinh Ngũ Phi, Tiêu Phong, năm ngàn đại quân tất cả đều đứng ở trên ổ rắn, mọi ngươi dường như chưa cảm giác được mà vẫn đối chọi gay gắt. - Con chó phàm trần cũng có thể bố trí trận pháp? Đựơc lắm !!, nhưng các ngươi cũng vẫn sẽ chết! Đinh Ngũ Phi âm tàn cười nói. - Đáng lí nể tình ngươi có công với Mộ cô nưong ta sẽ không so đo với ngươi. Đáng tiếc ngươi giết tướng sĩ của ta, thù này đã định ta không có lý do tha cho ngươi! Tiêu Phong thản nhiên nói. - Tha ta? Hừ, trận pháp này của các ngươi, ta liền phá. Chỉ bằng bọn hắn? Con chó phàm trần mãi là con chó phàm trần, các ngươi không thể làm tổn thương được một sợi lông của ta! Đinh Ngũ Phi khinh thường nói - Một sợi lông? Ánh mắt ngươi không phải bị mù sao? Tiêu Phong cười nói. - Hừ! Đinh Ngũ Phi lập tức nổi giận hừ lạnh. Trong lúc hừ lạnh thì hắn lại tiếp tục lấy ra một viên bi đen. Trong miệng hắn phát ra những thần chú cổ quái, lập tức bi đen trong tay rung động từng cơn. Ánh mắt Đinh Ngũ Phi ngưng tụ rồi đẩy viên bi đen ra. - Ầm! Bi đen ầm ầm nổ tung mà hóa thành một đoàn sương mù đen có đường kính ba mươi trượng. Trong sương mù đen dường như có vô số đầu lâu cuồn cuộn không dứt. Bên trong đầu lâu lóe lên ánh sáng xanh yếu ớt, vô số đầu lâu lại còn phát ra những tiếng gào khóc thảm thiết. - A cạc cạc cạc cạc! - Ô ô ô ô! - Kiệt kiệt kiệt kiệt! ... - Vạn quỷ nghe ta hiệu lệnh, ăn ăn ăn! Tay Đinh Ngũ Phi nặn ra một cái ấn quyết điều khiển vạn quỷ sương mù đen. Vạn quỷ sương mù đen từ trên trời giáng xuống nhào về phía năm ngàn đại quân. - Ầm! Vạn quỷ sương mù đen cùng Mãnh Hổ ầm ầm va chạm với nhau. Mãnh Hổ giống như thuốc bổ tốt mà để cho đầu lâu trong vạn quỷ sương mù đen hưng phấn gặm nuốt như điên. - A cạc cạc cạc! ... Năm ngàn tướng sĩ thấy được vạn quỷ đang gặm nuốt Mãnh Hổ, tình cảnh rất bị thương, dường như sau một khắc có thể gặm đến chính mình rồi. Nếu không phải bọn hắn đã theo Tiêu Phong được một thời gian thì sớm đã bị hù cho ngu rồi. Nhưng dù kiến thức nhiều như vậy cũng vẫn có hơn mười người sinh lòng khiếp sợ. Trong nội tâm sợ hãi, Mãnh Hổ Quân Trận lập tức có sơ hở. - Nho nhỏ ác quỷ thì sợ gì? Biến trận, Hổ Khu Chấn! Tiêu Phong quát lớn một tiếng. Âm thanh của hắn tràn đầy uy lực chí tôn chí uy. Nghe vào trong tai lập tức để cho tất cả mọi người liền sinh ra một cổ kiên định, tướng sĩ trước đó khiếp sợ cũng lập tức trong nội tâm bình tĩnh lại. Đi lại nhanh chóng, quân trận biến ảo, huyết khí rót vào trường thương rồi đâm lên trời. - Rống! năm ngàn tướng sĩ cùng rống to lại giống như Mãnh hổ to lớn toàn bốc lên hoả diễm Trong lúc Mãnh Hổ rống to thì thân hình của nó cũng mãnh liệt lắc lư, lập tức làm tan đi một ít sương mù đen ở bốn phía, kể cả đầu lâu đang chằm chằm gặm nuốt Mãnh Hổ cũng bị chấn bay về bốn phía. - Ầm! Vạn quỷ sương mù đen cũng bị bắn ra. Quân trận lại ngăn cản công kích để cho năm ngàn tướng sĩ cũng tin tưởng hơn nhiều. năm ngàn tướng sĩ tu vi không sánh bằng tu giả Tinh cảnh, nhưng bọn hắn giết người chưa hắn không bằng tu giả Tinh cảnh, huyết sát được thúc dục để cho Mãnh Hổ có thêm một cỗ hung tính khát máu. Ánh mắt của Mãnh Hổ nhìn về đầu lâu ở bốn phía vô cùng hung ác tàn bạo. - Thông Âm Quỷ Vụ? Pháp khí thấp nhất trong tu Phong Thủy. Quả nhiên rất xứng đôi với Phong Thủy sư kém cỏi nhất! Tiêu Phong hướng về xa xa khinh thường nói. - Ngươi nói ai là Phong Thủy sư kém cỏi nhất? Đinh Ngũ Phi thấy được vạn quỷ sương mù đen không có tác dụng gì đã rất tức giận lại nghe được lời nói mỉa mai của Tiêu Phong thì lại càng xấu hổ và giận dữ hơn. - Ngay cả phàm nhân cũng không làm được gì, ngươi nói xem ai là Phong Thủy sư kém cỏi đến giường nào a !!! Tiêu Phong tiếp tục kích động nói. - Ngươi! - Có được Phong Thủy sư như ngươi này thì thật sự là làm mất mặt tu Phong Thủy một mạch. Ta xem ngươi nên tự trói hai tay mà quỳ xuống đất nhận chết a! - Khốn khiêp !!! Đinh Ngũ Phi tức giận mà xông thẳng đến. Tiêu Phong thấy Đinh Ngũ Phi hơi mất lý trí thì trong mắt hắn càng phát sáng. Hắn chính là muốn hiệu quả này, lý trí vừa mất thì liền dễ dàng phạm sai lầm. Đinh Ngũ Phi xông thẳng đến, trong lúc ấn quyết trong tay hắn biến ảo thì vạn quỷ sương mù đen bỗng nhiên vây quanh rồi bao phủ hắn vào trong. Người và sương mù hợp nhất! Giữa lúc người và sương mù hợp nhất thì sương mù đen lại ầm ầm tắng lên gấp ba có dư. - Tiêu Phong, chết cho ta! Trong sương mù đen truyền đến tiếng gầm giận dữ của Đinh Ngũ Phi Bỗng nhiên một cái trảo khô lâu màu trắng có đường kính một trượng từ trong sương mù đen oanh kích về phía Tiêu Phong. Bốn phía bàn tay khô lâu có đại lượng đầu lâu vây quanh, quỷ khí ngút trời, uy lực to lớn. - Mãnh Hổ Tụ Khí ! Tiêu Phong quát lớn. - Rõ ! Năm ngàn tướng sĩ cùng hét to một tiếng. Giữa lúc thân hình bọn hắn khẽ nhúc nhích liền mượn nhờ quân trận mà ầm ầm rót lực lượng huyết khí vào Tiêu Phong. Từ bên ngoài nhìn thì dường như Mãnh Hổ huyết sát khổng lồ đột nhiên nhảy vào trong cơ thể Tiêu Phong - Thiên Long Lực! Tiêu Phong đánh ra một quyền. - Rống! Lực lượng huyết khí do năm ngàn tướng sĩ tụ lại dưới sự dẫn dắt của quyền ý Tiêu Phong mà hóa thành một nắm đấm màu máu lớn cỡ hai trượng hung hăng đánh vào trảo khô lâu. - Ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~! Trảo quyền chạm nhau, trùng kích cực lớn liền để cho sương mù đen của Đinh Ngũ Phi ầm ầm tản ra. - Thùng thùng thùng thùng! Liên tiếp là những âm thanh đạp đất. Giữa lúc sương mù đen bị đụng tán thì thân hình Đinh Ngũ Phi không thể khống chế mà liên tiếp lùi về phía sau. - Thùng! Gần như lùi lại hơn hai mươi trượng thì thần hình Đinh Ngũ Phi mới đứng vững. Nhưng mà giờ phút này, Đinh Ngũ Phi Miệng phun ra bụm máu tươi, quần áo bị tàn phá một mảnh lớn. Vẻ mặt Âm tà kinh hãi muốn chết, Cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, vì cái gì mà một đám phàm nhân yếu ớt này tại sao lại có thể phát ra công kích có uy thế như vậy . Tiêu Phong sắc mặt cũng trắng nhợt, nhưng chiến ý trong mắt lại càng lên cao. Tay áo của cánh tay phải vừa mới vung quyền đều bị chấn nát lộ ra cánh tay mạnh mẽ có lực. Cách đó không xa, Dương Chí Dương ngạc nhiên nhìn một màn này. - Không thể nào, Tiêu Phong chỉ là Lực cảnh sao có thể đánh lui Đinh Ngũ Phi được? Dương Chí Dương trừng to mắt mà không thể tưởng tượng nổi nói. - Tiêu công tử mượn nhờ lực lượng huyết khí của năm ngàn tướng sĩ đánh ra một quyền kia cũng có lực lượng Tinh cảnh! Thanh Long hưng phấn nói. - Quân trận? Trận pháp lại còn có thể vận dụng như vậy? Thật vi diệu !! Mộ Vân Khanh như có điều suy nghĩ nói. - Tiêu công tử nhất định thắng rồi! Bạch Hổ cũng hưng phấn nói. - Chưa chắc! Sát ý trong mắt Dương Chí Dưong chợt hiện. Bên kia, Đinh Ngũ Phi vội vàng nuốt mấy viên linh đan, sau đó chậm rãi đứng dậy rồi nhẹ nhàng lau đi khóe miệng. Gương mặt cực độ vặn vẹo, trong lòng sợ hãi tuột đỉnh nhưng vẫn ra vẻ nói : - Cũng chỉ như vậy! - A, không cần phải giả bộ, một quyền của ta nhất định đã làm tổn thương nội phủ của ngươi. Mạnh mẽ chống đỡ chỉ càng làm cho tổn thương nặng thêm! Tiêu Phong khinh thường nói. - Phộc! Đinh Ngũ Phi không tiếp tục cố nén mà phun ra một ngụm máu đen. Máu đen vừa nhổ ra thì sắc mặt hắn lập tức trở thành màu xám, thân hình cũng hơi dao động. - Ngươi chẳng qua là Lực cảnh, vì sao ngươi có thể...? Đinh Ngũ Phi không cam lòng nói. - Ngươi vẫn không cần biết, ngươi không nên chọc vào ta! - Cung thủ! Tiêu Phong kêu lên. - Kẹt kẹt kẹt...! Đám tướng sĩ nhanh chóng kéo căng hướng về phía Đinh Ngũ Phi đang trọng thương. - Cạc cạc cạc cạc! Đinh Ngũ Phi vừa phun máu đen vừa hung ác cười. - Chọc vào ngươi? Ta giết thuộc hạ của ngươi thì thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là con chó phàm trần mà thôi, ta muốn giết liền giết. Chết ở trên tay ta đó là vinh hạnh của các ngươi, ngươi cho rằng ngươi thắng? Hôm nay các ngươi cũng đừng có nghĩ sống, tiếp đại lễ của ta a! Đinh Ngũ Phi căm hận nói. - Bắn tên! - Ầm! Đinh Ngũ Phi lại tiếp tục đập vỡ một viên bi đen, rồi lại có đại lượng khí đen vây quanh hắn. - Hưu! Hưu! Hưu!... Mũi tên vẫn như trước kia mà đâm vào trên khí đen ở quanh Đinh Ngũ Phi để cho khí đen lay động không thôi, nhưng vẫn không thể tổn thương đến Đinh Ngũ Phi. Đinh Ngũ Phi ở trong khí đen, khuôn mặt hiên lên một nụ cười lạnh rồi đưa tay đánh vào mặt đất. - Ầm! Âm thanh như băng vỡ truyền đến! Mặt đất chiến trường đột nhiên lắc lư. Đinh Ngũ Phi mạnh mẽ chống đỡ giẫm chân muốn bỏ chạy về phía xa xa. Năm ngàn tướng sĩ cảm thấy dưới chân rung động liền muốn kiểm tra. - Không cần lo việc này, bắn tên! Tiêu Phong quát. - Vâng! Năm ngàn tướng sĩ tuân lệnh. - Hưu! Hưu! Hưu!... Lại là một loạt mũi tên được bắn ra. Đinh Ngũ Phi đang trọng thương mặc dù có khí đen bảo vệ nhưng xung lực của mũi tên lại để cho thân hình Đinh Ngũ Phi lệch đi một đoạn mà ầm ầm đâm vào một tảng đá lớn. - Hả? Đinh Ngũ Phi biến sắc. - Tiếp tục bắn tên! Tiêu Phong lại tiếp tục quát. - Hưu! Hưu!... Trong phút chốc mũi tên lại được bắn ra mà hung hăng bắn lên trên khí đen ở bốn phía Đinh Ngũ Phi như từng đám đinh đóng chặt Đinh Ngũ Phi vào trên tảng đá lớn kia vậy. - Dừng tay! Đinh Ngũ Phi hét lớn. Nhưng Tiêu Phong sao có thể nghe hắn chứ? - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Bốn phía trên mặt đất đột nhiên tuôn ra đại lượng rắn độc. Rắn độc có màu sắc khác nhau hơn nữa lại vô cùng tươi đẹp, hiển nhiên là độc tính vô cùng mãnh liệt. - Rắn? - Rắn? Chúng tướng sĩ kinh ngạc nói. - Tiếp tục bắn! Tiêu Phong quát. - Vâng! Chúng tướng sĩ lại tiếp tục bắn tên, từng mũi tên không ngừng đâm vào trên khí đen để ngăn cản sự di chuyển của Đinh Ngũ Phi. - Không, không, mau dừng tay! Đinh Ngũ Phi sốt ruột kêu lên. Bởi vì giờ phút này đã có hơn một ngàn con rắn đang vây về phía hắn. Mặc dù có một số chết dưới mũi tên nhưng mà vẫn có đại lượng rắn độc luồn qua các khe mũi tên mà bò đến chỗ hắn. - Tê tê tê tê! Bốn phía đều là âm thanh do rắn độc phát ra, âm thanh âm u lạnh lẽo này thâm nhập khí đen xông thẳng đến Đinh Ngũ Phi - Không thể nào, vì sao chỗ ngươi không có rắn độc? Đinh Ngũ Phi không thể tin được mà nhìn phía dưới chân Tiêu Phong và năm ngàn tướng sĩ. Theo đạo lý thì Tiêu Phong và năm ngàn tướng sĩ cũng đứng trong phạm vi của ổ rắn. Theo Đinh Ngũ Phi đánh vỡ tường khí trên mặt đất thì rắn độc phải rải rác ở bốn phía mới đùng, nhưng bây giờ rắn độc ở bốn phía Đinh Ngũ Phi càng lúc càng nhiều mà bốn phía Tiêu Phong lại không có một con. - Việc nay, việc này không đúng, không đúng a! Bên ngoài, Dương Chí Dương cũng kinh ngạc nói. Hắn bố chí tường khí cho nên hắn cũng rõ. Nhưng mà rắn đâu? Rắn độc dưới chân Tiêu Phong đâu? - Rắn? A! Tiêu Phong khinh thường cười cười. Công pháp Thiên Long Lực mà hắn đang luyện chính là do kiếp trước sáng tạo, tự nhiên có ẩn chứa cái uy của Thiên Long. Rắn tại lúc thấy được xà vương cũng sẽ sợ hãi bỏ chạy huống chi là uy Thiên Long đây? Tại lúc Tiêu Phong phát hiện được sự khác thường ở dưới chân thì hắn liền tản ra Long uy. Long uy vừa ra liền để cho rắn độc dưới tường khí lập tức nhao nhoa chạy về hướng Đinh Ngũ Phi. Bởi vậy, bốn phía Tiêu Phong mới không có một con rắn độc nào, mà lúc này Đinh Ngũ Phi đối mặt với rắn độc càng nhiều hơn lúc trước rất nhiều. - Xì! Một con rắn màu xanh nhỏ bỗng nhiên phá tan khí đen rồi quấy lấy cánh tay Đinh Ngũ Phi - Ken két! Miệng rắn cắn xuống.